[Dịch] Quang Minh Kỷ Nguyên - Chương 184: Hỗn loạn
Trong phòng nghỉ xa hoa, Đề Hương đang nằm chỏng vó ở trên thảm gần cửa, cả người gã trần như nhộng đến gai mắt. Gã đang ngáy khò khè, nhìn vô cùng mỏi mệt.
Trên mặt đất của phòng nghỉ đầy những quần áo bị xé rách, nhìn vô cùng quen thuộc, đó chính là hai chiếc váy dài của Nhã và Linh. Nhưng hiện tại hai chiếc váy dài này đã biến thành vô số mảnh, hơn nữa còn bị vứt lung tung.
Nhã và Linh đang cuộn tròn ở trong góc tường, hai nàng ngồi sát nhau, hai đầu gối co lên yếu ớt bảo vệ bờ ngực trắng nõn mềm mại, hai tay ôm chặt lấy đầu gối, cũng yếu ớt như vậy. Trên cơ thể mềm mại của nàng đầy dấu vết đỏ hồng tinh xảo, những vết này chỉ có ác ma mới có thể gây ra tàn nhẫn như thế.
Không chỉ những dấu vết này, mà quan trọng hơn là quầng sáng vốn vẫn bao quanh trên cơ thể hai nàng đã không còn nữa. Giống như hai miếng ngọc tinh mỹ không tỳ vết đột nhiên biến thành hai mảnh sứ, tuy rằng vẫn trơn bóng như trước nhưng phẩm chất đã khác xa một trời một vực.
Đương nhiên đám người Lâm Tề không để ý tới chi tiết này nhưng trong mắt Tolin thì gã liếc nhìn qua là nhận ra thần tính trời sinh trong cơ thể Nhã và Linh đều đã tiêu tan. Không chỉ có thế, hơi thở của Nhã và Linh mỏng manh, không chỉ thần tính của các nàng bị tiêu tan, mà ngay cả tinh khí và thần lực ngưng tụ trên người nàng cũng đã bị tán loạn hơn nửa.
-Đám tội nhân hèn mọn dơ bẩn!
Cả người Tolin tỏa ra hàn khí khủng bố, bình rượu và bàn sứ trong phòng bị hàn khí làm cho đông lạnh đến vỡ vụn, lập tức vang lên những tiếng “lách cách” không dứt. Hai mắt Tolin biến thành màu lam thâm thúy, không có tình cảm, không có nhiệt độ. Cả người gã mềm rũ bay lên lơ lửng cách mặt đất vài mét. Hơn mười ngón tay ngưng tự hàn khí ngưng tụ thành quầng sáng quanh cơ thể Tolin, trong không khí bỗng nhiên xuất hiện những bông tuyết nhỏ bay bay.
-Các ngươi đều phải chịu sự trừng phạt của thần. Linh hồn các ngươi sẽ bị rơi vào vực sâu không đáy, cả đời chịu nỗi khổ của thần hỏa luyện!
Tolin giơ pháp trượng lên, gã liên tục niệm chú ngữ, còn có mấy trăm nhánh băng nhọn cỡ bằng ngón tay cái đột nhiên hiện ra vù vù phóng về phía Đề Hương đang ngủ say sưa dưới đất. Pháp trượng của Tolin chỉ ra, nhánh băng nhọn gào thét xoay tròn trong lốc xoay bám hàn khí dày đặc đâm tới Đề Hương.
Không cần nói những nhánh băng này sắc bén vô cùng, so với sắt thép còn sắc nhọn hơn, nếu nhưng nhánh băng lạnh này bắn trúng Đề Hương, mà Đề Hương đang trong mê man không sức phản kháng sẽ lập tức biến thành cương thi. Lâm Tề cười khổ nắm chặt nắm đấm ra sức vọt lên.
Hai quầng sáng màu xanh hiện lên, Lâm Tề gào thét liên tục xuất ra mười tám quyền.
Nắm đấm này tựa như sao băng, tựa như sấm sét, tựa như thiên lôi, quyền phong cuồn cuộn nổi lên trong không khí tạo nên cuồng phong lạnh thấu xương. Nắm tay của Lâm Tề đụng vào nhánh băng hung bạo của ToLin, băng nhọn va chạm với đấu khí hộ thân của Lâm Tề, vô số nhánh băng bị vỡ vụn, nổ thành vô số bông tuyết phiêu tán. Cả người Lâm Tề run rẩy, nhánh băng đâm vào tạo thành những vết thương thật sâu trên tay hắn, máu tươi trào ra, hàn khí đông lại ở miệng vết thương kết thành vết sẹo màu lam.
Lâm Tề đau đến mức cả người run rẩy. Hắn nằm mơ cũng không ngờ thần thuật băng tuyết của Tolin lại có uy lực mạnh đến vậy. Lực va chạm của băng nhọn thật lớn khiến cho Lâm Tề phải thụt lùi sau một bước. Lạp Tư Đồ đã sớm tái mét mặt trốn sang một bên, điên cuồng gọi vệ binh.
Mặc kệ rốt cuộc sự việc phát sinh như nào, nhưng nhìn bộ dạng của Đề Hương và hai nàng Nhã và Linh kia là có thể hiểu hết tình huống.
Đề Hương dụ dỗ hoặc nói đúng hơn là Đề Hương đã xâm phạm hung bạo hai vị tiểu thư mỹ lệ. Làm người giúp đỡ có thực lực mạnh nhất bên cạnh Lạp Tư Đồ, mặc kệ Đề Hương đã làm ra chuyện gì thì Lạp Tư Đồ cũng có nghĩa vụ giúp gã xử lý thỏa đáng.
Nhánh băng tựa như rồng cuốn vô tình lột làn da trên nắm tay của Lâm Tề lộ ra tận xương, trên xương cốt của Lâm Tề nổi lên vô số bông tuyết vụn nhỏ. Đó là xương cốt bị băng đâm vào làm cho dập nát.
Lâm Tề đau, rất đau. Cho dù là Râu Đen cầm đao chém mấy chục nhát trên người hắn cũng không đau đến vậy. Lâm Tề đau đến mức nước mắt chảy ròng ròng, cơ thịt trên người run lẩy bẩy, lục phủ ngũ tạng cũng run rẩy, đau đến mức hắn chửi ầm lên.
Bạo khí hung hãn trong gia tộc Hắc Hồ bùng nổ, Lâm Tề đau đến mức suýt tè cả ra quần buộc phải lùi tiếp ra sau bảy bước, nhưng hắn lại kêu gào dấn bước về trước, trên nắm tay như có một khí kình màu đen đang mềm rũ xuống thành hình, Huyền Hổ Kình đang nhanh chóng lưu chuyển theo đường lối vận công cổ quái trong cơ thể Lâm Tề.
Huyết dịch lưu chảy trong huyết quản phát ra những tiếng nổ “rầm rầm” tựa như sóng đập Trường Giang và Hoàng Hà. Lâm Tề rống to như gấu chó phát cuồng lao nhanh về phía trước, mang theo khuôn mặt bị kết thành băng trắng liên tục đánh ra ba mươi sáu quyền đánh nát nhánh băng đánh nát non nửa, vọt nhanh tới trước mặt Tolin.
Vu Liên cũng đã xuất kiếm, kiếm quang như mộng ảo mông lung bao phủ hướng về phía Tolin. Kiếm thế mơ hồ, tuyệt đẹp mà hoa lệ, làm cho người ta không biết cuối cùng kiếm phong hạ xuống như nào. Kiếm kỹ quý tộc hoa mỹ kết hợp cùng với ma chú trên thân kiếm đã được Vu Liên đánh ra một đường kiếm hoa mỹ.
Nhưng Tolin chỉ chán ghét liếc Vu Liên một cái, lạnh lùng hừ một tiếng, ngón giữa ở tay trái bắn ra một viên băng đạn nhỏ gào thét đánh thật mạnh vào ngực Vu Liên.
Vu Liên với đấu khí tu luyện yếu kém đã kêu thảm một tiếng, xương sườn ở ngực đã bị gãy hai cái, cả người bị bao phủ một lớp băng sương bắn ngược ra sau. Băng đạn ở ngực y nổ tung, hàn khí hùng mạnh che kín thân thể y, Vu Liên chẳng khác nào cọc gỗ chết ngã lăn xuống đất.
Nhưng Lâm Tề đã vọt tới trước mặt Tolin, vung hai quyền lên như hồ gầm núi gào lao tới.
Tiếng hổ gầm thật lớn bùng nổ ngay trước mặt Tolin, tóc Tolin bay hất về phía sau giống như đang nghênh đón một cơn gió lốc cực mạnh. Ánh mắt Tolin hoảng loạn, tiếng gầm gừ của Lâm Tề thiếu chút nữa đã làm màng tai y vỡ nát, hai lỗ tai y đau nhức, sự cân bằng toàn thân như bị phá hư hoàn toàn.
Tolin cũng không thể lơ lửng trên không trung được nữa, y từ trên không trung rơi xuống đất, Lâm Tề lập tức tiến lên một bước đạp thật mạnh vào ngực Tolin. Tolin gào lên hỗn loạn, song quyền của y chấn động, một quầng sáng băng lạnh từ trong cơ thể khuếch tán mở ra, y chỉ cảm thấy một lực lớn từ dưới chân truyền lên liền kêu lên một tiếng trầm đục bị đẩyy lùi, nhếch nhác bắn ra bảy tám mét. Hàn khí từ chân y nhanh chóng lan tran, trong chớp mắt từ đầu gối trở xuống đã bị bịt kín một tầng băng sương màu trắng bạc.
Tolin gắng gượng bò lên, nhưng tiếng rống to vừa rồi của Lâm Tề là bí công “Liệt thần hổ bào hao” trong Huyền Hổ Kình bí truyền của gia tộc Hắc Hổ. Cả người Tolin không chỉ bị chấn động, mà ngay cả thần trí cũng bị tấn công. Y loạn choạng người, trong lỗ mũi đột nhiên phun ra hai dòng máu.
Yểm và Ám cũng giãy dụa trên mặt đất hồi lâu, lúc Tolin ngã xuống, thì bọn họ cũng xông lên, hoàn toàn tức giận rít gào vung trường kiếm lao thẳng tới Lạp Tư Đồ.
Lạp Tư Đồ kêu lên chói tai giống như tiểu cô nương đơn độc phải đối mặt với hơn mười cô linh vạm vỡ. Tiếng kêu của Lạp Tư Đồ là tiếng kêu thê lương bất lực. Y phẫn nộ mắng hộ vệ của mình, muốn chết sao, sao lúc quan trọng như này bọn chúng lại chạy đi đâu hết rồi?
Thấy trường kiếm Yểm và Ám sắp đâm vào thân thể Lạp Tư Đồ, thì một thanh niên trai tráng mặc trọng giáp, toàn thân tỏa quầng sáng màu lam mạnh vọt nhanh vào mang theo luồng khí kình hùng mạnh từ bên ngoài ập tới, hắn gần như là giẫm chân tại chỗ mà vọt tới bên cạnh Lap Tư Đồ, hai quyền đấm mạnh ra.
Yểm và Ám lại tiếp tục bị một quyền của Lâm Tề đánh trúng lần nữa, bọn họ hộc máu bắn ngược trở lại, nện thật mạnh trên đất, ngất xỉu.
-Thần tối cao ơi, hãy lấy vinh quang vô thượng của ngài mà trừng phạt đám tội nhân dơ bẩn hèn mọn này đi!
El Hamdaoui bị Lâm Tề đánh cho choáng váng đã tỉnh lại, y thấy tình trạng thê thảm của Tolin, Yểm và Ám thì tức giận lại hộc một ngụm máu ra, một màu trắng bạc mạnh mẽ tràn ngập ánh mắt y. El Hamdaoui lạnh lùng nhìn Lâm Tề và Lạp Tư Đồ, y mở hai tay ra tạo thành ấn quyết cổ quái, miệng thì thào niệm chú ngữ.
-Mời thần thuật! Hãy làm đứt đoạn chú pháp của hắn đi!
Sắc mặt Lạp Tư Đồ biến đổi lớn, kêu gào.
Mời thần thuật của giáo hội là chỉ một số người mới có thể thi triển được một lọai lực lượng thần linh này, mà uy lực của nó có thể bạo hủy diệt hết thảy.
Trừ phi là giáo hội bậc cao mới có khả năng nắm giữ loại thần thuật bậc cao này, không ngờ El Hamdaoui lại có thể thi triển thần thuật này, bất kể là hắn ta điều động lực lượng vị thần linh nào, thì chỉ cần dính dáng đến thần linh đã không phải là chuyện tốt rồi.
Lâm Tề đã như hổ vồ nhằm về phía El Hamdaoui, nhưng khoảng cách Lâm Tề với El Hamdaoui còn cách hơn mười thước, thời gian đó làm sao còn kịp?
Mời chú văn thần thuật chỉ có một câu ngắn, mà El Hamdaoui đã sắp hoàn thành câu thần thuật đó.
“Bùm” một tiếng nổ vang, một bình sứ Trung Hoa đã ném mạnh vào sau gáy El Hamdaoui. El Hamdaoui mở trừng mắt, cả người chậm rãi mềm oặt ngã xuống mặt đất.
Long Thành mặc trang phục người hầu nam lẻn chạy vào, chính là y đã kịp thời dùng bình hoa cắt ngang El Hamdaoui đang dùng thần thuật.
Trong tiếng bước chân truyền đến, mười mấy hộ vệ của Lạp Tư Đồ hùng hổ tiến vào làm căn phòng nghỉ nhỏ bé chật đầy. Vì thế tất cả đều nhìn thấy thân thể còm nhom của Đề Hương và hai thiếu nữ đang cuộn tròn trong góc tường.
Tức thì đám hộ vệ như hít phải luồng khí lạnh, bọn họ đã hiểu vì sao đám người El Hamdaoui đột nhiên bộc phát.
Lúc này Đề Hương cũng tỉnh giấc, gã chậm chạp đứng lên mang theo nụ cười hàm hồ, khẽ lẩm bẩm:
-Tiểu mỹ nhân, các ngươi thật đẹp…sao đầu của ta lại đau như vậy?
Gắng gượng ngẩng đầu lên nhìn thấy một đám người đang nhìn chằm chằm vào cơ thể trần truồng của mình, Đề Hương hoảng sợ hét lên chói tai, hoa chân múa tay chạy tán loạn trong phòng nghỉ.
Lâm Tề xòe hai tay, đây gọi là chuyện gì nhỉ?