[Dịch] Quang Minh Kỷ Nguyên - Chương 183: Đánh vỡ
Lâm Tề mơ mơ màng màng tỉnh lại, quần áo trên người hắn đã được mặc lại chỉnh tề, nhưng mặt nạ bằng vàng ròng vẫn đeo trên mặt, hắn đang nằm ở trên sô pha dài, Vu Liên đang nằm đối diện với hắn khoái trí ngáy o o, cả Vu Liên và hắn đều tràn ngập mùi rượu nồng nặc, Lâm Tề vò đầu, kỳ lạ là sao không có cảm giác say rượu.
Không chỉ có thế, Lâm Tề còn cảm thấy tinh thần của mình rất tốt, vô cùng tốt. Hắn khẽ hoạt động thân thể, tinh lực quanh thân phát ra lực lượng mạnh mẽ đang lưu chuyển trong cơ thể, Lâm Tề hơi vận Huyền Hổ Kình, hắn không ngờ trên người hắn lập tức phóng ra một quầng sáng màu xanh nhạt như gợn sóng.
– Gặp quỷ à!
Lâm Tề hoảng sơ nhìn quầng sáng màu xanh nhạt trên cánh tay của mình. Đây là dấu hiệu của kỵ sĩ Địa vị bậc cao. Nhưng Lâm Tề hiểu dù trong khoảng thời gian này Râu Đen luôn bắt hắn dùng đan dược đấu khí, nhưng thực lực của hắn vẫn ở tiêu chuẩn Địa vị bậc thấp, vì sao đột nhiên tăng lên mức tiêu chuẩn Địa vị bậc cao?
Chẳng lẽ gần đây uống thuốc nhiều hơn, nên khi tối qua uống rượu đối ẩm, rượu kình làm bộc phát dược lực, khiến thực lực bản thân mình nâng lên?
Mờ mịt lắc đầu, Lâm Tề ra sức nắm chặt tay lại.
Nếu hắn nhớ không lầm thì tối qua hắn vẫn đang uống rượu cùng Vu Liên thì Chim béo Kirk mập mạp tới đưa tư liệu về thương hội Ngân Loan Nguyệt rồi rời khỏi, sau đó Đề Hương trở về phòng cùng với hai nữ nhân băng sơn kia. Nhưng mãi cho đến lúc Lâm Tề và Vu Liên say rượu thì Đề Hương cũng vẫn chưa đi ra.
Đây chính là “trí nhớ chính xác” mà hắn nhớ rõ ở trong đầu.
Nhưng Lâm Tề như thoáng còn nhớ, hình như tối qua mình còn làm chuyện gì đó? Vì sao chút ký ức vụn vặt đó lại cứ chôn sâu giằng co trong hắn? Cơ thể trắng nõn kia, khoái cảm mê say? Đó là gì? Là mình làm chuyện đó sao?
– Không thể nào, chắc là nằm mơ thôi!
Lâm Tề nhìn kỹ thân thể mình, chắc là uống rượu say rồi nằm mộng linh tinh đấy chứ? Hôm qua mình và Vu Liên vẫn cứ uống rượu suốt, tận đến lúc say vẫn uống rượu, dù gì cũng thắng được một món hời lớn, chúc mừng như vậy là điều đương nhiên.
Nhưng đích thật là đấu khí đã được nâng cao, từ Địa vị bậc thấp lên tới Địa vị bậc cao, hơn nữa đấu khí trong cơ thể còn vô cùng hùng hậu, không có chút dấu hiệu nào là không ổn cả, hơn nữa dường như vóc dáng cũng cao hơn, chẳng lẽ là tác dụng của mấy bình đan dược tăng lực kia?
Lâm Tề tiện tay cầm lấy một cái chân giá mạ vàng, cái chân giá này to bằng cổ tay được chế tạo bằng thép tinh khiết bị hắn bẻ nhẹ một cái, tức thì chân giá bằng thép tinh khiết to bằng cổ tay đã bị Lâm Tề dễ dàng uốn cong. Lâm Tề ngẩn ngươi, sau đó lại vặn cái giá trở về hình dạng ban đầu.
– Chắc đây là tác dụng của đan dược!
Lâm Tề hạnh phúc nghĩ:
Đan dược này của cha quả nhiên là tinh phẩm được cướp ở trên tay vương thất, hoàng thất trên đại lục này, lúc này mới phát huy công dụng, ta thật là lời quá! Chẳng trách tốc độ tu luyện của cha mình lại nhanh như vậy, rất nhanh đã trở thành Đại kỵ sĩ Thiên vị rồi!
Đắc ý mỉm cười vài tiếng, Lâm Tề đi đến bên người Vu Liên, ra sức lay Vu Liên.
– Dậy đi, Vu Liên, dậy đi, giờ là mấy giờ rồi hả?
Vũ Liên không tỉnh mà lăn xuống dưới thảm. Một thị nữ lảo đảo đi lên, cười quyến rũ với Lâm Tề, sau đó khẽ hạ người thi lễ:
– Đại nhân, có cần một ly trà nóng giải rượu không?
Một nữ tỳ khác cũng chậm chạp từ trên mặt đất bò lên, Lâm Tề mơ hồ “nhớ” tối hôm qua lúc hắn và Vu Liên điên cuồng say rượu, Vu Liên đã cùng vài nữ tì cũng gia nhập hàng ngũ cuồng ẩm, kết quả những thị nữ này tửu lượng không giỏi, hai ba lần đã bị Vu Liên hạ gục.
Ra sức lắc đầu, Lâm Tề lại cảm thấy tình hình như có vẻ không đúng, nhưng rốt cuộc không đúng chỗ nào thì hắn lại không biết.
Nếu không rõ, vậy thì theo tính chây lười suy nghĩ của Lâm Tề thì dù sao mình chân tay vẫn còn đầy đủ, còn loại đấu khi tự nhiên được tăng cường dù không hiểu nhưng vẫn là chuyện tốt, hắn vuốt cằm sai nữ tì đi chuẩn bị nước trà điểm tâm, sau đó hung hãn đánh hai cái vào mặt Vu Liên.
Vu Liên há mồm phả ra toàn hơi rượu, mơ hồ tỉnh lại.
– Thủ lĩnh, nào, uống một ly tiếp nào, ha hả, ngực cô gái của ngươi thật thích!
Lâm Tề tiện tay hất Vu Liên lên sô pha, lúc này Vu Liên mới tỉnh táo lại, y kinh ngạc nhiên nhìn xung quanh, đột nhiên chỉ vào Lâm Tề, kêu lên:
– Thủ lĩnh, không ngờ ngươi dùng bạo lực chuốc rượu ta, sao ngươi có thể làm như vậy? Phong độ của ta, phong độ của ta mất hết rồi.
Lâm Tề chẳng thèm phản ứng với Vu Liên, cái gì mà phong độ? Đơn giản chỉ là mất mặt trước đám nữ tỳ thôi. Hắn chỉ chỉ vào cửa phòng nghỉ đóng chặt, làm động tác với Vu Liên:
– Chúng ta ngủ bao lâu thì trong đó không có động tĩnh gì thì phải? Không đúng, dường như lúc chúng ta uống rượu có nghe được chút động tĩnh?
Vu Liên mờ mịt nhìn Lâm Tề, y điểm lại trí nhớ nhưng không có. Y chỉ “nhớ” y và Lâm Tề say rượu, sau đó dưới sự tàn phá bạo lực của Lâm Tề mà đã nhanh chóng bị chuốc say, còn những thứ khác y “quên” sạch sẽ. Mờ mịt lắc đầu, Vu Liên xòe hai tay biểu thị mình không nhớ rõ.
Nhíu mày, Lâm Tề đang định đi đập phòng nghỉ thì bên ngoài cánh cửa đột nhiên bị người dùng lực đẩy ra, sắc mặt El Hamdaoui vô cùng khó coi dẫn theo Tolin, Yểm và Ám nhan chóng vọt vào. Sau bọn họ là vẻ mặt bất đắc dĩ của Lạp Tư Đồ, y cười xin lỗi với Lâm Tề, sau đó nhanh chóng vọt tới trước cửa phòng nghỉ ngăn cơn giận đùng đùng của El Hamdaoui.
– El Hamdaoui tiên sinh, ta nghĩ chắc ngươi hiểu lầm thôi. Ngươi xem chúng ta chỉ có tán gẫu, cùng lắm là uống mấy chén, nhưng ta dám thề, hai vị tiểu thư Nhã và Linh ở trong này không có bất luận nguy hiểm gì. Vừa rồi lời ngươi nói không chỉ làm nhục Đề Hương, mà còn sỉ nhục quý tộc đế quốc của ta.
El Hamdaoui phẫn nộ trừng mắt với Lạp Tư Đồ, ra sức đẩy Lạp Tư Đồ ra.
– Uống vui vẻ? Uống mấy chén thôi? Vậy vì sao chúng ta lại say đến mức thế kia? Chết tiệt, đầu của ta!
El Hamdaoui ra sức đấm vào đầu mình, y giận giữ nhìn Lạp Tư Đồ:
– Nếu Nhã và Linh có tổn thương gì, các ngươi…
El Hamdaoui còn chưa nói hết, nhưng ai cũng nghe hiểu sự uy hiếp trong đó. Nếu Nhã và Linh có chút tổn thương gì, thì chắc chắn El Hamdaoui sẽ trả thù Đề Hương và Lạp Tư Đồ.
Sắc mặt Lạp Tư Đồ sầm xuống, một kẻ ngoại lai mà dám làm càn trước mặt y ư?
Lâm Tề và Vu Liên một trái một phải đứng phía sau Lạp Tư Đồ, hai tay Lâm Tề để trong tay áo lạnh lùng nhìn El Hamdaoui:
– El Hamdaoui tiên sinh, xin ngài hãy chú ý lời nói của ngài, ngài đã uy hiếp một thân sĩ tôn long của đế quốc chúng ta. Uống say, có là chuyện của ngài, không liên quan đến điện hạ chúng ta.
Mặt El Hamdaoui âm trầm không hé răng, uống say ư? Sao y có thể uống say? Tuy rằng y không ngại nhấm nháp một ít chất lỏng dẫn dắt con người sa đọa tà ác trong giáo lý nguyên thủy này, nhưng y vốn có tu vi thần lực hùng mạnh, sao có thể say được?
Trừ phi trong rượu kia có thành phần kỳ quái gì đó!
Hơn nữa khiến cho đoàn người El Hamdaoui từ lúc say rượu đến lúc tỉnh thì ngạc nhiên phát hiện trời đã sáng, El Hamdaoui vô cùng sốt ruột, chẳng nhẽ Nhã và Linh cả đêm đều ở cùng một chỗ với Đề Hương? Mà bọn họ lại cố tình say rượu! Trong hai chuyện này nhất định là có liên quan đến mình, mà hai chuyện này lại đồng thời cùng xảy ra, vậy là rất có vấn đề.
Đây là một âm mưu, hoặc là một cái bẫy? El Hamdaoui lòng nóng như lửa đốt, hai tròng mắt y hiện lên bạch quang lạnh lùng vô tình, hận không thể trực tiếp xử lý Lạp Tư Đồ ngay tại chỗ.
Nhã và Linh là gia tộc điều động nội bộ cho y, Nhã và Linh trời sinh thần tính, cũng có thể dùng để tăng thực lực cho y. Y và hai nàng kết hợp, đó là sự kết hợp của Thần điện Bình Minh và Thần điện Ngọn lửa, nó liên quan đến tiền đồ trong tương lai của El Hamdaoui.
Nếu một trong hai người Nhã và Linh bị tội nhân thấp hèn làm vấy bẩn, El Hamdaoui không dám tưởng tượng chuyện đó sẽ đáng sợ mức nào.
– Cút ngay!
El Hamdaoui chẳng để tâm thân phận của Lạp Tư Đồ, y phẫn nộ rít gào.
Lâm Tề tiến lên một bước, hắn nắm chặt nắm tay, một quyền sạch sẽ lưu loát bọc một hắc quang đánh ra, huynh đệ Yểm và Ám căn bản không kịp ngăn trở cú đấm của Lâm Tề, thậm chí bọn họ còn không thấy rõ cú đấm của Lâm Tề đánh ra như thế nào.
Cú đấm rắn chắc đánh vào bụng El Hamdaoui, El Hamdaoui mở trừng hai mắt, hộc một ngụm máu phụt lên cánh tay Lâm Tề, cả người cong lại thành chín mươi độ, ngất đi.
Cú đấm của Lâm Tề giống như chùy, thân thể yếu ớt của El Hamdaoui làm sao mà chịu đựng được?
Yểm và Ám phẫn nộ rút kiếm, hai thanh trường kiếm tựa như hai con rắn độc đâm về phía ngực và yết hầu của Lâm Tề. Lâm Tề hừ lạnh một tiếng, hắn đột nhiên há mồm gầm một tiếng cuồng bạo, thân hình nghiêng về trước, nắm tay đấm mạnh vào trên mặt hai huynh đệ ngay trước trường kiếm.
Mũi cao thẳng sụp xuống, Yểm và Ám hét lên thảm thiết, bọn họ phun máu ra, sau đó bắn người ra sau. Cú đấm của Lâm Tề gần như đánh cho cổ bọn chúng kéo dài ra một tấc, bọn họ há hốc mồm và toàn bộ hơn mười sáu chiếc răng sáng lóng lánh cùng với máu phun ra.
Lâm Tề bảo vệ trước mặt Lạp Tư Đồ, lớn tiếng quát:
– Nơi này là thổ địa đế quốc Gaul, trước mặt thành viên hoàng thất của đế quốc, các ngươi hãy duy trì sự tôn trọng và sợ hãi nên có!
Lạp Tư Đồ mỉm cười, vô cùng rạng rỡ vỗ vỗ bả vai Lâm Tề, y càng lúc càng thích thú người thanh niên trẻ tuổi có quan hệ khó hiểu với Huyết Sư Tướng Quân Tư Thản Ân này.
Nhưng ngay sau đó một luồng bạch quang mang theo hàn khí đáng sợ bá đạo đập vào mặt, Lâm Tề ôm lấy Lạp Tư Đồ nhảy tránh sang một bên. Luồng bạch quang hàn khí kia đánh mạnh vào cánh cửa phòng nghỉ phía sau, làm cánh cửa và cả bức tường bị dập nát.
Bên trong phòng nghỉ đều phơi bày ra trước mặt mọi người, Tolin vừa mới thi triển đấu pháp gần như tuyệt vọng rống giận lên