[Dịch] Quan Vận - Chương 554: Đảm đương
Với uy danh của Bắc Thành Nhị Kiến, Mã Đại Thịnh cho dù nổi lòng tham, y cũng không dám giơ tay đòi Bắc Thành Nhị Kiến hối lộ. Mà thế lực của Bắc Thành Nhị Kiến ở tỉnh Yến cũng chẳng cần phải coi trọng Mã Đại Thịnh, cho dù Mã Đại Thịnh không hiểu chuyện, nhất định phải kẹp cổ thì mới chi tiền, Bắc Thành Nhị Kiến hoàn toàn có thể vượt qua Mã Đại Thịnh, trực tiếp bảo Thẩm Học Lương gây áp lực với Mã Đại Thịnh.
Từ lẽ thường phân tích, chuyện Mã Đại Thịnh nhận hối lộ, quả thực rất lạ lùng, rất có khả năng có nội tình.
– Thư ký Du không nói bừa, Chủ tịch huyện Quan, tôi dám bảo đảm, Chủ tịch huyện Mã quả thực là bị oan.
Hách Bân vội vàng đỏ mặt tía tai giải thích hộ Mã Đại Thịnh:
– Chủ tịch huyện Mã là người tốt, bình thường khi ăn cơm ông ấy đều ăn ở nhà ăn, chưa từng nhận lời mời cơm của ai, sao lại có thể nhận hối lộ một triệu chứ, tôi nghĩ không ra.
– Đừng nói nữa.
Quan Doãn khoát khoát tay:
– Chuyện thị phi trắng hay đen, Ủy ban Kỷ luật thành phố sẽ có kết quả, chúng ta đừng thảo luận vấn đề này ở phía sau lưng nữa.
Trong mắt Hách Lâm hiện lên một tia thất vọng rất lớn, nhanh chóng trao đổi ánh mắt với Du Dực Nhiên, lại dời ánh mắt đi, không nói thêm câu nào. Du Dực Nhiên thì đỡ hơn, sắc mặt bình tĩnh, chỉ là trong mắt hiện lên sự mơ hồ và nghi hoặc.
Ông Tào được Hoàng Hán sắp xếp cho ở bệnh viện Nhân Dân thành phố, vì đảm bảo an toàn cho ông Tào, Hoàng Hán sai mấy người mặc thường phục đến trông coi. Cũng may, tất cả đều gió êm sóng lặng, không xuất hiện sai lầm ngoài dự đoán.
Đợi đến khi Văn Viễn Hòa và những người khác đến, ông Tào đã kiểm tra xong, thân thể không có gì đáng ngại, chỉ là bị phong hàn, lại thêm việc dinh dưỡng không đầy đủ trong thời gian dài, ông cụ cần tĩnh dưỡng nghỉ ngơi và bổ sung dinh dưỡng.
Phòng bệnh của ông Tào là phòng đơn, Hoàng Hán đoán sau đó Văn Viễn Hòa sẽ đích thân đến thăm ông Tào, vì vậy đặc biệt bảo bác sĩ sắp xếp một phòng đơn, lúc đầu còn không chịu, nghĩ ông Tào chỉ là ông cụ bình thường, sao lại xứng để ở phòng đơn, hơn nữa chi phí ông ta ở phòng đơn ai trả chứ? Hoàng Hán nóng nảy, lúc đó ném ra một câu độc địa:
– Chi phí chữa trị của ông ấy Cục công an thành phố sẽ trả. Cục công an thành phố không trả, tôi sẽ trả!
Bệnh viện sợ quá, không dám nói nhiều, vội vàng sắp xếp cẩn thận tất cả mọi thứ cho ông Tào theo yêu cầu của Hoàng Hán.
Trong khoảnh khắc Văn Viễn Hòa đẩy cửa phòng đơn ra, trong mắt ông ta lóe lên một chút vui mừng, phòng đơn sạch sẽ ngăn nắp, ông Tào lặng yên nằm trên giường, được sự chăm sóc thỏa đáng, ông ta rất yên tâm.
– Ông Tào, tôi đến thăm ông đây.
Văn Viễn Hòa tiến lên trước một bước, hai tay nắm chặt lấy tay của ông Tào, nhất thời viền mắt ươn ướt:
– Ông bạn già, ông chịu oan ức rồi. Có chuyện gì khó khăn cứ nói với tôi, tôi thay ông chuyển lời cho lãnh đạo tỉnh Yến.
Câu nói kia trọng lượng không nhẹ, Tề Toàn và Mộc Quả Pháp đứng phía sau Văn Viễn Hòa, hai người không hẹn mà gặp cùng liếc nhau một cái, đều nhìn thấy vẻ kinh ngạc trong ánh mắt của đối phương, ý của Văn Viễn Hòa rất rõ ràng, ông ta đòi quản đến cùng.
Ông Tào nhất thời nước mắt tuôn đầy mặt, nắm chặt lấy tay Văn Viễn Hòa không buông — cũng chính là Văn Viễn Hòa nhớ tình bạn cũ và bình dị gần gũi nếu không với thân phận là một kẻ thảo dân như ông Tào, đừng hòng có thể cầm tay Phó bí thư Tỉnh Ủy. Cho dù là Phó bí thư Huyện ủy cũng đừng mong có thể kéo — khóc to:
– Bí thư Văn, cuối cùng anh cũng quay về. Tôi mong chờ sao mong chờ trăng, mong chờ anh mười mấy năm, coi như trước khi chết đã gặp mặt anh một lần.
Câu nói này khiến Văn Viễn Hòa không khỏi thổn thức:
– Ông bạn già, tôi về rồi, về thật rồi, nói thế nào cũng phải đến thăm ông bạn già như các ông, nếu không các ông sẽ mắng tôi bất nhân bất nghĩa ở sau lưng.
– Bí thư Văn, tôi bị oan.
Ông Tào giãy dụa muốn xuống đất:
– Anh nhất định phải làm chủ cho tôi.
– Ông bạn già, đừng động, ông nằm nói chuyện.
Văn Viễn Hòa ấn ông Tào xuống:
– Ông có gì oan khuất, đừng sợ, nói hết ra, có Phó bí thư Tỉnh ủy Tề và Bí thư Thành ủy Vu ở đây, chắc chắn có thể làm chủ cho ông.
Văn Viễn Hòa cố ý nhắc tới Tề Toàn và Vu Phồn Nhiên, chính là muốn đem hai người đẩy lên phía trước, làm cho hai người đảm đương trách nhiệm nặng nề là giải oan giải nạn cho ông Tào. Với cấp bậc của hai người, nhìn khắp cả tỉnh Yến, trừ phi oan khuất của ông Tào liên quan đến nhân vật số một, số hai Tỉnh ủy, nếu không cho dù là ai thì hai người cũng có thể đảm nhiệm tốt.
Có thể đảm nhiệm tốt là một chuyện, có chịu đảm đương hay không lại là chuyện khác.
Tề Toàn không nói gì, chỉ hơi gật đầu, điều này cũng phù hợp với thân phận Phó bí thư Tỉnh ủy của ông ta, ông ta không thể khom lưng hứa hẹn gì với ông Tào. Vu Phồn Nhiên lại tiến lên trước một bước, gật đầu nói:
– Ông có chuyện gì cứ nói, chỉ cần có thể làm được, nhất định tôi sẽ giải quyết giúp ông.
Mộc Quả Pháp ánh mắt chớp động, âm thầm đánh giá Tề Toàn một cái, không biết là bất mãn với sự thờ ơ của Tề Toàn hay là ngờ vực do Tề Toàn bất động thanh sắc. Nhưng mà y cũng không tiện chỉ trích Tề Toàn cái gì, mỗi người đều có lập trường riêng của mình, Tề Toàn luôn duy trì nguyên tắc trung lập ở Tỉnh ủy đã được nhiều năm, cũng chính bởi vì nguyên tắc trung lập của ông ta mà ông ta đã đạt được danh tiếng và sự tôn trọng, ông ta không thể dễ dàng thay đổi lập trưởng của mình để đi theo bất cứ bên nào.
– Bí thư Văn, tôi không có cách nào sống cả, cả nhà tôi đều bị bọn họ ép chết rồi, tôi có oan ức không được giải, có thù không thể báo, tôi chỉ có con đường chết.
Ông Tào nghĩ lại chuyện thương tâm ngày trước, lại đau khổ chảy nước mắt.
– Ông cụ, ông đừng khóc, có gì từ từ nói, khóc cũng không giải quyết được vấn đề.
Văn Viễn Hòa không ngăn cản ông Tào khóc lóc, người khác cũng ngại nói gì, chỉ có một người vội vàng nhảy ra ngoài:
– Còn nữa, có nhiều lãnh đạo ở đây như vậy, ông nói chuyện phải chú ý chừng mực, đừng có mà mở miệng ra là nói hết mọi thứ, nghe rõ chưa?
– Đồng chí Đại Gia!
Văn Viễn Hòa vốn vẻ mặt ôn hòa nhìn ông Tào, khi quay người nhìn Đại Gia, sắc mặt lạnh lẽo, ngữ khí cũng cứng ngắc ba phần:
– Nhiều lãnh đạo có mặt như vậy, còn đến lượt anh nói sao? Nếu anh không có việc gì thì đợi bên ngoài, được không?
– Tôi…
Đại Gia không ngờ Văn Viễn Hòa lại không nể mặt như vậy, nói đuổi người liền đuổi. Y ngây ngẩn cả người, mặc dù y chỉ là Cục trưởng cục thuế quốc gia nhưng Văn Viễn Hòa cũng không phải Phó bí thư Tỉnh ủy tỉnh Yến, không có quyền gọi y đến bảo y đi, y đang muốn tranh cãi vài câu thì Tề Toàn mở miệng.
– Đại Gia, anh ra ngoài đợi một lát, hoặc nếu anh có chuyện gì bận có thể đi trước.
Tề Toàn khoát khoát tay, đuổi Đại Gia như đuổi người không có liên quan.
Đại Gia đỏ mặt, nhìn khắp mọi người xung quanh một lượt, thấy tất cả mọi người đều nhìn y như nhìn khỉ, không ai ra mặt nói giúp y, mặt y có dày đến đâu đi nữa thì cũng không thể ở lại được nữa, xoay người đi ra khỏi phòng bệnh.
Vừa ra bên ngoài, sự phẫn nộ của y liền biến thành câu chửi thô tục thốt ra khỏi miệng:
– Mẹ kiếp, giả vờ cái gì, sau này chúng mày sẽ bị tao giẫm dưới chân hết. Văn Viễn Hòa, cứ đợi đấy, đừng tưởng ông đến rồi thì Mộc Quả Pháp có thể xoay người ở tỉnh Yến, tỉnh Yến chỉ cần có tôi thì Mộc Quả Pháp cả đời cũng đừng mong có chức quyền.
Lời vừa mới dứt, điện thoại của y đột nhiên vang lên.
– Bí thư Chương…
Sau khi nghe điện thoại, thái độ của Đại Gia lập tức trở nên cung kính:
– Văn Viễn Hòa đến Trực Toàn, dường như là vì buổi truy điệu Chân Tiểu Hà thật, nhưng bất ngờ lại phát sinh ra một khúc nhạc đệm, có một ông lão nhảy xuống sông trước mặt Văn Viễn Hòa, trùng hợp là ông lão này Văn Viễn Hòa cũng quen.
– Đừng để ý đến ông lão nào hết, mọi chuyện rắc rối rồi.
Chương Hệ Phong đang ở Bắc Kinh, mọi chuyện không thuận, trong lòng đang bực mình:
– Văn Viễn Hòa đến thành phố Yến là vì chuyện của Mộc Quả Pháp.
– Mộc Quả Pháp làm sao vậy?
– Mộc Quả Pháp sắp bị điều đi rồi, đến tỉnh Tần, làm Trưởng ban tổ chức Tỉnh ủy.
Đại Gia nhất thời ngây ngẩn cả người, Mộc Quả Pháp nhanh như vậy liền bay đi rồi, nói như vậy, mong muốn tiếp tục đùa bỡn Mộc Quả Pháp ở tỉnh Yến của y rơi vào khoảng không rồi sao? Nhưng vừa nghĩ, y lại thấy bình thường, Mộc Quả Pháp rời tỉnh Yến, không lúc ẩn lúc hiện trước mặt Bí thư Chương chẳng đúng với tâm nguyện của Bí thư Chương sao:
– Như vậy cũng tốt, một khi Mộc Quả Pháp đi, Bí thư Chương ở tỉnh Yến liền thoải mái rồi.
– Tốt cái con khỉ!
Khiến Đại Gia thật không ngờ chính là, Chương Hệ Phong đột nhiên lại giận không kềm được:
– Mộc Quả Pháp điều đi, bây giờ tôi mới biết, đây gọi là biết sau trên chốn quan trường, biết không? Điều này nói lên cái gì? Nói lên Mộc Quả Pháp ở phía sau trêu chọc tôi, trong khi tôi không biết chút gì liền bay khỏi tỉnh Yến, hơn nữa còn làm Trưởng ban tổ chức, đây là lần mất mát to lớn.
– …
Đại Gia nghĩ một chút:
– Có phải Văn Viễn Hòa ở phía sau thúc đẩy chuyện này không?
– Ông ta chắc chắn có liên quan.
Chương Hệ Phong tàn bạo nói:
– Văn Viễn Hòa đến thành phố Yến, chẳng có ý tốt gì đâu, còn nữa Đại Trung Viễn bị Ủy ban Kỷ luật Trung ương trực tiếp bắt, y không thể chống đỡ nổi, khai ra toàn bộ, sau đây y sẽ bị chuyển giao đến Ủy ban Kỷ luật tỉnh, tôi sẽ liên lạc với Triệu Hàng trước, bây giờ anh đi tìm Triệu Hàng, bảo gã giữ chặt đừng để to chuyện. Một khi sự việc làm to lên, anh cũng sẽ bị kéo xuống nước, đến lúc đó thì rắc rối rồi.
– Bí thư Chương, anh cứ yên tâm, cho dù tôi bị cuốn vào cũng sẽ một mình chống đỡ, sẽ không tạt nước bẩn vào người anh đâu.
Đại Gia rất hiểu Chương Hệ Phong, vội vàng tỏ vẻ trung thành.
– Nói nhảm gì vậy, tôi lo lắng cho anh, không phải sợ anh làm liên lụy đến tôi.
Chương Hệ Phong trong lòng thoải mái thêm vài phần, vẫn là Đại Gia hiểu ông ta, ông ta thở dài một tiếng:
– Đừng nói là anh sẽ không có chuyện gì, cho dù có chuyện, có tôi đây, anh sẽ không bị cuốn vào đâu, cùng lắm thì kịp thời rời khỏi là được, chẳng phải anh đã làm xong hộ chiếu từ lâu rồi sao?
– Tôi hiểu, lãnh đạo yên tâm.
Đại Gia cắn răng, để điện thoại xuống, không do dự chút nào, xoay người rời đi. Y phải tìm Triệu Hàng nói rõ ràng, nhất định phải đè chặt chuyện của Đại Trung Viễn trong nội bộ của Ủy ban Kỷ luật tỉnh, không thể để Đại Trung Viễn trở thành cọng rơm cuối cùng khiến y sụp đổ.
Chỉ là Đại Gia không hề biết là khi y vẫn đang đi được nửa đường, Triệu Hàng đã lấy được tài liệu gốc mà Đại Trung Viễn khai ra và viết một số lời phê quan trọng — cho dù liên quan đến ai cũng phải điều tra đến cùng, vụ án lúc nào cũng phải duy trì phương thức trao đổi với Ủy ban Kỷ luật tỉnh, đồng thời kịp thời báo cáo với Ủy ban Kỷ luật tỉnh.
Vụ án Đại Trung Viễn, trong khoảnh khắc Triệu Hàng viết chỉ thị, tính chất đã thay đổi rồi, suy nghĩ tốt đẹp muốn khống chế vụ án trong tỉnh Yến của Đại Gia chỉ có thể là sự si tâm vọng tưởng đơn phương.
Mà cùng lúc đó, Sở Triều Huy ở Bắc Kinh đang tiếp xúc mật thiết với Lưu Văn Siêu, thế cục thành phố Yến được che giấu dưới cuộc đến thăm của Văn Viễn Hòa, thế lực các nơi đang đẩy nhanh quá trình sắp đặt, tăng tốc độ rửa bài một lần nữa.
Không ai ngờ là lần rửa bài này, thời gian rửa rất lâu và số lượng bài đánh ra rất nhiều, vượt qua sự tưởng tượng của tất cả mọi người…