[Dịch]Ngân Thỏ Kỳ Duyên- Sưu tầm - Chương 81: Tam sinh tam thế, vẫn như hôm qua (2)
- Home
- [Dịch]Ngân Thỏ Kỳ Duyên- Sưu tầm
- Chương 81: Tam sinh tam thế, vẫn như hôm qua (2)
Tất Phượng sắp về rồi, chuyến đi này của hắn mất năm mươi năm, nhưng so với ngàn năm trước, thì có đáng là gì đâu. Chỉ là ta không ngờ được, chủ nhân Vân Cảnh ngoài mang Tất Phương ở bên ngoài về, còn mang theo về một con thỏ mắt đỏ tai cụp nữa.
Ở lâu bên cạnh chủ nhân vậy, mỗi cử chỉ hành động của ngài ấy ta đều thấy rõ ngài ấy đối với con thỏ này không tầm thường, thậm chí…
“Thắng Ngộ”
Ta biến thành hình người, quỳ một chân dưới đất, lẳng lặng đợi chỉ thị này của ngài ấy.
“Sau này ngươi phụ trách chăm sóc cho Tuyết Cầu chuyện ăn uống hàng ngày, nàng muốn ăn gì thì cho nàng ăn cái đó”
“Vâng, chủ nhân”
Tiếp xúc lâu ngày với tiểu tổ tông này ta mới biết được, nàng quả thật chẳng giống con thỏ bình thường tý nào, vì nàng đến, cả Côn Lôn lần đầu lại ngập tràn sức sống, đến cả ta cũng đi theo bận rộn vui vẻ.
Từ khi tiểu tổ tông và chủ nhân Vân Cảnh đi một chuyến tới thọ yến của Vương Hậu Côn Lôn về, giữa hai người dường như có gì đó không rõ, nhưng ta biết, Vân Cảnh và tiểu tổ tông cũng giống như ta và Tất Phương bây giờ vậy, dùng lạnh lùng tạo ra khoảng cách, không thể tới gần, chỉ yên lặng bảo vệ.
“Thắng Ngộ vừa đi gặp điện hạ rồi, điện hạ đã nhiều ngày bận rộn, vì thế không có thời gian chơi với ngươi. Nhưng ngài ấy có nói qua, cho ngươi ăn nhiều một chút, cung Nguyệt Miện chính là nhà ngươi, đợi khi nào ngài ấy rảnh sẽ tới tìm ngươi” Không đành lòng thấy tiểu tổ tông khổ sở, ta cố sức nói dối, chỉ hy vọng nàng ấy có thể sớm mau khỏe lại.
Ta nhớ ta đối đãi với tiểu tổ tông như vậy từng khiến cho Tất Phương không chịu nổi oán giận không chỉ một lần, vì trước kia, ta dịu dàng chỉ dành cho Tất Phương, mà hiện giờ lại phần cho người khác.
Mãi cho tới khi họ hòa hảo lần nữa, ta mới thở phào nhẹ nhõm, ỷ ôi như vầy, y như ta và Tất Phương lúc trước vậy.
“Thắng Ngộ, điện hạ lúc này đang làm gì?”
Hiện giờ Tất Phương dĩ nhiên là hiểu sứ mạng của mình, trong mắt trong lòng hắn đã không có mình Thắng Ngộ ta nữa. Ta hơi bực, bực sự vô tình của hắn, đảo mắt đã quên mất ta, bực mình ngốc, chỉ đơn giản nói thích mà chẳng nói ra lời.
“Tất Phương, ngươi lớn giọng vậy làm gì, điện hạ và tiểu tổ tông đang ngủ trong đó đó, đừng có quấy rầy họ, để cho họ ngủ đi”
“Cái gì! Ngủ cùng nhau á? Con thỏ này chẳng phải vẫn chưa thể biến hình đó sao!”
Ta khẽ nhíu mày, tuy đi thế gian những năm mươi năm rồi, hắn có chút chẳng học được gì. Túm mạnh dúm lông trên đỉnh đầu hắn, kéo ra ngoài, “Tốt, ở thế gian ngây người vài năm, cái khác không học, lại học được chuyện này, hôm nay không giáo huấn ngươi, ngươi sẽ không ngoan rồi” Giọng tuy không vui, bên miệng ta lại nhếch lên cười, đã bao lâu không dễ như vậy, thấy chủ nhân và tiểu tổ tông, trong lòng lại dâng lên cảm động vô hạn.
Nhìn chủ nhân Vân Cảnh dứt khoát quyết tâm mang theo tiểu tổ tông rời đi Côn Lôn, ta rất hâm mộ, nhưng cũng bất đắc dĩ, hiện giờ Tất Phương đã không phải một mình Tất Phương của ta nữa.
Chủ nhân và tiểu tổ tông rời đi mười năm, rốt cuộc Tất Phương tròn một ngàn tuổi biến hình. Ta một thân một mình đứng ở trong Thưởng Tuyết Các, ở đây dù là thưởng tuyết, nhưng Côn Lôn quanh năm cũng sẽ không có tuyết. Tơ liễu phất phơ theo gió, cũng có mấy phần giống tuyết trắng.
Vươn tay, chịu sự mềm mại của đám lông chim còn nhẹ hơn tơ liễu, trái tim cũng bay đi xa, xa tới mức cả đời này ta cũng không quên được hồi ức, mang theo ngọt ngào và đau khổ. Ở xa, một nam tử đi về phía ta cười, nháy mắt lệ rơi đầy mặt, tầm mắt mơ hồ, song ánh mắt cố chấp vẫn dính trên người nam tử áo xanh ôn hòa ấy.
“Thắng Ngộ…” Hắn khẽ gọi về ta, dường như trở lại lúc trước, vẫn dịu dàng như vậy.
Vẻn vẹn hai ngàn năm, ức biến nghẹn ứ ta biến thành căm phẫn nắm chặt tay đánh mạnh lên thân thể rắn chắc của hắn, lại nhẹ tay chút, chỉ có hắn biết, mỗi cái đánh ấy của ta đều rất nhẹ không có cảm giác đau, ta mãi vẫn thương hắn, luyến tiếc hắn…
“Tại sao khóc, ta còn định sau khi biến hình sẽ để cho nàng là người đầu tiên nhìn thấy kìa, sớm biết thế này, ta sẽ không tới nữa” Tất Phương nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt ta rơi ra, chỉ là hắn không biết, hắn càng dịu dàng, ta lại càng khóc nỉ non.
“Thắng Ngộ, nàng có biết ta đã đợi giờ khắc này ngàn năm rồi không, ta nghĩ muốn cưới nàng làm vợ, nàng có chịu không?” Tất Phương vui mừng ôm ta vào lòng, cũng nói đây hứa hẹn cả đời chẳng dám nghĩ xa vời.
“Ta đồng ý, ta đồng ý…”
Chỉ là ngày hôm ta và Tất Phương thành thân ấy, lại nổi lên dị biến, ta bị người ta cướp đi, là nam tử mắt vàng có nốt ruồi đỏ yêu tà giữa trán.
Hắn nhìn một thân quần áo cưới đỏ thẫm của ta, không lên tiếng, dường như nhìn ai đó xuyên thấu qua ta vậy, nhưng thật sâu bên trong lại lộ ra sự tà mị dịu dàng khác hẳn bên ngoài.
“Ngươi đã hầu hạ Tiểu Cầu Nhi bao lâu rồi?” Mãi lâu sau hắn mới chua xót mở miệng, hỏi ta.
Tiểu Cầu Nhi…. Lúc đầu ta mờ mịt nhìn hắn, rồi lập tức nhớ lại, tên tiểu tổ tông, Tuyết Cầu…
“Từ lúc nàng ấy về cung Nguyệt Miện, mãi cho tới khi đi, đều là do Thắng Ngộ hầu hạ nàng ấy cả” Ta biết nửa khắc trước hắn sẽ không giết ta, vì thế ta muốn đợi Tất Phương đến, ta còn muốn sống cả đời với hắn nữa.
