[Dịch]Ta Và Nữ Chính Cùng Phe - Sưu tầm - Chương 3
Đoạn Kiểu ngồi yên không dám nhúc nhích gì, bàn tay của Trần Trần vẫn đang đặt trên eo nàng dịch tới dịch lui không có dấu hiệu ngừng lại. Giờ thì Đoạn Kiểu thấy có chút vấn đề rồi! (Giờ mới thấy) Sao nữ chính lại rờ mó mình? Tại nàng cảm thấy thân hình mình đẹp nên có ý định hủy đi ư? Không không, chắc chắn không phải, nữ chính cũng có thân hình rất đẹp, mảnh mai lại chân dài, nếu ở hiện đại, hẳn sẽ tham gia showbiz trở nên phây mớt :)))
Đoạn Kiểu ngước lên nhìn Trần Trần, cảm thấy đôi mắt của nàng đang đắm chìm vào một cái gì đó rất trừu tượng, lại khó hiểu, có chút xanh, có chút hoang dã, có chút không kìm được. Ơ sao mắt nữ nhân lại như vậy chứ?
Trong khi Đoạn Kiểu đang mờ mịt, thì Trần Trần đã rút tay lại, thấy nàng ngơ ngác thì véo nhẹ má nàng một cái, sủng nịch nói:
“Tiểu Kiểu, eo rất êm~”
Ngươi không có sao? – Đó là câu bật ra ngay trong óc Đoạn Kiểu lúc này, sao nàng ta không tự sờ eo mình, nói một câu “Eo mình thật êm” chứ? Mà eo êm là khái niệm gì? Chê nàng bụng mỡ sao? Quái lạ, Đoạn Kiểu tuy không phải dạng gầy còm gì, nhưng cũng làm gì có mỡ mà êm?
Đoạn Kiểu vô thức sờ sờ eo mình, rất bất ngờ khi sờ phải một tầng mỡ mỏng ở bụng! trời ơi!
Thấy nàng bộ dáng bị sét đánh, Trần Trần bật cười, lại thấy Đoạn Kiểu vươn tay tính chạm vào bụng mình, chắc nàng tò mò mình có mỡ bụng hay không, Trần Trần vô thức cản tay nàng lại.
“Sao không cho muội xem?”
“Muội muốn xem cái gì?”
“Mỡ bụng…” Nàng cúi đầu, ánh mắt không yên liếc về thắt lưng Trần Trần khiến Trần Trần mặt đỏ tía tai: “Không được!”
Đoạn Kiểu im lặng, thầm phỉ nhổ, ngươi sờ mỡ bụng của ta, tại sao ta không được sờ lại chứ? Đừng có mở miệng nói nam nữ thụ thụ bất thân ở đây nhá, nàng sẽ…
“Nam nữ thụ thụ bất thân muội không biết điều đó sao?”
Nàng sẽ…ơ…
Đoạn Kiểu kinh ngạc ngẩng đầu nhìn hắn vẻ không thể tin, nữ chính điên rồi! Nàng cúi đầu ấm ức:
“Ta mới không giống nam nhân…”
Trần Trần phát ra tiếng “hự” đầy đau đớn suýt chút gục xuống, lần đầu tiên trong đời nàng cảm thấy rất bất lực như hôm nay, nàng có nói gì, ám chỉ tới đâu thì tiểu nha đầu trước mắt này cũng không hiểu! Không biết chứng thực bằng mắt hay sao mà phải sờ bằng tay? Không biết ngực ta lép vầy hay sao!
Đoạn Kiểu cảm thấy mình bị xúc phạm, đường đường là một cô nương như hoa như ngọc mà bị nói giống nam tử, nàng giận lắm, đứng phắt dậy, chẳng nói chẳng rằng gì dông thẳng. Mặc dù sợ nữ chính, nhưng xúc phạm tôn nghiêm của phái nữ như vậy thật không thể tha thứ! Không thể tha thứ!
Trần Trần ngơ ngác mất một lúc, mới ý thức được mình nên đuổi theo Tiểu Kiểu, nàng đứng dậy, bước nhanh về phía cô nàng vừa rời khỏi, trong lòng không khỏi hối hận, nếu mình ăn nói uyển chuyển hơn một chút thì tốt rồi, giờ chọc giận nữ nhân, thực là khó dỗ nha!
Đoạn Kiểu đi rất nhanh, thầm nghĩ nếu để cho nữ chính tóm được mình bày đặt giận dỗi thì tàn đời rồi? Không biết lúc đó mình quỳ xuống dập đầu cầu xin liệu có được tha bổng hay không?
Càng nghĩ nàng càng thấy lo lắng, từ rảo bước đi nhanh biến thành điên cuồng mà chạy, nhanh tới nỗi Trần Trần cứ ngỡ vài bước đuổi kịp mà mãi không thấy đâu…
Vì là cắm đầu cắm cổ chạy, Đoạn Kiểu không tránh khỏi số phận đâm vào người ta, khiến cả hai đều ngã chổng vó ra đất, cả hai đều phát ra tiếng “ui da” cảm thán vô cùng.
Khi nàng ôm đầu khó nhọc đứng dậy, mới thấy rõ người mình vô ý đâm vào là ai. Đó là chàng trai mặc áo gấm màu xanh lam pha trắng, dáng người gầy gò thon dài, khuôn mặt thanh tú điển trai, vầng trán cao, đôi mắt sáng, điển hình của loại người thông minh học một hiểu mười, là “con nhà người ta” bị loài người căm thù ghen tỵ!
“Xin lỗi anh có sao không?” Đoạn Kiểu rất lễ độ nói, giơ tay ra ý muốn kéo anh ta ngồi dậy.
Chàng trai nhăn lại đôi lông mày, gương mặt ghi bốn chữ rõ to: Khó chịu, khinh thường”
Nhìn thấy gương mặt đó, chỉ số cảm xúc tỗi lỗi của Đoạn Kiểu sụt giảm nghiêm trọng, khi nam tử đưa tay tính tóm lấy tay của nàng với vẻ mặt “thôi thì dùng tạm”, Đoạn Kiểu đã rút tay lại với tốc độ ánh sáng khiến tay anh chàng quơ vào không khí.
Nhiệt độ giữa họ bỗng nhiên tụt xuống con số âm…
“Cô làm gì vậy? Chẳng lẽ một chút phép tắc cũng không có?” Nam tử mở giọng lạnh lùng nói.
“Tôi không cần thiết phải tỏ ra lịch sự với kẻ không đáng” Đoạn Kiểu cũng đem trả toàn bộ gió rét về phía anh ta.
Không khí lại nhất thời trầm mặc.
“Này, cô đúng là đồ vô lí mà! Rõ là đâm vào người ta rồi còn không phép tắc!!!!!” Nam nhân vì quá tức giận nên vứt bỏ bộ mặt chín chắn của mình.
“Cái vẻ mặt coi thường lời xin lỗi cuả người khác đó là thế nào? Phụ mẫu dạy anh vậy sao???” Đoạn Kiểu gân cổ cãi lại.
“Này có biết tôi là ai không hả?? Cô có đắc tội nổi không hả??”
“Ô hô hô~ Tôi cần biết anh là cái hố xí nào hay sao? Buồn cười!”
Chàng trai bất hạnh lửa giận công tâm, sau khi phun ra một búng máu có ảnh hưởng nghiêm trọng tới môi trường thì oanh oanh liệt liệt ngất xỉu, mỗ nữ nào đó thấy vậy thản nhiên dẫm qua “xác” người nào đó, tiếp tục chặng đường tìm về “mái ấm”…
Khi Trần Trần đuổi đến nơi, chỉ thấy bóng người ngã sõng soài ở đất, bị dọa giật mình một phen, chạy nhanh tới mới phát hiện không phải Đoạn Kiểu…
Nam tử áo lam nằm trên mặt đất thành hình chữ đại, gương mặt thanh thoát phong lưu yên tĩnh, khóe miệng có một tia máu, còn xung quanh cũng vương lại chút máu ban nãy chàng phun ra.
“Thanh Dương?” Trần Trần nâng nam tử dậy kinh ngạc thốt lên, sao đệ đệ của nàng lại nằm ở đây? Bị ai tấn công sao? Võ công của Thanh Dương hoàn toàn không thấp, đạt trung cấp Huyền công, sắp đột phá mức cao. Trần Trần rất bất ngờ, hẳn là tiểu đệ xấu số của nàng đụng phải cao thủ rồi, xung quanh nhìn không có dấu vết giằng co, hẳn là Thanh Dương bị knock out trong vòng một chiêu, quá đáng sợ! . Trần Trần, ngươi cứ tiếp tục suy đoán đi…. …….)
Ở võ đường có cao thủ như vậy từ bao giờ…?
.
.
.
.
.
.
Thanh Dương mơ màng tỉnh dậy, nhìn thấy đỉnh màn, ý thức dần dần hồi phục, chàng ngồi bật dậy nhìn căn phòng xa lạ, lại nhìn thấy nhị ca của mình trong bộ dáng vô cùng xa lạ, đầu óc như muốn đình chỉ công tác, lâu sau mới lắp bắp:
“Nghe đại ca nói, đệ còn không tin…”
Trần Trần hiếm khi nào an tĩnh ngồi trước cửa sổ, đôi mắt phượng híp lại, bộ dáng vân đạm phong khinh liếc Thanh Dương:
“Đại ca nói gì?”
