[Dịch]Sát Thủ Cho Mỹ Nữ Thuê Phòng- Sưu tầm - Chương 113: Lập hoa tân phiến
Trở lại biệt thự đã là nửa đêm, Triệu Thiết Trụ nhẹ nhàng mở cửa. Trong phòng khách đèn vẫn sáng, nhưng không có ai. Triệu Thiết Trụ bất giác nhớ tới Tào Tử Di. Mỗi lần hắn về nhà, người đầu tiên thấy mặt, thường thường chính là nữ nhân ôn nhu như nước đó. Mặc dù trên người nàng có rất nhiều chuyện khiến Triệu Thiết Trụ khó hiểu cùng nghi hoặc, nhưng hắn vẫn khăng khăng xem nàng là một trong những người đáng tin tưởng nhất.
Tuy nhiên, giờ đây, Tào Tử Di đi xa, Lý Linh Nhi cũng về nhà. Triệu Thiết Trụ hít một hơi thật sâu. Kiên nhẫn chờ đi! Một tháng thôi mà!
Lúc này tại sân bay Kinh Thành, một cô gái áo trắng vẻ mặt điềm đạm, ngồi ở đại sảnh hậu cơ, trên tay cầm một quyển tạp chí. Mỗi lần xem tạp chí, nàng luôn luôn xem rất chăm chú. Chỉ là vào lúc này, ánh mắt cô gái thỉnh thoảng lại thất thần. Hắn hiện tại, đã trở về chưa?
– Kính chào quý khách! Kính chào quý khách! Mời trở về máy bay Frankfort…
Từ radio trong sân bay truyền đến thông báo. Cô gái gấp tạp chí lại, kéo vali hành lý, căn bản không cần qua kiểm tra an ninh, trực tiếp đi vào đường thông, lên máy bay.
Cũng ở kinh thành, một cô bé vô cùng đáng yêu đang quệt miệng, nhìn trung niên nam tử trước mặt. Ánh mắt nam nhân nhìn lại cô gái mang vẻ nhu hòa, cả người tản ra một cỗ khí chất nho nhã.
– Linh Nhi, nghiên cứu lần này đã đến giai đoạn cuối cùng, cho nên chỉ có thể gọi con trở về, đừng trách ba ba nha!
Nam tử trung niên cười cười, lấy ra một chiếc hộp:
– Bên trong là sô cô la con thích ăn nhất. Ba ba cam đoan, sau lần nghiên cứu này, ba sẽ cho con trở lại tiếp tục đi học.
– Nói lời giữ lời!
Lý Linh Nhi tiếp nhận chiếc hộp, mỉm cười ngọt ngào. Chỉ là, ánh mắt cũng không ngừng nhìn về phía Nam. Nơi đó, có một tên đại sắc lang tà ác.
Triệu Thiết Trụ dập tắt tàn thuốc ngoài cửa, nhẹ chân nhẹ tay đi lên lầu. Điện trong phòng Tô Nhạn Ny vẫn còn sáng. Triệu Thiết Trụ đang suy nghĩ có nên đi qua chào hỏi một chút không. Đã trễ thế này, cô nàng khẳng định chỉ mặc áo ngủ. Đến lúc đó… Phi! Phi! Phi! Ta nghĩ cái gì vậy? Ta vốn là người chính trực mà. Thần sắc Triệu Thiết Trụ có chút căng thẳng, trực tiếp mở cửa phòng mình. Đúng lúc này, cửa phòng Tô Nhạn Ny mở ra, quả nhiên không ngoài dự liệu của Triệu Thiết Trụ, cô nàng đang mặc một bộ đồ ngủ màu đen. Loại áo ngủ này có cổ áo được khoét rất thấp, mục đích là giúp người ngủ được thoải mái, nhưng lại khiến cho Tô Nhạn Ny lộ ra một phần da thịt trắng như tuyết.
– Lại đi ra ngoài đùa giỡn lưu manh?
Tô Nhạn Ny nhìn chằm chằm vào Triệu Thiết Trụ hỏi.
– Sao có thể như vậy ? Trong nhà có mỹ nhân kiều diễm như cô, tôi sao còn có tâm tư kia.
Triệu Thiết Trụ cười trả lời.
– Hừ! Đã trễ thế này mới về!
Tô Nhạn Ny hừ một tiếng, lại mơ hồ cảm thấy loại ngữ khí này giống như lời trách của cô dâu trẻ đối với trượng phu về trễ, liền đổi giọng:
– Anh chờ một chút !
Nói xong lại đi vào phòng. Chốc lát sau đi ra, trên tay cầm một cái bát.
– Đây là thức ăn buổi tối tôi cùng Lucy ăn còn dư. Tôi làm đó, anh ăn thử xem, là điểm tâm.
Nói xong liền đưa cho Triệu Thiết Trụ. Triệu Thiết Trụ nhận lấy, mở ra nhìn thấy một khối bánh ngọt.
– Buổi tối ăn đồ ngọt ngấy lắm.
Triệu Thiết Trụ thở dài.
Sắc mặt Tô Nhạn Ny như sầm lại:
– Không ăn thì đưa đây!
– Ai nha, chỉ đùa chút thôi mà, thật là…
Triệu Thiết Trụ cười hắc hắc, trực tiếp nhét cả miếng bánh ngọt vào miệng. Nhai nhai mấy hơi liền nuốt xuống.
– Ăn chậm một chút hừ!
Tô Nhạn Ny trách cứ một tiếng, đi vào phòng lấy ra một cốc nước.
Mặt ngoài cốc nước có vẽ tranh hoạt hình, thân cốc màu phấn hồng, bên trên vẽ một chú thỏ. Xem ra đây là cốc nước của Tô Nhạn Ny thường dùng.
Triệu Thiết Trụ cũng không nhìn, trực tiếp uống một ngụm, nuốt hết miếng bánh ngọt xuống bụng, nói:
– Ngon! Ngon thật đó! Cũng muộn rồi. Cô cũng ngủ sớm đi. Ngủ ngon!
Nói xong vào phòng đóng cửa lại.
– Hừ, ngon là đương nhiên. Chị đây làm mất cả buổi tối đó.
Tô Nhạn Ny hừ nhẹ một tiếng, cũng trở về phòng.
Lỗ tai Triệu Thiết Trụ rất tốt, một câu này của Tô Nhạn Ny cho dù đã đóng cửa hắn vẫn nghe được, miệng không khỏi lộ ra nụ cười hạnh phúc. Đóa hoa nhỏ này, thực đúng là làm người đau lòng. Chẳng lẽ cô nàng thực sự thích ca ca đây? Cũng phải, ca ca ngọc thụ lâm phong như vậy, ở chung thời gian dài, nảy sinh tình cảm với ca ca cũng là chuyện bình thường. Ha ha ha.. Triệu Thiết Trụ cười cười, mở máy tính.
Máy tính vừa mở ra, biểu tượng QQ của Phạm Kiến cũng nhảy ngay ra. Triệu Thiết Trụ nhấp vào, Phạm Kiến ở bên kia nói:
– Thiết Trụ ca, xem phim mới ra lò đi!
Triệu Thiết Trụ trả lời:
– Thôi xin!
Phạm Kiến bấm trả lại một biểu tượng cười xấu xa, trực tiếp chuyển cái đường dẫn sang. Triệu Thiết Trụ mở ra, bấm xuống một cái. Công cụ download cũng không tồi, có thể vừa down vừa xem. Triệu Thiết Trụ bấm xuống. Uhm! Bộ phim này cũng không tồi, rất đáng để lưu lại. Triệu Thiết Trụ xem đến chảy nước miếng a. Vừa xem được một nửa, chợt nghe có tiếng gõ cửa phòng.
– Thiết Trụ, là tôi!
Giọng nói của Lucy vang lên.
Triệu Thiết Trụ tắt phim đi, ra mở cửa.
– Thiết Trụ, vừa về hả?
Lucy cười ngọt ngào.
– Ừ, sao trễ vậy còn tới tìm tôi? Không có ý đồ gì đó chứ?
Triệu Thiết Trụ cười nói đùa.
– Xì, tôi đây còn chưa đến mức đói bụng ăn quàng đâu!
Lucy nói xong, thấy máy tính của Triệu Thiết Trụ, lại tiếp:
– Thiết Trụ, máy tính của tôi vừa hỏng. Tôi muốn lướt internet một chút, có thể cho tôi mượn máy của anh một chút không?
Triệu Thiết Trụ hào phóng gật đầu:
– Cứ cầm lấy dùng đi!
– Tôi xem luôn ở đây là được rồi..
Lucy cười, lắc mông đi vào. Lúc này cô nàng đang mặc một bộ quần áo bó sát người. Những đường cong thân thể kia, thật sự là vô cùng hoàn mỹ.
Triệu Thiết Trụ vốn đang đặt laptop ở trên giường, mình thì nằm úp sấp xem. Lucy nhìn thấy vậy cũng học theo hắn, trực tiếp ghé vào trên giường, mở internet ra.
Triệu Thiết Trụ thưởng thức bóng dáng tuyệt vời kia trong chốc lát, liền cũng trực tiếp ghé vào bên cạnh Lucy hỏi:
– Xem cái gì vậy?
– Xem tiểu thuyết, hắc hắc… Trên trang “cùng xem tiểu thuyết”. Người Trung Quốc các anh viết tiểu thuyết so với bọn tôi hay hơn nhiều. Bọn tôi bên kia không phải ma pháp thì là ác long, tiểu thuyết của các anh thật nhiều thể loại a. Cái gì đô thị, huyền huyễn, tu chân, tiên hiệp. Tôi thích nhất là xem đô thi, đặc biệt là cuốn “Sát thủ phòng đông tiếu phòng khác”. Thực sự rất hay.
Lucy vừa nói vừa mở tiểu thuyết ra.
– Cắt! Tiểu thuyết có cái gì hay? Đó đều là hư ảo, anh đây mới thật.
Triệu Thiết Trụ hừ một tiếng.
Lucy ở bên cạnh lên tiếng:
– Thiết Trụ ca, mạng của anh sao chậm như vậy .
Triệu Thiết Trụ cả kinh. Hắn vừa rồi chỉ tắt trang đang xem, mà không tắt phần đang down đi. Cái này ảnh hưởng đến tốc độ đường truyền, mạng đương nhiên chậm rồi.
– A, Thiết Trụ ca, anh đang down cái gì vậy?
Lucy tò mò liền mở trang đang down lên.
– Không được!