[Dịch]Nhất Tiên Khuynh Thành - Sưu tầm - Chương 3: Trắc linh ở Bạch Thạch quan
Xe ngựa vào thành nhanh chóng trước khi cửa thành đóng lại, đi thẳng đến nhà cô của Kiều Quyết. Dượng của Kiều Quyết họ Trương, tên Thọ Sơn, làm ăn buôn bán rất thuận lợi ở thành An Bình này, mua được tòa nhà lớn nên không lo không có chỗ ở.
Trong hai ngày này, Mộ Huyên vỗn chịu phong trần mệt mỏi, vừa mệt vừa đói cho nên sau khi hưởng thụ qua sự chiêu đãi của Trương gia liền ngủ say rồi. Nàng phải chuẩn bị đầy đủ tinh thần, sẵn sàng cho hành trình đến Bạch Thạch quan vào ngày mai.
Buổi sáng hôm sau, Mộ Huyên cùng Kiều Quyết liền cưỡi xe ngựa của Trương gia, đi tới Bạch Thạch quan ở thành tây, Trương Thọ Sơn cùng đi với bọn họ. Mộ Huyên ngồi ở trong xe lắc lư, nhỏ giọng hỏi: “Kiều Quyết, ngươi có sợ không?”
Kiều Quyết vốn lớn hơn nàng hai tuổi, biết nàng trong lòng đang khẩn trương, liền nói: “Mộ Huyên, đừng sợ, ngươi từ trước đến nay dũng cảm, lần này cũng sẽ như vậy, hơn nũa cha mẹ ngươi ở trên trời cũng sẽ phù hộ cho ngươi.”
Mộ Huyên gật đầu không nói gì, nàng đang im lặng tự khuyến khích chính mình. Một đường không nói chuyện, rất nhanh đã đến Bạch Thạch quan.
Đỗ xe ngựa ở ngoài quan, Trương Thọ Sơn tìm được vị đạo sĩ mà hắn quen biết, thản nhiên nhét một tấm ngân phiếu, cười nói: “Tống lão đệ, hôm nay vừa muốn phiền toái lão đệ rồi. Đây là hai cháu của ta, mong lão đệ chiếu khán nhiều hơn, tương lai sẽ không quên ân đức của ngài.”
Vị đạo sĩ họ Tống kia cũng không khách khí, thu hồi ngân phiếu nói: “Nếu giúp được tất nhiên sẽ nể mặt lão ca rồi.”
Sau khi nói xong, hắn nhìn chung quanh rồi nói nhỏ: “Nhưng mà chuyện này còn phải xem ý tứ của các tiền bối ở Đàm Sơn, đừng nói là ta, chính là Quan chủ của chúng ta cũng không làm chủ được.”
Trương Thọ Sơn gật đầu không ngừng, nói: “Đúng vậy đúng vậy, nhưng mà nếu có lão đệ nói tốt thêm vài câu thì càng ổn thỏa rồi.”
Tống đạo sĩ rất là hưởng thụ khi nghe được những lời này, nói với Trương Thọ Sơn: “Bên trong quan đang chiêu đãi các tiền bối, người không có phận sự không được liều lĩnh, lão ca trước hết ở chỗ này chờ a. Không quá nửa ngày sẽ biết rõ có được hay không thôi.”
Trương Thọ Sơn một bên đáp lời, một bên nhắc nhở Kiều Quyết cùng Mộ Huyên không phải sợ vân vân…. Hai người bọn hắn đều đáp ứng, liền theo đạo sĩ tiến vào.
Hai người đi theo Tống đạo sĩ tiến vào Bạch Thạch quan, Mộ Huyên len lén đánh giá, phát hiện cái này Bạch Thạch quan quả nhiên danh bất hư truyền. Triều đại trọng đạo, đạo quan liền phát triển mạnh mẽ như là măng mọc sau mưa. Tòa Bạch Thạch quan này lại được xưng là quan thứ nhất của thành An Bình, quả nhiên khí tượng hùng vĩ. Không nói đến rất nhiều phòng ốc kiến trúc vừa cao vừa lớn kia, liền ngay cả cái đỉnh lô cực lớn ở cửa đón khách cũng làm cho cho Mộ Huyên cùng Kiều Quyết sợ hãi thán phục một hồi.
Đi qua đỉnh lô, đập vào trong mắt là một cái đại điện, tấm biển treo cao, bên trên viết ba chữ to “Thái Thanh điện”. Tống đạo sĩ sau khi dẫn hai người Kiều Mộ men theo cửa nhỏ bên phải tiến vào Thiên Điện, chỉ nói một câu: “Chờ ở chỗ này nhé.” Rồi đi ra ngoài.
Mộ Huyên giương mắt nhìn lên, bên trong Thiên Điện cũng đã có không ít người. Những hài tử này, nam nhiều nữ ít, thoạt nhìn lớn nhất cũng không vượt qua mười bốn mười lăm tuổi, nhỏ nhất mới năm sáu tuổi. Có ít người tại xì xào bàn tán, có mấy cái tại thấp giọng nức nở, còn lại thì đang ngẩn người trầm mặc.
Mộ Huyên đánh giá một vòng, phát hiện có một tiểu cô nương rất là thú vị đang nhìn mình chằm chằm, một chút cũng không rụt rè, liền mỉm cười với nàng ta, thể hiện sự hữu hảo. Tiểu cô nương gật gật đầu, sau đó chuyển sang nhìn những người khác.
Lúc này lại có mấy người lục tục ngo ngoe đến, do số lượng người đợi tuyển đã lên đến hơn trăm nên có chút chen chúc. Khoảng chừng nửa canh giờ sau, khi không còn có ai đến nữa, một vị tiểu đạo sĩ đi ra nheo mắt nói: “Theo ta đi chủ điện bái kiến tiền bối, không cho phép ồn ào!”
Mọi người yên lặng đi theo vào chủ điện. Mộ Huyên nhìn thấy mấy người mặc áo xanh, lưng đeo trường kiếm đang đứng ở giữa chủ điện, mà vị Tống đạo sĩ kia cùng mặt khác mấy cái đạo sĩ đều một vẻ mặt nịnh nọt vây quanh ở bốn phía.
Sau khi chờ tất cả mọi người tiến vào, một vị lão đạo có vẻ như là Quan chủ cung kính nói: “Thanh Tùng tiền bối, lần này tới tất cả mọi người đều ở nơi này, người xem, có ai lọt được vào pháp nhãn của ngài hay không?”
Thanh Tùng đạo nhân vung tay lên: “Đã như vậy, liền bắt đầu a.”
Nghe tiếng, lập tức có một vị đạo sĩ mặc áo xanh lưng đeo trường kiếm tiến đến bên cạnh Thanh Tùng đạo nhân, hai tay bưng lấy một vậy có hình mâm tròn, nói: “Sư thúc.”
Thanh Tùng gật gật đầu, đạo nhân kia liền hướng bọn nhỏ hô: “Ta là Tần Nghĩa của phái Linh Thủy ở Đàm Sơn, các ngươi không phải sợ, lần này chúng ta phái Linh Thủy đến Bạch Thạch quan chính là vì chiêu tuyển một đám đệ tử có linh căn, thiên tư thông minh để kéo dài truyền thừa của môn phái ta. Hiện tại, tất cả các ngươi tiến lên đây, đưa tay đặt vào cái Trắc Linh bàn này, nếu như có sáng lên thì hãy báo ra họ tên và tuổi của các ngươi rồi đứng về phía bên trái này.”
Mộ Huyên nghĩ thầm, có sáng lên mới được tuyển vào a, liền hết sức chăm chú chằm chằm vào bàn tay của mình, âm thầm hi vọng nó có thể không chịu thua kém.
Bọn nhỏ làm theo hướng dẫn, có người để tay lên trên lập tức phát ra hào quang, có rất nhiều màu xanh, màu đỏ, còn có màu tím cùng màu lam nhưng còn có nhiều người hơn, để tay lên trên đó mà không xuất hiện một vầng sáng nào cả. Rất nhanh liền đến lượt của Kiều Quyết rồi.
Kiều Quyết quay đầu lại nhìn thoáng qua Mộ Huyên, hướng nàng gật gật đầu, liền trịnh trọng đi đến Tần Nghĩa bên người, đặt tay lên trên cái mâm tròn. Mộ Huyên mở to hai mắt nhìn, một đạo hào quang màu vàng nhạt nhu hòa tản ra.
Kiều Quyết nhẹ nhàng thở ra, nói: “Kiều Quyết, mười ba tuổi.”
Thanh Tùng đạo nhân cũng nhìn chằm chằm vào Trắc Linh bàn sáng lên tình huống, chứng kiến hào quang màu vàng của Kiều Quyết, vui mừng nói: “Hôm nay cuối cùng đụng phải một cái Thổ Linh căn, trở về cũng dễ nói chuyện với sư huynh rồi.”
Kiều Quyết đi đến bên trái, tay nắm chặt lại, ánh mắt cổ vũ hướng về phía Mộ Huyên. Mộ Huyên khẩn trương tiến lên, vươn tay, chậm rãi đặt lên trên.
Một vầng màu sáng trắng xuất hiên, trong đó lại xen lẫn một ít từng tia sáng màu đỏ. Mộ Huyên ngây dại, chuyện gì xảy ra vậy? Những người khác tuy nhiên cũng có hai loại màu sắc nhưng hai màu lại không có kém quá nhiều, mà màu trắng của nàng cơ hồ là muốn đem màu đỏ bao phủ toàn bộ rôi.
Tần Nghĩa cũng có phần kinh ngạc, quay đầu nhìn về phía Thanh Tùng đạo nhân: “Sư thúc, cái này. . .”
Thanh Tùng đạo nhân cũng ngạc nhiên nói: “Là màu trắng, đúng là ngũ linh căn? Nhưng mà ngũ linh căn thì ngũ linh phải cân đối mới đúng. Mà ngũ linh của nàng này lại có hỏa linh rất mạnh, cái này. . . Ta tu hành trăm năm qua còn chưa từng thấy qua.”
Bây giờ tâm tư của Mộ Huyên đặt hết vào kết quả, mình có thông qua hay không đây, nàng đâu còn sức mà kinh ngạc để ý hắn tu hành bao nhiêu năm? Cái này phản ứng của hai người thật kỳ quái. Mộ Huyên lòng nóng như lửa đốt, muốn hỏi lại không dám, chỉ biết xem Thanh Tùng đạo nhân lẩm bà lẩm bẩm ở bên kia, sợ hắn mất hứng đem mình trực tiếp loại rồi.
Kiều Quyết biết Mộ Huyên trong nội tâm lo nghĩ lại không dám mở miệng, liền hỏi: “Có thể phiền đạo trưởng giải thích nghi hoặc, tình huống của vị bằng hữu kia của ta là như thế nào?”
Thanh Tùng nói: “Vị tiểu huynh đệ này Linh quang dùng màu trắng làm chủ, thông thương thì là ngũ linh căn, đồng đẳng với phế linh căn rồi, tại con đường tu luyện, không mấy hi vọng. Nhưng trong ngũ linh của hắn lại có cường thịnh hỏa linh, thật là hiếm có.”
Hắn xem Mộ Huyên sắc mặt trắng bệch, nhân tiện nói: “Như vậy, ngươi hãy sang một bên chờ, chúng ta sẽ quyết định có giữ lại ngươi hay không sau khi kiểm tra xong tất cả mọi người.”
Mộ Huyên tim đập như trống trận, nhưng tình huống này nàng cũng không biết phải làm như thế nào, chỉ phải kiên nhẫn chờ đợi đằng sau mấy người kiểm tra xong. Đằng sau mấy vị có linh căn hay không, linh căn tốt hay xấu sẽ quyết định lấy vận mệnh của Mộ Huyên.
CŨng may là cái thời gian giày vò này cũng không quá lâu, đằng sau tám người chỉ có một là có linh căn. Mộ Huyên hơi nhẹ nhàng thở ra nhưng trong lòng lại còn không có buông xuống.
Tần Nghĩa đem tất cả những hài tử đã làm xong trắc nghiệm chia làm hai bên, có linh căn ở trái, không linh căn bên phải. Toàn bộ trắc nghiệm xong chỉ có một mình Mộ Huyên đứng ở một chỗ. Đến cùng nên đứng bên nào à?
Thanh Tùng vẫy vẫy tay, Tần Nghĩa cùng mặt khác ba gã đạo trưởng của phái Linh Thủy đều đến bên cạnh.
Tần Nghĩa hỏi: “Mấy vị sư thúc, cái kia tiểu huynh đệ có giữ lại hay không? Loại tình huống này chưa bao giờ gặp qua. . .”
Thanh Tùng hỏi một người trong đó: “Uông Miễn, ngươi cảm thấy thế nào?”
Người được gọi là Uông Miễn cười khan hai tiếng, nói: “Chưởng giáo không phải đem chuyện này toàn quyền ủy thác cho sư huynh rồi sao, sư huynh làm chủ là tốt rồi, cần gì phải tới hỏi ta?”
Thanh Tùng thở dài nói: “Ngươi. . . Được rồi, tuy nhiên là cái phế linh căn, cũng may còn có một tia hi vọng, tựu mang về thử một chút đi. Lần này có linh căn chỉ có bảy người, đơn linh căn chỉ có ba người, còn lại đều là nhiều linh căn, Tạp linh căn, có thể thành tài có một hai người cũng không tệ rồi. Hạt giống tốt đều bị đại môn phái cướp đi, đến phiên chúng ta cũng chỉ còn mấy dạng nứa phế không phế này a.”
Dứt lời, hắn liền đi về phía Mộ Huyên: “Tiểu huynh đệ, ngươi tên là gì, năm nay bao nhiêu tuổi?”
Mộ Huyên nói: “Mộ Huyên, mười một tuổi. Ta. . . Ta là nữ hài. . .” Mộ Huyên trong lòng rất là khẩn trương, Thanh Tùng đạo nhân đã tới hỏi nàng tính danh tuổi tác, liền có khả năng muốn lưu lại nàng. Thế nhưng mà đã muốn nhập môn, giới tính nhất định phải làm sáng tỏ, Thanh Tùng đạo trưởng có thể sẽ trách nàng giấu diếm trước kia hay không đây?
Thanh Tùng sững sờ: “Là tiểu cô nương? Mà thôi, đều đồng dạng.” Lập tức lại thán, “Tư chất như vậy, lại là nữ tu, con đường phía trước nhấp nhô, mong là ngươi có thể thủ vững bản tâm, tại trên con đường này đi xa chút ít a.”
Mộ Huyên mặc dù không biết rõ ý tứ của mấy câu đằng sau, nhưng cũng biết chính mình có hi vọng nhập môn rồi, liền vui mừng hướng về mấy vị đạo trưởng khom người bái nói: “Đa tạ mấy vị đạo trưởng, Mộ Huyên nhất định không quên tiền bối dạy bảo.”
Kế tiếp, Thanh Tùng chỉ huy đạo sĩ của Bạch Thạch quan đưa những hài đồng không được tuyển ra ngoài, cũng cho tám người bọn Mộ Huyên nửa cái canh giờ đi cùng thân nhân nói lời tạm biệt. Đi lần này, có thể sẽ không biết khi nào sẽ trở về.
Mộ Huyên cùng Kiều Quyết cũng vô cùng cao hứng đi tìm Trương Thọ Sơn, báo cho hắn biết cái tin tốt này.
Tống đạo sĩ đã đoạt trước một bước nói, cũng nói cho Trương Thọ Sơn hắn hai cái “Cháu trai”, kỳ thật có một cái là chất nữ. Trương Thọ Sơn cũng rất kinh ngạc, nhưng là đã hai người đều được nhận nên hắn cũng rất là vui vẻ cao hứng.
Chờ đến khi Kiều Quyết Mộ Huyên cùng một chỗ đi ra thì những gì cần biết Trương Thọ Sơn cũng đã biết hết rồi, nhìn qua hai cái hài tử ánh mắt cũng có chút ý tứ hàm xúc khác rồi. Mộ Huyên cực kì thông minh, thầm nghĩ chắc hẳn Tống đạo sĩ sớm bảo hắn biết rồi, liền cũng không hề che dấu, đối với Trương Thọ Sơn khom người một lễ nói: “Đa tạ Trương đại thúc, ta cũng không phải là cố ý lừa gạt, thỉnh đại thúc thứ lỗi.”
Trương Thọ Sơn nói: “Cái này cũng không có gì, ngươi một cái nữ oa cũng không dễ dàng, đã cùng đi rồi, về sau các ngươi phải chiếu ứng lẫn nhau nha.”
Hai người gật đầu đồng ý, Mộ Huyên đã tạ ơn, liền cáo từ đã đi ra, cho cô cháu bọn họ một mảnh không gian riêng, nói những lời tri tâm.
Quay người lại rảo bước tiến lên Bạch Thạch quan, nghĩ đến những chuyện phát sinh trong vài ngày qua, Mộ Huyên có cảm giác giống như là đã trải qua mấy đời rồi. Những ngày nhẫn nhục chịu đói đã qua rồi, việc nàng có thể bái nhập phái Linh Thủy đúng là chưa bao giờ nàng nghĩ đến, hôm nay cũng đã thực hiện được, có thể nào không kích động?
Mộ Huyên nhớ tới cái lời thề kia của mình, phải trở lên mạnh mẽ, mạnh mẽ đến khi có thể khống chế được vận mệnh của mình. Con đường đã ở dưới chân, Mộ Huyên kiên định đi từng bước một hướng về phía chủ điện, cũng là hướng về một tương lai không biết trước được.