[Dịch]Sát Thủ Cho Mỹ Nữ Thuê Phòng- Sưu tầm - Chương 110: Chúc thọ
Triệu Thiết Trụ trước kêu Thiết Thủ đi khách sạn đặt bàn, còn mình cùng Phạm Kiến lái xe tới nhà ga. Nhớ lại hồi đó mình và Phạm Kiến đến đây là để đón bạn gái Lý Ngọc của hắn, lần này đi, cũng đồng dạng là đón nữ nhân, nhưng nữ nhân này so với Lý Ngọc tốt hơn mấy lần.
– Đúng là “thương hải tang điền” a.
Phạm Kiến có chút thâm trầm, Triệu Thiết Trụ khinh thường đấm hắn một quyền:
– Cậu chỉ là một tục nhân, học ở đâu kiểu bồn nôn như vậy?
– Hắc hắc, tôi giả bộ giống không? Thiết Trụ cậu nếu ra vẻ sẽ càng giống nữa. Ha ha ha…
Phạm Kiến cười to một tiếng, búng tay gẩy tàn thuốc, đi về phía Ngô Thiến. Ngô Thiến đang đẩy vali hành lý ra ngoài, nhìn thấy Phạm Kiến, vui mừng vẫy vẫy tay. Còn chưa kịp nói gì, chợt nghe bên cạnh truyền đến một tiếng kêu thảm thiết. Một nam nhân ôm chân nhảy tưng tưng tại chỗ. Vài nam nhân khác xông tới, vây quanh Ngô Thiến còn đang ngơ ngác không hiểu chuyện gì.
– Chân của tôi…Vali hành lý của cô đè lên chân tôi. Gãy xương chân tôi rồi. Cô bồi thường cho tôt đi. A A A…!
Nam nhân kia ôm chân kêu to, mọi người xung quanh thấy vậy đều công khai lên án:
– Đi đứng kiểu gì vậy? Không nhìn người à?
– Loại người gì vậy!
– Đúng vậy! Đúng vậy! Mau bồi thường tiền cho tôi đi!
Ngô Thiến nhất thời phát hoảng. Những người này rõ ràng là lừa bịp tống tiền. Vali hành lý của mình có thể làm gãy xương ngón chân sao? Lời này nói ra, chẳng khác gì nói chơi trốn tìm bị mèo cắn chết, hay vì rửa mặt mà chết đuối, vô cùng hoang đường, vô lý.
Phạm Kiến cau mày đẩy đám người ra, đi đến bên cạnh Ngô Thiến nói:
– Làm sao vậy? Nhiều người bao vây như thế, định hù dọa ai chứ?
Trên mặt mang theo biểu tình không giận mà uy. Đây là thành quả dạy dỗ của Thiết Thủ, trước khi đánh nhau phải làm ra bộ dáng có khí thế, ít nhất có thể hù người.
Người xung quanh cũng có phần kinh sợ. Phạm Kiến tuy rằng hơi mập, nhưng vẫn rất cao lớn, lúc này vẻ mặt tức giận, ai nhìn vào cũng thấy có cảm giác như bị điểm huyệt. Vài người bên cạnh hơi cụp mắt, một con dao găm lặng lẽ xuất hiện trên tay một người.
– Con mẹ mày, ai bảo ngươi xen vào việc của người khác?
Tên cầm dao găm nghiêng người đâm về phía Phạm Kiến. Mấy người hoạt động ở xung quanh nhà ga này đa phần đều là dân tự do, cho nên thường xuyên mang dao găm hoặc vũ khí gì đó trên người. Mỗi khi đánh nhau, động một chút liền chọc ngươi hai đao, sau đó nhanh chóng chạy trốn, cảnh sát căn bản không bắt được. Hơn nữa, loại lưu manh đánh nhau này, không chết người được, người bị đâm cũng chỉ là dân chúng thấp cổ bé họng, cảnh sát bình thường cũng chẳng ai muốn đi phá án. Điều này càng khiến những tên lưu manh này thêm càn rỡ, nói một câu chướng mắt liền đâm người. Có thể thấy được mức độ liều lĩnh tới đâu.
Dao găm còn chưa đâm vào Phạm Kiến, Triệu Thiết Trụ đã xuất hiện, không quá ba chiêu liền đánh ngã tên cầm dao. Về phần tên ôm chân kia, Triệu Thiết Trụ cũng không khách khí, một cước đá bay luôn.
– Anh bạn, lăn lộn ở đâu vậy? Chúng ta là người của Long ca.
Trong đám người, một gã trung niên thoạt nhìn có chút địa vị nói.
– Long ca? Thời đại này, cho, mèo cũng muốn tự xưng mình là ca, ai.
Triệu Thiết Trụ khinh thường lắc lắc đầu.
Người nọ biến sắc, nét mặt vô cùng khó coi nói:
– Bang Tung Hoành, một trong thập tam thái bảo. Địa bàn nhà ga FJ này thuộc Long ca, ngươi thật chưa từng nghe qua tên Long ca?
– Thập tam thái bảo? Hình như đúng là có một cái tổ chức nho nhỏ như vậy.
Triệu Thiết Trụ lắc lắc đầu, nói với Phạm Kiến:
– Đi thôi!
Mấy người vây quanh không nghĩ tới thanh niên này lại dám cuồng ngạo như vậy. Ở thành phố FJ này, ngươi có thể không biết thị trưởng là ai, người có tiền nhất là ai, nhưng ngươi nhất định không thể không biết bang Tung Hoành, mà Thập Tam Thái Bảo của bang Tung Hoành, nghe nói chính là cao thủ do lão đại trong bang đích thân mời chào đến, mỗi người đều quản lý khu vực nhất định, quyền thế có thể nói là cực lớn. Triệu Thiết Trụ vậy mà không coi Long ca, một trong Thập Tam Thái Bảo ra gì, mấy người đứng đằng sau ánh mắt nhìn Triệu Thiết Trụ như nhìn một tên chết rồi.
Sắc mặt Triệu Thiết Trụ không thay đổi, trong lòng lại khẽ động. Long ca này, hình như trong tư liệu Trần Vệ Quốc gửi cho mình đã từng đề cập tới. Trong Thập Tam Thái Bảo có một nhân vật, nghe nói năm đó ở vị trí thứ hai mươi trên Long bảng, bị người đánh rớt xuống, liền rời khỏi bảng, thực lực cũng khá mạnh.
Chỉ là, sau khi cường thịnh trở lại, hắn có thể mạnh hơn ta sao? Triệu Thiết Trụ khinh thường, có lẽ chỉ có lão đại Bạch Hổ bang chủ Tung Hoành mới có thể khiến mình coi trọng.
Ngô Thiến nhẹ nhàng thở ra một hơi, nói với Phạm Kiến:
– Không ngờ trị an ở FJ cũng không được tốt lắm.
Phạm Kiến gật gật đầu:
– Cho nên mới cần những người vui vẻ giúp người, hăng hái làm việc nghĩa như bọn anh.
Ngô Thiến tỏ vẻ khinh bỉ.
Triệu Thiết Trụ lái xe tới một khách sạn. Tại đây, đám người Thiết Thủ đã thay Phạm Kiến tự mình chuẩn bị một bữa tiệc đơn giản. Sau đó, Thiết Thủ an bài cho Ngô Thiến một chức vụ, làm ở phòng tài vụ. Ngô Thiến vốn đã có kinh nghiệm, lập tức bắt đầu công việc. Địa điểm làm việc của nàng ở ngay bên cạnh Đại học FJ. Điều này thực sự làm hỏng Phạm Kiến a. Tên gia hỏa này vốn không ai quản giáo, chắc chắn sẽ tùy tâm sở dục cho mà xem. Ngày sau, Phạm Kiến liền trở thành Vua trốn học đệ nhị.
Đến khoảng 7 giờ tối, Triệu Thiết Trụ, Phạm Kiến cùng Thiết Thủ lái một chiếc xe Benz tới trung tâm thành phố.
Khách sạn Bàn Long ở thành phố FJ chỉ là một khách sạn rất bình thường, thậm chí không có cấp sao. Nhưng ở khách sạn này, lại không ai dám xem thường. Đây chính là tổng bộ của bang Bàn Long. Nơi này chỉ chiêu đãi người quen, người quyền quý, không tiếp đón người thường. Cho nên, ngày thường vẫn rất vắng lặng.
Tối nay, trong bãi đỗ xe khách sạn, sớm đã tụ tập không dưới trăm xe, hơn nữa tất cả đều là loại xe xa hoa. Ngươi lái tới một chiếc BMW 5 hệ, ở trong này cũng thực ngại chào hỏi mọi người, BMW bảy hệ? Đây chẳng qua cũng chỉ là loại kém cói nhất. Cho ngươi biết, tại bãi đỗ xe này, nhìn đâu cũng thấy Rolls- Royce, Benz Ferrari Liên Hoa cũng có cả loạt. Ba người Triệu Thiết Trụ cưỡi chiếc Benz, dưới sự chỉ dẫn của bảo vệ, tìm được nơi đậu xe. Sau khi đỗ lại, bỗng một chiếc Lamborghini màu đen ở đâu phóng vút lại gần, xe lượn một vòng rất điệu nghệ, đỗ đúng vị trí. Một nam tử sắc mặt ngả ngớn từ trên xe bước xuống, mỗi tay ôm một cô gái còn mặc đồng phục OL (công sở), khinh thường nhìn thoáng qua ba người Triệu Thiết Trụ, huýt sáo đi lên lầu.
– Mẹ kiếp, tên nào thế? Cuồng ngạo như vậy!
Phạm Kiến hỏi.
– Ai biết, quan tâm hắn làm gì. Đi thôi.
Thiết Thủ chào hỏi vài câu, mấy người đi lên lầu.
Đưa thiệp mời cho người phục vụ đứng ngoài cửa, phục vụ trực tiếp dẫn ba người lên tầng ba. Triệu Thiết Trụ thấy vẫn có người đi tiếp lên lầu bốn, hỏi:
– Những người đó sao lại lên lầu bốn?
– Đó là khách quý!
Người phục vụ cười nói.
– Bang Thiết Thủ chúng ta mặc dù ở Đại học FJ có vẻ rất lớn, nhưng so với cả thành phố FJ, lại chỉ là một bang phái nhỏ xoàng xoàng, chỉ có thể ở lầu ba.
Thiết Thủ giải thích.
Triệu Thiết Trụ gật gật đầu, không nói gì.
Lúc này tầng ba đã sớm đầy người. Nơi này ít nhất cũng có khoảng một trăm bàn trở lên, trong đại sảnh sương khói tràn ngập. Có mặt ở đây phần lớn là các tiểu thế lực của thành phố FJ, hoặc là một vài quan viên nhỏ. Bọn họ chỉ có thể ở tầng ba. Trên tầng bốn, nghe nói đều là lãnh đạo cấp tỉnh, còn có một vài người đứng đầu quân khu.
Lúc xế chiều, Triệu Thiết Trụ nhận được điện thoại của Lôi Tử, nói ông ngoại của hắn cũng tới, phỏng chừng chính là ở tầng bốn rồi. Lễ mừng thọ của Tiếu lão gia tử, vậy mà có thể mời được Trần Vệ Quốc, đúng là cũng có chút thực lực. Triệu Thiết Trụ nghĩ bụng, rồi cùng Thiết Thủ, Phạm Kiến tìm một bàn ngồi xuống.
– A, đây chẳng phải Thiết Thủ đại ca hay cao?
Vừa ngồi lập tức có người nhận ra Thiết Thủ. Thiết Thủ vừa thấy người quen, cũng chào hỏi một chút. Triệu Thiết Trụ cùng Phạm Kiến bị người xem nhẹ, không ai quen biết bọn họ. Hơn nữa hai người đi theo bên cạnh Thiết Thủ, có lẽ người khác đều cho là người của Thủ, nên người ta cũng không coi trọng. Triệu Thiết Trụ cũng vui vẻ thanh nhàn, đang suy nghĩ, khi nào mới có thể nhìn thấy Tiếu lão gia tử đây?