[Dịch]Sword Art Online - Q.1 - Chương 1: Chương 1
Chương 1
Một lưỡi đao xám xịt quét qua vai tôi.
Đường kẻ nằm ở góc trái phía trên tầm mắt thu ngắn đi một ít, cùng với cảm giác lạnh lẽo của da thịt chạm vào sắt thép bóp nghẹt trái tim tôi.
Đường kẻ nhỏ nhoi màu xanh ấy – hay còn gọi là thanh ‘máu’ trong các trò chơi khác phản ánh độ dài ngắn thật sự của sự sống trong tôi. Vẫn còn lại 80% máu, không, nói vậy vẫn chưa thể hiện hết sự thật tàn khốc của trò chơi này, phải nói là tôi đang tiến gần đến cái chết hơn 20%.
Tôi nhanh chóng lùi lại ngay trước khi đối thủ vung kiếm chuẩn bị chém xuống lần thứ hai.
“Haaa……”
Tôi thở phào một hơi rồi cố ép cơ thể điều chỉnh lại nhịp thở. Có lẽ “thân thể” trong thế giới này không cần đến khí ô xy, nhưng nằm ở một nơi nào đó trong thế giới thật, thân thể tôi đang phải hít thở nặng nề từng ngụm vì sốc tâm lý, cánh tay cứng đờ có thể túa đầy mồ hôi và nhịp tim tăng đến mức có thể khiến không ít bác sĩ tập sự phải hoảng hốt.
Tất nhiên.
Cho dù kẻ địch tôi đang thấy đều là những hình ảnh ba chiều được dựng lên, cột máu giảm đi ứng với những con số vô hồn thì sự thật rằng tôi đang chiến đấu giữa lằn ranh sống chết là không thể chối cãi.
Càng suy nghĩ, tôi càng cảm thấy bất công khi kẻ thù của tôi – một con quái vật hình người với lớp da xám xịt phủ đầy vảy xanh, cái đầu và cái đuôi thằn lằn to tướng, gọi là lizard-man – lại không phải là một sinh vật sống hay một thực thể đang tồn tại. Có chăng nó chỉ là một mớ con số cấu thành bởi hệ thống vi tính và cứ sau một thời gian lại xuất hiện lai cho dù có bị chém giết bao nhiêu lần đi nữa.
——Không.
Chí ít thì mỗi giây trôi qua, trí tuệ nhân tạo (AI) của con lizard-man vẫn chủ động phân tích từng động tác của tôi rồi điều chỉnh lại động tác của nó để cố sức tiêu diệt tôi. Cũng còn may là mỗi khi một con quái bị tiêu diệt thì những dữ liệu tính toán này bị hệ thống tự động xoá đi và không thể truyền lại cho những con quái xuất hiện sau.
Nói cách khác con lizard-man này cũng có thể hiểu là một vật thể sống, một tồn tại độc nhất vô nhị trong thế giới này.
“… Phải vậy không?”
Có lẽ không hiểu được tôi đang thì thầm điều gì nhưng con lizard-man cấp 82 tên ‘Lizardman Rod’ vẩn rống lên quái dị và nhếch môi để lộ một hàm răng khổng lồ dài lởm chởm bén nhọn.
Những chiếc răng ấy là thật. Mọi thứ trong thế giới này nếu có thể khiến bạn mất ‘máu’ đều phải được xem là thật mà không phải là thực tế ảo, nếu bạn không muốn chết một cách hồ đồ.
Tôi cầm ngang thanh trường kiếm bằng tay phải đặt song song trước ngực và lặng lẽ quan sát đối thủ.
Con quái vật vung nắm tay trái to như một cái xô lên để tạo đà kéo thanh đại đao trên tay phải của nó vòng ra sau lưng chuẩn bị chém xuống.
Kình phong mang hàn khí thấu xương thổi qua ngọn đuốc treo trên vách hang động làm nó cháy leo loét như sắp tắt. Ánh sáng phản chiếu trên nền đất ẩm cũng lung lay theo tăng thêm phần quỷ dị.
“Kraaah!!”
Con lizard-man gầm lên rồi lao vút tới. Lưỡi đao vẽ lên trong không khí một đường cong sắc lẻm ập vào mắt tôi, kéo theo một dãi sáng màu cam vẽ lên một lộ tuyến hung lệ, căn cứ vào lộ tuyến do máy vẽ tôi có thể phán đoán đây là một tuyệt kỹ gắn liền với các loại vũ khí dạng đao tên ‘Trảm nguyệt đao’. Đây là một tấn kích kỹ (vừa lao tới vừa chém) trung cấp rất khó đối phó có thể tấn công bao trùm một phạm vi 4m chỉ trong 0.4s.
Tuy nhiên tất cả đều nằm trong sự tính toán.
Tôi đã cố tình kéo giãn khoảng cách để AI buộc phải tung ra chiêu thức này, sau đó bất ngờ thu ngắn cự ly với con lizardman, phảng phất ngửi được mùi không khí cháy khét khi thanh cự đao xẹt qua trước mũi tôi chỉ vài centimet.
“…Ha!”
Khẽ hét lên đề khí tôi quét ngang thanh kiếm trên tay. Lưỡi kiếm lúc này đã bao phủ bởi một quần sáng xanh dương chói mắt, cắt xuyên qua lớp da bụng yếu ớt của con quái vật khiến cho máu tươi vẩy ra tung toé kèm theo một tiếng kêu thảm thiết.
Chưa dừng lại ở đó, hệ thống trợ giúp tự động hỗ trợ tôi hoàn thành nốt tuyệt kỹ dựa theo những cử động đã lập trình sẵn để kết nối nhát chém kế tiếp với một tốc độ khó tin mà chỉ các kiếm khách trong truyện kiếm hiệp mới làm nổi.
Điều cốt lõi của việc chiến đấu trong thế giới này là phải nhuần nhuyễn: Kiếm pháp.
Thanh trường kiếm tăng tốc kéo từ phải sáng trái cắt sâu vào lồng ngực con quái vật. Ngay lập tức tôi xoay người chém tiếp nhát thứ ba càng mãnh liệt hơn hai nhát trước.
“Raarrgh!”
Ngay khi con lizardman thoát khỏi trạng thái bất động ngắn ngủi do không thể hoàn thành tuyệt kỹ và đánh trúng mục tiêu, nó rống lên giận dữ cũng có thể là vì sợ hãi, vung mạnh lưỡi đao lên cao.
Tuy nhiên đòn liên kích của tôi vẫn chưa kết thúc. Thanh kiếm đang chém về bên trái lại một lần nữa bất ngờ đổi hướng vọt lên trên cắt qua trái tim – yếu đểm của con quái vật.
Vầng sáng xanh dương huyễn lệ vẽ nên bởi 4 nhát chém liên tiếp của tôi loé lên rồi vỡ vụn. Màn hình nhảy lên thông báo ‘Hoàn thành liên kích kỹ 4 Hit <Hoành dương đoạt mục>’.
Ánh sáng trắng bao phủ lên thân hình lizardman ngay khi thanh máu trên đầu của nó biến mất không còn một giọt rọi sáng một góc mê cung.
Thân hình đồ sộ của nó đổ ụp xuống đất, nằm yên bất động.
Tiếp theo một tiếng nứt gãy thanh thuý như kính vỡ, lizardman tan ra thành muôn ngàn mảnh nhỏ bốc hơi vào không khí.
‘Chết” trong thế giới này là như vậy đó, nhanh chóng, ngắn ngủi, huỷ diệt sạch sẽ, không sót lại một chút gì.
Tôi liếc mắt qua lượng điểm kinh nghiệm ảo và danh mục vật phẩm vừa thu được hiện ra giữa màn hình, rồi vung thanh trường kiếm qua lại trước khi cắm vào vỏ kiếm sau lưng. Tôi lùi lại vài bước dựa lưng vào vách hang động rồi thả người ngồi bệt xuống trong mệt mỏi.
Mắt nhắm chặt, ngực thở hổn hển, đầu nhức nhối vì mất sức sau một trận chiến cam go, tôi cố sức lắc đầu để xua tan đau đớn và mở mắt ra.
Chiếc đồng hồ loé sáng ở góc phải tầm nhìn của tôi chỉ 3 giờ chiều, đã đến giờ rời khỏi mê cung nếu muốn về đến thành phố trước khi trời tối.
“… Đi chứ?”
Không có ai bên cạnh nhưng tôi vẫn buộc miệng hỏi trước khi đứng dậy.
Tôi lại vượt qua một ngày nữa, hôm nay thần chết vẫn chưa muốn chạm đến tôi. Nhưng sau vài giờ nghỉ ngơi, ngày mai lại đến với tôi trong những trận chiến khác. Mỗi trận chiến đều không có khả năng chắc thắng 100%, cho dù có chuẩn bị sẵn bao nhiêu phương án phòng thủ, luôn có một ngày thần may mắn sẽ bỏ rơi bạn.
Vấn đề là ngày đó đến sớm hay muộn, liệu rằng tôi có hoàn thành trò chơi này trước hay không.
Nếu làm một kẻ ham sống sợ chết, chui rúc trong một ngôi làng hẻo lánh và chờ đợi một người nào đó hoàn thành trò chơi là lựa chọn sáng suốt nhất. Thế nhưng tôi vẫn muốn lao thẳng ra tiền tuyến đơn thương độc mã. Có phải tôi là một con nghiện game online chỉ biết cày cuốc như trâu để lên cấp, hay—
Có phải tôi là thằng ngốc luôn tin rằng mình có thể giải phóng tất cả mọi người trên thế giới chỉ với thanh kiếm trong tay?
Chậm rãi bước ra cửa mê cung với nụ cười tự giễu, tôi nhớ về quá khứ.
Hai năm trước đây.
Ngày mà mọi chuyện kết thúc, cũng là lúc bắt đầu.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện: