[Dịch] Phá Diệt Thời Không - Chương 22: Hoàn thành huấn luyện
Triệu Lập vẫn đang điều động chân khí chưa thương. Về phương diện giảm bớt đau đớn thì trụ cột kiện thể thuật so với chiến đấu công pháp hiệu quả hơn không chỉ một ít nên dùng vào lúc này là thích hợp nhất.
Trên lưng vừa mới trúng phải một kích của đồng đội, tuy lúc ấy đã vận chân khí đem một lượng lớn sát thương phản lại nhưng một phần nhỏ sát thương vẫn xâm nhập vào làm cho lưng bị một trận đau nhức.
Hoàn hảo khi đó cầm vũ khí, có cây gậy trong tay, Triệu Lập ngay cả giáo quan Tiêu Cường còn không sợ. Đây cũng là lý do tại sao sau khi Triệu Lập đoạt được vũ khí thì giáo quan cũng có chút yên tâm.
Sau khi đem những người còn lại đánh đuổi đi Triệu Lập mới có thời gian chiếu cố tới thân thể mình. Trụ cột kiện thể thuật nhanh chóng được phát động, từng chút một bao phủ lên chỗ bị công kích, đây là lần đầu tiên Triệu Lập bị vũ khí mang theo nội lực đả thương. Cho dù là kẻ tấn công Triệu Lập hay chính bản thân mình thì trước nay cũng không có một chút kinh nghiệm nào về phương diện này.
Triệu Lập tuy đại khái đoán được ý tự của giáo quan Tiêu Cường, nhưng cũng không ngờ được cây gậy trên tay mình được giáo quan ném cho về từ phía xa. Chẳng qua lúc ấy Triệu Lập cũng không có thời gian suy nghĩ.
Trong cơ thể còn mang một chút đau đớn, chẳng qua còn ở trong khả năng thân thể Triệu Lập còn chịu đựng được. Ở dưới tình huống lúc này Triệu Lập lại tự nhiên có thể tiến vào trạng thái nhập định, chân khí trong kinh mạch tự lưu động, Triệu Lập lại lâm vào trạng thái tư duy trống rỗng.
Cũng không biết trải qua bao nhiêu lâu, Triệu Lập mới chậm rãi tỉnh lại. Mở mắt ra liền bắt gặp gương mặt giáo quan Tiêu Cường đang mỉm cười, vội vàng đứng dậy chào: “Giáo quan!”
“Không tệ!” – Giáo quan Tiêu Cường ý bảo Triệu Lập không cần khẩn trương, giọng nói mang theo một chút ý trêu đùa. Không đợi Triệu Lập đáp lại, liền cắt đứt lời “Thế nào? Trên người không có vấn đề gì chứ? Thương thế có nặng hay không?”
Lúc này, Triệu Lập mới nhớ tới mình vừa mới còn chữa thương, thử vận công cảm nhận một lần, vận chuyển tự nhiên không có một chút nào cảm giác bị thương nữa. Đau đớn của cơ thể không biết đã chạy đi nơi nào, xem ra trụ cột kiện thể thuật tại phương diện này thật không giống bình thường.
“Không có việc gì. Cảm ơn giáo quan!” Triệu Lập có một chút cảm kích, hồn nhiên quên đi ai đã dung túng cho trận đánh này.
Tiêu Cường đã sớm biết từ quân y thương thế của Triệu Lập cũng không thực nghiêm trọng, cho nên căn bản không để trong lòng: “Ngươi sử dụng dùi cui cũng được đấy!”
“Cũng là do có giáo quan dạy tốt!” Triệu Lập cũng cười đáp, trong lòng không biết Tiêu Cường nói vậy là có ý gì.
“Hãy bảo trì khí thế và tâm tính này của ngươi, rồi ngươi sẽ trở thành một quan lớn tốt.” Giáo quan Tiêu Cường ném ra một câu không rõ ý nghĩa, rồi xoay người rời đi, làm Triệu Lập khó hiểu, cái gì cũng không biết.
“Ngày hôm nay ở trong căn cứ nghỉ ngơi, hãy nghỉ ngơi cho thật tốt.” Thanh âm của giáo quan Tiêu Cường ở đằng trước vang lên. Triệu Lập theo bản năng lên tiếng đáp lại: “Rõ!” Nhìn lại một chút trên người, sau đó Triệu Lập liền hướng ký túc xá đi tới.
Ngày hôm nay tranh đấu, mặc dù đánh ngã nhiều người như vậy nhưng Triệu Lập cũng không có một chút cảm giác ngoài ý muốn nào. Trên sân huấn luyện nơi những người khác không thể nhìn thấy, Triệu Lập không biết đã bao nhiêu lần được giáo quan hướng dẫn luyện tập mười mấy cái kỹ xảo, nên những điều này thật không có gì đáng để tự hào.
Chẳng qua, thu hoạch duy nhất mà Triệu Lập phát hiện đó là ngưng luyện chân khí theo trụ cột kiện thể thuật trong chiến đấu không phải không thể sử dụng được. Trúng một cái dùi cui, chân khí lại có thể làm cho phần lớn lực lượng bắn ngược trờ lại, đây mới là điều làm cho Triệu Lập chính thức vui vẻ. Nói vậy lúc ấy, đối thủ cầm dùi cui cũng không thể tưởng tượng được, một tân đệ tử tu luyện tứ cấp công pháp như thế nào đem lực lượng tích xúc ở dùi cui khi nện xuống làm bắn ngược trở lại? Chẳng lẽ đây là Thiết Bố Sam, Kim Trung Tráo trong truyền thuyết?
Không biết đây có phải là dấu hiệu có thể ngưng luyện chân khí hay là sự ngẫu nhiên nào đó. Nhưng, Triệu Lập tình nguyện tin vào trường hợp đầu tiên, nói như vậy không chừng sau đây không lâu bản thân sẽ có thể thoát khỏi chướng ngại của tứ cấp công pháp để tiến lên bậc cao hơn. Chưa ngưng luyện được chân khí còn đạt được hiệu quả như vậy, đến khi ngưng luyện chân khí thì không hiểu còn đạt tới dạng cấp bậc gì?
Trừ ba người ra, còn lại những người khác không phải đi đến phòng y tế. Bên trong ký túc xá gặp ba người đang tiến lên muốn nói chuyện với Triệu Lập thì Triệu Lập đã mở lời trước “Ta trên người còn có điểm không thoải mái, phải trở về vận công, gặp lại sẽ nói chuyện sau.” Ba người cũng đều thức thời không nói thêm điều gì.
Trên giường bên trong ký túc xá, Triệu Lập nằm lẳng lặng tự hỏi. Sự tình ngày hôm nay làm cho mình như hạc giữa bầy gà, chẳng qua tứ cấp công pháp sẽ không khiến cấp trên chú ý tới, hơn nữa giáo quan cũng nhiều lần nhấn mạnh, cấp bậc công pháp cũng phải là điều trọng yếu.
Chiến đấu công pháp cùng dân gian công pháp bất đồng, lục cấp dân gian công pháp, chính là lục cấp công pháp, phương thức tu luyện cùng cấp bậc có thành tựu khác biệt. Nhưng, dân gian công pháp đại bộ phận hiệu quả chính là cường thân kiện thể, chính xác mà nói thì dưới thất cấp công pháp đều không có tác dụng trong chiến đấu. Còn từ dân gian cao cấp công pháp trở lên phải tới chính phủ đăng ký mới có thể tìm được cấp bậc cao của công pháp.
Ở trong quân ngũ thì không như thế, chiến đấu công pháp chuyên môn vì chiến đấu mà sáng tạo ra, mà xếp hạng cấp bậc cũng không phải ý nghĩa chính thức của công pháp cấp bậc, chuẩn xác mà nói phải là tu vi cấp bậc. Cùng cấp bậc điều kiện ngang nhau khác với dân gian công pháp chính là tu vi cấp bậc.
Trong đan điền Triệu Lấp chân khí có hiện tượng phân tầng, Triệu Lập đã có thói quen với những hiện tượng lạ trong việc tu luyện của mình. Hơn nữa hai loại chân khí cùng là trong cơ thể một người sinh ra, cũng không có xuất hiện hiện tượng bài xích. Chỉ là không thể dung hợp lại mà thôi, nhưng lại không có ảnh hưởng tới việc điều động chân khí đi làm bất cứ việc gì.
Sau khi ngưng luyện chân khí có thể phòng thân, công năng này làm Triệu Lập vừa mừng vừa sợ. Không biết đây là sự trùng hợp hay là có thật sự có khả năng tăng cường phòng ngự. Hơn nữa phạm vi phòng ngự chỉ là ở Nhâm đốc nhị mạch, hay còn có thể phòng ngự ở những nơi khác. Những điều này cũng đều phải nghiệm chứng mới có thể biết được.
Chẳng qua, sau lần tranh đấu lần này, Triệu Lập chắc cũng không có biện pháp làm thí nghiệm ở trong này nữa. Một đấu mười đã là có chút quá phận, càng quá phận hơn khi một cái tứ cấp công pháp đấu với N cái ngũ cấp, lục cấp công pháp, nếu còn một lần biểu hiện quá mạnh mẽ thì nói không chừng những vất vả duy trì bí mật lâu nay sẽ bốc hơi toàn bộ. Sau này chính thức trở thành quân nhân hãy tìm cơ hội thử nghiệm cũng không muộn.
Nơi này là căn cứ huấn luyện, cách xa thành thị, cho dù có thời gian nghỉ ngơi thì cũng không có địa phương để đi. Chỉ có thể ở bên trong căn cứ ăn no rồi nhàn hạ ngủ cho no giấc, cần mẫn tiếp tục luyện công. Chỉ là không phải ra sân huấn luyện mà thôi, cũng không được thả lỏng là bao nhiêu, chính thức được buông lỏng là nhóm đồng đội đang ở trong phòng ý tế phải chịu đau đớn.
Một ngày nghỉ ngơi Triệu Lập dùng toàn bộ thời gian để luyện công, trừ lúc ăn cơm tất cả thời gian còn lại đều dung vào tu luyện, cũng không đi ra ngoài, mà người bên ngoài cũng không đến quấy rầy. Đúng lúc này tiếng còi tập hợp vang lên, Triệu Lập nhanh chóng chạy ra sân tập huấn, thấp thoáng ngoài sân thấy được nhóm đội bạn hôm qua bị mình đánh bại.
Nhìn thấy Triệu Lập, những người đó giống như đều có chút sợ hãi, tại thời điểm Triệu Lập chạy về đội của mình, người ở bên cạnh nhịn không được lùi ra xa một chút. Chẳng qua, đúng lúc đó giáo quan lớn giọng quát lên một tiếng, tất cả mọi người theo bản năng đều quên đi nỗi sợ hãi, xếp hàng chỉnh tề, thẳng tắp.
Triệu Lập nhanh mắt phát hiện ra đội ngũ ở giữa mất đi hai người, Lý Tu Viễn không có ở đây, cả cái tên tu luyện lục cấp công pháp cũng không xuất hiện. Bọn chúng đã đi đâu? Trong lòng Triệu Lập xinh ra một cảm giác bất an.
“Ta sớm đã nói qua cho các ngươi, cấp bậc công pháp cũng không phải là điều quan trọng, quan trọng là các ngươi đối với chân khí của mình có thể nắm giữ được thuần thục trong tay.” Trước mặt mọi người giáo quan vừa đi qua đi lại vừa nói, thanh âm phát ra thật đinh tai nhức óc gần như chỉ dùng để hét “Bây giờ, ai còn không tin?”
Không ai không tin, cũng không có người không dám tin. Dưới uy áp của giáo quan, ai ở phía sau dám đứng ra? Hơn nữa ngày hôm qua, Triệu Lập dưới cái nhìn của mọi người đem toàn bộ những người đó đánh đuổi, mà Triệu Lập tu luyện là cấp bốn công pháp, lại đem những đồng đội tu luyện ngũ, lục cấp công pháp toàn bộ đánh bại.
Sự thật còn hơn hùng biện, trước đây giáo quan có nói như thế nào, mọi người cũng không tin tưởng, nhưng bây giờ tất cả mọi người đều không nghi ngờ. Như một cái lý luận mơ hồ, có lẽ không có bao nhiêu ngươi tin tưởng. Nhưng khi làm qua thí nghiệm chứng minh, hơn nữa lại chính do mình động thủ làm thí nghiệm, thì điều đó tuyệt không còn nửa điểm nghi ngờ nữa.
“Để cho các ngươi thêm ghi nhớ, bắt đầu từ hôm nay, huấn luyện thể năng các ngươi tự mình huấn luyện, thời gian huấn luyện gia tăng thêm 5 lần, lượng vận động gia tăng gấp đôi!” Giáo quan nghiêm mặt công bố kế hoạch: “Nhưng, vì để cho các ngươi có thể nhanh chóng nắm giữ được chân khí trong cơ thể, cho phép sử dụng chiến đấu công pháp. Một tháng sau, nếu có ai không đạt được tiêu chuẩn của ta, như vậy sẽ không đạt tư cách thành quân nhân. Loại. Nghe rõ chưa?”
“Rõ! Thưa giáo quan!” Tất cả đồng thanh hô lớn. Nếu làm giáo quan không hài lòng, nói không chừng thời gian huấn luyện thể năng càng thêm kéo dài ra, trước kia những chuyện như vậy xảy ra cũng không ít lần.
Nhưng Triệu Lập không phải trong đám này, không cần huấn luyện cũng có thể đạt đủ tiêu chuẩn. Chẳng qua, Triệu Lập vẫn nghiêm túc chấp hành, chạy bộ theo mọi người.
Loại huấn luyện thể năng này, từ khi tiến vào giai đoạn sau, cũng chỉ có sau khi rời giường, trước bữa sang tiến hành chạy bộ năm kilomet không cho dùng công pháp chiến đấu để duy trì thể năng của mọi người. Bây giờ thời gian kéo dài hơn, nhưng lại co phép vận công, làm cho mọi người vận động càng được thêm rèn luyện.
“Hắc, Lý Tu Xa đi đâu rồi?” Bên cạnh chính là Trương Đông Thăng, ngày hôm qua không phải là một trong người bị đánh hôm qua, Triệu Lập đứng ở giữa đội ngũ, thấy giáo quan không chú ý liền nhẹ giọng hỏi một câu.
“Bị hai vị cấp trên mang đi rồi. Cả Tom nữa, hai người đều tu luyện lục cấp công pháp.” Trương Đông Thăng hôm qua theo dõi từ đầu, tất nhiên cũng thấy được một màn đằng sau đó: “Mơ hồ giống như nghe được cái gì đó rất kích thích như là công pháp, tiền đồ, rất nhiều thứ nhưng cụ thể thì mình cũng không nghe được rõ ràng lắm.”
“Cái gì? cấp trên? Quân hàm gì? Thuộc ngành nào?” Triệu Lập hỏi một câu. Được Trương Đông Thăng xác nhận bị bọn họ mang đi, Triệu Lập nhịn không được mà cảm thấy rét run.
“Một nam một nữ, nữ phi thường xinh đẹp nhưng không thấy rõ quân hàm. Nhưng giáo quan biết đấy, hay là người đi hỏi ông ấy?” Trương Đông Thăng nói thật, ngay lúc ấy hắn đã bị khuôn mặt và giọng nói của Kerui Christine làm cho quên đi hết mọi chuyện. Mặt khác, hai người kia cũng không tốt hơn là mấy.
“Câm miệng! Chạy đi!” Ngữ khí của Triệu Lập có chút trách Trương Đông Thăng: “Hỏi giáo quan? Không nhớ kết cục của Kỳ Trấn sao?” Những lời này vừa nói ra, những đội hữu xung quanh trong lòng vẫn còn sợ hãi, ai cũng không nhắc lại nữa, nghiêm chỉnh tiếp tục chạy bộ.
Không biết hai người bị ngành gì mang đi, đều là lục cấp công pháp, còn có không ít những câu nói dụ dỗ, kích thích. Triệu Lập có thể ngay lập tức khẳng định đây là nhân viên của săn tìm thiên tài. Bất chấp giáo quan nhấn mạnh, cấp bậc công pháp không phải điều trọng yếu nhưng Triệu Lập biết. Trên thực tế công pháp cấp bậc trọng yếu là bình phẩm tiêu chuẩn, chỉ là tiêu chuẩn bình phẩm chưa được công khai mà thôi.
Triệu Lập thờ phào một hơi, may mắn chính mình có thể thông qua trụ cột kiện thể thuật ngưng luyện chân khí, đem toàn bộ chân khí do chiến đấu công pháp sinh ra ngưng luyện lại, nên còn lại không nhiều lắm. Nếu không chính mình lúc ấy cũng sẽ bị đưa đi. Thật là nguy hiểm. Cảm giác như người bình thường vừa được thăm quan miệng hổ một vòng.
Trong quá trình chạy bộ, Triệu Lập vận chuyển công pháp chiến đấu một chu thiên, rồi lại đổi sang vận chuyển trụ cột kiện thể thuật một chu thiên, hai loại thay nhau vận chuyển. Có công pháp duy trì, mọi người chạy bộ không giống như lúc ban đầu, lúc trước cả ngày huấn luyện ai cũng đều kêu khổ cả ngày, nhưng bây giờ thoải mái hơn rất nhiều. Chẳng qua, giáo quan chưa bảo dừng lại, nên ai cũng không dám dừng. Vẫn xếp thành đội nghiêm chỉnh chạy tiếp.
“Triệu Lập, mang đội của mình tiếp tục chạy mười kilomet, sau đó dẫn người của mình tới phòng ăn ăn cơm!” Thanh âm của giáo quan từ xa truyền tới, thập phần rõ ràng.
“Vâng! Thưa giáo quan.” Triệu Lập cũng từ xa trả lời lại.
Trải qua chuyện ngày hôm qua, hôm nay Triệu Lập chỉ huy đội của mình thập phần đơn giản hơn trước, cũng không có nào ý kiến lại. Quân đội mà muốn làm cho mọi người phục mình thì rất đơn giản, hoặc là phải trượng nghĩa, hoặc là phải có bản lãnh thật sự. Triệu Lập chính là thuộc loại sau, đem toàn bộ mọi người đánh ngã, tự nhiên sẽ không còn người nào không phục nữa. Mặc dù nghe nói ngày hôm qua, Lý Tu Viễn vẫn có biểu hiện không phục, nhưng giờ hắn đã như con chuột bạch bị mang đi, cũng không còn cơ hội biểu đạt ý kiến của mình nữa.
Thời gian một tháng rất nhanh chóng qua đi, không thể phủ nhận được, ở trong thời gian này suốt ngày không ngừng ở trong trạng thái không ngừng vận công để vận động, mọi người đối với việc nắm giữ chân khí di chuyển trong cơ thể mình càng thêm thuần thục, lực khống chế cũng tăng cao hơn.
Chiến đấu công pháp đã nắm giữ, một ít kĩ xảo công kích coi như đã đạt tiêu chuẩn, kỹ năng của quản lý ngục giam cũng đã hoàn thành toàn bộ, giai đoạn này đã rất nhanh kết thúc tốt đẹp. Mọi người sẽ nhanh chóng được rời khỏi căn cứ này, chân chính tiến vào quân đội, trở thành một gã quân nhân chính thức. Trọng yếu nhất là có thể thoát khỏi sự huấn luyện nghiêm khắc của giáo quan Tiêu Cường.
Tất cả mọi người đều cười rất rạng rỡ, nhưng vui vẻ nhất lại là giáo quan Tiêu Cường. Hai mươi người, một người bởi vì tiết lộ cơ mật của quân sự bị buộc rời đi, còn lại mười chín người thì hai người do lục cấp công pháp được đưa đi. Còn lại thì Triệu Lập cũng là một quái thai, có thể nào giáo quan không vui vẻ được? Thân là một giáo quan, vui vẻ nhất chính là nhìn thấy đệ tử mình đào tạo ngày một mạnh hơn.
Nhân viên ngành đặc chủng hậu cần, chân chính trở thành chiến sĩ, cũng có ý nghĩa là chính thức đi đến một trại giam nào đó. Giáo quan khó có được vẻ mặt ôn hòa chia sẽ một ít kinh nghiệm tích lũy, sau đó tất cả quay lại phòng thu thập ba lô, lẳng lặng chờ phi hạm đến chở mình đi.