[Dịch] Suzumiya Haruhi no Yūutsu - Q.2 - Chương 1: Dịch nhongcon_pupa/b>/font>
“Chị Mikuru! Trà!”
“A … vâng! Đến ngay!”
Chị Asahina hấp tấp trút nước trà xanh vào chiếc tách được đề tên “Haruhi” bằng mực bút lông, và đặt chúng lên một cái khay.
Haruhi đón lấy tách, thổi phà một hơi rồi nhấp một ngụm trà. Đoạn, nhỏ bắt đầu nói năng như một bậc thầy hoa đạo(1) đang giáo huấn môn đệ chưa đủ cần cù chăm chỉ.
“Chị Mikuru, chị đã quên những gì tôi bảo hôm trước rồi sao?”
“Ơ?” Chị Asahina ghịt chặt cái khay vào người vì bất an. “N-những gì cơ?”
Trông chị như một con chim sẻ đang nghiêng đầu, cố nhớ lại bản thân đã ăn loại hạt gì vào ngày hôm qua.
Haruhi bèn đặt tách trà xuống bàn.
“Khi mang trà, chị cần phải vô ý đánh rơi cả khay ít nhất một lần trong ba lượt mang! Trông chị chẳng giống cô hầu gái hậu đậu chút nào!”
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
“A … ơ … m-mình xin lỗi.”
Bờ vai nhỏ nhắn của chị Asahina run lên từng hồi. Đây là lần đầu tiên tôi được nghe loại luật lệ như thế; con nhỏ này thật sự tin rằng miễn là hầu gái thì đều cần phải hậu đậu sao?
“Vừa khéo là hiện giờ chị có cơ hội đấy. Chị Mikuru, dùng Kyon để tập luyện đi. Khi mang trà đến, chị phải khiến cậu ta ướt cả đầu.”
“Ơ?”
Chị Asahina nhìn sang tôi. Tôi thật sự rất muốn khoang một lỗ trên đầu nhỏ và thay phứt cho nhỏ một bộ não mới. Điều đáng buồn là tôi sẽ không thấy gì trong đó đáng để thay thế cả.
“Chị Asahina này, chỉ có mấy đứa thần kinh mới nghĩ được như Haruhi thôi.” Vì vậy chị cứ như cũ là tốt rồi! Tôi muốn thêm câu đấy vào, nhưng cuối cùng quyết định nuốt ngược vào bụng.
Vì Haruhi đã nghe thấy và trợn mắt với tôi.
“Ê tên ngố kia, tôi không có đùa đâu! Tôi luôn nghiêm túc đấy!”
Nếu những lời ấy là thật thì vấn đề lại càng nghiêm trọng hơn; có lẽ cậu nên đi chụp cắt lớp sọ não xem. Cơ mà, nếu tôi lên cơn vì cậu gọi tôi là thằng ngố thì đồng nghĩa với việc tôi thiếu tính hài hước à?
“Thôi quên đi, để tôi làm mẫu. Rồi chị Mikuru, lặp lại những gì tôi làm nhé.”
Haruhi phóng khỏi chiếc ghế và giật lấy cái khay trên tay chị Asahina. Nhỏ bắt đầu nhấc cái ấm lên và châm trà vào tách có đề tên tôi.
Khi tôi xem cảnh này trong sự câm lặng đến chết người, Haruhi đã đặt chiếc tách vào khay một cách thô lỗ, làm vương vãi nước trà ra khắp nơi và nhìn chằm chằm vào chỗ thằng tôi đang ngồi rồi gật đầu ra hiệu rằng nhỏ sắp xông tới. Tôi vội vàng nhấc cái tách của tôi lên.
“Này! Đừng có ngán đường!”
Ý cậu đừng có ngán đường là sao? Những người ngồi yên cho cậu dội nước sôi vào đầu không phải quá tốt bụng thì cũng đang mang ý đồ làm tiền các công ty bảo hiểm nhân thọ thôi.
Và vì tôi không thuộc những loại ấy nên tôi bèn nốc một hơi cạn sạch ly trà Haruhi vừa pha và nghĩ: tại sao vị ngon của trà lại chênh lệch đến thế, mặc dù chúng đều từ dăm lá trà và một bình nước sôi, và trà của chị Asahina lại đặc biệt ngon hơn trà của Haruhi? Câu trả lời quá hiển nhiên, đó chính là một loại gia vị có mang tên “tình yêu”. Nếu chị Asahina là một đóa hoa hồng màu trắng đang nở rộ, thì Haruhi ắt hẳn thuộc một loại hoa hồng dị dạng không nở hoa mà chỉ nở … gai!
Haruhi nhìn tôi trân trân khi tôi dứt điểm cả tách trà.
“Hứ.”
Cô nàng hất mái tóc của mình lên và quay về ghế ngồi. Trông mặt Haruhi như vừa phải uống một nồi thuốc bắc đắng nghét vậy.
Chị Asahina thở phào nhẹ nhõm và trở lại với công việc của một nàng hầu gái, châm trà vào tách của Nagato và đặt nó xuống trước mặt nhỏ.
Nagato bất động, giữ nguyên tư thế ngồi đọc quyển sách dày cui. Ít nhất cậu cũng nên đáp trả người ta một câu chứ! Nếu đó là Taniguchi, không khéo hắn sẽ ngồi tĩnh tâm ba ngày liên tục trước khi được uống trà của chị Asahina chứ chẳng chơi.
“…”
Nagato lật trang sách, đầu không hề ngẩng lên. Và vì cô nàng vẫn luôn như thế nên chị Asahina cũng không bận tâm và quay đi, tự pha một tách cho chính chị.
Đúng lúc này, thành viên thứ năm đã đến trụ sở, mặc dù sẽ chẳng ai để ý ngay cả khi cậu ta không đến.
“Xin lỗi, tôi phải nán lại vì lớp ngoại khóa kéo dài hơn dự định.”
Người đang nở nụ cười tưởng chừng như vô hại và đang đứng trước cửa phòng kia chính là Koizumi Itsuki, là vị học sinh chuyển trường bí ẩn của Haruhi. Gương mặt điển trai ấy, và tôi sẽ chẳng bao giờ giới thiệu với bạn gái tương lai của tôi, đang mang nụ cười như thường lệ.
“Xem ra tôi là người đến sau cùng. Nếu buổi họp bị trì trệ vì tôi, thì tôi vô cùng xin lỗi. Có lẽ chúng ta nên đi ăn gì đó trước nhỉ?”
Họp? Họp gì chứ? Sao tôi không biết gì cả?
“Cậu không nhắc thì tôi cũng quên béng luôn.”
Haruhi chống cằm lên bàn, nói với tôi:
“Tôi đã nhắn với mọi người về buổi họp lúc ban trưa rồi; dù sao thì tôi muốn nói cho cậu lúc nào chả được.”
Cậu chịu bỏ thời giờ ra để lon ton đến các lớp kia mà chẳng thèm nói với tôi một câu à? Tôi học chung lớp với cậu đấy!
“Thì đã sao? Mọi chuyện vẫn thế thôi. Vấn đề chính là không phải khi nào cậu nhận được thông báo, mà là việc ta cần làm ngay bây giờ.”
Đó là cách Haruhi xử lý mọi sự. Mặc cho nhỏ có nói gì đi nữa, tôi cũng không cảm thấy khá hơn chút nào, và mọi người đều nhất trí hiểu ngầm chuyện này.
“Quan trọng hơn nữa là bàn bạc về việc những gì cần làm sau này!”
Cho tôi xin! Cậu làm ơn phân biệt rõ ràng từ ngữ cậu đang dùng là để chỉ hiện tại hay tương lai được không? Câu ban nãy còn không có chủ ngữ nữa kìa!
“Tất nhiên là ám chỉ tất cả chúng ta rồi! Vì đây là một hoạt động của Đoàn SOS!”
Hoạt động gì?
“Không phải tôi vừa nói sao? Ta còn đất diễn nào khác ngoài cái lễ hội trường sắp tới?”
Thế đấy đâu phải hoạt động Đoàn, là hoạt động trường! Nếu cậu muốn lễ hội trường sinh động hơn thì cứ việc đăng kí một chân trong nhóm Ủy ban quản lý lễ hội. Đến lúc đó nhất định sẽ có một núi các việc vặt vãnh đổ lên đầu cậu cho xem.
“Mấy thứ như thế chẳng mang lại ý nghĩa gì cả. Cái chúng ta cần là một hoạt động đầy phong cách của Đoàn SOS! Mọi người đã rất vất vả để phát triển Đoàn đến mức độ này! Không một ai trong trường không nghe danh chúng ta, hiểu không?”
Hoạt động mang đậm xì-tai của Đoàn SOS là cái que gì cơ chứ? Tôi chợt nhớ về những hoạt động của Đoàn trong sáu tháng vừa qua và bỗng cảm thấy rụng rời tay chân.
Cậu là đứa duy nhất phán những ý tưởng vừa nghĩ ra, và việc đó thì quá đơn giản rồi, nhưng cậu có biết tôi và chị Asahina đã phải khổ sở thế nào trong sáu tháng qua không? Koizumi thì ngồi cười ngây ngô như một thằng ngố, trong khi Nagato chẳng giúp được gì nhiều, cậu nên quan tâm tới những người luôn sát cánh bên cậu, chẳng hạn như tôi, mới phải đạo. À, tuy chị Asahina không phải người thường nhưng chị ấy xinh quá nên đối với tôi thì được tuốt. Bởi những gì chị ấy cần làm là chỉ cần đứng đấy và để những gì đang xảy ra chui tọt vào đôi cửa sổ tâm hồn và xoa dịu cõi lòng của tôi mà thôi.
“Chúng ta cần làm gì đó phù hợp với kỳ vọng của mọi người.”
Haruhi lầm bầm, trông không vui vẻ mấy. Nhân tiện, có ai trông mong gì ở cái câu lạc bộ này chứ? Công dụng của mấy tờ khảo sát là đây! Không cần nói dông dài làm chi, Đoàn SOS vốn chưa từng được khuếch trương, số thành viên vẫn y như cũ, chỉ vừa đủ để thành lập một câu lạc bộ. Thế cũng tốt, nhưng sớm hay muộn hơn, nhất định có ngày đoàn tàu tốc hành mang tên Haruhi này sẽ trật ray. Mặc dù chỉ có năm hành khách nhưng ít nhất tôi cũng phải có một thế thân chứ, bằng không thì cứ gửi tôi tiền lương, 100 yen một giờ cũng được. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện: