[Dịch]Quốc Sắc Thiên Hương 2: Phu Nhân Tướng Quân - Sưu tầm - Chương 5
Trên đường về phủ, Như Ý được Tư Mã Vô Úy ôm trong ngực, hưởng thụ ấm áp của hắn, vào giờ phút này lòng nàng tràn đầy cảm giác an toàn được người bảo vệ.
Nàng muốn vĩnh viễn ở trong lòng hắn.
Nhưng mà hiển nhiên Tư Mã Vô Úy không nghĩ như vậy, vừa vào phòng, hắn không khách khí chút nào ném nàng lên giường.
“Ôi, đau quá!”
Lời kháng cự của nàng còn chưa nói ra, gương mặt tuấn tú của Tư Mã Vô Úy đã đến gần, cách mặt nàng vài phân.
Như Ý nhìn hắn, kinh sợ lần trước đã làm nàng rung động không ít, lúc này ánh mắt của Tư Mã Vô Úy khiến nàng nhớ tới mình vẫn có nguy cơ chưa hóa giải.
“Nếu hôm nay nàng không nói cho rõ ràng, ta tuyệt đối không bỏ qua cho nàng.” Hắn cắn răng nói, đôi tay dùng sức bóp vai nàng.
“Không nên như vậy, ta cũng không cố ý, ta đuổi theo ‘meo meo’ của ta.”
“Meo meo gì?”
“Ta nói chàng cũng sẽ không hiểu.”
“Meo meo gì?” Hắn cất cao giọng hơn nữa dùng sức lay nàng, cho đến khi trâm cài đầu trên đầu nàng rớt xuống, mái tóc như mây giống thác nước rơi xuống.
Như Ý cảm giác mình sắp bị hắn lay rời rồi, nàng không chịu nổi nói to: “Không cần chàng quan tâm, dù sao chàng cũng giống nam nhân khác, cho là cưới thê tử, chính là tài sản của chàng, không phải người rồi.”
“Không sai, hơn nữa còn là tài sản vô cùng tư nhân, không cho phép bất kỳ kẻ nào đụng.”
Hắn độc tài và bá đạo khiến lòng nàng bị thương, nàng đột nhiên giống con mèo nhỏ điên cuồng chụp lên mặt hắn.
“A! Đau quá.”
Lập tức trên khuôn mặt tuấn mỹ của hắn lưu lại vết trảo đầm đìa máu, sắc mặt của hắn đáng sợ dọa người, trong mắt tràn đầy lửa giận.
“Ta thật sự không muốn bị ép giết thê tử.”
Hắn tiến lại từng bước một, lưng Như Ý đụng tường, con đường phía trước cũng bị thân thể cao lớn của hắn ngăn trở, hoàn toàn trốn không thoát.
“Là chàng, tất cả đều do chàng ép buộc ta.” Nàng run rẩy nói, đời này lần đầu tiên nàng có cảm giác mình muốn té xỉu rồi.
Mặc dù trước cũng té xỉu rồi, nhưng lần này nàng chắc chắn biết sẽ lại ngất đi –
“Không, ta chưa bao giờ chân chính ép buộc nàng, nhưng nàng để cho ta không có lựa chọn nào khác.”
Tư Mã Vô Úy đưa tay vuốt ve cổ mảnh khảnh đẹp mắt của nàng, cảm nhận mức độ nhanh chậm của mạch đập. Nàng sẽ sợ, sẽ sợ hãi đó! Vậy mới đúng chứ!
Không thể chỉ để cho lòng hắn rối loạn, thần hồn điên đảo, vậy không công bằng!
Từ lúc khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đỏ ửng, dẩu môi, dùng cặp mắt như nước long lanh nhìn thẳng hắn thì hắn đã hoàn toàn bị nét mặt sinh động của nàng mê hoặc.
Hơn nữa trên cơ thể nàng tỏa ra mùi thơm mê hoặc, cảm xúc mềm nhũn, như bàn tay vô hình trêu chọc lửa dục của hắn.
“Ta sẽ để cho nàng thấy rõ ràng nếu ta muốn nghiêm túc bức bách một người thì sẽ có bao nhiêu cứng rắn.” Trong mắt hắn lóe ra tia sáng kỳ dị, khi Như Ý còn chưa nghĩ được rõ ràng thì hắn đột nhiên cúi đầu, đôi tay nâng khuôn mặt nàng, ngăn lại môi nàng.
“Không -” Như Ý muốn giãy giụa, nhưng hắn vẫn không theo ý muốn của nàng, còn dùng thân thể cường tráng của mình ngăn chặn thân thể nhỏ nhắn của nàng, khiến nàng không thể động đậy. “Không cần, buông ta ra.”
“Nàng kêu đi, cho dù rách cổ họng cũng không ai dám đến cứu nàng. Lại nói nếu nàng không sợ bị người nhìn thấy hai chúng ta thân mật.”
“Tư Mã Vô Úy, người lưu manh này -”
Hắn không chút nghĩ ngợi ngăn chặn miệng của nàng, cứng rắn xâm nhập vào trong miệng nàng, hấp thu nước miếng ngọt ngào của nàng.
“Lần trước ta không muốn đủ nàng, tối nay nàng phải thỏa mãn ta.”
Lần trước hắn thông cảm nàng quá mệt mỏi, dù sao thân thể mềm mại của nàng mới nếm thử việc đời không chịu nổi tinh lực hơn người của hắn.
Thế nhưng lần thứ nhất nàng thật quá đáng!
“Nếu có tinh lực ra bên ngoài gây phiền toái cho ta, chẳng bằng ngoan ngoãn đợi trên giường hầu hạ Tướng công của nàng.”
“Ngươi đừng si tâm vọng tưởng.”
“Thật sao?”
Khóe miệng hắn nhếch lên lộ ra nụ cười xấu xa, đột nhiên túm lấy cổ áo của nàng dùng sức xé ra. Như Ý muốn ngăn lại nhưng không cản được.
“Ghét, không cho phép nhìn.” Nàng vội vã dùng đôi tay che kín cảnh xuân bị lộ ra ngoài.
Hắn cười đến càng vui vẻ hơn, sau đó cởi bỏ y phục trên người mình.
Như Ý len lén liếc nhìn hắn, cơ ngực có lực bền chắc, bụng bằng phẳng, làm nàng không nhịn được liếm nhẹ đôi môi khô khốc, buồn bực nếu toàn thân hắn trần truồng có phải nàng đã bất tỉnh không?
Trời ạ! Hắn có một vóc người thật tốt!
Tư Mã Vô Úy nhìn thấy nội tâm cách nghĩ của nàng, ánh mắt xấu xa nhìn nàng chằm chằm, “Cũng không phải nàng chưa từng nhìn dáng vẻ trần trụi của ta?”
“Nhưng không thấy rõ ràng -” Nàng đột nhiên che mồm, có kích động muốn cắn đứt đầu lưỡi của mình.
Nàng trả lời như vậy chẳng phải tiết lộ nàng đang bí mật nhìn trộm hắn! Trời ạ! Để cho nàng chết đi!
Như Ý xấu hổ muốn chạy trốn, nhưng hắn đưa tay túm lấy tay nàng, đặt chúng lên trên ngực cường tráng của hắn.
Nàng ngẩng đầu lên, tầm mắt giao nhau với hắn, hơi thở của hắn nặng nề, dồn dập, giống như nàng.
“Ngươi?”
“Chạm vào ta, Như Ý.” Hắn ra lệnh.
“Nhưng mà -”
“Nàng là của ta, ta có thể chạm vào nàng, nàng cũng giống vậy, bởi vì ta là nam nhân của nàng.”
Nam nhân của nàng!
Hai tay nàng che mặt, giống như gặp quái thú muốn tìm chỗ trốn đi.
Xem ra giai đoạn này còn quá sớm với tiểu thê tử ngây thơ của hắn, có lẽ lần sau sẽ dạy nàng.
Hôm nay cứ thỏa mãn khát vọng đã nhẫn nại thật lâu của mình đi!
“Như Ý, tới đây.”
Hắn đưa tay ôm lấy nàng bé bỏng vào trong ngực, sau đó cúi đầu che lại tiếng thét chói tai của nàng.
“Ừ -” Nàng phát ra một tiếng thở dài thỏa mãn, đôi tay lần nữa bám lấy vai hắn, móng tay cắm sâu vào trong da thịt hắn, để lại dấu vết kích tình của hai người –
“Meo meo là con mèo nhỏ mấy năm trước ta nuôi, chỉ có điều Quyên nhi ngốc này làm mất nó rồi, nó là tâm can bảo bối của ta, kết quả, ngươi biết không? Ta lại thấy nó ở cửa chính. Mặc dù dung mạo nó khác trước nhiều, nhưng chỉ nhìn vào ánh mắt nó có thể nhận ra nó là meo meo của ta. Ta đuổi theo, kết quả đuổi tới cửa tiệm, chủ tiệm kia nói mèo này của nữ nhi hắn, ta lý luận với hắn, nhặt được đồ của người ta nên trả lại đúng không? Cho nên ta hết lần này tới lần khác không trả tiền muốn lấy mèo của ta về, nhất thời hơi tức giận, còn -”
“Đập phá cửa tiệm nhà người ta?”
Tư Mã Vô Úy cuối cùng động đậy tứ chi mệt mỏi của mình, hắn thở dài, giống như con báo đen lười biếng duỗi người ra, sau đó đưa tay ôm nàng vào trong ngực.
“Hơi tức giận đã như vậy, nếu hết sức tức giận không phải đi giết người rồi hả?” Hắn vô cùng buồn ngủ nói nhỏ bên cổ Như Ý.
“Mới sẽ không đâu, tính cách của ta không hỏng thế kia, mặc dù phụ thân và mẫu thân rất thương ta, chẳng qua thân phận ta khác biệt, có rất nhiều chuyện bị hạn chế. Nhưng – không biết vì sao, sau khi gả cho ngươi lại có cảm giác tự do, tại sao?”
“Ừ.” Hắn nhắm mắt tùy ý lên tiếng.
