[Dịch] Sanh Tiếu Thủ Hộ Thần - Q.1 - Chương 2: Tự Chương
Quyết Chiến trên đỉnh Châu mục lãng mã phong
Đỉnh Châu Mục Lãng Ma Phong (Everest – Thánh Mẫu Phong) là đỉnh núi chính của dãy Hy Mã Lạp Sơn (Himalaya) và cũng là một trong những đỉnh núi cao nhất thế giới với độ cao 8848.13 mét so với mực nước biển. Nằm ở trung tâm của dãy Hy Mã Lạp Sơn nên Châu Mục Lãng Ma Phong chở thành biên giới tự nhiên của Viêm Hoàng Quốc và Ni Bàn Quốc. Để có thể đi lên đỉnh núi, những nhà thám hiểm sẽ phải vượt qua hàng trăm dòng sông, với chiều dài hơn 1600 cây số, hay thác băng Khumbu hiểm trở vô cùng. Các kẽ nứt trong băng và các khối băng trượt làm thác băng này là một trong những đoạn nguy hiểm nhất của con đường lên đỉnh. Không chỉ có vậy, vượt qua được thác băng sẽ gặp ngay Thung Lũng Im lặng nơi vì đặc thù địa lý mà không có gió . Với độ cao này và vào một ngày trong, không có gió thổi có thể làm “Thung Lũng Im Lặng” có sức nóng vượt qua sức chịu đựng của bất cứ ai. Đỉnh núi thường có mây mù bao phủ, lấy Châu Mục Lãng Ma Phong làm tâm, tỏa ra bốn hướng đông tây nam bắc. mỹ lệ vô cùng”
Lúc này, ngay ở sườn bắc của Châu Phong ( từ giờ sẽ viết là Châu Phong cho ngắn gọn.nc: Everest có 2 đường lên, đường leo phía đông nam từ Nepal (Ni Bàn quốc) và đường leo đông bắc từ Tây Tạng, đây tác giả muốn nói đường lên từ phía Tây Tạng) ở khoảng tiếp giáp của nham thạch và băng tuyết đang có mười mấy bóng người đang đi lên. Phải biết rằng tại cái nơi có độ cao hơn cả ngàn thước này, bất kể là độ ẩm, hay sự loãng đi của không khí đều là những thứ mà người bình thường khó có thể chịu đựng được. Bình thường, các nhà leo núi đều phải chuẩn bị rất kĩ càng, mang theo hàng trăm cân dụng cụ nặng nề. Ấy vậy mà nhóm người đang đi lên này lại rất nhẹ nhàng, càng kinh ngạc hơn, quần áo của họ lại là quần áo bình thường, tuyệt không phải là đồ chống lạnh đặc thù.
Những ngọn gió thổi mãnh liệt kèm theo đó là những bông tuyết lạnh lẽo táp vào mặt những người đang leo lên. Từ trong đoàn người, một người mập mạp cất tiếng oán thán: “Lạo đại, chúng ta giờ đây quả thật là đang đi quyết chiến, nhưng tại sao lại phải chọn cái địa phương quái quỷ này chứ? Nơi này đã cao thì chớ, lại còn lạnh thế này, thật là quá sức khó chịu mà.”
“ Ài, sao ngươi không có cảm nhận gì hết vậy? Ngươi xem, giờ chúng ta không phải là rất giống các cao nhân trong truyền thuyết đó sao? Năm xưa, Tây Môn Xuy Tuyết và Bạch Vân thành chủ Diệp Cô Thành quyết chiến trên đỉnh Tử Cấm Thành, thế tại sao chúng ta lại không thể quyết chiến trên Châu Phong chứ? Lão đại, ta thật sự rất khâm phục người.” một nam tử dung mạo anh tuấn cất tiếng nói. Kì lạ là mặc dù lúc này gió lạnh thổi từng cơn liên tục, nhưng giọng của hắn vẫn có thể truyền đến từng người một.
Một âm thanh trầm thấp từ trong đoàn người truyền ra: “ Hảo. Mà các người không nên nói nhiều nữa, tranh thủ mà đi đi. Lựa chọn quyết chiến ở đây, lúc đầu cũng chỉ vì thuận miệng mà nói ra thôi. Nhưng với các người mà nói, độ cao hơn 8000 mét của nơi này đâu có gì đáng kể đâu.” Âm thanh của hắn thật sự là rất thấp, còn có vài phần khàn khà. Người này mặc một bộ y phục đỏ sậm, dấu đầu vào trong chiếc áo. Từ bên ngoài, căn bản là không thể nhìn thấy bộ dáng của hắn được. Chỉ có thể từ âm thanh mà nhận biết hắn là một nam tử.
Qua vùng băng tuyết là đến khu vực toàn là núi đá. Mặc dù lúc này, những luồng hàn phong càng thêm phần mãnh liệt, nhưng để leo lên lại dễ hơn một chút. Trong đội ngũ, một nữ tử dáng cao cao, mặc một bộ lam y cất tiếng nói: “Bọn họ hẳn là đi từ sườn nam mà đi lên, chúng ta liệu có phải là nên tăng tốc một chút không? Dù sao đây cũng là quốc thổ của chúng ta, sao có thể cho bọn họ tới trước được.”
Hồng y nhân cầm đầu gật đầu nói: “ Hảo, chúng ta cũng nên tăng tốc thôi. Thuận tiện thì cũng nên khởi động trước cho nóng người. Long, Hổ, Thố, Mã, Dương, Cẩu* trong tất cả mọi người các ngươi có cước lực tốt nhất, mang những người khác theo, chúng ta tăng tốc.” Một luồng thanh quang nhàn nhạt xuất hiện dưới chân hồng y nhân, rồi từ từ hợp lại thành hình dáng của hai cái luôn tử*, nâng người hắn lên cao rồi hóa thành một đạo quang mang màu đỏ phóng vút lên đỉnh núi.
Thanh âm của người mập mạp lên tiếng lúc đầu lại cất lên, nhưng lần này là hướng về nữ tử toàn thân bạch y bên cạnh mà thở dài.: “Tâm tình của lão đại lúc này thật không tốt a! Hắn ít khi nào nghiêm túc như vậy, lại còn gọi thẳng danh hiệu của chúng ta nữa chứ.”
Bạch y nữ tử thở dài một tiếng, trả lời hắn bằng một âm thanh phi thường nhu hòa: “Dù sao, lần này hắn cũng phải đối mặt với chính người yêu của mình a! Đổi lại nếu là ai khác, sợ rằng tâm tình cũng chẳng thể khá được. Đánh một trận ngày hôm nay, bất luận là thắng hay bại, đối với hắn mà nói tuyệt không tốt lành gì. Nào đi thôi.” Nàng một tay kéo phì tử, hai chân đạp xuống đất, chỉ một cái lắc mình đã ở ngoài mấy chục thước rồi.
Ở khoảng cách không xa phía sau bạch y nữ tử là một gã đại hán tầm khoảng ba mươi. Lúc này trong mắt hắn toát lên vẻ thèm muốn: “Chậc, tiểu thố này, cặp chân đẹp đẽ của nàng càng lúc càng có uy lực nha.” (nc: Ta còn tưởng hắn là dê chứ @___@)
“Con hổ dâm tiện, còn không mau chạy nhanh lên. Cẩn thận lão thử liều mạng với ngươi.” Một người thấp lùn, tay cầm một cái bình, lúc này đang ở trên lưng của nam tử, dừng một chút, rồi nhanh chóng leo lên bờ vai của hắn.
“Ta kháo, thích mỹ nữ thì có gì sai chứ, ta cũng là đàn ông a, lão Thiên, lão thật bất công a”
Lúc này, mười bóng người như ẩn như hiện đang phóng lên đỉnh núi. Từ trên cao nhìn xuống phía dưới là một khoảng tuyết trắng vô ngàn, nhưng lúc này những cơn gió tuyết lại không ngừng thổi làm chậm tốc độ của họ. Quả thật một nghìn thước cuối cùng này chính là đoạn đường khó khăn nhất.
Hồng y nam tử là người đầu tiên lên tới đỉnh núi. Hắn một mình đứng trên đỉnh núi cao, ánh mắt tựa hồ như đang có vài phần đau khổ. Lúc này, bọn họ quả nhiên là đã đến sớm hơn đối thủ. Lúc này mười hai người đã đứng một cách chỉnh tề sau lưng hồng y nam tử. Không một ai lên tiếng cả. Trong ánh mắt bọn họ toát ra một vẻ ngưng trọng.
Hồng y nam tử vốn cúi đầu, tựa hồ như đang suy ngẫm một cái gì đó. Đột nhiên hắn ngẩng đầu lên, ánh mắt chăm chú hướng về phía nam của đỉnh núi.
Đúng lúc này, một thân ảnh cũng đang từ từ phi lên, điều kì lạ là hắn không cần chạm chân xuống để lấy đà mà, cứ nhẹ nhàng như một cơn gió bay lên đỉnh núi. Cùng lúc đó, mười hai người ở phía sau hồng y nam tử đã hình thành một thế trận hình bán nguyệt. Hồng y nam tử không hề động đây. Nhưng ánh mắt hắn vẫn không ngừng tập trung tại thân ảnh kia.
Cuối cùng, tựa như một đóa tường vân, thân ảnh kia nhẹ nhàng đặt chân đỉnh núi. Một nữ tử xinh đẹp thân vận bạch y trắng như tuyết, khoác thêm một tấm kim sa, kết hợp với luồng quang mang bao quanh thân nàng tạo nên một vẻ đẹp huyền ảo khiến cho không một ai có thể không ngắm nhìn. Tuyết không ngừng rơi như chỉ để làm tôn thêm vẻ đẹp của nàng. Nơi đó một tấm thân mảnh khảnh có phần yểu điệu, ẩn hiện đằng sau lớp kim sa là làn da trắng như bạch ngọc, hoàn mỹ vô bì. Khuôn mặt nàng thập phần xinh đẹp, cái mũi dọc dừa lả lướt, làn môi đỏ căng mọng tràn đầy nhựa sống , đôi mắt sáng như ánh sao, đẹp không gì sánh bằng. Ngũ quan nàng thực thập phần tinh xảo tựa như một tác phẩm nghệ thuật tối hoàn mỹ. hòa cùng với khuôn mặt nữ thần này là một thân hình thon dài, nhưng không hề kém phần mềm mại. Chiếc eo thon, đôi đùi ngọc, …. làm cho thân thể đó ẩn hiện những đường cong vô cùng lả lướt. Thật kỳ lạ, nết nhấn trên bức tranh tuyệt đỉnh của tạo hóa đó là một mái tóc mượt dài,bồng bềnh tựa như dòng suối thu,.. màu tím, nét nhấn làm cho người ta tưởng rằng nàng không phải người phàm mà là thần tiên trên thượng giới . Nàng cắn nhẹ môi , ánh mắt đẹp hướng về hồng y nam tử, trong mắt ngập tràn sự thê lương và bất đắc dĩ (bd: đoạn này tớ dựa theo ý tác giả mà chế do ko dịch được sát nghĩa, mọi người thông cảm )
Lúc này, nam nhân bị gọi là dâm hổ lúc trước đột nhiên thấp giọng ngâm khẽ, đồng thời trong mắt toát lên vẻ hân thưởng:
Nhị cửu phương niên, tam xuân mĩ cảnh.
Tử phát như vân, nga mi lộ lưỡng hành tân nguyệt;
Hồng nhan tự ngọc, chu thần hợp nhất điểm đan sa.
Bất trường bất ải,bất sấu bất phì.
Nghi hỉ nghi sân, nghi tần nghi tiếu.
Bạc la y tân tài yến tử,lăng ba miệt thiển sấn tương quần
Tử phát nữ tử dường như không nghe thấy những lời nói của “Dâm hổ”. Nàng dùng một thứ tiếng chính tông của Viêm Hoàng quốc nhẹ nhàng nói: “ Ngươi rốt cục vẫn đến trước ta. Kỳ thật, trận đấu này ta vĩnh viễn không muốn thực hiện
Âm thành của hồng y nam tử vẫn vậy. Hắn cất giọng trầm trầm của mình: “Việc cần đến rồi cũng phải đến thôi. Thật sự không thể tránh khỏi. Chúng ta là Sanh tiếu thủ hộ thần của phương đông, mà các ngươi lại là thủ hộ thần của phương tây. Căn bản là chúng ta tin vào những thứ hoàn toàn khác nhau..” Giờ thanh âm của hắn, ngoại trừ biểu lộ ra vài phần tang thương thì tuyệt không lộ thêm bất cứ thứ gì cả, nếu có người lúc này muốn dựa vào thanh âm để đoán tuổi của hắn thì cũng hoàn toàn không có khả năng.
Nữ tử nhẹ nhàng gật đầu thấp giọng nói: “ Đúng vậy, vì sứ mạng mang trên mình, chúng ta không thể lùi bước được.” Cánh tay của nàng chậm rãi giơ lên, một cây quyền trượng dài xuất hiện trên tay nàng. Đó là một loại quyền trượng cổ xưa màu vàng có hình thù vô cùng kì lạ. Quyền trượng từ từ bay lên không trung, một đạo kim quang từ đầu trượng bắn ra. Nhất thời, trong phạm vi ảnh hưởng của luồng kim quang, tuyết ngừng rơi, đồng thời những luồng khí tức thánh khiết không ngừng lan tỏa.
Hồng y nam tử vẫn đứng yên như cũ, cũng không quan tâm tới luồng quang mang màu vàng đang rực rỡ trên không trung kia. Nhất thời, trong mắt phát ra một luồng tinh quang cực kỳ bá đạo màu hồng, nhạt nhạt nói: “ Người của ngươi cũng đã tới rồi. Hôm nay, thập nhị chi phương đông sẽ quyết chiến với thập nhi chi phương tây. Đồng thời, đây cũng là cuộc chiến của chúng ta. Vũ Mâu, ngươi nói giữa chúng ta không ai sai cả, đó là sự thật?”
Vũ Mâu cúi đầu nói: “ Các ngươi tại phương đông phân ra làm thập nhị địa chi, nhưng phương tây chúng ta tuy cũng chia làm thập nhị địa chi nhưng nhưng lại dùng vị trí các vị tinh tú làm chủ yếu vây nên cách gọi cũng như cách phân cấp cũng hoàn toàn khác nhau. Chúng ta phân chia ra làm mười hai cung, mỗi cung lại chia ra ba mươi độ khác nhau, gọi là đoạn. Bởi vì theo truyền thuyết, mỗi độ đều đã từng là cung điện của Thần mặt trời Apolo cho nên gọi là mười hai cung hoàng đạo.**””
Ngay lúc này, mười hai bóng người như ẩn như hiện đang từ phía nam của Châu Phong mà phóng tới, điều kì lạ là ai cũng mang theo người một vật gì đó, khi đến gần mới biết đó là những cái rương. Không biết trong những cái rương đó có những gì…. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện: