[Dịch]Sinh Ly Tử Biệt - Sưu tầm - Chương 10: Cuộc thi bắt đầu
Bóng tối đang bao trùm lên Diêm Vệ Gia .
Nhưng buổi tối, không có nghĩa là lúc để nghỉ ngơi .
Ít nhất là đúng với một số người .
Trong phủ Lão Đại, cái hồ câu cá ngày nào của ông bây giờ lại trở thành nơi để Hệ Tôn luyện tập . Song, không muốn lũ cá lại chết ngắc ngoải, nên Lão Đại đã dời chúng đi nơi khác . Cái hồ được thau rửa lại sạch sẽ, không còn mùi tanh của cá nữa .
Lúc này, Hệ Tôn đang nửa chìm nửa nổi trong hồ . Thân hình của hắn đang ngập xuống nước, song không hề trôi đi đâu khác . Hệ Tôn đã ở trong tư thế ngồi thiền này gần một canh giờ rồi .
Hai cánh mũi hơi phập phồng, từng bọt khí lỗ mũi Hệ Tôn nổi lên .
Hắn đang suy nghĩ .
Năm nay, kỳ thi Diêm Vệ Lữ Khách có khoảng hai trăm người tham gia . Phần đông là các chiến binh đang phục vụ trong quân đội . Lớp Đại Diêm Vệ, ngoài Hệ Phong, Thiên Hành, Thu Vân, cũng có gần nửa cũng tham dự, số còn lại không tham gia vì nhiều lý do khác nhau .
Rất nhiều cao thủ của gia tộc Diêm Vệ sẽ có mặt trong kỳ thi .
Tốt thôi ! – Hệ Tôn mỉm cười trong làn nước .
Như vậy sẽ càng hứng thú cho hắn .
Lão Đại thong dong bách bộ trên bờ hồ, mặc dù trời không mưa, nhưng tay vẫn cầm một cái ô . Ông nhìn một lúc rồi nói :
-Tối rồi, con trai ! Nên nghỉ đi , ngày mai, sẽ khai mạc cuộc thi , cần đến cho đúng giờ !
Lời nói của Lão Đại qua nước rõ mồn một . Hệ Tôn vận khởi toàn thân, xuất nội lực . Một tiếng nổ vang lên từ dưới lòng hồ . Và lý do Lão Đại mang ô đã được sáng tỏ, nước bắn tung toé, vừa đúng lúc ngài mở ô ra .
Các Lữ Khách thấy chuyện này thì nói :
-Lần thứ mấy rồi ?
-Lần thứ mười tám trong ngày rồi đó, nhịn thở dưới nước lâu như vậy, chỉ có cậu ta .
Lão Đại hỏi :
-Cảm thấy đủ sức chưa con trai ?
Hệ Tôn toàn thân ướt sũng, đáp :
-Tôi muốn được chiến đấu ngay bây giờ !
…Kỳ thi Diêm Vệ Lữ Khách đã tới .
Khuôn viên Diêm Vệ Gia hôm nay đông đúc một cách lạ thường . Khuôn viên rộng lớn là thế, hoành tráng vĩ đại là thế, bỗng chốc chật ních cả ngàn người . Phần đông là khách quan tới tham dự lễ khai mạc cuộc thi Diêm Vệ Lữ Khách . Trong đám này, có đủ mọi thành phần người của bảy dân tộc khác nhau . Một số thì tỏ ra hơi khó chịu về kiểu cách lịch sự và tác phong làm dáng hơi thái quá của người Thiên Cung Tộc và Tiên Tộc . Số khác, phần lớn là nam nhân, thì đang dò con mắt tìm tới những nữ tử yêu kiều Dạ Hành Tộc . Cao lớn hơn cả là những làn da xanh xám hơi chút ẩm ướt của người Thuỷ Tộc, hay những bộ ngực lông lá vĩ đại của người Nhân Sư Tộc . Người Kiếp Yêu Tộc vẫn vậy, nói chuyện với ai, chứ đừng hòng bảo họ lại gần người Thiên Cung Tộc với Tiên Tộc . Nhân Tộc là đông nhất, phần lớn là các khách quan đặc biệt, song Diêm Vệ Gia cũng không hề là gia tộc kiểu cách , chuyên bắt tay những người đức cao vọng trọng . Những bình dân, hay Lữ Khách giang hồ cũng có thể tới đây mà theo dõi cả kỳ thi trong một tháng . Ở Vạn Xuân Thành này, thì lớp bình dân , trung lưu cảm thấy gia tộc Diêm Vệ là tốt hơn cả, chứ không như mấy gia tộc khác, làm giá lắm cơ ạ !
Ở phía Bắc khuôn viên Diêm Vệ Gia, có một khu đất rất lớn, bãi cõ thênh thang ngút ngàn, có thể sánh với mức độ diện tích của toà Huyệt Lĩnh Chi Phương . Nơi đây, đã dựng sẵn một lôi đài ở phía trước . Xung quanh, là hàng trăm hàng ghế, xếp theo thứ tự từ thấp lên đến cao , có thể tính đến hàng trăm hàng ghế như vậy . Sức chứa cả chục ngàn người cũng không xuể . Ngày hôm nay, không những là khai mạc kỳ thi Diêm Vệ Lữ Khách, mà cũng là ngày bắt đầu lễ Tháng Tám , tháng lễ của gia tộc Diêm Vệ . Rất nhiều hoạt động nghệ thuật sẽ được diễn ra nhằm phục vụ quan khách . Nghe đồn đâu, Lão Đại đã nói nhỏ với các vị trưởng giả Dạ Hành Tộc, muốn những mĩ nhân tuyệt thế của dân tộc này tới để biểu diễn . Không những vậy, rượu phục vụ cũng phải thuộc hạng sang . Lão Đại cũng đã bảo với ông chủ Danh Tửu Khách Điếm cho xuất một nửa kho rượu dự trữ, và đảm bảo sẽ không đối đãi bạc . Ông chủ khách điếm chỉ còn biết mếu mặt . Không phải ông từ chối gì Lão Đại , nếu không muốn nói, Lão Đại là ân nhân của ông chủ . Song xuất toàn kho thế này, thì báo hại ông chủ phải đóng cửa tiệm dăm bữa nửa tháng để nấu mẻ rượu mới để kịp chuyển hàng, nhiều mối hàng đợi lắm , cũng thật là vất vả cho đám giúp việc à ! Nhưng thôi, Lão Đại là ân nhân, lại đối đãi hậu, nên bao nhiêu thùng rượu, cứ dốc hết ra mà uống cho đã đời, bảo xuất nửa kho chứ nếu Lão Đại bảo xuất toàn kho thì cứ thoải mái, việc gì phải ngại, nhỉ ?
Bước vào sâu bên trong nữa, có thể thấy Diêm Tả Vệ đứng sừng sững ở đó, uy nghiêm, song cũng đôi chút bảnh choẹ khi vài ba sợi tóc của lão già này được chải cẩn thận . Nhìn thấy lão, một thứ khí thế rừng rực phát ra, nhưng lại có chút gì rất ư là nóng bỏng ! Mấy cô gái Kiếp Yêu Tộc lém lỉnh bình phẩm lão . Diêm Tả Vệ chỉ biết thẹn mặt quay đi, nữ tử Kiếp Yêu Tộc có tiếng là quậy, đụng vào mấy cô ả này khéo bị bọn họ chọc cho xấu hổ mất thôi .
Các Lữ Khách trong gia tộc tuy nghiêm chỉnh bảo vệ , song cũng hết sức niềm nở với quan khách . Quan khách cần gì, họ chỉ bảo tận tình . Thái độ , cử chỉ rất chi là đúng mực, khéo Diêm Vệ Gia này chuẩn bị kinh doanh khách điếm mất thôi .
Trong số đó, có một số Đội Trưởng . Họ cũng là tâm điểm chú ý của những ánh mắt . Kỳ thi Diêm Vệ Lữ Khách, chủ yếu là để so tài, mà đoạt lấy chức vụ Đội Trưởng . Những người Đội Trưởng ở đây, đều đã xuất sắc trải qua Diêm Vệ Lữ Khách, thực lực cường hoành không thể nói hết . Họ không nổi danh trên giang hồ, bởi vì họ chỉ sống với gia tộc, không dùng bạo lực, sức mạnh của mình để đôi co với thế giới bên ngoài . Chứ nếu không, thì ít nhất trong mười đội trưởng ở đây, thì phải tới bảy tám người có thể thành danh cao thủ tuyệt luân . Đáng nói nhất , là phải kể tới Tổng Đội Trưởng, người mạnh nhất trong các Đội Trưởng , thực lực không hề thua kém một người trong Tứ Đại Hộ Pháp . Chức vị Tổng Đội Trưởng là ước mơ của hơn hai trăm thí sinh trong kỳ thi này .
Thực sự ra , thì từ kỳ thi Diêm Vệ Lữ Khách, mà có được ngay chức vụ Tổng Đội Trưởng, không phải là chuyện dễ . Hoạ hoằn trong ba trăm năm nay, mới chỉ có được vài trường hợp đếm trên đầu ngón tay trên một bàn tay . Đa số các thí sinh chiến thắng trong Diêm Vệ Lữ Khách, đều phải trở thành một Lữ Khách bình thường như bao Lữ Khách khác . Qua thời gian, phải bằng nhiều cuộc kiểm tra nữa mới được trở thành Đội Trưởng . Còn nếu rớt kỳ thi Diêm Vệ Lữ Khách, thì tiếp tục quay trở lại vị trí mà mình đang làm hoặc cũng có thể tham dự năm sau, hoặc nếu không muốn thi nữa, có thể rời khỏi gia tộc, tôi luyện chính mình trên con đường ở Kỳ Thiên Đại Lục đầy rẫy nguy hiểm quái thú hoặc đối đầu với các chiến binh lang thang khác . Diêm Vệ Lữ Khách, một kỳ thi này, không phải là tất cả . Trong Diêm Vệ Gia, không hiếm người như vậy, mà có thể nói là khá đông . Diêm Mãng Xà Hệ Thiên Dự là một ví dụ rất điển hình . Thi không được, ông bị một đối thủ khác mạnh hơn đánh bại tại vòng ba . Hệ Thiên Dự đã chọn con đường ngao du khắp chốn . Sau mười lăm năm hành tẩu khắp giang hồ, quay trở lại gia tộc, thì được mọi người công nhận là tuyệt đại cao thủ, tài năng được khẳng định, Hệ Thiên Dự lập tức trở thành một trưởng lão trong gia tộc .
Các Tiểu Diêm Vệ được khá nhiều mọi người để ý đến . Nhìn cái vẻ mặt bé lũn cũn của mấy chú bé Tiểu Diêm Vệ mười hai tuổi mà ai cũng quý . Nhất là các cô nương khả ái . Đám nữ tử Kiếp Yêu Tộc quậy tưng, nô đùa với đám trẻ con không biết chán, hay như các cô gái Dạ Hành Tộc thì bế từng chú bé lên mà bình phẩm xem sau này thằng bé có trở thành nam tử anh tuấn hay không , chuyện, tính cách cả mà ! Các Tiểu Diêm Vệ hôm nay được đưa tới đây để tham khảo kỳ thi này mà học hỏi đôi chút kinh nghiệm . Trong số bọn trẻ con, ai mà biết được, có đứa sau này trở thành nhân tài thì sao ? Như Diêm Đế ấy !
Ngày hôm nay, đích thực là vô cùng náo nhiệt, cảnh tượng trong Diêm Vệ Gia thật lộng lẫy .
Mất một lúc, thì toàn bộ quan khách đã ổn định chỗ ngồi . Đứng ở trên những ngọn cây cao vút hàng trăm trượng, hay trên những bức tường đá , là hàng chục Lữ Khách lặng yên theo dõi thế sự, ứng phó với mọi tình huống xấu nhất có thể xảy ra .
Một người bước lên lôi đài, dáng cao to, và hơi béo một chút . Mọi người rì rầm, đó là Diêm Lão Đại . Hôm nay ngài vận một bộ bạch y, trông cũng không quá tệ, vì những bộ trang phục khác thường hay để lộ ra cái bụng hơi phệ của ngài .
Lão Đại hắng giọng nói lớn, tiếng nói vang khắp khán đài rộng lớn, chứng tỏ nội lực là vô cùng :
-Xin được cảm ơn tới toàn thể quý vị đã dành thời gian ghé qua bổn gia tộc !
Tức thì mọi người khắp các khán đài đứng dậy, vỗ tay ầm ầm . Lão Đại giơ tay ra hiệu, mọi người liền ngồi xuống . Tiếng của Lão Đại vẫn thế, vang vọng khắp nơi :
-Ngày hôm nay, thay mặt toàn thể gia tộc, Đại mỗ xin chính thức tuyên bố khai mạc cuộc thi Diêm Vệ Lữ Khách ! Xin mời hai trăm mười sáu thí sinh ra ngoài, nghênh diện với các quan khách !
Dưới khán đài phía Nam, một cửa hầm lớn được mở . Lần lượt hai hàng thí sinh dài dằng dặc nối tiếp nhau bước ra . Tiếng vỗ tay tán thưởng vang lên không dứt .
Khi hai trăm mười tám thí sinh xếp hàng ngay ngắn, gương mặt ai nấy đều căng thẳng đôi chút . Song trong cả hai trăm mười tám người ấy, có một gương mặt vẫn thản nhiên như không, vẻ coi thường mọi thứ, tên này tóc dài chấm cằm, người vẫn mặc chiếc áo khoác xanh sẫm vốn có của các Trung Diêm Vệ, là Hệ Tôn, chứ không phải ai khác .
Các nam nữ Trung Diêm Vệ với áo khoác xanh ngồi kín một góc khán đài, họ đưa tay chỉ trỏ :
-Hê ! Thằng nhóc con nhà ta lên thi đấu kìa !
-Trông bảnh choẹ gớm !
-Thằng ôn con này láo thật, đi thi mà chẳng nói một tiếng với anh em, đến hôm qua mới biết à !
-Tí nữa bắt nó khao bữa nhậu coi !
-Mày điên à ? Mai bắt đầu vòng đấu đội rồi, mày chuốc rượu cho nó thì thi thố vào đâu ?
-Ờ, tao quên mất !
Các nam Trung Diêm Vệ thì nói với nhau vậy, còn nữ Trung Diêm Vệ thì đôi chút hiền hoà hơn :
-Là Hệ Tôn đó sao ?
-Cậu ta đó . Không biết thực lực thế nào, nhưng nếu được bảo lãnh như vậy thì cũng khá lắm đấy !
Mọi người trên khắp các khán đài đã nhận ra một Trung Diêm Vệ nhờ cái áo khoác xanh . Bất ngờ và ngạc nhiên cũng là bình thường, trong ba trăm năm qua, cũng mới chỉ có một người thuộc lớp Trung Diêm Vệ là dám tham dự cuộc thi này . Cuộc thi ấy diễn ra cách đây cũng phải tới hơn mười năm rồi .
Trung Diêm Vệ ngày đó giờ đã không còn là người trong gia tộc nữa .
Hệ Tôn trong lúc suy nghĩ , mà đã nhớ tới cái khán đài này, hàng ghế đó, ngày hôm đó . Hệ Tôn chín tuổi, ngồi bên cạnh là người cha Diêm Đế, bên trái là mẹ . Hệ Tôn nhỏ bé hướng ánh mắt xuống nhìn anh trai đang đứng trong hàng ngũ thí sinh , như hắn bây giờ vậy .
Ngày ấy đã qua mất rồi .
Những lời nói của Lão Đại , Hệ Tôn không để ý lắm . Hắn đang nghĩ sang chuyện khác .
*
* *
Cách đây gần một tuần .
Sau khi từ Huyệt Lĩnh Cổ Thành về, Hệ Tôn đã lấy nốt chữ ký của Hệ Phong và Hệ Thiên Hành . Hôm đó, hắn xuống dưới phòng làm việc của Diêm Tả Vệ nộp đơn đăng ký . Vừa vào, hắn đã nhìn thấy ánh mắt không dễ chịu của Diêm Tả Vệ . Hệ Tôn nhếch mép cười, những trò quái thai mà hắn cùng đám bạn nghĩ ra để chọc phá mọi người chưa từng bao giờ bị bắt . Diêm Tả Vệ bao lần phục kích mà không tóm được thằng nhỏ này, trong đầu lão đã nổi lên hàng trăm hình thức kỷ luật cơ bản và hiệu quả nhất như móc cống, gánh phân, song chưa bao giờ Hệ Tôn bị dính cả .
Song Hệ Tôn không hề biết rằng, Diêm Tả Vệ nhìn hắn như vậy, là vì lão ái ngại cho hắn , chứ chẳng ác ý gì .
-Lão già . Đơn đây, xem kỹ đi, không thừa hay thiếu gì chứ ? – Hệ Tôn vứt lá đơn xuống trước mặt Diêm Tả Vệ .
Diêm Tả Vệ đọc qua một hồi rồi đóng dấu, cất nó vào trong ngăn đựng hồ sơ các thí sinh, đưa bút cho Hệ Tôn ký tên vào bản quy ước cuộc thi .
Hoàn tất xong thủ tục, Hệ Tôn cười :
-Hẹn gặp lại ông sau, lão già !
Diêm Tả Vệ gọi lại :
-Dừng lại . Hệ Tôn, ta có chuyện muốn nói với cậu .
Ô hay ? Lão già này muốn nói điều gì với Hệ Tôn sao ? Cha mẹ ơi, hôm nay chó biết nói tiếng người mất ! Hệ Tôn chu mỏ ngạc nhiên rồi hỏi :
-Chuyện gì thế lão già ? Hay lắm à ?
-Anh trai cậu có gửi lời .
Hệ Tôn sa sầm, cái mặt nhâng nháo vốn có của hắn xì hơi, và thay vào đó là gương mặt sắc lạnh . Hiếm khi nào có thể thấy Hệ Tôn như thế này .
-Tuần trước, ông đi tìm anh tôi phải không ?
-Đúng .
-Anh tôi thế nào ?
-Vẫn thế . Không muốn về gia tộc . Và chúng ta đã đụng độ nhau .
-Kết quả ?
-Mạnh . Rất mạnh . So với sáu năm trước, còn mạnh hơn .
Hệ Tôn gật gù :
-Anh ấy muốn nói gì với tôi ?
-Cậu ta gửi lời hỏi thăm sức khỏe .
Hệ Tôn đứng bất động một hồi lâu, rồi thở dài :
-Cảm ơn ông đã chuyển lời .
-Không có gì .
*
* *
Mải suy nghĩ, mà Hệ Tôn không biết là bài phát biểu lễ khai mạc và lời tuyên thệ cuộc thi đã chấm dứt từ lâu . Các thí sinh đang quay gót về phía căn hầm . Hắn rảo bước theo .
Hệ Phong đứng trước Hệ Tôn, thấy biểu hiện của thằng ôn con này hơi kỳ quái nên hỏi :
-Này nhóc, mày sợ đấy à ?
Lời nói này quả thực đã động chạm tới cái tính kiêu ngạo vững chắc như thành đồng của Hệ Tôn . Hắn cáu um lên :
-Tiên sư ! Mày thích trêu tao đấy hả ?
Hệ Phong cười, lấy tay xoa đầu thằng nhỏ :
-Ờ tao hỏi vậy . Biết đâu đấy, lại thấy thằng thủ lĩnh tè ra quần thì , chậc … đẹp mặt lắm à .
-Tao vặn cổ mày bây giờ .
Hai tên cãi nhau ủm tỏi trong căn hầm . Bên ngoài kia, thì lễ Tháng Tám đã chính thức bắt đầu, nhạc hoạ, tiếng chân nhảy đã vang lên, chỉ còn nghe thấy tiếng vỗ tay rầm trời của khán giả .
…
Hệ Tôn nằm một mình trên bãi cỏ, tận hưởng những ánh nắng đang chiếu xuống phủ Lão Đại .
Suy nghĩ vẩn vơ, thì một giọng nói lạ lùng cất lên :
-Cậu đang ngủ đấy à ?
Hệ Tôn nhìn lên, đây là một người Lữ Khách trong phủ Lão Đại . Hơn một trăm Lữ Khách trong phủ, Hệ Tôn đều nhớ mặt và biến tên hết . Hắn cười :
-Có ngủ đâu ?
-Mai là thi rồi đấy . Lão Đại có dặn với chúng tôi nhắc cậu nên nghỉ sớm, hiện giờ ngài đang bận tiếp khách ở ngoài kia, tới đêm may ra mới về được .
Hệ Tôn bật cười :
-Cứ làm như con nít vậy . Mà anh không chúc tôi may mắn sao ?
Người Lữ Khách cười, đưa tay ra, bắt lấy tay Hệ Tôn :
-Anh em trong phủ đều chúc cậu may mắn .
Hệ Tôn gật đầu :
-Cảm ơn .
Vừa nói đến đó, thì một Lữ Khách khác đi vào, nói với Hệ Tôn :
-Này ! Có người muốn gặp cậu đấy !
-Ai ?
-Không biết . Người mặc đồ đen , ai mà nhìn thấy à ?
-Cho thằng ranh ấy vào đây xem nào ! – Hệ Tôn nói .
Một lúc sau, thì một hắc y nhân nhanh chân tiến vào . Hai Lữ Khách vừa thấy người này, nhìn nhau rồi ai nấy bỏ đi, tránh xa khỏi Hệ Tôn như tránh xa ruồi muỗi vậy . Hệ Tôn bực mình với cái tên hắc y nhân này :
-Ai đó ? Cởi mũ ra ta xem nào ? Cứ thần thần bí bí mệt quá đi !
Tức thì giọng nói lanh lảnh cất lên :
-Mới gặp người ta mà nặng lời thế ?
Hệ Tôn nghe giọng nói bỗng rạo rực hơn bao giờ hết . Mới có hơn hai tuần, mà tưởng như là gần mấy năm . Khốn nạn thật ! Cả nửa tháng vừa rồi, để quên đi các khúc mắc trong lòng này, mà Hệ Tôn lao vào luyện tập .
Hắc y nhân cởi bỏ mũ trùm ra, một gương mặt tuyệt thế xuất hiện , chiếc mũi hơi cong vồng tuyệt đẹp, đôi mắt màu xám đục mị lực khủng khiếp không thua sát khí là mấy , móc tóc đen có ánh hung đỏ .
-Nói với em, mà chàng chẳng giữ được tí lịch sự nào cả !
Công chúa Diệu Vĩ .
Hệ Tôn hành xử cẩn thận . Hắn đã hiểu vì sao mà hai Lữ Khách lẳng lặng bỏ đi như vậy . Ngó quanh ngó quất, để dám chắc là không có con mắt nào đang nhìn vào đây .
Công chúa Diệu Vĩ đích thực đang rất muốn sà vào lòng Hệ Tôn mà ôm, song thấy cử chỉ của hắn có vẻ hệ trọng nên không dám làm gì, chỉ khẽ mím miệng hỏi :
-Sao vậy ? Có vấn đề gì với chàng sao ?
Hè hè hè ! – Hệ Tôn chợt nở một nụ cười dâm tặc . Diệu Vĩ thấy vậy thì lui một bước, hai mắt mở to, chẳng những không hề xấu đi mà cô công chúa trở nên dễ thương vô cùng :
-Chàng…làm sao vậy ?
Hệ Tôn lao tới, hai cánh tay như hai gọng kìm sắt, ôm lấy Diệu Vĩ mà bế lên . Diệu Vĩ chỉ kịp hét lên một tiếng rồi bật ra những tiếng kêu khe khẽ như mèo con . Lúc này, Hệ Tôn đang ôm cô công chúa mà quay mấy vòng .
-Hệ Tôn, thả em xuống đi ! Chóng mặt quá !
Hệ Tôn thả Diệu Vĩ xuống, kéo cô gái vào lòng mình mà nhìn cho rõ . Chậc ! Không hiểu cô bé này làm cái gì mà nước da đã trở nên trắng hồng mọng sữa, khác hẳn với màu da trắng lợt trước đây . Không sao ! Không sao ! Kiểu da gì thì cũng xinh tất ! – Hệ Tôn tự nhủ . Từ hôm tạm biệt công chúa Diệu Vĩ đến trước lúc này, Hệ Tôn đã mất ăn mất ngủ vì nhớ nhung . Tổ sư cái thằng ngu ! – Hệ Tôn tự rủa mình . Cô công chúa đã đem lòng yêu như thế rồi mà hắn lại cứ làm bộ dửng dưng . Mãi đến lúc công chúa đi rồi, mới thấy là cái bụng mình biểu tình dữ quá . Nửa tháng trôi qua, cứ luyện tập xong là mắt lim dim ôm ấp người trong mộng . Đi đâu cũng tưởng đó là Diệu Vĩ , đến cái cây cũng không tha, lao vào mà ôm chầm lấy ve vuốt . Chỉ khổ cho hai Đại Diêm Vệ là Hệ Thiên Hành và Hệ Phong , hai tên này thấy Hệ Tôn như vậy tức thì mắt mở to như mắt ốc nhồi, miệng há ra bằng miệng ếch . Không phải chứ ? Thằng này ham muốn đến thế sao ? Đáp lại những ánh mắt đó là lời chửi rủa của Hệ Tôn . Mẹ kiếp ! Người ta đang yêu mà hai ông cứ làm như là người ta đang lên cơn vậy ! Ô hay ! Thế chẳng phải là mày đang lên cơn đó sao ?
Bây giờ thì sung sướng rồi nhé ! Bực mình quá ! Nhìn cái hàm răng đều như hạt bắp, với bốn cái răng nanh hơi dài, nhìn Diệu Vĩ xinh quá thể ! Cái gương mặt lại đôi chút hơi trẻ con làm Hệ Tôn ngắm mãi không chán . Mà ngắm đến đâu là hôn đến đó . Hai bên má phinh phính mềm và ngọt dễ sợ . Khéo cẩn thận tưởng đó là bánh ! – Hệ Tôn tự nhắc nhở mình .
Diệu Vĩ thấy biểu tình của Hệ Tôn như thế cũng hạnh phúc lắm à ! Còn phải nói, từ lúc về hoàng cung Kiếp Yêu Tộc, suốt ngày ngồi thẫn thờ, kiếm đạo chẳng luyện tập gì nữa . Các đại sư hàng ngày thấy công chúa luyện tập rất nhanh, tiến bộ theo cấp số nhân, bỗng dưng bây giờ đến cầm kiếm cũng không vững . Nào ai có biết trong lòng Diệu Vĩ đang có hình ảnh Hệ Tôn đâu . Yêu Đế thấy con gái mình thẫn thờ suốt ngày như vậy, tưởng lại mắc bệnh gì, liền cho vài chục danh y qua bốc thuốc mới khổ . Rốt cục thì Yêu Đế cũng hiểu được tình trạng này của con gái . Chậc ! Ngày xưa, thời tuổi trẻ thì ngài cũng thế . Có điều không đến mức ” suy sụp tinh thần, hư nhược cơ thể, bệnh nặng toàn thân ” như công chúa bây giờ .
Bây giờ thì thoả ước nguyện rồi . Hệ Tôn hết hôn công chúa, lại chuyển sang ôm thật chặt lấy . Diệu Vĩ thì cứ như mèo con ở trong lòng hắn vậy .
-Chàng bảo là chàng đâu có yêu em ? – Diệu Vĩ ra vẻ hờn dỗi .
-Ờ đúng ! À, mà không ! Nói gì thế hả ? Ai bảo là ta không yêu em ?
Diệu Vĩ ngước mắt nhìn :
-Chàng lại dối trá rồi ! Rõ ràng vừa mới nói là có lại lấp liếm ngay được !
-Đâu có ! – Hệ Tôn vừa nói , vừa đưa mũi lên má Diệu Vĩ mà hít lấy hít để – Mồm miệng có vấn đề ! Có vấn đề !
Diệu Vĩ cười . Trông Hệ Tôn mà cô buồn cười quá . Bình thường thì nhâng nháo, chẳng coi ai ra gì, đối thoại thì ánh mắt sắc lạnh, đọc hết ý nghĩ của đối phương . Thế mà gặp Diệu Vĩ, mồm miệng lại run lẩy bẩy .
Diệu Vĩ vòng tay qua cổ Hệ Tôn, đặt cái hôn ngọt ngào lên má rồi khẽ nói :
-Em xin lỗi . Em không thể Ma Tâm Nhập Thế tới đây được .
Hệ Tôn từ lúc gặp Diệu Vĩ tới giờ thì bao chuyện khác chẳng còn để vào mắt, kể cả cái thứ Ma Tâm Nhập Thế mà hắn đang khao khát . Giờ Diệu Vĩ nhắc lại mới sực nhớ ra .
Không có sao ?
Ài ! Hơi đáng tiếc ! Đáng tiếc . Dẫu sao, thì không có cũng chẳng ảnh hưởng tới Hệ Tôn lắm . Nhưng nói thật, ai mà chẳng khao khát thứ mà mình đang khao khát ? Nên không đạt được mục đích , hơi thất vọng là cũng phải thôi .
-Nhưng nếu chàng muốn , em sẽ dạy chàng Kiếm Ma Đạo .
Ế ! Không phải chứ ? Hệ Tôn cười . Cái món này hắn là hay lắm . Thì ra công chúa có học Kiếm Ma Đạo . Cũng được ! Dạy một ít cũng được . Hè hè ! – Hệ Tôn lại nở ra một nụ cười dâm tặc .
-Chàng đừng cười cái điệu ấy nữa được không ? Nghe kinh quá đi !
-Em phải chấp nhận thôi ! – Hệ Tôn tinh quái – Đã yêu ta là phải theo ta, cấm cãi nửa lời !
-Ứ ! Ai nói là đi theo chàng chớ ? – Diệu Vĩ cong môi khiêu khích .
-Thế hả ?
Hệ Tôn ôm chặt lấy Diệu Vĩ mà hôn cô công chúa cho thoả thích . Diệu Vĩ thì tràn ngập hạnh phúc trong lòng . Những cái chứng bệnh của cả hai người trong nửa tháng qua đột nhiên biến mất . Hệ Tôn và Diệu Vĩ cứ dán lấy nhau không xa rời một ly nào cả .
-Da của em sao lại chuyển sang màu này ? – Hệ Tôn hỏi .
Diệu Vĩ tự hào :
-Có đẹp hông ? Chậc, công sức người ta tắm nắng đó ?
Hệ Tôn méo mồm . Hoá ra là đi tắm nắng sao ? Không biết Diệu Vĩ tắm nắng kiểu gì mà được làn da căng mọng thế này, chứ mấy nàng Nhân Tộc tắm nắng xong, là người thành con chạch à !
Hệ Tôn ngày càng thấy mình yêu Diệu Vĩ hơn, cái khuôn mặt đó của công chúa làm hắn không thể chịu đựng nổi . Lúc nào cũng chỉ muốn hôn một cái, cắn một cái .
Hai người đang tay trong tay, ánh mắt yêu thương nhìn nhau, lòng trong lòng, ôm ấp như đôi chim câu thì một giọng nói chen vào đập tan nát khung cảnh lãng mạn :
-Ê, thằng chó ! Mày đang ở đâu vậy ?
Hệ Tôn nghe giọng nói này thì giật mình, chưa kịp phản ứng thì một tên tóc xám đã xuất hiện ngay trước mặt . Mẹ kiếp ! Lúc không cần thì tự nhiên cái thằng Thiên Hành này lại vác mặt đến ! Khỏi phải nói lúc này Thiên Hành ngộ đến thế nào . Cái cằm dưới của hắn chảy dài xuống tận mặt đất, mắt thì xoay mấy vòng liền, hết nhìn lên trên rồi lại nhìn xuống dưới . Nhìn gương mặt cô gái đang ngoan ngoãn trong lòng Hệ Tôn, Thiên Hành nhận ra đây chính là cô công chúa Kiếp Yêu Tộc đã bị Hệ Tôn cho một bài học đau đớn đến thấu xương cốt . Hai người này từ lúc gặp mặt đã là kẻ thù rồi, mà sao giờ lại ôm ấp như thế kia ? Thôi rồi ! Trời đất này loạn hết cả rồi !
Hệ Tôn chẳng biết làm thế nào, ngoài chuyện nhe răng hết cỡ, cười với Thiên Hành :
-Xin chào !
-À…ờ…có…có một buổi, à, chúng ta cần họp đội … à… à…vịt…chim…
Hệ Tôn và Diệu Vĩ không hiểu, Hệ Tôn giật giọng :
-Cái gì vịt với chim ?
-À không ! – Thiên Hành chối biến .
Hệ Tôn đứng dậy, thôi đằng nào cũng đã lỡ rồi . Hắn nắm chặt tay công chúa rồi nói nhỏ, đủ để không cho thằng Thiên Hành nghe thấy :
-Tối nay . Đứng trước cổng đợi ta .
-Em biết rồi .
Diệu Vĩ đặt cái hôn nóng bỏng như lửa lên má Hệ Tôn . Chuyện ! Nữ tử Kiếp Yêu Tộc đâu có ngại phô bày tình cảm của mình ra trước mặt người khác ?
Tới lúc Diệu Vĩ đi khỏi, Hệ Tôn mới quay ra gằn giọng :
-Thằng khốn ! Mày nghĩ gì tới con vịt và con chim, bộ chúng nó làm gì được nhau sao ?
Hệ Thiên Hành láu cá :
-Ái dà ! Để tao nói cho mày nghe ! Vịt và chim đều có lông, có cánh…
-Mày có tin là tao sẽ tát lật mỏ mày không hả ? Câm cái mõm lại !
Thiên Hành rú lên cười sằng sặc . Đáng ra Hệ Tôn đã phải cho thằng này một trận, nhưng nhớ đến khuôn mặt của Diệu Vĩ, hắn lại cảm thấy nhẹ nhàng, và vui không thể tả .
…
Ngày hôm sau .
Hai trăm mười sáu thí sinh đang đứng trước một cái cổng lớn, đằng sau họ là các khán đài đã được dựng lên . Quan khách, khán giả đã đông đến cả ngàn người . Vòng một kỳ thi Diêm Vệ Lữ Khách sắp bắt đầu .
Năm nay, hai trăm mười sáu người được chia thành năm mươi tư đội, mỗi đội bốn người . Mỗi năm có thể tuỳ chọn ra số đội với số lượng thành viên khác nhau . Có năm thì một đội bảy người, có năm một đội chỉ có ba người . Thậm chí, những năm có lẻ người thì trong đó có vài đội được hơn những đội khác về số thành viên . Thường thì, theo quy đinh, trước khi diễn ra cuộc thi khoảng một tuần, thì mỗi thí sinh hãy tự đi tìm thành viên khác để lập thành mội đội, đủ số lượng quy định là được . Quy định là quy định thế thôi, chứ đã tham gia cuộc thi này là phải luyện tập với nhau từ lâu rồi . Thậm chí là những mấy năm thì cũng chẳng có gì lạ .
Hệ Tôn chắc chắn là ở cùng đội với ba Đại Diêm Vệ chứ không chạy đi chỗ nào khác được . Trong suốt nửa tháng qua, bốn người phối hợp với nhau ăn ý thấy lạ . Hệ Tôn thì mặc nhiên tự vỗ ngực khen mình là thủ lĩnh tài năng , tìm được mấy người tài giỏi . Kể cũng đúng thật . Có ai nôn oẹ mấy lời hắn nói đâu ?
Xung quanh bốn người, là hàng trăm thí sinh khác, chẳng ai cười nói với nhau điều gì cả . Cũng phải, cuộc thi này rất căng thẳng, không thể có sự thoải mái ở đây được .
Hệ Tôn cũng không phải là quá suy tư như những thí sinh khác . Có điều, hắn cũng cảm thấy hơi lợn cợn một chút .
-Ê, thằng mặt dày ! Cố lên nhé !
Hệ Tôn ngước về phía khán đài và tìm nơi phát ra những lời nói đó, còn ai khác ngoài mấy thằng bạn chí cốt trong lớp Trung Diêm Vệ chứ ? Hệ Tôn cười, vẫy tay ra hiệu .
Chậc !
Hệ Tôn tặc lưỡi . Nghĩ lại buổi tối hôm qua mà sướng hết cả người . Ai mà biết công chúa Diệu Vĩ lại có cái tài xoa bóp đến thế cơ chứ ? Xương thịt cứ phải gọi là mềm ra à ! Cái bàn tay ngọc ngà mềm mại sướng điên . Thỉnh thoảng , nàng còn chiều hắn, cúi xuống cắn một nhát vào cổ . Luồng hơi thở thơm nồng mùi máu phả xuống mát dịu . Được cả ngày như thế này, thì cứ phải gọi là sướng hết biết !
Hệ Phong nghe Thiên Hành kể lại sự vụ thì gật gù, chậc ! Thằng chó con ngạo mạn khinh người này, có được một cô công chúa đẹp đến độ thần tiên phải dẩu mỏ lên ghen tỵ, thì đúng là trời bất công quá mà !
-Cô công chúa đó đã bị mày làm gì chưa thế ? – Hệ Phong ghé vào tai Hệ Tôn hỏi .
-Chưa . Mày chỉ được cái nghĩ bậy .
-Cái mặt mày gian ngoa xảo trá thế này, tao không tin !
-Tiên sư mày chứ ! Nói cho mày biết, một con người đứng đắn đường hoàng như tao…
Vừa nói đến đó, Hệ Tôn vừa lùi lại, không để ý nên va phải người ta . Cái số hắn không biết sinh phải ngày nào mà đi đâu cũng toàn động với chạm . Quay lại thì thấy một nam tử, tóc dài đến ngực, mũi cao và thẳng thớm, lông mày cao vút, ánh mắt sắc lạnh, thanh trường kiếm đeo sau hông, người vận một bộ y phục đen, áo khoác ngoài dài tới tận gót chân, áo trong hở cúc để hở ngực, vai mang hai chiếc cầu giáp bảo vệ . Nam nhân này cất lời :
-Nhóc con , mày nên cẩn thận thì tốt hơn, lắm mồm ở đây sẽ không tốt cho mày đâu .
Hệ Tôn bực hết biết . Lần nào cũng bị chửi trước, nhẹ nhàng nói với nhau có sao đâu mà người ta cứ trêu ngươi hắn thế nhỉ ?
-Thế mày là cái thằng chó chết nào vậy mà đòi dạy dỗ tao ? Cái mùi của mày thối quá à ? – Hệ Tôn đáp trả .
Nam tử tóc dài khẽ nghiêng đầu như thể đánh giá đối thủ . Tên này không chửi lại, có vẻ tính cách lạnh nhạt của hắn đã thành quen, hắn đưa bàn tay đeo găng lên vuốt cằm rồi nói :
-Mày mới là Trung Diêm Vệ mà sao to mồm thế ?
Tên nam tử này cao hơn Hệ Tôn nên lấy tay xoa đầu hắn :
-Về mà tập luyện lại đi nhóc con, ở đây, mày định lên mặt với ai chứ ? Một thằng Trung Diêm Vệ như mày, thì định đánh ai ?
Hệ Tôn mím miệng, tóm lấy bàn tay của tên nam tử, bóp chặt, rồi trả lời :
-Để tao nói cho mày hay . Ở đây, tao chẳng biết mày là cái thằng cắc ké nào cả . Muốn dạy dỗ, thì đi mà dạy dỗ người khác, đụng đến ông nội mày đây là không hay đâu !
Nam tử nọ thấy tay mình bắt đầu cảm thấy nhức nhối, song hắn vẫn điềm tĩnh :
-Cái mồm mày kể cũng rộng ra phết . Được lắm !
Nam tử rút mạnh tay, hắn chỉ thẳng vào mặt Hệ Tôn :
-Cẩn thận ! Trong Hỗn Đán Lâm này, nếu mày gặp tao thì nên chuồn trước đi, nhé !
-Tao nghĩ mày mới là cái thằng có cái mõm to, chứ không phải tao !
Nam nhân tóc dài cười khẩy :
-Chó con có khác ! Chẳng biết trời cao đất dày là gì !
Nói xong quay lưng bỏ đi . Mái tóc dài đến lưng màu bạc của tên nam tử này bay phất phơ, Hệ Tôn toan chửi thì Hệ Phong giữ lại :
-Mày thật là…đụng vào thằng đó làm gì ?
-Nó là thằng nào mà lớn lối vậy ? Tao sẽ đập nát cái mặt nó !
Hệ Thu Vân tiếp lời :
-Đó là Hệ Phi Tử . Anh ta là em trai của Tổng Đội Trưởng trong gia tộc chúng ta, Hệ Phi Hàn .
Hóa Hệ Phi Hàn có một người em trai sao ? Hệ Tôn ngạc nhiên .
Hệ Phi Hàn hiện là Tổng Đội Trưởng trong Diêm Vệ Gia . Ít khi nào có dịp được tận mắt chứng kiến Phi Hàn chiến đấu, nhưng nghe Lão Đại kể lại, thì Phi Hàn có sức mạnh cường hãn vô địch . Bản thân Lão Đại khi thử sức với người này cũng không thể chiến thắng tuyệt đối , mặc dù đã khởi động mười phần sức lực . So với Tứ Đại Hộ Pháp, thực lực ngang ngửa, đôi chút còn mạnh hơn do có sự thông minh tuyệt vời . Bố mẹ Phi Hàn mất sớm, được Diêm Lão Nương nhận nuôi, lúc ấy Thu Vân mới lên tám tuổi . Cho nên, đối với Phi Hàn, Thu Vân hiểu biết khá nhiều chuyện về người này .
Phi Hàn có người em trai, tên là Phi Tử . Phi Tử không phải do Lão Nương nuôi, mà Diêm Lão Tứ nuôi nấng . Hiện tại Phi Tử đã hơn hai mươi tư tuổi, mới phục vụ trong quân đội được một năm, nhưng đã lên tới chức tổng chỉ huy binh đoàn gần hai trăm kiếm khách , đóng ở phía Bắc, cách Vạn Xuân Thành bốn mươi dặm . Binh đoàn đó là một trong những binh đoàn thiện chiến nhất của Vạn Xuân Thành, và cũng là thiện chiến nhất Nhân Tộc . Thực lực của Phi Tử thuộc vào hàng tuyệt đỉnh, về mặt chiến đấu sinh tử còn vượt trội hơn cả người anh . Kể từ khi binh đoàn kiếm khách này án ngữ, Đạo Tặc có cho vàng cũng đố có dám vào, hoặc là từng thằng sẽ bị binh đoàn đó cắt tiết .
Trước mặt Hệ Tôn, đó thực sự là kẻ cực mạnh . Và nếu trực giác của Hệ Tôn không nhầm, thì Phi Tử chính là kẻ mạnh nhất trong cuộc thi này .
Đang lúc suy nghĩ thì tiếng nói âm vang của Lão Đại vang lên :
-Các thí sinh chú ý !
Không chỉ các thí sinh, mà ngay cả những khán giả cũng quay ra, chú ý lời nói của Lão Đại :
-Trước khi vào vòng thi, tôi xin nói thể lệ cuộc thi !
Lão Đại nói hơi dài, song chung quy lại, có thể nói là thế này : các đội sẽ tiến vào Hỗn Đán Lâm . Các đội sẽ phải tìm đối thủ để chiến đấu, đội nào chiến thắng được năm trận, thì đủ tư cách tham dự vòng hai . Tránh mọi tình huống đáng tiếc xảy ra, hạn chế tối đa hạ sát địch thủ . Vũ khí không giới hạn . Vòng một sẽ diễn ra trong năm ngày .
Nói xong, Lão Đại quay xuống nói với một vài người rồi tiếp lời :
-Bây giờ, các đội trở về vị trí .
Các thí sinh lục tục kéo nhau đi . Đi ngang qua một khán đài, Hệ Tôn thấy rõ công chúa Diệu Vĩ đang vẫy tay với mình , hắn mỉm cười đáp lại . Ngồi cạnh Diệu Vĩ lúc này vẫn là cái tên mắc dịch đó, Vị Diện Tướng Quân . Trông cái mặt ý căng thẳng và bực bội hết sức khi thấy Hệ Tôn .
Mất gần nửa canh giờ, để các đội ổn định đội hình, mỗi đội sẽ lần lượt đi vào trong Hỗn Đán Lâm . Cho đến khi đội cuối cùng vào, tiếng pháo nổ mới cất lên, báo hiệu cuộc thi bắt đầu .
-Các đội chuẩn bị, cửa Hỗn Đán Lâm chuẩn bị mở !
Cái cổng lớn bằng gỗ từ từ mở ra, từ trên khán đài, người ta có thể thấy một con đường độc đạo trải dài xa tít, hai bên là hàng cây xanh rì .
-Các đội bắt đầu tiến vào Hỗn Đán Lâm !
Lần lượt, lần lượt từng đội tiến vào . Vừa vào, ai nấy đều chạy như bay, vút đi như cơn gió, tiếng hò hét vỗ tay vang dội .
Đội của Hệ Tôn vào cuối cùng, người đông thế, nhưng vào tới nơi, thì chẳng thấy một ai, hàng trăm thí sinh khác đã chạy đi hết rồi, tưởng như là họ bốc hơi vậy .
Chiếc cổng gỗ từ từ đóng lại sau lưng bốn người .
-Đi thôi . – Hệ Tôn ra hiệu .
Cả bốn người, đều dùng những bước chạy xé gió của mình lao về phía trước .
Bên ngoài tiếng pháo nổ rầm trời . Giọng Lão Đại vang lên :
-Vòng một Kỳ Thi Diêm Vệ Lữ Khách chính thức bắt đầu !
…
Hệ Tôn đang nhảy qua những mái nhà cong vút . Đã gần một canh giờ, song chưa thấy đối thủ đâu cả .
Tại sao trong cái Hỗn Đán Lâm này lại có nhà ?
Thực ra là có lý do cả .
Cái nhà mà Hệ Tôn nhảy qua . Thực chất đó là một phần trong ” sàn đấu ” . Trong Hỗn Đán Lâm, có hơn mấy trăm sàn đấu thế này . Sở dĩ gọi là Hỗn Đán Lâm, vì đây là một quần thể kiến trúc lạ kỳ, có những thứ chẳng hề ăn nhập với nhau . Đi một đoạn thì gặp một sàn đấu là một ngôi chùa linh thiêng . Nhưng đi đoạn nữa, là gặp sàn đấu là một khu chợ dân cư , với đủ sạp hàng bày bán rau quả, nhưng tất nhiên là không có người . Thậm chí có những sàn đấu là đền thờ hoa lệ . Hoặc cũng có những sàn đấu là một khu tổ hợp dãy nhà dân cư . Nói chung, đủ mọi thể loại kiến trúc từ thô sơ , đơn giản cho tới phức tạp tinh vi , mỗi sàn đấu cũng rộng, hay nhỏ tuỳ theo kết cấu kiến trúc . Kiến trúc có nhiều tầng, nhiều ngõ ngách, thì diện tích bớt đi một chút, kiến trúc thưa, thì sàn đấu rộng hơn một chút . Các sàn đấu nối liên tiếp nhau . Khi hai đội bước vào sàn đấu, sẽ có Kết Giới hiện lên, bao quanh toàn bộ khu vực xảy ra trận chiến, không bất cứ thứ gì bên ngoài có thể xâm nhập, hoặc cũng không có ai ở bên trong thoát được ra ngoài . Nó như một bức tường vô hình vậy . Nếu có ba đội hoặc nhiều hơn cùng vào, thì Kết Giới sẽ không mở, có xảy ra trận đấu thì kết quả trận đấu không được công nhận . Phải là hai đội đấu nhau . Kết Giới này cũng khá đặc biệt . Nó có khả năng liên kết với người ngoài bằng linh thức . Những khán giả trên khán đài có thể dùng linh thức thông qua một tấm đạo bùa đặc biệt, gián tiếp nhận được những hình ảnh đang diễn ra trong sàn đấu . Những tấm đạo bùa này được ban tổ chức phân phát . Những chú bé Tiểu Diêm Vệ linh thức còn chưa thông, chưa đạt được trình độ nhìn thấy hình ảnh sẽ được một số Lữ Khách trợ giúp . Còn những người khác, không phải là chiến binh, thì cũng có thể nhờ chiến binh cho xem chung bằng cách đặt tay vào người họ , lập tức những hình ảnh trên sàn đấu sẽ hiện ra trong đại não . Muốn chuyển qua sàn đấu khác, chỉ cần dùng linh thức chuyển sang sàn đấu mà mình muốn tìm là được .
Hệ Tôn và ba Đại Diêm Vệ đã băng qua gần một chục sàn đấu , song vẫn chưa thấy đối thủ nào .
Vào trước, cũng có cái lợi của vào trước . Có thể đặt bẫy phục kích tại một sàn đấu nào đó , rồi đợi khi địch thủ tiến vào mà ra tay . Nhưng cũng có hại là có khi phải chờ đến vài ngày mà chẳng thấy địch thủ đâu , mà thời gian năm ngày thì gấp rút . Đó là còn chưa kể, những đội vào sau cũng chẳng phải là ngu, bẫy nếu đặt không khéo, có thể bị lộ và phá một cách dễ dàng .
Vào sau thì cũng có cái lợi của vào sau . Có thể tìm gặp đối thủ ngay lập tức, thắng nhanh, được năm trận thì qua vòng một, không phải đấu thêm với ai nữa . Nhưng đó là với những đội mạnh .
Đến một sàn đấu là dãy nhà cao với những chiếc cầu treo thông các nhà với nhau, cả nhóm Hệ Tôn bỗng gặp một đội khác trên đường đi . Tám người lập tức võ khí trang bị đầy đủ trong chớp mắt, thủ thế, một trận kịch chiến sắp sửa xảy ra .ư
Song Kết Giới không hoạt động . Hệ Tôn hiểu ngay, một đội khác đã phục kích trong sàn đấu này rồi .
-Các ngươi muốn đấu không ? – Đội trưởng đội kia hất hàm nói .
Hệ Tôn nhìn địa hình nơi đây . Những dãy nhà cao thế này, thực là cũng không khó, nhưng ít nhiều cũng gây ra sự cản trở ở những chiếc cầu treo không vững chãi, hơn nữa, những ngõ ngách chật hẹp ở những dãy nhà này, không phù hợp với cây Phong Côn dài ngoằng của Thiên Hành , bị phục kích, sẽ là hơi khó để chống trả .
-Không . Bọn ta nhường lại cho ngươi . – Hệ Tôn nói .
Người đội trưởng đội kia nhìn một lúc rồi trả lời :
-Ta cũng không muốn đấu .
Cả hai đội liền cùng bước ra khỏi sàn đấu . Đường ai nấy đi . Nếu như đội Hệ Tôn mà ra trước, hoặc ngược lại, thì Kết Giới sẽ ngay tức khắc hoạt động, không muốn đấu cũng phải đấu . Cả hai đội phải ra cùng lúc, Kết Giới mới không hoạt động . Lúc này, chỉ khổ cho mấy tay phục kích, mồi ngon thế mà lại phải bỏ, tức không làm gì được . Cuộc thi chẳng bắt người ta phải đấu, nếu không muốn, có thể nhường lại cho người khác như trong trường hợp vừa rồi . Đó không phải là sự hèn nhát . Mà là biết đánh giá địa hình chiến đấu mà phù hợp với từng đội viên . Đó mới là người thông minh nhất .
Cả bốn người đã tới một khu quần thể kiến trúc mới , đây là một ngôi đền lớn màu trắng, cột đá khá cao gần tới chục trượng, tất cả đều được xây dựng theo khuôn mẫu một phần ngôi đền thờ Thiên Cung Đế Tổ của người Thiên Cung Tộc .
Bỗng chốc, một đạo quang màu hồng từ dưới mặt đất đổ lên, bao trùm quanh điện thờ .
Bên ngoài, khán giả đang lim dim mắt, linh thức họ đang dò tìm thì một sàn đấu đã xuất hiện, lập tức những vỗ tay rầm rầm khắp các khán đài vang lên .
Trận đấu đầu tiên đã diễn ra .
Hệ Tôn quay lại , nói
-Trò chơi bắt đầu rồi đó !
Sàn đấu điện thờ .
Nhóm của Hệ Tôn đã tản ra khắp các vị trí để nấp . Hiện tại, đã có một đội đối địch ở đây . Không biết là cũng vừa mới vào hay đã phục kích sẵn từ trước ? Cho nên, cần phải có sự thu thập thông tin .
Hệ Tôn giơ tay về phía sau, xoè ra hai ngón . Đã thống nhất rồi, một ngón là Hệ Phong, hai ngón là Thiên Hành, ba ngón tay là Thu Vân . Cứ trình tự như thế mà làm .
Hệ Thiên Hành gật đầu hiểu ý . Cây Phong Côn trên tay hắn bắt đầu hoạt động, nó rung lên một lúc rồi dẻo oặt xuống, trườn đi như rắn . Hệ Phong và Hệ Thu Vân lập tức cảnh giới . Hệ Thiên Hành đang trong trạng thái hoà nhập với linh thức của con rắn trong cây Phong Côn, nên hắn không thể tự biết chuyện gì đang xảy ra với bản thân mình được . Cần phải có người hỗ trợ, đề phòng kẻ địch tấn công bất ngờ để bảo vệ Thiên Hành .
Hệ Tôn nhận trách nhiệm quan sát động tĩnh phía trước mặt .
Cả đội phối hợp vô cùng bài bản và nhuần nhuyễn .
Con rắn nhè nhẹ trườn đi khắp điện thờ . Khi ra ngoài đền, nó thấy một kẻ đang nắm sẵn trong tay ám khí đang nấp sau một tượng đá . Một kẻ thì đang sẵn sàng sử dụng Hoả Thuật để tấn công . Người khác thì đang trú ngụ ở tận trên nóc mái vòm điện thờ, tay lăm lăm song kiếm . Không những thế, ở khắp xung quanh đây còn có hàng chục đạo bùa bẫy, không cẩn thận là dính đòn chứ chẳng phải đùa .
Vậy còn một người nữa đâu ?
-Có thấy người thứ tư không ? – Hệ Phong thì thào .
-Không ! – Thiên Hành đáp , mắt hắn vẫn nhắm nghiền – Có lẽ đành phải xông ra thôi .
Cây Phong Côn ngó ngang ngó dọc, không thể thấy được người thứ tư đang ở đâu cả . Thời gian gấp rút, năm trận tưởng là nhanh mà kỳ thực vô cùng lâu . Cần phải tốc chiến .
Phong Côn rút khỏi vị trí . Cũng vừa lúc Thiên Hành đã nói hết toàn bộ vị trí của kẻ địch cho Hệ Phong . Hệ Phong nhẹ nhàng di chuyển lên phía trên, báo cáo lại tình hình với Hệ Tôn .
Đúng như Hệ Tôn đoán, ngôi đền này đã bị phục kích trước . Còn người thứ tư, hắn đoán chắc đó chính là một Sát Thủ, các Sát Thủ không dễ gì để cho đối phương phát hiện ra mình .
Nhân Tộc có Cửu Đại Gia Tộc . Gồm chín gia tộc lớn nhất, năm trong số đó tập trung ở Vạn Xuân Thành, hai ở Huyệt Lĩnh Cổ Thành và hai ở Đại Việt Thành . Là chín gia tộc, song đây cũng được coi là chín môn phái khác nhau . Vì mỗi gia tộc có một võ học đặc trưng riêng . Môn đồ không bắt buộc phải là người trong gia tộc, có thể có hàng ngàn môn đồ từ bên ngoài xin học cũng không có sao . Nhiều môn đồ ngoại tộc thực lực khá, thì sẽ được gia tộc cho đổi họ . Và thậm chí có thể trở thành một người quan trọng, hoặc trưởng lão trong gia tộc . Trong Diêm Vệ Gia này không có thiếu, Diêm Lão Nhị vốn không phải là người họ Hệ . Song thời tuổi trẻ là Đạo Nhân xuất sắc, thành tích hơn hẳn đám bạn đồng môn nên được gia tộc cho đổi họ và nhận chức trưởng lão . Các gia tộc khác thì hơi khắt khe hơn một chút .
Chín gia tộc, chín môn phái . Mỗi gia tộc một đặc trưng riêng . Riêng Diêm Vệ Gia, thì chẳng đặc trưng cho ai cả . Có thể nói trong gia tộc Diêm Vệ, đủ mọi thành phần võ đạo, pháp thuật đều có ở đây . Học theo Kiếm Khách, Đao Khách, Thương Khách, Quyền Thủ, Đạo Nhân, Đấu Sĩ thậm chí cả cái nghiệp khó theo nhất là Cung Thủ hay Sát Thủ, thậm chí cả những loại hình chiến binh chưa từng gặp bao giờ cũng đều có cả . Chắc là chỉ thiếu mỗi cái chức Thánh Pháp của Thiên Cung Tộc nữa là cả cái đại lục này nằm trong gia tộc Diêm Vệ.
Hệ Tôn ra hiệu .
Đôi tay giơ một ngón, rồi vẫy vẫy về phía trước .
Ám hiệu cho phép tiến lên . Hệ Phong cẩn trọng đi về phía trước . Những vị trí bẫy , Hệ Thiên Hành đã nói hết cả, Hệ Phong nhớ kỹ càng .
Thu Vân và Thiên Hành cũng lần lượt tiến lên .
Hệ Tôn đi sau cùng . Theo phán đoán của hắn, tên Sát Thủ chắc chắn đang nấp quanh chỗ ba người còn lại . Sát Thủ để làm gì ? Nhất kích mà dứt điểm . Đó là bổn phận của Sát Thủ , chờ đến thời điểm đối phương lơ đễnh nhất mà ra tay . Sát Thủ nhận trách nhiệm này, có thể sẽ không tham gia vào trận đấu làm gì , mà đợi khi đối thủ thấm mệt hoặc đang mải chiến đấu với người khác, mà Sát Thủ mới từ trong bóng tối lao ra .
Sau khi đã ổn định vị trí, Hệ Tôn bắt đầu phân công từng mũi tấn công .
Các khán giả ở bên ngoài Hỗn Đán Lâm cũng nín thở theo dõi trận đấu này .
Sàn đấu điện thờ, sảnh chính .
Ba người thuộc đội phục kích đang kiên nhẫn chờ đợi .
Và con mồi đã lao ra .
Kẻ đi đầu, không ai khác là Hệ Tôn, trên tay là thanh Liêu Độc Kiếm . Ánh mắt sắc lạnh phóng tới .
Ba tên phục kích không gì phải vội . Những đạo bùa bẫy đã sẵn sàng xử lý hắn .
Nhưng chúng đã nhầm . Bởi vì Thiên Hành đã nắm bắt được toàn bộ vị trí đặt bẫy ở đây .
Thu Vân từ sau lưng trợ chiến . Những ngọn lửa trên tay cô gái phóng tới những vị trí đặt bẫy . Đủ mọi loại bẫy đã bị phá huỷ, những đạo bùa Hoả phát nổ, có đạo bùa Thổ thì tạo thành hố sụt lún, thậm chí có những bùa Lôi với cường lực công kích chết người .
Ba tên phục kích thấy thế, biết rằng mọi chuyện đã đổ bể, giờ chỉ còn dùng sức là nói chuyện được thôi . Bọn chúng lao ra, bao vây lấy Hệ Tôn .
Ngay lập tức, chiếc gậy Phong Côn siêu dài đã xông tới cản mũi tên song kiếm nhảy bổ từ mái vòm xuống . Còn tên khác, ám khí từ tay phóng ra như mưa thì bị thanh trường kích trên tay Hệ Phong cản hết . Còn lại Hệ Tôn thì nhanh tay xử lý tên Đạo Nhân đang điên cuồng phóng ra Phong thuật lẫn Hoả Thuật làm lở hết toàn bộ gạch đá trong điện thờ .
Hệ Thu Vân thì lãnh trách nhiệm hỗ trợ đồng đội tư phía sau . Sự phối hợp ăn ý và nhần nhuyễn không thể tốt hơn . Ba tên phục kích cũng không hề yếu kém, song vì đồng đội hỗ trợ đắc lực nhất của chúng đã bị Hệ Tôn khoá chặt, lại thêm Thu Vân liên tục dùng đạo bùa Lôi Thuật đánh bồi, nên nhanh chóng thúc thủ trước Hệ Phong và Hệ Thiên Hành .
Đạo Nhân thì vẫn là Đạo Nhân , bị áp sát vào thì trở nên yếu đuối như con kiến . Tên Đạo Nhân – đối thủ của Hệ Tôn lại không bằng Thu Vân, hắn không có được sự nhanh nhẹn của cô gái , cũng không có được cách niệm bùa tốc độ kinh hồn nên Hệ Tôn đối phó dễ dàng .
Thoắt cái, Hệ Tôn đã tan biến như ảo ảnh trước mặt tên đạo nhân khiến hắn hốt hoảng, chưa kịp làm gì thì Hệ Tôn đã cho một cú đánh đau điếng vào gáy, khiến tên này lăn ra bất tỉnh .
Thoắt cái, cả ba tên phục kích đã bị hạ .
Nhưng trong giây phút quan trọng nhất, thì Thu Vân lại đứng cách xa với ba đồng đội của mình .
Chỉ trong khoảnh khắc mà Thu Vân đã phải trả giá . Một bóng đen lao ra, trên tay cầm song đoản kiếm . Tên này mặc dù tốc độ không nhanh lắm, song lại là một Sát Thủ chuyên dụng độc, lưỡi kiếm bốc ra một làn hơi xanh ngắt , loại độc dược này chuyên dùng để bôi các vết thương ngoài da, song vì độc tính rất cao gây ra tác dụng phụ là ngưng tụ máu, nên mỗi lần dùng thì không quá một phần mười giọt . Nay cả thanh kiếm sục thẳng bụng thế kia, thì chỉ có chết . Ba tên nam tử chỉ vừa kịp quay lại thì Thu Vân đã dính thẳng hai thanh đoản kiếm rồi , máu chảy ra từ miệng cô gái .
Tên Sát Thủ không khỏi đắc ý, dẫu có thua, cũng phải kéo kẻ chết cùng . Bọn này có thắng được đội hắn , thì với ba người còn lại, cũng không đủ thực lực mà thắng tiếp các trận sau .
Nhưng bất chợt hắn thấy ba tên nam tử nhìn hắn cười rần . Không hiểu vì sao, thì chợt nghe thấy những tiếng ” Tõm, tõm ” nhìn lại Thu Vân thì máu trên miệng cô gái đã chuyển sang màu trong suốt .
Cả người Thu Vân chảy xuống thành một đống nước . Tấm đạo bùa có chữ Thuỷ ướt nhẹp rớt xuống .
” Mậu, Tân , Canh, Ất, Bính ” .
Tên Sát Thủ vừa kịp hiểu cơ sự thì một dòng nước từ tấm đạo bùa bộc phát thành một luồng lưu thuỷ mạnh mẽ, cuốn phăng hắn vào tường . Tên Sát Thủ còn cảm thấy choáng váng, thì lưỡi kiếm màu xám đã dí lên cổ hắn :
-Mày đã thua . – Hệ Tôn cười .
Tất cả là chủ ý ranh ma của Hệ Tôn . Hắn biết rõ, nếu Thu Vân cứ đường hoàng ra mà trợ giúp như vậy, thì sớm muộn cũng sẽ bị tên Sát Thủ hạ sát .Vậy cho nên dùng Thủy Thuật , tạo ra một bản thể Thu Vân thứ hai, còn Thu Vân đích thực thì ẩn thân ở phía sau, điều khiển bản thể bằng nước này . Tên Sát Thủ tham lam, không tính toán kỹ nên đã nhanh chân ra tay mà không biết mình đã chui đầu vào rọ .
Giống y như những lời Hệ Tôn nói, niệm Ất trước Bính , đạo bùa được Thu Vân sử dụng tới lần thứ hai . Tất nhiên , uy lực chiêu thức vừa rồi đã giảm đi mấy lần, nếu không thì giờ này tên Sát Thủ chẳng có thời gian mà ngắc ngoải như vậy .
Tên Sát Thủ giơ tay lên :
-Ta chịu thua !
Kết Giới khai mở . Trận đấu kết thúc .
-Đội của Hệ Tôn chiến thắng ! – Tiếng Lão Đại hét lên .
Khán giả vỗ tay rầm rầm khắp các khán đài . Công chúa Diệu Vĩ thì nhảy cẫng lên vui sướng . Chàng trai của cô đang thi đấu mà . Vị Diện Tướng Quân thì không muốn mất lòng công chúa nên không nói gì, song trong bụng thì cong cớn : ” Thường thôi, tên tiểu tử này chỉ có đến thế ! ” .
Hệ Tôn thì cười rần :
-Tại mày ngu thôi mà !
Tên Sát Thủ không khỏi bực, nhưng đành phải chấp nhận cái số phận của kẻ thua cuộc mà thôi .
Nhưng Hệ Tôn không phải chỉ có nói chơi, hắn cũng biết cách nói năng :
-Nhưng mày cũng khá được đó . Nếu cẩn thận hơn chút nữa, và gặp được đồng đội tốt hơn, mày sẽ trở thành nhân tài đấy . Mày tên là gì ?
-Hệ Cương . – Tên Sát Thủ đáp .
-Được, sau cuộc thi, tao sẽ gặp lại mày sau .
Hệ Cương cùng đồng đội rút ra khỏi sàn đấu . Cơ hội với đội hắn cũng chưa hẳn đã hết, đồng đội cũng không có ai thương thế quá nặng . Cái chính bây giờ, là phải tìm một nơi an toàn để dưỡng sức lại đã . Có lẽ phải tránh thật xa khỏi chỗ này, bởi nếu không cẩn thận, thì sẽ gặp một đội khác .
Hệ Tôn cười vang, hắn nói lớn :
-Tao đã nói rồi ! Chúng ta là vô địch mà !
Hệ Phong và Hệ Thiên Hành thì cười ha hả trước cái thói kiêu căng đến khả ố của thằng này . Thu Vân thì chỉ khẽ cười trước thủ lĩnh của mình . Dù gì thì cũng đã thắng trận đầu tiên .
Hệ Tôn phất tay :
-Đi tìm địch thủ mới nào !
Vòng một đã diễn ra tới trưa với gần hai mươi trận đấu đã diễn ra . Đa phần các đội đều có thể chiến đấu tiếp, cũng có một vài đội có thành viên thương thế khá nặng, không thể tiếp tục chiến đấu, đành phải ra khỏi Hỗn Đán Lâm . Điều này đồng nghĩa với việc những thành viên đội đó cũng coi như là đã bị loại . Vì theo quy định, phải đủ số lượng thành viên mới được tham gia chiến đấu . Các đội cứu thương đã được chuẩn bị sẵn .
Gần trưa, cũng là lúc để khán giả nghỉ ngơi để hồi phục sức khoẻ . Dùng linh thức xem trận đấu, về mặt nào đó cũng gây ra không ít mệt mỏi . Nên ban tổ chức đã khuyến cáo, những ai có nội lực yếu, hoặc trẻ em, thì nên nghỉ vào buổi trưa, khoảng từ một tới hai canh giờ, sau đó mới vào khán đài xem tiếp . Đằng sau khán đài là quán ăn rộng lớn với hàng trăm món đã được chuẩn bị sẵn, đồ ăn thức uống có cả, không thiếu thứ gì, sơn hảo hải vị cũng có . Đối với những ai có tinh thần, nội lực vững vàng, không muốn bỏ lỡ trận đấu thì quán ăn sẵn sàng phục vụ tới tận nơi cho quan khách . Diêm Chiến Thần là một ví dụ, đối với ông, năm ngày là còn quá ít, bảo ông một tháng liên tục dùng linh thức xem chiến đấu cũng được, có điều vì phải nhắm mắt , nên cầm đũa hay gắp trượt . Thế nên ngài phải chuyển sang xài mấy món cầm tay được như bánh trái gì đó . Mà nói là năm ngày thôi, chứ cái khoản vệ sinh tắm rửa là cũng phải quan tâm chớ ! Cái này thì Diêm Vệ Gia không thể đáp ứng được . Thế nên quan khách phải về nhà, hoặc phòng trọ mà làm việc thôi, xong việc thì lại đến đây tiếp . Tất nhiên, với những khán giả cuồng nhiệt thì ngủ qua đêm là không hiếm, nên pháp thuật bảo vệ mưa nắng xung quanh các khán đài sẽ khởi động .
Nhưng đối với hai trăm mười tám thí sinh lại chẳng sung sướng như vậy .
Hiện tại, Hệ Tôn và ba Đại Diêm Vệ đang ăn , vừa ăn vừa cảnh giác trong một sàn đấu .
Đồ ăn chắc chắn là lương khô, đủ dùng trong năm ngày, mỗi người một phần, cấm được xin thêm . Đối với hai tên phàm ăn như Hệ Tôn và Hệ Thiên Hành, thì ăn kiểu nay ngang với tra tấn . Không những vậy, trong Hỗn Đán Lâm, chiến đấu là không ngừng nghỉ, nên vừa ăn, cũng phải vừa cảnh giác . Đang ngon miệng thế này thôi, bỗng dưng Kết Giới hoạt động một cái là giật bắn mình vì địch thủ đã tiến vào . Chuyện khôi hài trong cái thời gian này cũng có . Hai đội cùng bước vào sàn đấu với mục đích nghỉ ngơi, song không hề biết là có đội kia đang ở đây . Kết Giới hoạt động, kẻ đang ăn cũng khổ, mà kẻ đang muốn ăn cũng không xong, thế là hai bên thoả thuận : ăn xong, nghỉ ngơi đã rồi đấu tiếp . Chuyện như vậy, xảy ra như cơm bữa à !
Suốt từ sáng đến giờ, Hệ Tôn mới chỉ gặp đội của Hệ Cương, sau khi thắng trận xong, tịnh không còn gặp đội nào khác nữa . Chán quá !
Song đương lúc ăn thì có sự vụ hay xảy ra . Kết Giới màu hồng đã khai triển, bao quanh toàn bộ sàn đấu là một dãy phố nhiều ngõ ngách . Hệ Tôn cười rần, rốt cục thì cũng đã có đối thủ . Hắn tức tốc chạy, khiến ba Đại Diêm Vệ thấy thế cũng bỏ dở bữa ăn mà theo hắn . Mẹ kiếp ! Thằng này muốn người ta đau dạ dày đây mà ! – Thiên Hành chửi rủa .
Rốt cục thì bọn họ cũng tới nơi, nơi này đã được Thu Vân giăng kín bẫy, bùa đủ loại . Bốn người tản ra, nấp vào một chỗ mà chờ địch thủ tới .
Địch thủ rốt cuộc cũng đang tiến , lui vô cùng thận trọng . Hệ Tôn có thể thấy bóng dáng của bọn chúng đang thoắt ẩn thoắt hiện, đề phòng bẫy .
Song kẻ địch cũng là những tay lão luyện . Bọn chúng không tiến, cứ lặng im chờ đợi, quan sát khắp mọi chỗ để dò tìm bẫy .
” Nhanh lên mà vào bẫy đi ! Tao sẽ thịt hết chúng mày ! ” . – Hệ Tôn thầm nghĩ .
Nhưng bất chợt, thủ lĩnh của nhóm đó cất tiếng nói :
-Thương lượng đi . Các ngươi có lẽ đang nghỉ trưa, ta cũng không muốn đánh .
Cả bốn người trong đội Hệ Tôn nhận ra giọng nói này là của ai . Mới có buổi sáng thôi, đó chính là giọng của Hệ Phi Tử .
Ba Đại Diêm Vệ quay đầu nhìn nhau . Phen này thì phải đấu thật rồi . Hệ Tôn không bỏ qua cho bất cứ ai dám động đến hắn . Nhất là cái thái độ khinh khỉnh của Phi Tử đối với Hệ Tôn lúc sáng .
Ba người nhìn Hệ Tôn một lúc . Tên này đang cười gằn . Vai rung lên . Gặp phải đối thủ đẳng cấp, hắn luôn thế .
Nhưng hoàn toàn bất ngờ, bất ngờ đến khó tin, Hệ Tôn đứng dậy ra khỏi vị trí, nói :
-Được . Thương lượng nào .
Hệ Phi Tử nhìn lại, thì ra chính là thằng nhóc Trung Diêm Vệ to mồm ban sáng . Hắn cười :
-Ra là mày !
-Là tao .
Hệ Tôn tiến lại gần, nói :
-Tao đang ăn uống ngon lành, và tao không thích một thằng khốn như mày chen vào khiến tao nôn h