[Dịch] Sử Thượng Đệ Nhất Hỗn Loạn - Q.1 - Chương 17: „300“
Chương 17: „300“
Nghe tiếng „ Ăn cơm“, ta bảo mọi người khiêng ghế lấy chỗ ăn cơm trong phòng khách.
Bánh bao cùng Lý Sư Sư đem đồ ăn ra phòng khách, sau đó nói: „ Mọi người ăn trước, em đi rửa tay rồi vào ăn“
Bánh bao rửa tay xong ngồi vào mâm cơm, ta vẫn còn ngẳn ngơ.
Thửu tổng kết 1 chsut về bữa cơm này: Tỏi do Tần Thủy Hòang bóc, cơm do kinh Kha thổi, trứng do Hán Cao Tổ đánh, ga nấu bếp là do Tây Sở bá Vương Hạng Vũ thay, đem đồ ăn ra là danh kĩ Lý Sư Sư– đúng, nếu so sánh bữa cơm àny với 1 bộ phim điện ảnh, có thể ví với việc biên tập là Tom Cruise, chỉ đạo nghệ thuật là Brad Pitt, đưa cơm hậu cần là Marilyn Monroe,Clark Gable. Có đìeu đạo diễn và nhà sản xuất hơn kém nổi tiếng, chính là Tiểu Cường – manager tiệm cầm đồ Hảo Vài hào- cùng Mrs Bánh bao- receptionist tiệm bánh bao quán thang.
Mấy năm trước có mẩu tin giật gân nói có người làm 1 bữa tiệc tại khách sạn 5 sao tốn 380 000 NDT khíên cả XH xôn xao .
Bữa cơm này ở nàh ta tốn 180NDT, nhưng muốn nói tới ý nghĩa lịch sử, ta nghĩ không ai có thể tả nổi.
Lúc àny ta bỗng phát hiện mọi người đều nhìn ta chằm chằm, không ai động đũa. Ta kì quái hỏi Tần Thủy Hòang:“ Doanh ca, sao anh chưa bắt đầu ăn ?“
Tần Thủy Hòang vẩy vẩy đôi đũa nói: „ Trách xã ngươi cũng là khẩu nhân chủ nhân ( nói gì thì nói ngươi cũng là chủ nhân ởđây), chính thức trường hợp đói cxung phải cho ngươi cái mặt mũi yêu ( lúc nghiên túc ta cxung phải tôn trọng ngươi 1 chsut )“
Cả 1 bàn đế vương anh hùng hóa ra đang chừo ta phát biểu khai mạc! Ta tự vả vào miệng 1 cái cố gắng lấy lại tỉnh táo, giơ đũa gắp 1 miếng đồ ăn nói: „ Ăn thôi !“
Lưu bang kinh ngạc nói: „ Các ngươi ăn cơm cũng có qui củ như vậy à ?“ nói xong cũng làm động tác giống ta, rồi mới gắp 1 miếng thịt cho vào mồm.
Tần Thủy Hòang nói:“ Trước kia ta cũng không biết“, nói xong cũng tự tát vào mặt mình rồi bắt đầu ăn.
Hạng Vũ: „ Thật kì lạ“, tát mình 1 cái, gắp miếng cá.
Kinh Kha“…“, tự tát, bắt đầu ăn.
Lý Sư Sư cười:“ Đây là phong tục à ?“, vuốt vuốt mặt mình, xới cơm.
Bánh bao ngạc nhiên: „ Mọi người nhố nhăng thật“, xong trực tiếp ăn cơm. Cả bàn đều nổi giận chỉ trích nàng, làm bánh bao phải cười cười tự tát mình 1 cái , sau đó đứng dậy đi lấy mấy chai rượu: „ Rót rượu cho mọi người nè“ Lý Sư Sư đứng dậy cướp việc, nói: „ Biểu tẩu mệt nhọc cả ngày, để em làm cho“, sau đó rót đầy 1 ly cho nàng. Sau đó Lý mm cầm chai rượu nhìn mọi người thản nhiên nói: „ Mọi người đang ngồi đều là…“ ta khẩn trương trừng mắt nhìn nàng, nàng cũng cảm thấy ta trừng mắt, lại nhìn bánh bao, dừng lại 1 chút, rồi mới nói tiếp:“… đều là nhân sĩ kiệt xuất ( độc giả đóan coi nàng học từ này của ai ?), Sư… em sẽ theo thứ tự quen biết rót rượu cho từng vị, mong các vị đừng hiểu lầm.“ Nói xong nàng rót rượu cho Kinh Kha:“ Kinh đại ca thủy chung là đệ nhất anh hùng trong lòng em.“ Sau đói cười với Doanh béo:“ Vẫn là câu nsoi cũ, Doanh ca hùng thị thiên hạ, cũng là anh hùng“, rồi tới phiên hạng Vũ:“ Lực bạt sơn hề khí cái thế, Hạng dadị ca ý chí tài tình kẻ khác tuyệt vọng mà trốn, chúc anh sớm ngày đòan tụ cùng chị dâu Ngu Cơ, lưu du tiên đạo.“
Bánh bao ngây ngốc hỏi:“ Thiểu nam em không phải top model sao ?“, sau đó lại ngốc nghếch hỏi hạng Vũ: „ Ý trung nhân của anh họ Vu à ?“ Lý Sư Sư cười với nàng, sau đó quay ra nói với Lưu bang đang mặt mũi không biết để vào đâu, nói:“ Còn Lưu đại ca, hi hi, dùng người sáng suốt, cổ kim chưua ai có thể so bì“ Lưu bang chép miệng hài lòng.
Lý Sư Sư quay lại phía ta, đôi mắt lưu động, cười thần bí,ta đưa ly ra cho nàng rót rượu, nsoi:“ Không cần nói gì cả, là duyên phận mà.“ Cô ả đáng giận này, khiêu vũ trên thân đao, dám chơi trò ú tim với ta. Nếu không pảhi may mắn ngày xưa bánh bao thường xuyên trốn học lớp văn sử địa, hôm nãy chắc chắn lộ tẩy.
Lý Sư Sư rót đầy rượu vào chén của ta rồi cũng rót đầy rượu vào chén nàng, nghe bánh bao nói:“ Không ngờ em cũng có thể uống rượu nặng, vậy chai rượu trái cây ta dự trữ thật là vô dụng.“
Ta giơ chén đứng lên: „ Các vị, gặp nhau là duyên phận, ở nàh của ta mọi người tề tụ, sau đó các bôn tiền trình ( ta rất muốn thòng thêm 1 câu „ vĩnh không gặp lại“ ), vạn nhất sau àny còn có thể gặp mặt, cũng vẫn alf bạn bè.“
Bánh bao miễn cưỡng cuwofi: „ Anh Cường cứ nói quá..“ nàng đương nhiên nghe ra lời ta nói có hơi quá quắt, nói chen vào giải vây.
Ngòai bánh bao ra, ở đây ai cxung không cự nự lời của ta, dù sao ta cũng đang nói lời thật.
Bánh bao nói:“ Chén rượu đầu, chsung ta uống cạn nha, Thiểu nam em có thể uống từ từ.“ Nói xong ực 1 hơi cạn chén.
Kinh Kha cùng Hạng Vũ bình sinh chưa từng ặp qua ai uống rượu bằng cái lý bé tí xíu mà còn ra vẻ ngầu dữ vậy , cùng nâng ly uống ực 1 hơi, sau đó đưa ánh mắt lưu luyến nhìn mấy chai rượu chưa khui. Kinh Nhị Sỏa kiếp trước là lọai tửu quỉ lưu manh thuộc tần lớp vô sản, có lẽ cũng là vì uống rượu quá nhiều mà trở nên ngu ngốc. Hạng Vũ bị vây công ngày cuối cùng còn có thể uống rượu suốt đêm, sau đó còn có thể mở đường máu đánh giết ra tới bờ sông, quả thật là „tửu lượng 2 lít“ trong truyền thuyết.
Tần Thủy Hòang và Lưu bang cũng không quen có người kính tủu mình nhưng lại uống trước, LÝ Sư Sư thì uống cạn 1 ly, sau đó nhíu mày, nhưung cũng không nói gì.
Bánh bao lắc lắc bình rượu cười nói:“ Xem ra mọi người đều uống rất khá ?“
Dưới sự xách động của Bánh bao, 3 tuần rượu diễn ra trong chưa đầy 10 phút. Tần Thủy Hòang đã có vẻ say say, hắn ôm bả vai Kinh Kha nói:“ Oai đói năm xưa ti không đúng ( Dù năm xưa ta quả thật không đúng ), ngươi cũng không nên đối đói như vậy yêu..“ Ta ội vàng đỡ lời nsoi:“ Chuyện không vui không nên nói ra.“
Bánh bao hỏi ta có chuỵê gì, ta giả bộ nói:“ 2 tên àny năm xưa còn hát rock có lúc tranh nhau làm hát chính.“
Lý Sư Sư rì rầm nói chyuện với hạng Vũ, nàng tỏ ra rất ngưỡng mộ ngu Cơ. Nàng uống rượu vào cũng hơi hồ đồ, muốn xin ảnh ngu Cơ Hạng Vũ chụp với nhau.
Trong đám người này, gióng ta nhất thực ra lại là Lưu bang. Xuất thân du đãng nhưu nhau nên dễ gần với nhau. Hắn ôm ta, nói bằng khẩu khí đại ca, bắt đầu giả ngầu, kể năm xưa hắn thế nào thế nào. Uống xong 2 tuần rượu nữa hắn nhìn ta khẳng khái nói:“ Về sau có việc gì kêu Lưu ca, chuyện khác ta không giúp được, đánh nhau ta kêu vài chục vạn huynh đệ đi giúp là vẫn còn có thể làm được a…“ quả là ý chang ta năm xưa !
Lúc này ta bỗng nghe có người kêu tên ta ngòai cửa, ta mở cửa ra nhìn thấy Lưu Lão Lục đang nhìn ta, đứng cạnh taxi, bên trong còn có 1 người!
Ta châm điếu thuốc, sẵn hơi men hầm hầm đi mở cửa. Ta bỏ qua Lão lục, ngắm nghía người kia trước, thấy hắn là 1 người trung niên, gầy gầy, da káh trắng trẻo, nhưung lại mặc 1 bộ đồ công sở. Ta nghĩ ngợi không rõ trong lịch sử còn có danh nhân nào trông có vẻ yếu bệnh như vậy, nắm lấy hắn hỏi:“ Trần hậu chủ ? Hán hiến đế ? Tổ tông của ngươi còn đang trong phòng uống rượu kìa.“
Vị trung niên kia hỏang sợ gạt tay ta ra, né ra xa xa. Ta hắc hắc cười: „ Nhóc, thảo nảo ngươi không bảo vệ được giang sơn.“
Lưu Lão lục ung dung nói:“ Hắn là tài xế taxi- ta không đem theo tiền“
…..
Ta bo thêm cho tài xế 10 NDT, hơi men cũng tiêu đi không ít, lo lắng ngóai đầu nhìn tứ phía, may quá không có ai.
Lưu Lão lục nsoi:“ Ngươi yên tâm, sau àny ta cxung sẽ không từng người từng người đưa tới trước mặt ngươi.“
Ta nhanh chóng rút điếu thuốc đưa cho Lão Lục, sảng khóai nói:“ Ông cũng có lúc lương tâm bộc phát ha.“ Lưu Lão Lục châm lửa, phả khói, nói:“ Gần đây ở Minh giới quậy nhất là 300 tên Nhạc gia quân cùng với 54 điều hảo hán Lương Sơn Bạc, cho nên độc thân không có ai chen vào danh sách phê duyệt được.“
Ta dập ngay điếu thuốc, lấy hết bình tĩnh hỏi hắn:“ Có ý gì ?“
„Không có cách nào khác, ngươi chua nghe qua „ hám sơn dịch, hám Nhạc gia quân nan“ sao ? 300 tên này là bộ đội đặc công liều chết của Nhạc Phi, năm xưa thẳng tiến vào 500 000 quân Kim, xém nữa thành công chém đầu Kim Ngột Thuật. Mặc dù không ai còn sống, nhưng cũng làm lão kim mặt xám àmy tro, bị Nhạc Phi đuổi giết 200 km. 300 tên àny xuống âm tào cùng lúc, cho nên bây giừo cũng đồng thời đòi trọng sinh. Vất vả lắm mới làm cho bọn họ đồng ý trọng sinh về thời của ngươi.“
Ta rất bình tĩnh hỏi:“ Ngươi lại lừa bọn họ tới đây ?“
„Đương nhiên không phải, chẳng qua ngươi vẫn còn 1 tháng chuẩn bị, ở dưới đó làm thủ tục cho bọn kia cxung cần chừung đó thừoi gian. Mà đám Lương Sơn bạc cũng có thể đồng thời tới. Không phải ta đã nói sao, ta sẽ không đem từng người từng người tới chỗ ngưô nữa.“
„ngươi cũng không thể đem đám người kia tới chỗ ta làm phim „300“ a, lại còn đám Lương Sơn đại tụ nghĩa, ta chịu nổi sao ? Chưa nói ăn cơm, ta xếp chỗ ngủ cho bọn họ kiểu gì ? Chia ca ngủ đứng ? Chỉ nói tới 5 người trên lầu ta cũng nuôi không nổi, tính riêng hôm any bọn hõ tốn hơn 2000NDT của ta, tài khỏan giừo còn có 70NDT, ngươi nói ta tiêu 70NDT này như thế nào đây ?“ Ta hét lên như sấm, nắm chặt Lưu Lão lục, rất diễn cảm:“ Các người làm thần tiên cũng là cha sinh mẹ dưỡng mà, không thể cứ làm việc như vậy chứu hả ? Tên bạch Khơi kia chôn sống 400 000 quân Triệu, 400 000 tên lính đó cũng là chết cùng lúc đó, bọn họ mà quậy các ngươi làm sao đây ? Thành phó này dân số mới có 1 triệu à…“
Lão thân côn vẫn hsut thuốc rất sảng khóai, sau nửua ngày mới nói:“ Chúng ta sẽ không quá đáng tới cỡ đó, chẳng qua Nhạc gia quân và Lương Sơn huynh đệ cũng là lỡ mồm hứa rồi, không đổi được. Biện pháp thì ngươi ráng tự nghĩ, còn về tiền…“
Ta lập tức chắp tay trước ngực, ánh mắt đầy sao lung linh
„ éc, … cái àny ngươi cxung phải tự nghĩ cách.“
Ta cúi đầu tuyệt vọng tìm tòi, Lưu Lão lục haha cười nói:“ Gạch đá xung quanh ta đều dọn đi chỗ khác rồi.“
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện: