[Dịch] Nhất Kiếm Quang Hàn Khởi Thư Lâu - Q.1 - Chương 7: Yến vô hảo yến (Không phải tiệc tốt) (phần 2)
- Home
- [Dịch] Nhất Kiếm Quang Hàn Khởi Thư Lâu
- Q.1 - Chương 7: Yến vô hảo yến (Không phải tiệc tốt) (phần 2)
Chương 7 – Yến vô hảo yến (Không phải tiệc tốt) – Phần 2
Màn đêm dần dần buông xuống, trên đại giang khói phủ sương mờ.
Chỉ nghe tiếng sóng vỗ vào bờ, xa xa trong khói sóng mênh mông thấp thoáng vài ánh đèn trên thuyền chài, khi mờ khi tỏ.
Bọn họ đi dọc theo ven sông, vốn nói chỉ có dăm ba dặm đường, Liễu Nhị Ngốc cảm nhận ít ra đã hơn mười dặm.
– Thu huynh, rốt cuộc còn xa nữa không?
– Tới rồi, tới rồi, đến đây là tới rồi.
Thu Sơn Hàn nói quanh co:
– Tại hạ đi trước dẫn đường.
Hắn bỗng nhiên rung cương ngựa, tuấn mã hí dài, từ bên trái vượt qua kiệu mềm.
– Tại hạ đi theo Thu huynh.
Liễu Nhị Ngốc xiết chặt hai chân, ra sức kẹp vào bụng ngựa đuổi theo.
Hắn cố ý muốn cùng Thu Sơn Hàn sóng ngựa mà đi.
Từ khi ra khỏi thị trấn, hắn đã đề cao cảnh giác, cố gắng duy trì khoảng cách với Thu Sơn Hàn, nhiều lắm chỉ kém một đầu ngựa, lúc nào cũng lưu ý nhất cử nhất động của đối phương.
Một bước theo sau như vậy, đương nhiên là rất lợi hại.
Bị người khác nhìn chăm chú, ít nhất cũng có cảm giác như mũi nhọn đâm sau lưng .
Sông chảy cuồn cuộn, cỏ dại thê lương, đưa mắt nhìn lại, chỉ thấy trên đầu sông phía trước bỗng nổi nên một ngọn núi lẻ loi.
Liễu Nhị Ngốc trong lòng khẽ động, càng lưu ý hơn.
Kiệu ngựa như bay, trong chốc lát đã đến chân núi. Núi mặc dù không cao, nhưng cây cối sum xuê, trong đêm tối không trăng càng có vẻ âm trầm.
Đêm tối gió mạnh, rừng rậm như mực, nếu như muốn hành động, loại địa phương này hiển nhiên là tốt nhất.
Liễu Nhị Ngốc hít một hơi thật sâu.
– A, Liễu huynh mau nhìn!
Thu Sơn Hàn cố ý thất thanh gọi to, cổ tay phải giương lên phóng ra ba điểm sáng lạnh.
Cùng lúc, bốn gã khiêng kiệu cũng nhanh như cắt rút bốn thanh trường đao từ trong cán kiệu.
Chỉ thấy ánh lạnh lóe lên, bốn thanh đao từ bốn hướng khác nhau đâm vào trong kiệu mềm.
Kinh biến đột nhiên nổi lên, chỉ diễn ra trong nháy mắt.
– Giỏi cho tặc tử!
Liễu Nhị Ngốc hét lớn một tiếng, người đã rời khỏi bàn đạp vọt lên, ba mũi ám khí lướt qua dưới bàn chân.
Giữa không trung hắn xoay người một cái, vung quyền đánh xuống.
“Rắc rắc”, bốn thanh trường đao đâm vào kiệu mềm bỗng nhiên gãy thành tám đoạn. Một tiếng “bùng” vang lên, kiệu mềm đột nhiên nổ tung, một thân ảnh như du long từ trong những phiến gỗ tứ tán bay lên.
Người này đương nhiên là Trầm Tiểu Điệp.
Chỉ nghe vài tiếng “vút vút”, hai tay nàng đồng thời vung lên, ánh lạnh bay múa, chia ra bắn về phía bốn gã khiêng kiệu áo xanh.
Trong tiếng kêu la, từng gã xoay người ngã quỵ.
Đó cũng không phải ám khí kì lạ gì, chính là bốn đoạn đao vừa rồi bị bẻ gãy.
Bốn thanh trường đao vì sao lại gãy? Bốn đoạn gãy lại vì sao lọt vào trong tay nàng? Đây là chuyện xảy ra trong chiếc kiệu mềm, cũng không ai nhìn thấy.
Có điều chuyện khó có thể tưởng tượng này quả thật khiến cho người ta phải tán thưởng.
Thu Sơn Hàn bóng người chợt lóe, từ trên lưng ngựa nhảy nghiêng lên, tránh khỏi một quyền trên không của Nhị Ngốc, đáp xuống bên ngoài hai trượng.
Thân hình gã lại chợt nhoáng lên, ẩn vào trong một phiến cây rừng thấp.
Nhưng quyền Liễu Nhị Ngốc vẫn chưa dừng lại, lập tức đánh trúng đầu ngựa.
Thớt ngựa hí lên, ầm một tiếng ngã xuống, bốn vó đạp vài cái, sau đó nằm im bất động.
– Được, được, ha ha ha ha…
Giữa không trung bỗng vang lên một chuỗi tiếng cười quái dị:
– Đánh rắm giỏi lắm!
Lời nói của người này trước sau mâu thuẫn, hiển nhiên có chút không bình thường.
Nhưng trong tiếng cười tràn ngập khí thế, chấn động màng tai, che lấp cả tiếng gió núi gào thét và sông chảy sùng sục.
Liễu Nhị Ngốc và Trầm Tiểu Điệp cùng hơi ngẩn người.
Đưa mắt nhìn lại, cả hai thấy trên một mỏm đá nhô ra giữa lưng chừng núi có một người áo đen đang đứng thẳng tắp.
– Ngươi là ai?
Liễu Nhị Ngốc cao giọng quát hỏi.
– Hừ, lời đồn quả không sai, tiểu tử ngươi quả nhiên là một tên mọt sách, hỏi thật là ngu ngốc.
Người áo đen kia trầm giọng nói:
– Từ mười năm trước bổn tọa đã không trả lời loại vấn đề nhàm chán này rồi.
– Vấn đề này rất nhàm chán sao?
– Rất là nhàm chán.
– Nói cũng đúng, đích xác là hỏi hơi thừa.
Lông mày Liễu Nhị Ngốc dựng lên, lạnh lùng nói:
– Mặc kệ ngươi là chó hay mèo cũng được…
– Câm miệng!
Người áo đen nổi giận quát.
– Thế nào?
Liễu Nhị Ngốc cười lạnh một tiếng.
Người áo đen giận dữ quát lên:
– Dám hỗn láo với bổn tọa như vậy, chẳng lẽ ngươi muốn chết ngay lập tức?
– Ta vốn không nghĩ như vậy, ngươi cũng chưa chắc có bản lĩnh này.
Liễu Nhị Ngốc hơi mỉm cười:
– Nói mà không cơ sở, hơn phân nửa đều là khoác lác. Nếu như ngươi có năng lực đó thì lăn xuống thử xem.
– Hừ, ngươi biết bổn tọa là ai không?
– Hỏi thật là nhàm chán.
Liễu Nhị Ngốc nắm được cơ hội, lập tức đổi mặt, trả lời lại một cách mỉa mai:
– Dư thừa.
Người áo đen giật mình.
Xem ra hắn ở trên giang hồ cũng là nhân vật tương đối có danh tiếng, nhưng sự kiêu ngạo của hắn hiển nhiên đã thất bại.
– Liễu Nhị Ngốc!
Trầm Tiểu Điệp bỗng nhiên nói:
– Lẽ nào ngươi không hiểu ý tứ của hắn?
– Ý tứ gì?
– Ý tứ của hắn là từ mười năm trước đây đã danh lừng thiên hạ, ai ai cũng biết.
Trầm Tiểu Điệp nói:
– Cho nên mười năm nay đã không cần nêu tên nói họ. Nếu như không biết đại danh của hắn, còn xứng đáng lăn lộn trên giang hồ sao?
Nàng lại quay sang người áo đen kia:
– Ta nói có đúng không?
– Hừ, ngươi rất thông minh.
– Cũng không hẳn.
Trầm Tiểu Điệp nói:
– Ít ra cho tới bây giờ, ta còn không hiểu vì sao ngươi lại muốn giả vờ?
– Ngươi nói cái gì?
– Ta không hiểu vì sao ngươi lại đối đầu với chúng ta.
– Ngươi thật sự không hiểu sao?
– Bên người chúng ta cũng không có tài vật gì quý giá.
– Đương nhiên ngươi không có.
Người áo đen nói:
– Hơn nữa những châu báu tài vật bình thường, bổn tọa còn không để vào mắt.
– Vậy ngươi…
– Con nhóc, đừng giả bộ hồ đồ! Kì thật ngươi đã biết từ lâu.
Người áo đen lạnh lùng nói:
– Cái bổn tọa muốn là một bức sơ đồ.
– Sơ đồ?
– Đúng, cộng thêm hai cái mạng nhỏ.
– A…
Trầm Tiểu Điệp giả vờ cả kinh, thất thanh:
– Thủ đoạn này có hơi tàn độc quá không?
– Được.
Người áo đen lập tức giảm giá:
– Vậy thì một cái đi.
– Một cái?
– Chỉ cần giao ra bức sơ đồ phác thảo kia, bổn tọa sẽ tha cho ngươi.
Người áo đen ạnh lùng nói:
– Về phần tên họ Liễu ngu ngốc này…
– Ta đáng chết!
Liễu Nhị Ngốc lên tiếng:
– Tuyệt khó có thể sống, đúng không?
– Không sai.
Người áo đen trầm giọng nói:
– Để ngươi nổi tiếng nửa năm cũng đủ rồi.
Theo khẩu khí này, hiển nhiên ông ta có quan hệ với Tề Thiên Bằng tại Bạch Lộ châu.
Liễu Nhị Ngốc bỗng nhiên cười cười, đoạn ngửa mặt lên trời cười lớn.
– Ngươi còn dám cười sao?
Người áo đen cả giận nói:
– Có gì buồn cười?
– Đương nhiên là buồn cười, bằng không làm sao ta cười dòn như vậy.
Liễu Nhị Ngốc cười lớn nói:
– Ngươi cho rằng ta thật sự không biết ngươi là ai sao?
– Ngươi nói thử xem, bổn tọa là ai?
– Ngươi luôn mồm bổn tọa bổn tọa, nhưng kì thật chỉ là một tên đầu mục nhỏ trên đại giang mà thôi.
Liễu Nhị Ngốc liên tục cười nhạt, nói từng chữ:
– Lý Ngư bang chủ Lý Thiết Đầu.
– Nói bậy, cái gì Lý Ngư bang!
Người áo đen lập tức sửa lại:
– Là Phi Long bang.
– Ta chỉ có thể gọi các ngươi là Lý Ngư bang, bởi vì các ngươi còn chưa vượt qua long môn.
Liễu Nhị Ngốc nói:
– Còn kém xa lắm mới có thể xưng là “Phi Long bang”.
Trên đại giang đích thực có một “Phi Long bang”, bang chủ chính là Lý Thiết Đầu. Rõ là Liễu Nhị Ngốc đang cố ý đem hắn ra pha trò.
Trầm Tiểu Điệp quay qua nhìn hắn, ánh mắt như sao chợt sáng lên, khóe miệng khẽ nhếch một chút, tỏ ý khen ngợi.
– Ngươi thật là có chút học vấn.
Trầm Tiểu Điệp nói.
– Cô đừng khích lệ ta!
Liễu Nhị Ngốc cố ý nhíu nhíu mày:
– Ta đã không quan tâm đến rồi.
– Lời này phải hiểu thế nào?
– Hắn đã nói sẽ tha cho cô, nhưng tính mạng của ta thì lại khó bảo toàn.
– Ha ha ha ha…
Lý Thiết Đầu cao giọng cười lớn:
– Liễu ngốc tử, ngươi biết là tốt rồi.
– Tốt cái gì?
Liễu Nhị Ngốc hỏi.
– Rất tốt.
Lý Thiết Đầu lạnh lùng nói:
– Tốt nhất là ngoan ngoãn mà chờ chết.
– Liễu Nhị Ngốc, ngươi thật đáng thương!
Trầm Tiểu Điệp bỗng nhiên nói:
– Có điều ta cũng gặp vận xấu.
– Vận xấu?
Liễu Nhị Ngốc nói:
– Xấu cái gì?
– Bức sơ đồ phác thảo kia ta đã quên mang theo bên người.
– Ngươi quên?
Lý Thiết Đầu kêu to:
– Con nhóc, đừng giả vờ, ngươi muốn lừa gạt bổn tọa phải không?
– Không phải, ta không lừa ngươi.
– Nói bậy!
– Đây là sự thật.
– Sự thật à? Bổn tọa không tin.
– Vậy ngươi muốn thế nào?
Trầm Tiểu Điệp nói:
– Ta là một nữ hài tử, chẳng lẽ ngươi muốn lục soát một phen?
– Bổn tọa đương nhiên phải lục soát.
Lý Thiết Đầu kêu lên:
– Phải lục soát thật kỹ, lục soát tỉ mỉ, lục soát từ trên xuống dưới.
– Được, vậy ngươi tới lục soát đi!
– …?!
– Thách ngươi cũng không dám.
Bỗng nhiên Trầm Tiểu Điệp cười nhạt:
– Ta đã sớm biết rõ chẳng qua ngươi chỉ đang giả vờ. Ngươi mà dám xuống đây, ta sẽ khiến cho ngươi từ Lý Thiết Đầu biến thành Lý Vô Đầu (không đầu).
– Cái gì? Ngươi…
Lý Thiết Đầu nổi giận.
– Ít nhất cũng phải bẻ gãy một chân của ngươi.
Trầm Tiểu Điệp vẫn tiếp tục:
– Để Lý Thiết Đầu biến thành Lý Thiết Quải (chống nạng).
Lý Thiết Đầu không nói gì.
– Đúng, cô nghĩ thật tuyệt vời.
Liễu Nhị Ngốc tiếp lời khen:
– Dù sao hắn cũng phải đổi một chữ.
– Có lẽ không chỉ một chữ.
Trầm Tiểu Điệp cười cười.
– Không chỉ?
– Có lẽ ba chữ này toàn bộ đều nên đổi.
– Toàn bộ, vậy phải đổi ra sao?
– Chuyện này ta không biết.
Trầm Tiểu Điệp cười cười, bỗng nhiên lớn tiếng nói:
– Dù sao hắn cũng không phải là Lý Thiết Đầu.
Không phải là Lý Thiết Đầu? Liễu Nhị Ngốc giật mình, cảm thấy bất ngờ.
Không phải Lý Thiết Đầu thì là ai? Hắn đã lộ ra sơ hở ở đâu?
Chỉ thấy thân thể Trầm Tiểu Điệp dịch chuyển, quay về phiến cây rừng thấp, gọi to:
– Thu Sơn Hàn! Ngươi cần gì phải giấu đầu lòi đuôi như vậy?
Trong rừng cây thấp hoàn toàn yên lặng, chỉ có gió đêm vi vút,.
– Đúng rồi, ba chữ này của ngươi cũng nên đổi đi.
Trầm Tiểu Điệp cất cao giọng, gọi to:
– Thu Sơn Hàn cái gì, ngươi rõ ràng là Thưởng Hoa Công Tử Lam Ngọc Phi, đúng không?
– Ha ha, rất đúng!
Trong rừng cây thấp bỗng nhiên vang lên tiếng cười:
– Nhìn không ra ngươi quả thật lợi hại.
– Ngươi đã phục chưa?
– Nực cười, bổn công tử lẽ nào chỉ có một chút thủ đoạn đó?
– Hừ, đừng khoác lác!
Trầm Tiểu Điệp cười nhạt:
– Ngươi tìm người giả mạo Phi Long bang chủ Lý Thiết Đầu, không sợ Lý Thiết Đầu thật sự tìm ngươi tính sổ sao?
– Hắn sẽ không tìm ta.
– Vì sao?
– Hắn là một người rất bận rộn, nhất là lúc này đang bận muốn chết.
Trong rừng cây thấp lại vang lên tiếng cười của Lam Ngọc Phi:
– Đâu có thời gian mà tìm ta.
– Hắn ta bận cái gì?
– Bận tìm ngươi.
– Ồ, ta hiểu rồi.
Trầm Tiểu Điệp khóe miệng một mỉm cười:
– Ngươi không biết đã dùng quỷ kế gì gạt hắn đi, sau đó lại tìm tên này giả mạo tên tuổi của hắn tới đây đối phó ta?
– Ngươi đoán đúng rồi, có điều còn phải thêm vào một tên Liễu ngốc tử nữa.
– Đáng tiếc là diệu kế của ngươi không thành.
– Ai nói là không thành?
Trong rừng cây thấp vang lên tiếng cười đắc ý của Thưởng Hoa Công Tử Lam Ngọc Phi:
– Ngươi cho là không bàn giao tấm sơ đồ khiến cho bản công tử hài lòng, lại có thể đi như vậy được sao?
– Không đi được?
Trầm Tiểu Điệp cười lạnh một tiếng:
– Chẳng lẽ ngươi còn bố trí thập diện mai phục sao?
– Khẩu khí của ngươi quả thật không nhỏ.
– Lời này hiểu thế nào?
– Chỉ bằng hai ngươi mà phải cần đến thập diện mai phục sao?
– Cho dù không cần đến thập diện mai phục, cũng không thể chỉ bằng vài lời nói suông.
Trầm Tiểu Điệp nói:
– Trốn trốn tránh tránh như vậy, chẳng phải buồn cười lắm sao!
– Đợi lát nữa bản công tử sẽ cho ngươi khóc.
– Khoác lác cũng vô dụng.
Trầm Tiểu Điệp khinh thường nói:
– Đừng tưởng rằng có cánh rừng này hộ thân, chúng ta sẽ không dám tiến vào tìm ngươi.
– Hừ, gặp rừng thì chớ nên vào, tốt nhất ngươi nên cẩn thận một chút.
– Ngươi đang dùng phép khích tướng sao?
– Cứ cho là phải đi.
Chỉ nghe tiếng của Lam Ngọc Phi vọng ra:
– Dù sao ta cũng chẳng việc gì phải mạo hiểm như vậy.
– Ta thì ngược lại muốn mạo hiểm một phen.
– Hoan nghênh!
Trầm Tiểu Điệp ngẩng đầu nhìn sang, phát hiện trên tảng đá nhô ra kia đã trống không, người áo đen giả mạo Lý Thiết Đầu đã sớm biến mất không dấu vết. Nàng quay sang Nhị Ngốc:
– Ngươi nói xem, chúng ta có nên mạo hiểm như vậy hay không?
– Tên này thật là khó ưa.
Liễu Nhị Ngốc nói.
– Ngươi muốn nói là nên mạo hiểm một phen?
– Đúng, để ta lên trước!
– Ngươi lên trước? Vậy ngươi sẽ đánh thế nào?
Trầm Tiểu Điệp cười cười nói:
– Ngươi cũng không phải làm bằng sắt thép.
– Cô muốn nói…
– Ngươi nhìn xem, trên bờ sông hình như còn có một đống cỏ khô.
Trầm Tiểu Điệp nói:
– Mau đi lấy một ít qua đây…
– Cỏ khô? Chẳng lẽ cô muốn…
– Phóng hỏa!
Trầm Tiểu Điệp lớn tiếng:
– Thừa dịp gió đêm đang mạnh, gió trợ thế lửa, từ đầu gió phóng hỏa, đốt một lần sạch cả cánh rừng này.
– Tuyệt! Thật là tuyệt diệu!
Liễu Nhị Ngốc tán thưởng:
– Ta sẽ đi ngay.
Chiêu này đích xác rất tuyệt diệu, quả thật là một tuyệt chiêu. Chỉ cần lửa bốc lên, ánh lửa hừng hực, cho dù không cháy sạch phiến cây rừng này, còn ai có thể ẩn thân trong đó?
“Băng băng băng”, trong rừng cây thấp bỗng nhiên vang lên những tiếng dây cung.
Liễu Nhị Ngốc còn chưa đi được vài bước, chỉ nghe “vút vút vút”, mấy mũi tên nhọn đã như châu chấu bắn qua.
Thì ra trong rừng đã mai phục cung nỏ.
Lúc này hiển nhiên bọn họ đã bắt đầu lo lắng, sợ lọt vào kiếp nạn hỏa thiêu, vội vã tiên phát chế nhân.
Đáng tiếc dây cung phát ra tiếng động, tên nhọn xé gió cũng phát ra tiếng rít, mặc dù là ám khí nhưng đối với những hảo thủ có thân pháp linh hoạt cũng không thể tạo thành thương tổn. Thân thể Liễu Nhị Ngốc chỉ lướt nhẹ vòng qua, đã tránh khỏi năm sáu mũi tên nhọn.
Tay phải của hắn giơ lên, hai ngón tay kẹp lấy một mũi tên.
– Lam Ngọc Phi!
Trầm Tiểu Điệp hừ lạnh một tiếng, nói:
– Nếu như chỉ có một chút bản lĩnh đó, cần gì phải mất mặt như vậy.
– Ai mất mặt?
Lam Ngọc Phi bỗng nhiên từ trong rừng chui ra:
– Chẳng qua bổn công tử chỉ muốn bớt chút chuyện mà thôi.
– Cái này gọi là bớt chuyện sao?
– Động tay động chân luôn luôn rất phiền phức.
– Ngươi sợ phiền phức à?
– Bổn công tử sống an nhàn sung sướng, chây lười thành tính.
Lam Ngọc Phi nói:
– Luôn không muốn đổ mồ hôi.
– Sao không nói là sợ đổ máu?
– Chuyện này có gì phải sợ, bổn công tử không biết đã thấy qua bao nhiêu cảnh thê thảm, máu tanh đầy đất, bụng phá ruột lòi, bay đầu đứt tay.
Lam Ngọc Phi nói:
– Dù sao đều là máu của người khác…
– Hôm nay có lẽ sẽ đến phiên ngươi rồi.
– Ta à? Ha ha…
Lam Ngọc Phi liên tục cười nhạt:
– Nói đi, tên nào muốn lên trước?
Hắn đột nhiên thay đổi dáng điệu, xem ra rất có khí khái, không biết là dựa vào cái gì.
– Là ta.
Trầm Tiểu Điệp nói.
– Không, để ta lên trước!
Liễu Nhị Ngốc tiến lên phía trước ba bước.
– Hà hà, đôi lứa tình thâm, thật khiến cho người ta cảm động.
Lam Ngọc Phi đưa tay lên vai, “cheng” một tiếng, rút một thanh kiếm.
Kiếm dài ba thước, ánh xanh lưu chuyển, lấp lóe dưới ánh sao.
Liễu Nhị Ngốc không để ý tới lời nói lỗ mãng của gã, ánh mắt sáng ngời chỉ nhìn chằm chằm vào thanh kiếm trong tay gã.
– Kiếm tốt!
Hắn lớn tiếng khen ngợi.
__________________
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện: