[Dịch]Phiêu Bạt Giang Hồ - Sưu tầm - Chương 8: "Kim sư" Á Lý Hải Nha xuất hiện.
Bấy giờ, cả sảnh điện đều tĩnh lặng, không một giọng nói.
Bọn lính Mông-Nguyên, tên nào kẻ nấy, nhìn khuôn mặt đều hung tợn, cơ thể đầy sát khí. Chính những kẻ đó đã tàn sát hàng ngàn dân thường Đại Việt trong Cuộc chiến Mông-Việt lần trước. Nỗi đau chưa phai, bọn Mông-Nguyên còn dám đặt chân trên đất Việt!
Hầu cận đi ngay kế bên chiếc kiệu là Đại đồ đệ của tên “Kim sư”, Xõa Nhĩ Kim Tinh.
Tên Xõa Nhĩ Kim Tinh này thân hình mập mạp, mỗi bước đi đều chậm chạp, võ công cũng không có thâm hậu cho lắm. Nhưng lại là một kẻ trọng tình trọng nghĩa, biết giữ lời hứa và hắn cũng là kẻ rất “tôn sư trọng đạo”, luôn trung thành với sư phụ của mình.
Y vốn là một thành viên của Giáo phái Mật Tông, nên có thể hắn biết chút ít các chiêu thức võ công của phái này.
Bấy giờ, “Tam đồ đệ” của Á Lý Hải Nha là Lang Hy Quốc, hắn bước lên, nói vài lời:
– Hôm nay, bọn ta đến đây là muốn tỉ thí võ công của các hảo hán Đại Việt. Ngoài ra, sư phụ ta muốn làm Bang chủ của Tâm Bang, ngài còn muốn làm “Thiên hạ đệ nhất giang hồ” ở nước “Tiểu đại Việt”!
Các lão ăn mày, anh hùng đại nghĩa, ai nấy nghe cũng đều ấm ức vì những lời của tên kia nói, thì ra âm mưu của bọn chúng cũng chẳng có gì tốt đẹp cả.
Lão “Kim sư” dáng vẻ nhìn thì chắc cũng đã qua tuổi trung niên; nhưng cơ thể vẫn cường tráng, rắn chắc. Bộ râu bạc dài tới ngực, hàng chân mày dày và có một chút điểm bạc, tóc vẫn đen chưa bạc nhiều. Trên đầu đội chiếc mũ có thêu chữ “Đệ nhất Tướng Quân”. Ông ta mặc quần áo màu vàng có đính vài viên hồng ngọc, nhìn thì khá giống trang phục quý tộc của Mông-Nguyên.
Hai tên đồ đệ Lang Hy Quốc và Địch Liệt Tịnh Nha, bọn chúng kẻ nào người nấy cũng đều rất cao ráo, thân hình khỏe mạnh, chúng bước đi rất từ tốn, nội công lưu thông, huyết mạch siêu phân. Hai kẻ đó chắc chắc võ công cũng rất thâm hậu, chỉ thua kém “Lão Hương Quản” Chu Thoại Công có ba bậc mà thôi.
Tên Lang Hy Quốc mặc một chiếc cẩm bào màu xanh, đầu đội mão bằng bạc có đính kèm đá quý, chắc chắn tên này là con cháu của Hoàng Thất Mông Cổ.
Còn tên Địch Liệt Tịnh Nha, hắn vốn là một “quan văn” trong triều đình Mông-Nguyên, ngay cùng với sư phụ của hắn đến Huỳnh Tiếu Viên. Từ trên xuống dưới mặc một bộ đồ khá giống thư sinh.
Bấy giờ, Địch Liệt Tịnh Nha bước lên gần chỗ võ đài, y nói:
– Ta có thỏa thế này, bên Tâm Bang các ngươi cử ra bốn người để tỉ thí với huynh đệ và sư phụ của ta. Nếu các ngươi thắng tất cả bọn ta thì chức “Bang chủ” tự các ngươi giải quyết, nhưng nếu bốn thầy trò bọn ta mà thắng bốn người đại diện Tâm Bang, thì chắc chắn chức “Tân Bang Chủ” sẽ thuộc về sư phụ của ta! Sao nào, các ngươi đồng ý với thỏa thuận này chứ??
Lão Chu Thoại Công nghe vậy rất ấm ức định nói lại vài lời thì Thuận Thiên vác vai lão và nói:
– Chuyện của Tâm Bang thì cứ để Tâm Bang họ tự giải quyết.
Nên lão lùi lại, không nói đáp trả lại lời của tên Tịnh Nha. Lão thấp hỏm, nhưng cũng không mở miệng nữa.
– Ta đồng ý!
Mọi người ngạc nhiên không biết lời vừa rồi là của ai nói, thì ra chính là lão Vương Tân đã trả lời tên Tịnh Nha kia. Bấy giờ, ông Huỳnh Văn Sĩ bước lên chỗ Vương bang chủ, nói thì thầm với ông ta:
– Liệu như vậy có được không?? Chúng ta còn chưa biết thực lực của chúng mạnh tới đâu?
– Đệ yên tâm, ta sẽ cử những cao thủ của Tâm Bang lên tỉ thí với chúng, chắc chắn sẽ không có vấn đề gì đâu! – Vương Tân khẽ nói.
Nghe thế, Văn Sĩ yên lòng một phần:
– Vậy thì theo ý của huynh!
Hai lão trò chuyện với nhau xong, Vương Tân định nói gì điều gì đó với Chu Thoại Công, thì “tên gian tặc” Hắc Mã Đô đi đến nói với Vương Bang Chủ:
– Vương bang chủ, các hạ tuy không phải là người của Tâm Bang nhưng nghe những lời của tên giặc kia nói. Trong lòng các hạ cũng thấy không vui, mong Bang chủ có thể cho các hạ đại diện Tâm Bang đánh trận đầu.
– Được, võ công của Hắc “Quốc Quốc” cũng có thể coi là nhất nhì vùng Hòa Sơn bên đất Chiêm, vậy thì đành làm phiền ngài vậy! – Vương Tân vẻ mặt niềm nở, cởi mở nói.
Không khí trong sảnh điện Huỳnh Tiếu Viện bắt đầu ngột ngạt, khó chịu vì có sự xuất hiện của các “vị khách không thư mời mà đến”, ai nấy vẻ mặt cũng đầy căm phận khi nhìn những tên lính Mông-Nguyên, những tội lỗi mà chúng đã làm trước đây với Đại Việt khó mà có thể phai nhạt được.
Vài tiếng sau . . . . . . . . . .
Bấy giờ, những người đại diện cho Tâm Bang để tỉ thí với “bốn thầy trò Kim Sư” tiến lên gần võ đài. Những người đại diện đó gồm: Hắc Mã Đô, Đỗ Hành, Linh Nhất đại sư, Đặng Tam Quân.
Trận đầu tiên là trận tỉ thí giữa Hắc Mã Đô và Địch Liệt Tịnh Nha. Cả hai đều võ công cao cường, nội công ngang ngửa nhau, liệu ai sẽ là người thắng đây??
Bấy giờ, khi Huỳnh Văn Sĩ cất tiếng “bắt đầu”.
Hắc Mã Đô liền phi chiếc quạt thiết, đầu chiếc quạt được mài dũa cực kỳ sắc bén. Nhìn thấy chiếc quạt phi đến, Tịnh Nha lấy hai bàn tay của hắn đỡ, lòng bàn tay của hắn như có nhiệt năng, nó đỏ như dung nham nhưng lại cứng như đá tảng.
Y chỉ cần đánh một chưởng thì chiếc quạt đã đổi hướng bay ngược lại về phía chủ của nó. Hắc Mã Đô vô cùng ngạc nhiên: “Đó là võ công kì lạ gì vậy, ta chưa từng thấy bao giờ, không lẽ là một chiêu thức trong Thập Bộ bí âm dương kinh??”
Chiếc quạt thiết lao tới chỗ Mã Đô với một tốc độ cực nhanh như muốn chém đứt mọi thứ, nhưng vì y đã quen với việc sử dụng quạt làm vũ khí nên việc đỡ chiếc quạt ấy là một việc hết sức đơn giản.
– Vương Tân ta thật sự rất ngạc nhiên, ta có thể hỏi vị Tịnh Nha đây, có thể cho ta biết chiêu thức mà ngài đã dùng tên gì vậy?? – Vương Tân hỏi.
Địch Liệt Tịnh Nha vẻ mặt cao ngạo, hắn trả lời:
– Cũng không có gì to tát, đây là chiêu thức bí truyền mà sư phụ đã truyền thụ cho ta, tên của nó là “Long Tượng kim sư chưởng”.
Ồ, thì ra là vậy! – Vương Tân khuôn mặt đăm chiêu, chắc chắn câu hỏi vừa rồi là có chủ ý.
Bấy giờ, từ trên trời cao có hai cái bóng giống như chiếc quạt thiết sắc bén dội xuống ngay trên đầu của Tịnh Nha. Y kinh ngạc, liền nói:
– Còn một cái quạt…?
– Ta quên không nói ngươi biết là có tới ba chiếc quạt. – Hắc Mã Đô vẻ mặt đắc ý.
– Đúng là tiểu nhân! – Tịnh Nha vẻ mặt phẫn nộ, tức giận nhìn về phía Mã Đô.
Biết không thể dùng chưởng đánh bật lại, hắn liền khinh công lùi lại về phía sau, chiếc quạt lao xuống đâm thẳng vào sàn võ, làm nức một đường lớn trên võ đài.
“Tên này, quả không phải là loại tầm thường, nhân lúc mình sơ hở khi đang đỡ chiếc quạt ở phía trực diện, hắn đã ngay lập tức phi thêm một cái khác lên cao”.
Vì quá tức giận, hắn liền xuất chiêu “Nhã vi Long Tiến”, làm cho Hắc Mã Đô trỡ tay không kịp.
Chưởng lượng cực mạnh, Mã Đô dính chưởng Địch Liệt Tịnh Nha, bị nội thương 4-5 phần. Quả thật không nên xem thường Tịnh Nha!
Hắc Mã Đô vì dính chưởng mà bay ra khỏi võ đài, coi như trận đầu: bốn thầy trò “Kim Sư” thắng.
– Hắc quốc quốc có sao không?? – Vương Tân dặm hỏi, liền kêu người đến trị thương cho y.
“Haizz….., cái đại hội này, khi không lại chấp nhận giao đấu với bọn Mông-Nguyên, lần này thua chắc, để gần tới trận cuối thì mình sẽ ra tay….” – Thuận Thiên thầm nghĩ.
Không khí trong sảnh điện Huỳnh Tiếu Viện bắt đầu căng thẳng hẳn lên, các lão ăn mày bàn tán xôn xao, vì nếu bốn trận mà người đại diện Tâm Bang đều thua thì coi như chức vị “Bang chủ” thuộc về tên Á Lý Hải Nha kia.
Bấy giờ, “Viên tướng” Đỗ Hành bước lên võ đài, đứng đối diện trước mặt ông là “tên tiểu tử” Lang Hy Quốc. Vẻ mặt của “vị chủ tướng” có vẻ đăm chiêu như muốn do thám thực lực của tên kia.
Vài phút sau . . . . . . . .
Tướng Đỗ Hành đã mang kiếm ra khỏi bao, ngài ấy chuẩn bị khai triển “kiếm pháp của quân đội Nhà Trần”.
Bấy giờ, tên Lang Hy Quốc cũng cầm trên tay một con dao găm được mạ vàng, lưỡi dao sắc bén đến từng đường, nó cứ như có thể đâm thủng cả con tim đầy băng giá của người khác.
Liệu giữa bên dùng kiếm hay dùng dao găm sẽ chiến thắng…??