Thanh Dương cúi đầu cân nhắc lời nói, lại ngẩng đầu, bắt chước điệu bộ thâm sâu của đại ca:
“Ta nói đệ nghe, nhị ca của đệ, khi phẫn nữ trang đúng là tuyệt thế giai nhân, trên trời dưới đất đều khó ai sáng bằng, đúng là phụ mẫu chúng ta sinh sai con rồi, cư nhiên lại thừa ra một cục thịt…”
“Rầm” một tiếng, khi Thanh Dương quay đầu lại, chiếc bàn gỗ tinh xảo đã trở thành bụi gỗ nằm im lặng trên nền đất, mà hung thủ vẫn yên vị bên cửa sổ, có gương mặt đỏ lừ là chứng cứ phạm tội duy nhất.
Trần Trần gằn từng chữ: “Giỏi lắm Trần Minh Quang…”
Trần Thanh Dương đánh rùng mình một cái, không khỏi kéo chăn đắp lên người, sực nhớ ra lí do mình nằm đây, đang định lên tiếng hỏi, thì nghe Trần Trần chuyển chủ đề:
“Mà lúc nãy đệ gặp loại cao thủ gì vậy? Có thể tránh gục trung Huyền công như đệ?”
Thanh Dương yên lặng hồi tưởng lại, nữ nhân đó thật là đanh đá, còn nói không sợ hắn, hiển nhiên có thế lực và võ công không thấp mới có thể mạnh miệng như vậy.
“Đúng vậy, lá gan của cô ta rất lớn”
“Nữ nhân sao?” Trần Trần khẽ cụp mi suy tư, nếu nói nam nhân, trong võ đường có Trịnh Bình An cùng bằng hữu của hắn, nói nữ nhân, thật khó kiếm…
“Đúng vậy, nàng mặc đồ trắng hoa vàng, đeo thắt lưng đen, gương mặt cũng…không có gì đặc biệt”
Sao nghe quen vậy?
Trần Trần loại bỏ ngay đáp án là Đoạn Kiểu, tiểu cô nương nhát gan như vậy khác hẳn lời Thanh Dương nói, vậy thì là ai đây?
“Đệ có biết võ công của hắn ở mức nào không? hẳn là phải trên Huyền công”
Thanh Dương lắc đầu:
“Đệ không biết, nhưng huynh biết đấy ,tuy võ công đệ tốt, nhưng lại bị bệnh cao huyết áp, thực sự không không chế được cảm xúc…”
Trần Trần lại âm thầm kinh ngạc, khi giao đấu với đối thủ, rất dễ nhận ra võ công của đối phương ở mức độ nào, nếu trên mình 2,3 cấp, chỉ cần năm chiêu có thể khoanh vùng khả năng, trừ phi võ công của đối thủ quá cao, mình sẽ không lường được….Lại nói tới Đoạn Kiểu, cô nàng tìm mãi mới trở về được phòng mình, cả đoạn đường chân tay đều nhức mỏi, nàng chỉ muốn nằm vật ra giường đánh một giấc thôi. Nghĩ vậy, cũng không bội bạc chính mình, nàng leo lên giường, rúc vào chăn, chập chờn đi vào giấc mộng.
Đúng lúc này, cửa phóng bị đá ra,Doãn Hoài và Vãn Thanh đi vào, thấy Đoạn Kiểu đang nằm ngủ thì thở phào một hơi, Doãn Hoài đi tới sờ trán Đoạn Kiểu:
“Sao đi đâu cả sáng, giờ lại nằm đây ngủ? Ngươi ốm sao?”
Vãn Thanh thong dong ngồi vào bàn trà, nhấp một ngụm thanh mát, lại nhàn nhạt nói:
“Mới sáng bảnh mắt ra ngươi đã ngủ ư? Đúng là heo mà!”
Gân xanh trên trán Đoạn Kiểu bạo phát, gần đây nàng để ý, Doãn Hoài và Vãn Thanh luôn lấy phòng nàng làm nơi tụ họp nói chuyện phiếm, thỉnh thoảng lại kéo nhau qua đây, mặc nàng làm gì, chỉ lo tám chuyện trên trời dưới biển, tám hăng say, tám quên trời đất
Đoạn Kiểu ngáp một cái rõ to không để ý chuyện thục nữ, lẩm bẩm:
“Các ngươi lại qua đây làm gì thế…”
“Bọn ta tới nhắc ngươi” Doãn Hoài thở dài, bước tới bên bàn trà rót nước “Dạo gần đây an ninh võ đường không tốt, đi đâu nên đi cùng chúng ta”
Ta đâu phải con nít, Đoạn Kiểu âm thầm trả lời, cũng không dám nói ra miệng, nếu nói ra, Doãn Hoài sẽ ngồi thao thao bất tuyệt tới nửa đêm mất! Nàng gật gù cho có, Vãn Thanh cũng nhìn ra nàng không nghe vào đầu nên nói đỡ:
“Tiểu Hoài, cũng giữa trưa rồi, chúng ta đi nhà ăn thôi, có gì nói sau”
Doãn Hoài sờ sờ cái bụng, đứng lên:
“Đúng vậy, Tiểu Kiểu, thay đồ rồi đi thôi”
Đoạn Kiểu bị lớp mỡ dưới bụng đả kích nặng nề, lập tức nằm vật ra giường lại:
“Ta không đói, không muốn ăn, các ngươi cứ đi đi”
Doãn Hoài mở miệng, toan nói gì đó, chắc lại giáo huấn Đoạn Kiểu không quan tâm sức khỏe nọ kia, thì đã bị Vãn Thanh hiểu ý kéo đi mất, chắc hôm nay nàng gặp chuyện gì đó, tốt hơn hết nên để nàng một mình.
.
.
.
.
Đoạn Kiểu nằm trên giường, có chút nhớ gia đình, nhớ mẹ bạo lực, nhớ bố nói nhiều, nhớ em trai nghịch ngợm không chút nào yên, nhớ không khí gia đình trong mỗi bữa cơm. Hốc mắt nàng đỏ lên, làm sao bây giờ? Nàng bỗng nhiên muốn trở về quá, nàng làm sao có thể ở thế giới này cả đời đây?
Mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, nàng không cách nào chuẩn bị…
Đoạn Kiểu úp mặt vào chăn, rấm rứt gặm nhấm nỗi buồn.
.
.
.
.
Nhà ăn của võ đường là nơi mỗi giờ cơm trưa cơm tối đều đông, nếu là mọi khi, hẳn Trần Trần sẽ đi ra ngoài ăn, nàng luôn không thích những chỗ đông người lại dầu mỡ, không gian phải thật thoáng đãng phong hoa mới có sức cuốn hút.
Hôm nay, đại mĩ nữ Trần Trần đi tới nhà ăn ăn cơm trưa, còn tiện thể mang theo một nam tử bên cạnh, chàng trai này thông minh sáng sủa, một thân áo lam đã được thay ra, mặc một bộ đồ màu vàng nhạt càng làm tôn lên vẻ trắng trẻo của chàng, đi cạnh Trần Trần giống như một đôi tiên đồng ngọc nữ. Nhìn từ xa, bóng dáng hai người đã cực kì lóa mắt.
Trần Trần vừa đi vừa để ý xung quanh, mọi ánh mắt đều dồn về họ, ghen tỵ có, hâm mộ có, đạm bạc có…nhưng không thấy bóng dáng của cô ấy…
Trần Trần có chút thất vọng, mới có rời mắt đi một chút, nàng đã muốn nhìn thấy vẻ mặt xu nịnh của tiểu cô nương đó rồi, có chút nhớ nhung nhàn nhạt.
Đang ngẩn ngơ thả đầu óc đi đâu đó, bỗng một giọng nói khe khẽ vọng vào tai nàng:
“Tiểu Thanh, ngươi cứ để Tiểu Kiểu nhịn cơm như vậy sao?”
Tiểu cô nương áo xanh thở dài:
“Đừng có lo, chút nữa Tiểu Kiểu đói sẽ ăn mà” Lại thêm “Này, Tiểu Hoài ngươi ăn cho đàng hoàng đó”
Không khó để nhận ra, hai người họ chính là bằng hữu thân thiết với Đoạn Kiểu, Trần Trần rảo bước nhanh về phía hai người họ, làm Thanh Dương giật mình đuổi theo.
Doãn Hoài từ xa thấy Trần Trần đi lại gần, sắc mặt phút chốc trầm xuống. Vãn Thanh để ý khuôn mặt bạn, thấy có điểm không ổn, nắm chặt tay Doãn Hoài mà thì thầm:
“Tiểu Hoài không được manh động”
“Hừ, con hồ li tinh đó không để cho ai ăn cơm trưa hay sao? Tự dưng hôm nay vác mặt tới đây làm gì!” Doãn Hoài nghiến răng.
Vãn Thanh thở dài, trên trán đầy hắc tuyến, Tiểu Hoài rất đơn thuần, luôn vô ý vô tứ đắc tội người ta, ăn nói cũng không được uyển chuyển khôn khéo, luôn rước lấy họa. Trần Trần cùng đồng bọn rất nhanh đi đến gần, nàng quan sát xung quanh bọn họ với bán kính 10m nhưng không thấy bóng dáng tiểu nhân nhi kia đâu, chắc đúng như bọn họ nói, nàng lười ăn trốn trong phòng rồi.
Vãn Thanh nghe thấy Tiểu Hoài “hừ” một tiếng, vì đã quen thân lâu ngày, biết ngay là nàng mắt đầu “vào cuộc” rồi, sắp tới sẽ là trận chiến sinh tử không hồi kết, cái tính cách dông dài này thực sự làm cho người ta sợ hãi.
Chỉ thấy Trần Trần bước tới gần, nhưng lại quay ngoắt chín mươi độ vòng ra cửa, tính đi khỏi nhà ăn, Doãn Hoài khí thế xuất binh bừng bừng như bị dội một gáo nước lạnh thẳng từ đầu tới chân. Nàng ngây người một giây, rồi nghiến răng đuổi theo, tới cửa thì đuổi kịp, chặn đường Trần Trần lại.
“Ngươi tính đi đâu?” Doãn Hoài bày ra bộ dáng chua ngoa, chống nạnh nói, chúng nữ tử trong nhà ăn trông thấy hết sức vui vẻ, bộ dáng ủng hộ Doãn Hoài, thâm tâm âm thầm hoan hỉ. Chúng nam tử lại không cam lòng, nhưng “thanh thế” của Doãn Hoài gây dựng trong võ đường không phải ngày một ngày hai, đắc tội với nàng, ngày sau khó sống, sẽ bị nàng đào tổ tông mười tám đời, lôi hết chuyện xấu hổ ra mà nói.
Trần Trần liếc nàng, ném một nụ cười khinh bỉ:
“Ta không muốn ăn cơm, muốn ra ngoài hóng gió, ngươi cũng không cho sao?” giọng điệu bảy phần mỉa mai, ba phần bực tức. Nếu Đoạn Kiểu ở đây, hẳn đã sợ tới mức quỳ lạy rồi.
Doãn Hoài biết mình đuối lí, khó mà nói lại cái miệng lợi hại của Trần Trần, hôm bữa không phải nàng không biết Đoạn Kiểu đi đâu, đột nhiên rời khỏi phòng, gần khuya mới về, bộ dáng mệt mỏi, chỉ cần hỏi một chút là ra, tiểu gia hỏa đó bị yêu nữ tha đi, về tổ của nó làm gì không biết, nàng rất là ngứa mắt, Tiểu Kiểu của nàng, bằng hữu tốt lắm, không thể bị người không ra gì cướp mất!
“Được lắm!” Doãn Hoài trừng Trần Trần một cái, rồi quay lưng chạy thật nhanh. Trần Trần thấy vậy nhíu mày, đuổi theo.
Thanh Dương cùng Vãn Thanh ở đằng sau biến sắc, cũng rảo bước chạy theo hai người họ.
Mà cái đích họ ngắm tới, chính là phòng của Đoạn Kiểu….
.
.
.
.
.
.
Đoạn Kiểu nằm trên giường, nghe tiếng bụng sôi cất lên giai điệu thánh thót, hận người hận đời, bỗng cảm thấy mình ỉu xìu như vậy đúng là không tốt, ở đây có những người đối xử với nàng là thật tình, nàng cũng nêu thay Đoạn Kiểu báo đáp họ, ai bảo nàng sẽ ở đây mãi? Cứ tuyệt vọng như vậy sẽ không thể tìm được đường trở về, nàng phải vui vẻ lên, trêu ghẹo một anh chàng đẹp trai rồi tận hưởng cuộc sống tươi đẹp, sau đó tìm được đường về nhà sẽ cong mông bỏ lại anh ta, ôi mới tuyệt vời làm sao!
Nghĩ đến đây, Đoạn Kiểu cảm thấy tràn trề sức sống, nhưng niềm hạnh phúc còn bắt đầu chưa lâu, đã bị tiếng bước chân rầm rập cùng với dự cảm không lành như con sóng lớn đánh ập vào bờ cát…
“Rầm” tiếng va mạnh vào cánh cửa, Đoạn Kiểu hốt hoảng chạy ra xem. Cánh cửa hiện tại đang in nửa khuôn mặt quen thuộc, chính là nửa mặt Doãn Hoài chạy nhanh quá nên bị vấp, ập mặt vào cửa phòng Đoạn Kiểu làm nàng không khỏi trầm trồ khen thầm, giấy dán cửa nhìn mỏng manh vậy mà bị đập mạnh cũng kiên cường chưa rách!