“Ngươi nói đi, không được ngủ.” Nàng làm nũng, ngón tay kiên quyết vạch mi mắt hắn ra, không để cho hắn ngủ.
“Có lẽ là – ta sẽ thay nàng thu dọn cục diện rối rắm. Như Ý, ngoan, để cho ta ngủ, ta rất mệt mỏi.”
Hắn dùng lực ấn lên mặt nàng một nụ hôn, sau đó không lên tiếng nữa.
Như Ý lẳng lặng nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của hắn, khép chặt hai mắt, lông mi thật dài lưu lại bóng mờ khêu gợi trên mặt hắn.
Bên tai truyền đến tiếng hít thở kéo dài có quy luật của hắn, nàng đưa tay cầm bàn tay to của hắn khẽ vuốt.
Ở bên cạnh hắn, nàng có cảm giác hạnh phúc muốn khóc, giống như lúc trước kia chưa gặp hắn, vui vẻ và hạnh phúc của nàng không trọn vẹn.
Nàng mê muội chăm chú nhìn hắn, trời ạ! Hắn thật sự là nam nhân xuất sắc chói mắt, năm tháng không lưu lại dấu vết tàn khốc trên người hắn.
Lại nói, hình như số tuổi giữa hai người không còn là vấn đề rất quan trọng, quan trọng là tâm ý của hắn với nàng.
Nàng đưa tay dịu dàng vuốt ve khuôn mặt hắn, trong lòng co rút đau đớn một trận.
Nàng nên kháng cự nam nhân y hệt anh hùng này như thế nào? Nếu như nàng khuất phục, có thể bị thương tổn hay không?
Như Ý chậm rãi đặt một nụ hôn lên môi hắn, nhẹ giọng hỏi – “Tư Mã Vô Úy, chàng sẽ vĩnh viễn đối xử tốt với ta sao?”
♥ Diễn đàn Lê Quý Đôn ♥
Hôm sau, ăn trưa xong, Như Ý ngồi trong sảnh chính, nghe Tống lão báo cáo sự tình nàng phải biết, cũng nên xử lý.
Nàng không biết thân là phu nhân Tướng quân cũng phải xử lý chuyện nhà, nương nàng cũng sẽ đối mặt với tình trạng này sao?
“Phủ Tướng quân của chúng ta luôn kỷ luật nghiêm minh, tuyệt đối không cho phép chuyện chưa cưới đã sinh con, tư thông với nhau mất thể diện xảy ra. Phu nhân, thỉnh cầu người xử phạt nặng nề hai cẩu nam nữ không biết xấu hổ.” Tống lão bởi vì tức giận mà mặt đỏ lên.
Như Ý nhìn một nam một nữ trầm mặc không nói quỳ trên đất, từ lúc vào cửa nước mắt thiếu nữ không ngừng, mà nam nhân cũng vẻ mặt buồn thiu.
“Phu nhân, Tướng quân có lệnh, mọi việc trong nhà do phu nhân làm chủ, người có tính toán gì không?”
“Tống lão, lão cho là như thế nào?” Nàng hỏi lão nhân hết sức kích động trước mắt.
“Đuổi cẩu nha đầu và nam nhân không biết xấu hổ này ra khỏi thành, vĩnh viễn không cho phép bọn họ trở lại, cả đời lưu lạc bên ngoài, vĩnh viễn có nhà mà không về được.”
Như Ý nhíu mày, nghi hoặc sao lão còn kích động hơn người trong cuộc?
“Nhưng mà, phụ thân, con và a Hào thật tâm yêu nhau.”
Một tiếng “Phụ thân” của thiếu nữ trả lời tất cả.
“Tống lão, thì ra nàng là nữ nhi của lão?”
“Lão không có loại nữ nhi không biết thẹn, chưa cưới đã sinh con.” Tống lão thở hồng hộc.
Như Ý cuối cùng hiểu sự phẫn nộ của Tống lão, cũng có thể nhìn ra từ vẻ mặt hai người trẻ tuổi trước mắt họ thật lòng yêu nhau.
Một đôi tình nhân thật lòng yêu nhau không nhận được sự chúc phúc của mọi người, quá tàn nhẫn.
“Vì sao không đồng ý để hai người bọn họ thành thân?”
“Bởi vì – bởi vì – bọn họ không thể.” Tống lão tỏ vẻ có lời khó nói.
“Tại sao không thể? Nam chưa cưới, nữ chưa gả.”
“Nam không có hôn ước, nhưng nữ lại -”
“Nàng ấy có người khác rồi!” Như Ý suy tư một chút, “Nói cho ta biết, ta có thể thay nàng ấy làm chủ.”
Bằng thân phận của nàng, tin tưởng có thể để cho đối phương đồng ý từ hôn, để cho người có tình có thể ở chung một chỗ.
Lại nói nữ nhân này đã có kết tinh tình yêu trong bụng – đúng rồi, không biết trong bụng mình có hay không?
Như Ý vuốt ve bụng mình âm thầm nghĩ, vì hài tử vô tội, nàng càng thêm ra mặt chủ trì công đạo.
“Tống lão, nói đi, nhà nào?”
“Tam thiếu gia Liễu phủ thành Tây.”