[Dịch] Phá Diệt Thời Không - Chương 24: Tinh cầu Mountbatten
Một câu này của Triệu Lập, làm cánh tay đang ôm bả vai của lão binh dừng lại, ngay sau đó Triệu Lập có thể cảm giác được hô hấp của vị lão binh này trầm trọng. Chẳng qua, ngay sau đó, cánh tay liền nắm bả vai Triệu Lập: “Oa. Ha ha. Rất được a, tiểu huynh đệ.” Xưng hô có một chút thay đổi từ tiểu tử đổi thành tiểu huynh đệ.
Phía bên kia, Trung úy đang giúp Tân Phổ Sâm đi ra ngoài, mọi người cũng cùng nhau ly khai phi hạm. Lúc này, Triệu Lập mới quan sát, nguyên là cả tiểu phi hạm đều ở trong một chiến hạm lớn, đang bị cố định bên trên các giá đỡ. Xung quanh toàn bộ đều là các loại chất lỏng giảm xóc lò xo.
Cuối cùng cũng biết được các loại chấn động là từ đâu tới, căn bản không phải do phi hạm trong lúc bình thường bị chấn động, mà thuần túy do người lái tạo ra.
Nghĩ đến loại trò đùa dai này thoạt nhìn là do những người quanh năm nhàn hạ bày ra, thứ nhất có thể lập uy với tân binh, nếu không thành công thì coi như một cuộc đánh bạc cho vui. Đối với bọn họ cũng không có gì tổn thất cả. Khổ sở nhất chỉ có đói tượng họ đánh bạc là Tân Phổ Sâm và Triệu Lập.
Không cần hỏi cũng có thể biết được, hai bên đổ chú đánh cuộc trong thời gian phi hành ai không thể duy trì được. Nghe những tiếng hi hi, ha ha hưng phấn cùng phần lớn còn lại là ảo náo thì có thể biết được tân binh không được xem trọng lắm. Phỏng chừng Tân Phổ Sâm ở đây cũng là một cao thủ cho nên mới có loại phản ứng như này.
Mặc kệ như thế nào, vừa mới hoàn thành một cái huấn luyện tân binh, tự nhiên có thể ở trong trạng thái phi hành không có quy tắc, xóc nảy liên tục lại có thể hơn một lão binh lái phi hạm là Tân Phổ Sâm. Điều này đối với cả quân doanh mà nói, chính là một sự tình mới mẻ, hơn nữa qua lời của lão binh kể lại, tân binh Triệu Lập lúc đi ra, mọi người đối với Triệu Lập thập phần hào cảm. Mặc kệ là vì hắn mà mọi người bị thua tiền.
Theo lệ thường của khu hành chính trung tâm tinh cầu Mountbatten thì mỗi người khi mới tới đây đều bị những kiểu tiếp đãi như vậy. Đó là, trong một tiểu phi hạm tiếp đón thành viên lái phải tận dụng các loại kỹ năng điều khiển khó khăn nhất làm cho tân binh cảm thụ được một chút ác liệt khi tác chiến trên không.
Nếu ở trong quá trình này, Triệu Lập không thể kiên trì được, nôn mửa đầy người thì sẽ không còn xuất hiện những giao động, xóc nảy càng lợi hại hơn nữa. Chẳng qua, khó khăn đến với Triệu Lập không ngừng lại, càng về sau cho dù là tân binh không quân cũng là một khảo nghiệm khó khăn.
Tiểu phi hạm trực tiếp bay vào bên trong chiến hạm. Trên thực tế chiếc tiểu phi hạm này là một trong những chiếc hạm dùng để đổ bộ của chiến hạm khổng lồ này, những thiết bị đang hoạt động chính là dùng để cố định phi hạm đổ bộ trên chiến hạm. Mỗi một thiết bị đều có một phạm vi hoạt động nhất định, chỉ cần không xảy ra vấn đề thì sẽ sử dụng chúng như một công cụ để kiểm tra khả năng chịu đựng.
Trên thực tế, bên trong khoang điều khiển có màn hình giám thị có thể nhìn thấy hết mọi cử động của Triệu Lập ở khoang giữa. Khi Triệu Lập tìm một vị trí tốt để ngồi xuống, Tân Phổ Sâm đã nghĩ Triệu Lập hẳn đã biết tới truyền thống của bọn họ. Chẳng qua vì lúc đầu giáo quan Tiêu Cường cũng cá Tân Phổ Sâm sẽ thắng nên chắc chắn hắn sẽ không lộ ra tin tức về việc này.
Sau một lúc phi hành, Triệu Lập cố gắng chịu đựng được nhưng lúc ấy chưa dùng trụ cột kiện thể thuật nên thoạt nhìn tình huống không được tốt cho lắm. Lúc ấy, Tân Phổ Sâm đã nghĩ chỉ cần gia tăng một chút độ khó liền có thể giải quyết được Triệu Lập.
Không nghĩ được, Triệu Lập lại vẫn có thể tiếp tục kiên trì đi tiếp. Bất đắc dĩ, Tân Phổ Sâm chỉ có thể dùng tới loại thiết bị khống chế rung động. Thiết bị đó cũng có điều khiển từ xa, nó lại nằm trong tay của Tân Phổ Sâm. Loại thiết bị này có thể điều chỉnh tần suất rung động, chỉ cần Triệu Lập bắt đầu nôn mửa là Tân Phổ Sâm sẽ điều khiển cho toàn bộ thiết bị ngừng sự rung động kịch liệt.
Nhưng rồi Tân Phổ Sâm cũng không thể tin vào mắt mình, Triệu Lập vẫn có thể tự nhiên như cũ. Cuối cùng, người chịu không được lại chính là Tân Phổ Sâm, chính hắn phải nôn ói trong buồng lái.
Tình trạng đã như vậy, lẽ ra Tân Phổ Sâm phải ngừng lại. Chính là, như vậy Tân Phổ Sâm sẽ mất hết mặt mũi, cho nên vẫn không đình chỉ thiết bị, thậm chí càng ngày càng ác liệt hơn. Chỉ cần Triệu Lập nôn mửa thôi, kết quả cuối cùng sẽ ngang tay, Tân Phổ Sâm cũng sẽ không bị mất mặt với các không quân lão binh khác.
Thực đáng tiếc, tất cả không như mong muốn của Tân Phổ Sâm, sức chịu đựng của Triệu Lập vượt ra ngoài dự đoán của hắn, cũng ra ngoài dự đoán của tất cả mọi người trong quân doanh. Triệu Lập như không có việc gì mang theo hành lý đi ra, còn Tân Phổ Sâm do nôn mửa quá nhiều nên không thể đứng dậy nổi nữa.
Mỗi một lần cá cược, luôn có một ít người đánh cuộc cho tân binh, họ mong sẽ có kỳ tích xuất hiện. Và lần này vận khí của bọn họ đã đến, những người cược cho tân binh chiến thắng, khoác vai Triệu Lập cũng là một trong số những người đó.
Có vẻ nơi này đối với chuyện tân binh đến phục vụ là một sự tình rất náo nhiệt, mọi người lại có thể cử hành một bữa tiệc nhỏ chào mừng Triệu Lập, điều này làm cho Triệu Lập thụ sủng nhược kinh (được quý mà sợ). Nhìn ra biểu tình kinh ngạc của Triệu Lập, một lão binh liền giải thích cho hiểu, tổ chức tiệc nhỏ và “Quá sơn xa” đều như nhau. Mỗi tân binh khi tới đây đều phải trải qua.
Triệu Lập liền hỏi lại xem còn có chương trình gì nữa không thì lão binh chỉ cười chứ không đáp. Không biết có phải còn đang có càng nhiều “kinh hỉ” đang đón chờ mình nữa không, Triệu Lập cũng chỉ có thể suy nghĩ như thế.
Lão binh cái gì cũng không chịu lộ ra một chút tin tức, ngoại trừ ngoại hiệu của mình gọi là “Phách Lang”. Nghe thật là uy phong, nhưng theo như tin tức mọi người lộ ra thì ngoại hiệu này bắt nguồn từ một bài hát của Đài Loan. Như “Phách lang danh hệ khống kim bao ngân” hắn luôn hát ngoài cửa miệng nên bị gọi là Phách Lang. Sau này khi hắn biết chuyện thì ít người biết sự tình này nên cứ nghĩ đấy là một ngoại hiệu thật uy mãnh.
Buổi tối cứ hành bữa tiệc, trong thời gian này Triệu Lập làm quen một chút với tình hình của quân doanh. Làm Triệu Lập ngạc nhiên nhất là ở đây tuy gọi là quân doanh nhưng người lại không nhiều, toàn bộ cũng chỉ có hơn trăm người không đến được hai trăm người. Không đạt được tiêu chuẩn về số lượng thấp nhất của một quân doanh, căn bản không có tư cách gọi nơi này là quân doanh.
Hơn nữa, Triệu Lập có thể khẳng định nơi nay chưa phải là nơi mình cần đến là Mountbatten đặc chủng ngục giam. Còn nơi này lại là quân doanh không có chút bóng dáng nào của nhà giam cả. Mọi người ở đây sống rất thoải mái, không có một chút không khí khẩn trương nào của một trại giam.
Quay sang hỏi Phách Lang, Triệu Lập mới biết được nơi này quả thật là một quân doanh nhưng bên trong lại là trung tâm hậu cần. Quân doanh ở giữa có một kho hàng hậu cần quy mô lớn, chủ yếu đảm bảo hậu cần cho hành chính trung tâm.
“Đúng rồi. Triệu Lập ngươi đến tinh cầu Mountbatten nhưng không biết được phân vào phục vụ ở đâu?” Phách Lang mang Triệu Lập đi vòng vo một hồi trong quân doanh liền hỏi.
Triệu Lập suy nghĩ nửa ngày trời đều không thấy bất kỳ người nào ở đây nói qua mình phục vụ cho ngành nào. Hơn nữa theo Phách Lang giới thiệu trong này ngành nghề ít đến đáng thương, tất cả mọi người đều biết nhau. Loại địa phương như thế này có lẽ ngành nghề của mình không cần giữ bí mật theo quy định.
Nhưng trước đây khi huấn luyện trong căn cứ, kết cục của Kỳ Trấn làm Triệu Lập cực kỳ nhớ rõ, bởi vậy Triệu Lập cũng không trả lời: “Điều này không tiện trả lời.”
Phách Lang quay đầu lại nhìn dò xét Triệu Lập một hồi từ trên xuống dưới, làm Triệu Lập có cảm giác không được tự nhiên. Một lúc lâu sau Phách Lang mới nở nụ cười: “Cũng được đấy, huấn luyện tân binh hiệu quả thật tốt. Trách không được vừa mới tới đây đã là Trung sĩ.” Nhìn lại Phách Lang cũng không có ý tứ trách cứ Triệu Lập dấu diếm.
Triệu Lập liền thở ra một hơi nhẹ nhàng, ít nhất vừa rồi cũng không có đắc tội với Phách Lang. Vừa mới bắt đầu buông lỏng, Triệu Lập lại bị Phách Lang nói một câu dọa cho chết khiếp: “Xem ra. Ngươi có lẽ nên phục vụ ở đặc chủng ngục giam mới đúng.”
“Huynh, huynh như thế nào biết?” Bị điểm trúng làm Triệu Lập hoảng sợ, sẽ không phải là do mình trong lúc vô ý lộ ra chứ? Điều này thật phiền toái.
“Đừng khẩn trương như vậy.” Phách Lang hình dáng thoải mái mang theo Triệu Lập tiếp tục đi thăm quân doanh: “Ngươi cái gì cũng chưa nói ra. Là do ta đoán được.”
“Đoán được?” Triệu Lập cẩn thận suy nghĩ lại một hồi từ lúc mình tới nơi này mỗi cử động, mỗi lời nói chính mình cũng không phải bị tiết mục “Quá sơn xa” làm tinh thần bị hoảng hốt. Mỗi lời nói ra đều được suy nghĩ rất kỹ, phải không phạm sai lầm nào mới đún. Làm sao Phách Lang có thể đoán ra được?
“Điều này có gì khó?” Phách Lang cười thoải mái, chỉ mọi người xung quanh đang bận rộn nói: “Trong này tất cả mọi người đều rất quen thuộc nhau, mỗi người làm công tác gì, còn không phải là nhất thanh nhị sở? Nếu ngươi sau này ở tại nơi này phục vụ thì nói sớm một chút hay nói muộn một chút thì có khác gì nhau?” Nghĩ lại lời Phách Lang nói, sau khi trải qua một hồi quan quân cùng Phách Lang nhiệt tình tiếp đón, ân cần hỏi thăm Triệu Lập.
Triệu Lập có thói quen chào hỏi, sau đó cũng bị người ta cười nhẹ nhàng đáp lễ rồi nói. Trong quân doanh này không cần ngươi phải câu nệ như vậy. Xem ra không khí ở trong này còn thoải mái hơn so với trung tâm huấn luyện.
“Ngươi không có nói. Điều duy nhất có thể giải thích là ngươi không phục vụ ở đây. Như vậy là có thể đoán được.” Phách Lang tiếp tục lôi kéo Triệu Lập đi dạo trong quân doanh.
“Vì sao huynh có thể đoán ra đấy là ngục giam?” Triệu Lập đối với vấn đề này thập phần khó hiểu, không giải đáp được có lẽ đêm nay sẽ hoàn toàn mất ngủ.
“Bởi vì trừ nơi này ra, trên tinh cầu Mountbatten mà địa phương có quân nhân phục vụ cũng chỉ có đặc chủng ngục giam mà thôi.” Phách Lang trả lời làm Triệu Lập cười khổ không thôi. Xem ra, chỉ cần tân binh vào tinh cầu này là tất cả mọi người đều biết hắn phục vụ cho nơi nào. Nếu không phải ở khu hành chính trung tâm này thì chỉ có thể là khu đặc chủng ngục giam mà thôi.
Thì ra là thế, Triệu Lập thở ra một hơi dài, hóa ra không phải vấn đề do mình để lộ bí mật mà là do nơi đây căn bản là không có bí mật gì. Làm Triệu Lập sợ hãi một hồi, còn nghĩ Phách Lang là một cao thủ phân tích của ngành tình báo. Nói cách khác, quân nhân phục vụ ngành gì ở trong này sẽ không phải là một điều cơ mật.
“Vì điều gì mà cả một cái tinh cầu mà lại chỉ có hai cứ điểm quân sự vậy? Ở đây trọng lực cũng không có khác biệt nhiều so với địa cầu mà? Đệ tưởng ít nhất cũng phải hơn ba căn cứ chứ?” Triệu Lập thật sự có một chút khó hiểu, cả một tinh cầu mà chỉ có nổi hai cái căn cứ quân sự.
Tinh cầu Mountbatten, trước nay Triệu Lập khi học địa lý chưa hề nghe qua, chắc hẳn đây là căn cứ quân sự bí mật. Chẳng qua, quy mô căn cứ bí mật này làm Triệu Lập thập phần thất vọng.
“Cái này có gì là kỳ quái? Ngu thế.” Phách Lang vừa đắc ý vừa trêu ghẹo Triệu Lập.
“Hừ hừ. Điều này lý giải rất đơn giản.” Tựa hồ Phách Lang không muốn lập tức nói ra những điều mình biết: “Nói cho ngươi biết, tinh cầu Mountbatten trên cơ bản là một tinh cầu tràn ngập nước, phần đất liền chỉ nho nhỏ có hai mươi mấy kilomet vuông. Ngươi nói xem, địa phương như vậy có thể làm ra được bao nhiêu căn cứ quân sự?”
Lúc này đến phiên Triệu Lập giật mình, nguyên nhân chỉ có đơn giản như vậy mà làm Triệu Lập mệt muốn vỡ đầu. Giận nhất là, Phách Lang ngay từ đầu cũng không cho biết, làm cho Triệu Lập mất cả nửa ngày để suy nghĩ. Đúng là bất lương mà.
Theo một góc độ nào đó mà nói, việc này có thể giải thích là bọn lão binh nhàm chán không có việc gì nên gây sức ép tinh thần cho tân binh để làm vui. Hai mươi mấy kilomet vuông dùng để kiến tạo một quân doanh cũng đã chiếm cũng đã chiếm gần hết. Còn lại diện tích không nhiều lắm dùng để kiến tạo ngục giam.
Như vậy mọi người ở tại đây nhiều năm thì cũng không khác gì lắm so với phạm nhân trong ngục giam, chỉ khác là bọn họ ở đây có nhiều diện tích để hoạt động hơn mà thôi.
“Đúng rồi. Trong này vì sao lại có hành chính trung tâm? Địa phương nhỏ như vậy không thiết thực a!” Triệu Lập rất nhanh phát hiện ra điều không đúng liền hỏi Phách Lang.
“Không có gì kỳ quái cả.” Có lẽ do ở đây đã lâu, mọi việc với Phách Lang không có gì gọi là đáng kinh ngạc cả: “Ở đây có nước ngọt, đều là nước ngọt. Nước ngọt tự nhiên. Ngươi rất nhanh sẽ biết, xung quanh chúng ta là một mảnh đại dương nước ngọt.”
Không để ý tới Triệu Lập đang há miệng to tỏ vẻ kinh ngạc, Phách Lang nói tiếp: “Trong này nước có thể giảm bớt, để khắc phục nguy cơ thiếu nước cho nên thành lập cả một công trình thủy lợi khổng lồ, kèm theo các khu vực hành chính trung tâm. Kỳ thật, trên cả tinh cầu này, bao gồm cả phạm nhân cũng chỉ có mấy trăm người mà thôi.”
“Ngươi có hứng thú đến đây làm một ly? Đây chính là nguồn nước không siêu cấp tinh khiết không có dính một chút ô nhiễm nào. Toàn bộ rác thải của chúng ta sẽ được phi hạm mang ra ngoài vũ trụ để tiêu hủy để đảm bảo độ tinh khiết của nguồn nước.” Vừa nói xong, Phách Lang liền đi đến gần nguồn nước múc một ly đưa cho Triệu Lập,
Tiếp nhận chén nước, Triệu Lập uống một ngụm cảm giác khoan khoái tự nhiên, quả nhiên so với ở nhà bất đồng. Nguyên lai tinh cầu Mountbatten là như vậy, quả thực trước nay Triệu Lập chưa bao giờ tưởng tượng qua. Chỉ là, không biết sắp tới mình phải tới phục vụ trong đặc chủng ngục giam, bên trong đó tư vị sẽ như thế nào?