“Ui da” Tiểu Hoài nhấc mặt ra, giấy dán cửa trũng xuống.Trên mặt nàng in chằng chịt vết lằn hồng hồng.
Trần Trần chứng kiến toàn bộ, đang lăn ra cười rũ rượi, không thể ngừng được.
“có chuyện gì…” Đoạn Kiểu mở cửa, bị Doãn Hoài dùng sức đóng lại “Kiểu nhi ngươi đừng ra, để ta xử lí người xấu đã”
“Người xấu?” Trần Trần dừng cười, hồi tưởng lại, Đoạn Kiểu sợ nàng như thế, chín phần là do hồ bằng cẩu hữu của nàng bơm đểu rồi, thảm nào dù nàng có dùng cách nào, Đoạn Kiểu cũng mang bộ mặt như nói chuyện với một con dao!
Thanh Dương cùng Vãn Thanh chạy tới nơi, một người đỡ Trần Trần, một người bảo hộ Doãn Hoài sau lưng.
Thanh Dương: “Tỉ tỉ, ngươi làm sao chạy nhanh như vậy a?” Giọng nói không hiểu sao khó giấu ý cười.
Vãn Thanh thì nghiêm túc: “Tiểu Hoài ngươi đúng là lớn mật! Đừng quậy nữa, để Phùng lão sư biết, chúng ta chết chắc!”
Đoạn Kiểu ở bên trong phòng, mới đầu còn manh nha ý định mở cửa quan sát tình hình, nhưng nghe có một giọng nói quen tai lắm, chính là giọng nói mới đây nàng làm cho chủ nhân của nó tức hộc cả máu…
Thôi nàng không ra nữa đâu.
Suốt đời không ra nữa đâu…
Bầu không khí bên ngoài phòng nghỉ của Đoạn Kiểu sặc mùi thuốc súng, Doãn Hoài và Trần Trần lườm nguýt nhau rách cả mắt, Vãn Thanh và Thanh Phong bó tay đứng một bên.
“Sao nào? Giờ cô có tránh ra hay không??”
Trần Trần bực bội nói, tiểu nhân nhi trong phòng hồi nãy đang giận nàng, không biết có phải vì một câu “bụng mỡ mềm” của nàng mà nhịn ăn hay không? Như vậy rất ảnh hưởng tới sức khỏe,Trần Trần muốn vào nói chuyện, ngó nàng một cái.
“Hồ li tinh, ngươi muốn vào phòng Tiểu Kiểu làm gì? Ta sẽ không cho ngươi được như ý…á”
Lời còn chưa nói xong, đã bị cao thủ Trần Trần như một làn gió thổi qua,đẩy khỏi vị trí. Trần Trần đẩy cửa, mới phát hiện cửa đã khóa trong.
“A Kiểu, mở cửa cho ta” Nàng hét lên, phụ họa là tiếng đập cửa rầm rầm.
Doãn Hoài ngỡ ngàng, nhưng cũng biết là nàng không phải đối thủ của Trần Trần, cho nên tiến tới kéo Trần Trần ra, đem gương mặt môn thân đứng hộ cửa, lấy tinh thần muốn vào bước qua xác ta mà nói:
“Tiểu Kiểu không muốn thấy mặt ngươi! Đi chỗ khác đi!”
Thấy sát khí của nhị ca sắp sửa bạo phát, Thanh Dương nhẹ giọng chen vào, dù sao đánh nữ nhân cũng thật không tốt!
“Vị cô nương này, tại sao ngươi lại kì thị nhị tỷ ta như thế chứ, không thù không oán, cũng đừng làm khó nhau…”
“Ngươi câm miệng!” Doãn Hoài cắt đứt lời Thanh Dương, tiếp tục sự nghiệp thêm dầu vào lửa “Cô ta là hồ li tinh, cướp mất người Tiểu Kiểu của chúng ta thầm mến…”
Đoạn Kiểu trong phòng, càng nghe càng thấy không ổn, mà không thể chui ra được, trời ơi mẹ nàng đứng ngoài ba hoa cái gì vậy??? Cái gì mà người nàng thầm mến! Nhắc tới nam chính trước mặt nữ chính, chê sống quá lâu hay sao!
“Người nàng thầm mến?” Trần Trần đứng bên ngoài, mặt nghệt ra “Ai?”
“Ngươi còn vờ vịt…” Doãn Hoài trong bụng đã soạn xong một bản thuyết giáo dài dằng dặc, còn chưa kịp nói xong mở bài, đã bị Vãn Thanh cắt đứt:
“Sư tỷ, nàng nói nhảm thôi, ngươi đừng để ý”
“Trịnh Bình An?” Trần Trần liếc qua, đoán được ngay lí do Doãn Hoài đối trọi gay gắt với mình “Ra là hắn…” Lại là giọng nghiến răng.
Đoạn Kiểu nghe lén trong phòng thấy bên ngoài tình hình nguy kịch rồi, nếu để nữ chính tưởng rằng nàng thích nam chính, chẳng phải là xong rồi hay sao? Nàng bắt đầu suy tính việc liều mình chạy ra ngoài, khóe mắt lại liếc thấy chiếc khăn tay con hạc mà Doãn Hoài thêu cho.
Thôi thì, nàng liều mạng!
“Cạch” một tiếng, cửa mở ra, tất cả mọi người đang chìm đắm vào không khí căng thẳng bỗng rời sự chú ý về cánh cửa – nguồn cơn của mọi vấn đề.
Chỉ thấy, bước ra ngoài là một thiếu nữ mặc áo trắng hồng yểu điệu, thân hình bé nhỏ đơn bạc, tóc cũng không vấn không búi, khuôn mặt bị che bởi chiếc khăn tay thêu con hạc trắng và khóm trúc xiên xiên vẹo vẹo, đầu trùm chiếc khăn mỏng, nhìn qua có chút giống người bệnh.
“Tiểu Kiểu, ngươi bệnh sao?” Vãn Thanh chạy tới hỏi han, kì lạ, mới nãy đâu thấy có gì đâu? Nhanh như vậy đã đổ bệnh? Còn đổ bệnh đúng lúc quá đi!
Đoạn Kiểu cầm chiếc khăn tay che nửa mặt giả vờ ho một tiếng, hắt xì một tiếng, lại xụt xịt xì mũi một tiếng, không ngoài dự đoán, Thanh Dương đã lùi sau ba bước.
Nàng thấy thành công ngay trước mắt rồi, lại hạ giọng khàn khàn, khóe mắt liếc thấy Trần Trần đứng kế bên nhìn mình đầy lo lắng, nhưng lại không dám tiến lại gần, bỗng chốc cảm thấy nữ chính như vậy làm bạn cũng không tồi!
Phủi phui cái mồm phủi phui! Chơi với nữ chính như chơi với cọp, Đoạn Kiểu, ngươi có bao nhiêu cái mạng để thử??
“Các ngươi tại sao lại đến trước cửa phòng ta ồn ào như vậy?”
“Còn nói sao!” Doãn Hoài chống nạnh, quắc mắt lườm Trần Trần, thản nhiên đổ lỗi một các vô cùng phi khoa học “Tại ngươi tới nên Tiểu Kiểu mới ốm bệnh như vậy!”
Nói cách khác, câu của Doãn Hoài hoàn toàn đúng, nếu các ngươi không đứng trước phòng ta gây thị phi, ta nhất định không phải giả bệnh…
“A Kiểu, chúng ta cần nói chuyện” Trần Trần không để ý đến lời móc mỉa của Doãn Hoài, thản nhiên bỏ ngoài tai, lại dùng ánh mắt thâm tình nói với Đoạn Kiểu khiến cô nàng nổi hết da gà da vịt, định đưa nàng tới nơi hoang vu vắng vẻ thủ tiêu hay sao!
“Sư tỷ, hôm nay muội rất mệt…”
“Này ngươi có phải người không đấy…” Câu nói nhỏ nhẹ uyển chuyển từ chối bị ngắt cái ‘phựt’, ai đó chua ngoa chen vào, Vãn Thanh không kịp ngăn lại “Không thấy Tiểu Kiểu đang sống dở chết dở như vậy hay sao…a…”
Một cơn gió mạnh thổi qua….
Chỉ mới qua một cái chớp mắt, Đoạn Kiểu đã thấy trước mắt mình là bầu trời xanh bao trùm, nhưng tia nắng ban trưa chiếu lên mặt nàng nhè nhẹ cùng với làn gió mát lùa vào mái tóc xanh.
Cắt!
Má ơi có biết tia cực tím gây hại như thế nào không?? chiếu thẳng vào da rồi nè, nó có thể gây đen da, còn ung thư da, các bệnh về da khác đấy, chưa kể gió vun vút táp vào mặt thật khó thở…
Rốt cuộc chuyện gì xảy ra? Không chịu nổi miệng lưỡi cay độc của Doãn Hoài, Trần Trần hiếm khi nào chọn phương án bỏ ‘của’ chạy lấy người như vậy, cố tình quên luôn Thanh Dương đang ngơ ngác một bên, tóm lấy Đoạn Kiểu chạy như bay…
Đoạn Kiểu cũng ngẩn người hồi lâu mới định thần được mình đang nằm trong lòng sư tỷ nhảy tưng tưng trên mái nhà, càng ngày càng đi xa võ đường. Hỏng rồi, sư tỷ muốn đem nàng tới nơi hoang vắng tiêu diệt! Giờ nàng có chạy đằng trời!
“Sư sư sư sư sư tỷ tỷ tỷ, ta không không không có thích Trịnh sư huynh, tuyệt đối không thích hắn đâu, sư tỷ đừng giận ta mà”
“Thật không?” Trần Trần bất ngờ cúi xuống nhìn nàng với vẻ mặt không thể tin được, hóa ra bé con cũng biết nàng đang tức giận cái gì sao?
“Đúng đúng đúng” Đoạn Kiểu thấy bấm đúng ‘huyệt’ liền dồn sức bấm vào “Ta biết là Trịnh sư huynh cùng với sư tỷ lưỡng tình tương duyệt, hệt như Dương Quá và Tiểu Long Nữ, như răng với môi, như lưỡi với nước miếng, như…”
“Im” một chữ lạnh lùng phun từ miệng Trần Trần khiến Đoạn Kiểu dựng hết tóc gáy, bao nhiêu lời nghẹn lại trong cuống họng, muốn nói mà không thể.
Sắc mặt Trần Trần sầm xuống, còn tệ hơn cả hồi nãy, Đoạn Kiểu thấy khó hiểu vô cùng, nhưng cũng tinh ý là không nên đề cập tới Trịnh Bình An nữa, chắc nam nữ chính đang cãi nhau xích mích gì chăng?
Nhớ lại trong truyện, lần đầu tiên hai người cãi nhau chính là lúc bất đồng quan điểm giữa việc đi và ở lại võ đường. Trần Trần nói muốn đi, còn Trịnh Bình An muốn ở, cuối cùng hai người kết thúc chiến tranh bằng việc nữ chính hiên ngang bỏ đi, còn nam chính chạy theo bắt nàng ta về, ở trong phòng ngủ làm gì đó mấy ngày không thấy ra.
Không khoa học! Đúng là không khoa học tí nào mà!
Khi Đoạn Kiểu bừng tỉnh cũng là lúc Trần Trần bồng nàng đáp xuống, đây là ngọn đồi nhỏ cách võ đường không xa, ở đây không có thú dữ, chỉ có cây cối yên tĩnh, thỉnh thoảng gió thổi qua tán lá phát ra tiếng xào xạc.
Quá rùng rợn rồi!
Đây là hiện trường điển hình của vụ giết người!
“Sư tỷ” vừa đặt chân xuống đất, Đoạn Kiểu đã nhào tới ôm lấy đùi Trần Trần mà khóc rống lên “Ta không muốn ở đây…” không muốn chết ở nơi lạnh lẽo hoang vu đó có biết không!
Trần Trần nhẹ giọng dỗ dành:
“Ngoan nào đừng sợ, có ta ở đây mà”
Có ngươi mới sợ!
“Sư tỷ đưa ta tới đây làm gì?” Tuyệt đối là muốn giết người!
“Ta muốn chúng ta có không gian yên tĩnh để nói chuyện” Nói rồi nàng tựa vào một gốc cây cạnh đó, thong dong nhìn Đoạn Kiểu.
“Trên cây có rắn”
Hình tượng ung dung thong thả trực tiếp bị một câu nói phá vỡ, tư thế khoanh tay dựa cây tiêu chuẩn soái ca cấp cao năm sao sụp đổ, Trần Trần nhảy bật sang bên cạnh, tay rút kiếm, lại thấy con rắn xanh từ trên cây trườn xuống, bỏ đi chỗ khác… (Trích lời rắn: Ồn ào quá, không để ta ngủ hay sao! Các ngươi đi chỗ khác mà nói chuyện! Sao? Không đi? Các ngươi không đi thì ta đi! hừ…)
Lại mất thêm một phút để tút lại hình tượng, câu chuyện của họ mới được bắt đầu. Giống như một cuộc thẩm vấn, ngươi hỏi ta đáp.
Trần Trần trợn mắt lên: “Nói nàng thích Trịnh Bình An là thật?”
Đoạn Kiểu lắc đầu: “Không có”
Trần Trần lại cong khóe môi: “Nàng không ưa ta?”
Đoạn Kiểu gật đầu, nhìn thấy sắc mặt ai đó sầm xuống, lại lắc đầu: “Muội không không có…”
“Vậy muội có thích ta hay không?”
Trần Trần tính lắc, nhưng lại nghĩ không đúng, gật đầu sao? Cũng không đúng, thành ra nàng đứng ngơ ra, Trần Trần cũng không giục giã, khuôn mặt thì làm bộ không sao cả, nhưng thực chất trong lòng đang rất sốt ruột…
Tại sao nàng lại phân vân?