[Dịch]Phiêu Bạt Giang Hồ - Sưu tầm - Chương 5: Vùng đất Hoa Lư -Tràng An.
TẠI TRÀNG AN. . . . . .
Ngồi trên chiếc thuyền trôi lờ lững trên sông Bến Đang, phong cảnh của Cố đô Hoa Lư -Tràng An hiện ra trước mắt Thuận Thiên. Một phong cảnh đẹp và hùng vĩ khiến người ta có chút run rẩy trước nó, xen lẫn với niềm tự hào vô bờ bến. Những ngọn núi to lớn hùng vĩ đứng sừng sững như vị thần canh giữ chốn bình yên. Núi cao như thể đụng cả vào những đám mây trắng bồng bềnh trôi không định hướng kia. Các thủy động nhỏ chạy dọc các núi đá vôi. Một thiên nhiên khiến con người phải thán phục tạo hóa.
Bầu trời xanh trong, những đàn diều hâu bay hàng ngàn, nhìn mà thật vui mắt. Dòng sông khá rộng, từ bờ bên kia qua bờ bên này là khoảng mười hai trượng. Mặt sông như gương soi, phản chiếu cả khung cảnh tuyệt tác của thiên nhiên.
Bỗng người lái đò nói:
– Thư sinh, đã tới Thành Hoa Lư rồi.
Nghe thế, Thuận Thiên liền xuống thuyền:
– Hai xu đây chủ đò!
Cuối cùng, Thuận Thiên cũng đã đặt chân lên được Cố đô Hoa Lư, dân cư tấp nập, đông đúc không thua kém với cảnh phồn thịnh, huyên náo của Kinh thành Thăng Long. Đi vài bước, cậu tới chùa Bái Đính, vào bái tượng Phật Di Lặc một hồi lâu, cậu rời chùa và thẳng tiến đến Trà Gia Thôn.
THẬP TỰ VIỆN……..
Cậu đi ngang qua “Thập Tu Viện”, nhìn thấy một thanh trai tráng, khuôn mặt hình chữ điền, đôi mắt huyền bích, đang luyện nội công. Thuận Thiên liền tới chỗ anh chàng đó để hỏi đường:
– Chào huynh, tôi từ kinh thành tới đây nên chưa biết rành đường đi lối thuộc, huynh có thể chỉ tiểu đệ đường đi tới Trà Gia Thôn được không?
Anh chàng kia nghe thấy liền vặn hỏi lại Thuận Thiên:
– Cậu tới Trà Gia Thôn để làm gì?
– Thật ra, hồi nhỏ, tiểu đệ sống ở Trà Gia Thôn, nay về thăm chốn cũ. Nhưng đường đi khác trước quá nhiều, tiểu đệ không thuộc đường đi nên hỏi huynh? -Thuận Thiên trả lời một cách niềm nở.
– Từ đây đến Trà Gia Thôn là khoảng năm cây số, cậu đi theo đường mòn C – X là đường tắt sẽ tới thôn nay! – Chàng thanh niên nói.
Thuận Thiên nghe xong, đa tạ anh chàng đó hết lời, cậu còn hỏi thêm:
– Từ nãy đến giờ, tiểu đệ vẫn chưa biết quý danh của huynh?
– Ta họ Quách, húy là Minh Toàn. – Anh chàng trả lời, vẻ mặt toát nhiều mồ hôi, luyện nội công mà không khéo là bị “tẩu hỏa nhập ma” ngay.
Thì ra anh chàng có vóc dáng cường tráng, võ công cao cường đó lại là Quách Minh Toàn năm xưa. Đúng là quả đất tròn, số duyên số phận, đưa Thuận Thiên gặp Minh Toàn. Thuận Thiên liền nói:
– Quách huynh, vậy sau này gặp lại!
Nghe thế, Minh Toàn hỏi Thuận Thiên:
– Tiểu đệ, vậy quý danh của đệ ta còn chưa biết?
– Đệ họ Trần, quý danh Thuận Thiên! – Thuận Thiên vui vẻ trả lời, hai người chỉ vừa mới gặp nhau mà đã trở nên thân mật.
Cậu cáo từ Minh Toàn rồi lên đường đi về chốn cũ, cảnh sắc của Tràng An – Hoa Lư thay đổi liên tục. Từ các dãy núi đá vôi đã dần dần thay bằng những cánh rừng bạt ngàn, những sơn động dẫn xuống tới dưới lòng đất. Quả không thổ danh là phong cảnh đẹp nhất ở Đại Việt.
TRÀ GIA THÔN……..
Thuận Thiên đi trên cây cầu Trạch Hoài bắc ngang qua con kênh Tương Hà. Ồ! Chốn thôn quê xưa làm Thuận Thiên nhớ lại những kỉ niệm lúc cậu còn là một chú nhóc chưa biết gì về sự đời. Cứ mỗi chiều là Thuận Thiên ra đồng thả diều. Rồi những ngày có mưa, Thuận Thiên trần truồng chạy ra ngoài sân đình, đội cả trời mưa. Những điều đó làm cho tuổi thơ của Thuận Thiên tuy không cha mất mẹ nhưng cũng làm cậu thấy vui và yêu quá khứ tuổi thơ của mình.
“Giờ phải đi tìm “trưởng thôn”, nhưng liệu ông ấy có nhận ra mình không?”
“Ai vậy nhỉ, nhìn dáng vẻ sao giống Lão Hương Quản”
Thuận Thiên chạy tới chỗ lão già thì nhận ra đúng là Lão Hương Quản Chu Thoại Công nhưng mà kỳ lạ sao ông ta lại mặc tấm yếm của đàn bà. Thuận Thiên nhìn nội công và hơi thở của Chu Thoại Công thì phát hiện ông ta bị “tẩu hỏa nhập ma”, “chắc lúc do luyện nội công, ông ta đảo ngược kinh mạch, chặn đường khí huyết nên bị như thế”. Cậu nói với Thoại Công:
– Ông Hương Quản, vào trong túp lều này, rồi hai ta nói chuyện nhé!
– Ờ, ờ, nói chuyện…nói chuyện, mà ngươi vừa gọi ta là gì? Hương Quản là ai?? – Thoại Công điên điên khùng khùng, cứ thắc mắc về cái “ngoại hiệu” của ông ta.
Lão Chu Thoại Công đã ngồi xuống, miệng thì cứ hỏi “Lão Hương Quản” là ai. Thuận Thiên bắt đầu kết ấn điểm ba huyệt: phế du, cách du và đại trường du, thì Chu Thoại Công dần tỉnh táo trở lại, nói chuyện như bình thường. Lão bỗng la toát lên:
– Cái gì vậy này? Sao ta lại mặc cái yếm của phụ nữ?? Ta đang luyện nội công mà sao lại ngồi ở đây???
Thuận Thiên thấy lão hỏi cả trăm câu nên liền trả lời ngay:
– Ông bị “tẩu hỏa nhập ma” nên mới mặc áo xiêm của con gái, rồi ông còn đi lung tung quanh Trà Gia Thôn nữa!
– Cái gì, ta bị tẩu hỏa nhập ma. Nếu vậy cảm ơn nhà ngươi đã điểm huyệt giúp ta trở lại bình thường! Mà nhà ngươi tên gì?
Thuận Thiên nghe thế miệng cười nhép, vội vàng nói:
– Ông hết tẩu hỏa rồi mà không nhận ra tôi à! Tôi và ông từng ngủ chung với nhau ở Trà đình ở đầu làng đó.
– Không lẽ ngươi là Hoành Quốc Thái! Thật không ngờ đã lớn như thế này rồi à?
Hai người trò chuyện, ôn lại kỉ niệm với nhau khá lâu. Tình thân mật và yêu thương luôn có ở bên Trần Thuận Thiên dù cho cậu có ở đâu đi chăng nữa!! Con người khi sống luôn cần nơi nương tựa, một chỗ thân tình; nếu không có thì khó mà sống trên cõi đời này.
Và khi đã thăm về chốn cũ rồi, vậy không biết Thuận Thiên sẽ tính ngao du thiên hạ, phiêu lưu giang hồ, rồi đến nơi nào đây??
“Hai người gặp nhau ở nơi xa xôi
Không quen không biết
Mà thân mật như huynh đệ
Tình xưa nghĩa cũ, mãi không quên”