“Ha ha, vậy thì nói chuyện về nàng ấy với ta đi, càng kỹ càng tốt” Nam tử lộ ra thần sắc hứng thú, chỉ là con ngươi lười nhác ấy nhìn ta cứ như vật chết vậy, chẳng có tý tình cảm nào.
Ta cố sức nhớ lại từng chút từng chút một mỗi khi sinh hoạt chung một chỗ với tiểu tổ tông, cố sức đem mọi chuyện miêu tả tỉ mỉ tường tận cho hắn nghe.
Nhưng câu chuyện xưa rồi cũng có lúc kết thúc, ta nói xong nam tử mắt vàng chậm rãi đứng lên, hướng cách đó không xa nhoẻn miệng mỉm cười, “Hôm nay thu hoạch rất phong phú, cái gì tới cũng tới rồi”
Ta bỗng dưng quay đầu, liếc mắt một cái thì thấy Tất Phương đang vội vã chạy tới đầy kích động và lo lắng, khi thấy ta bình an không sao, mới thở phào nhẹ nhõm.
“Thắng Ngộ, nàng không sao chứ!” Hắn xông lên ôm lấy cổ ta, ta mỉm cười lắc đầu. Nào biết, vào thời khắc ấy, nam tử mắt vàng lại cười khẽ nói, “Không sao hả? Không sao thì việc gì ta phải cố bắt ngươi đến chứ”
Tất Phương nghe xong mặt biến sắc, hắn nhìn nam tử khó chịu. Ta định an ủi hắn, giữa mũi bay tới mùi thơm lạ lùng, cơn buồn ngủ ập tới, ngủ rất say sưa.
Kết quả Tất Phương và nam tử kia nói gì, làm gì ta, ta cũng không biết, bởi vì đợi lúc ta tỉnh lại, ta đã nằm trên giường, còn Tất Phương luôn dịu dàng nắm tay ta, một khắc cũng không ngừng lay ta, tựa như ta năm đó.
“Thắng Ngộ, không sao, ta sẽ bảo vệ nàng, đừng sợ” Tất Phương cúi người ôm lấy ta, an ủi ta, nụ cười khổ trên mặt lại khiến ta nháy mắt hiểu ra, nhất định là có chuyện gì xảy ra rồi, chỉ là ta không có đủ lực để ngăn lại tất cả những điều này.
Thời gian trôi qua, tám phương đại lục truyền tới tin tức mơ hồ khiến người người kinh hoảng, tộc giao long sau nhiều năm yên lặng lại bắt đầu rục rịch. Ta ngày nào cũng nhìn Tất Phương bận rộn không ngừng, đành ở lại cung Nguyệt Miện đợi hắn về, dùng nụ cười xóa tan đi mệt mỏi của hắn, ít nhất, ta không muốn trở thành gánh nặng của hắn.
“Thắng Ngộ, tộc trưởng tộc Phượng Hoàng đã đổi chủ rồi” Thần sắc Tất Phương càng ngày càng thêm nặng nề, ta nhìn thấy sự đau đớn trong mắt, lại ép mình không được để lộ ra lo lắng sợ hãi.
“Trong tộc chính biến sao?”
“Không, đúng là lúc trước có một vị Phượng Vương tự động thoái vị, cụ thể ra sao thì chúng ta không biết. Nhưng Phượng Vương vừa nhậm chức thì không phải là kẻ dễ chọc, khác hẳn với vị ôn hòa lúc trước, vị này cáu kỉnh khó chịu hơn nhiều”
“Huynh định nói là chỉ cây dâu mắng cây hòe sao, huynh ghét ta chưa đủ dịu dàng đúng không!” Không đành lòng nhìn hắn nhíu mày, ta yên lặng hít sâu một hơi, cắn mạnh lên cánh tay hắn, chẳng khách sáo nhéo lỗ tai hắn.
“Nương tử, đừng đừng, ta nào dám chứ!”
“Hừ, xem huynh có gan này không”
Dưới lo lắng của Tất Phương, cuối cùng đại chiến cũng bùng nổ, mà cố tình vào thời điểm này ta lại có con của ta và Tất Phương, chỉ là không biết đây đến tột cùng là bất hạnh hay hạnh phúc nữa.
Nói cho Tất Phương tin tức vào giờ này, trên mặt hắn nổi lên xao động không cười, nhìn còn chói mắt hơn cả mặt trời. Hắn dè dặt cẩn thận ôm lấy ta, cách lớp quần áo xoa xoa cái bụng chứa sinh mạng nhỏ chưa có động tĩnh gì, nhìn ta cười ngây ngô.
Ta nhìn hắn vui vẻ vậy, do dự mãi mới mở miệng hỏi, đó là kết quả ta suy nghĩ rất lâu rồi, “Hiện giờ thời khắc loạn lạc này, chúng ta có thể không cần đứa bé này…”
Tất Phương vừa nghe ta nói vậy, nao nao, lập tức buồn bực ôm chặt lấy ta, “Làm sao không cần chứ, nó là con của ta và nàng, ta còn muốn tận tai nghe nó gọi ta là phụ thân kìa, sao có thể không cần chứ!” Tất Phương lần đầu tiên kích động như vậy, ta cho là hắn vẫn lấy tộc Phụ Hý làm trọng, hiện giờ mới biết, ta và đứa bé, cái nhà này, với hắn mà nói là quan trọng nhất.
Nhưng điều khiến chính ta không ngờ tới là, Tất Phương lại lén gạt ta hạ phàm đem chủ nhân Vân Cảnh và Tiểu tổ tông Tuyết Cầu tìm về.
“Tất Phương ngươi tên ma quỷ này! Cuối cùng cũng biết trở lại, ta còn tưởng ngươi có người mới không cần hai mẹ con ta nữa chứ” Hắn vừa đi lâu như vậy, ta sớm đã tâm phiền ý loạn, hiện giờ thấy hắn trở về, càng không nhịn được cáu kỉnh.
Thấy hắn giấu con mắt thứ ba, trong lòng càng thêm khổ sở, “Ngươi tai sao lại giấu mắt thứ ba đi thế? Sợ người khác biết ngươi đã có vợ đúng không?” Nói thì nói vậy, trong lòng lại nghĩ vừa mới gặp Tất Phương, lại khiến cho ta khó quên được bộ dáng, vì sao lại đem giấu mắt thứ ba đi…
“Đi lần này mấy chục năm, thế như lại bỏ lỡ đại hôn của hai người ngươi và Tất Phương, Thắng Ngộ…” Chính là lúc vừa thấy cô gái áo trắng kia, ta lại không kìm được ghen tị, hóa ra, phụ nữ có con lại có cảm xúc hay thay đổi đến vậy. Nhưng ta lại chưa bao giờ liên hệ nàng ấy có liên quan gì tới tiểu tổ tông Tuyết Cầu, hóa ra tiểu tổ tông đã có thể biến hình, trước khi đi nàng ấy còn có thể được chủ nhân ôm vào trong lòng, hiện giờ tất cả cũng thay đổi, tuy mới có mấy năm…
“Thắng Ngộ, mấy năm năm có khỏe không, Tất Phương đối xử với ngươi có tốt không?”
Không kìm được nước mắt, “Tốt, tất cả tốt lắm, Thắng Ngộ rất hạnh phúc”
Tiểu tổ tông Tuyết Cầu thấy ta khóc cũng khóc theo, vừa khóc vừa không quên an ủi ta, “Đừng khóc, ngươi đừng khóc, ảnh hưởng tới thai nhi. Ngươi nhìn một nhà ta này, Quá Nhi hiện giờ hoạt bát như vậy, nhất định con của ngươi và Tất Phương cũng sẽ là một đứa trẻ ngoan ngoãn, đừng có khóc”
Ta cho là bọn họ trở lại, cuộc sống sẽ được yên ổn, ai ngờ thế sự khó lường. Đầu tiên là tiểu tổ tông Tuyết Cầu mất tích, đợi chủ nhân Vân Cảnh đón nàng ấy về, nàng ấy không còn mở miệng cười ngọt ngào gọi ta một tiếng “Thắng Ngộ” nữa.
Rồi sau đó, tộc giao long không đánh mà thua, ngay lúc các tộc nhảy nhót ca hát, ta cũng vì bản thân đã mấy ngày không thấy Tất Phương thì lo lắng mãi. Mãi cho tới khi Chu Yểm khổ sở tìm được ta, không ngừng được bi thương nói với ta, “Thắng Ngộ, Tất Phương giết Bệ hạ, hắn…”
Còn chưa nghe xong, ta đã ngất đi. Vì sao ông trời lại đối xử như vậy, lại phải đợi hắn, vì sao…
Lúc tỉnh lại, chủ nhân Vân Cảnh yên lặng đứng bên nhìn ta, mãi sau, ngài ấy lại quay lưng đi, khoanh tay nói, “Thắng Ngộ, ta ngươi ba người làm chủ tớ đã lâu rồi, đi nhìn hắn chút đi, giết Phụ Vương, hắn không thể không chết”
Nước mắt sớm làm mờ mắt ta, mắc giữa đường, kết qủa vẫn chấm dứt bằng cái chết.
Trong tù, nhìn bóng áo xanh có vẻ gầy xuống, rõ ràng hắn giống như chiếc lá xanh ở kiếp trước vậy, giật mình tỉnh mộng.
Hắn quay đầu thấy ta, run sợ một lát, nhìn ta mỉm cười, gọi khẽ, “Nương tử”
Ta cầu xin thủ vệ coi cửa, cho ta đi vào. Liều lĩnh bổ nhào vào người hắn, khóc lóc ầm ĩ, “Tất Phương, ta cũng biết, là vì ta rồi, là vì ta huynh mới nghe lời người nam nhân kia nói, vì ta huynh cả mạng cũng không cần, huynh là thánh thú muốn bảo vệ tộc Phụ Hý cơ mà, sao huynh có thể làm thế vì ta chứ”
“Nương tử, vì nàng ta có thể làm bất cứ cái gì. Chỉ tiếc ta không thể nhìn thấy đứa bé sinh ra, không thể được nghe nó gọi ta một tiếng phụ thân rồi”
“Đừng, đừng mà….” Ta liều mạng lắc đầu, chỉ cầu hắn đừng bỏ ta lại một mình.
“Nương tử, kiếp sau, Tất Phương sẽ quên nàng, hơn nữa không còn nhớ nổi nữa, nhưng dù là thế, nàng cũng vẫn nhớ, yêu nàng vĩnh viễn là sứ mệnh của ta sau này, Tất Phương vĩnh viễn không phụ nàng.”
Đó là lời nói sau cùng của Tất Phương với ta. Ngàn năm trước, nam tử mắt sáng nói dịu dàng với ta, “Thắng Ngộ, nàng biết không, Tất Phương không có cha mẹ, chết bất kỳ chỗ nào thì sinh ra trứng, không ngừng luân hồi, nhưng hầu hạ chủ nhân chỉ có một người, đó chính là chủ nhân Phương Tây. Thắng Ngộ, Tất Phương cầu nàng một chuyện có được không? Tất Phương sẽ quên nàng, hơn nữa cũng không nhớ ra nổi, nhưng dù là thế, nàng cũng phải mang theo Tất Phương sống lại trở lại Phương Tây, hầu hạ người đứng đầu Côn Lôn là sứ mệnh mỗi kiếp của ta”
Mà hiện giờ, lúc hắn lại biến mất bên ta lần nữa, hắn lại nói với ta, sau này mỗi kiếp của hắn cũng là vì yêu ta mà sống.
“Nương, khi nào phụ thân mới có thể chui ra từ trong trứng này vậy?”
“Nhanh thôi, đợi Tư Nhi trưởng thành, ông ấy sẽ trở lại bên cạnh chúng ta lần nữa” Ta ôm lấy Tư Nhi của ta, còn Tư Nhi lại ôm quả trứng cũng là sinh mệnh quan trọng kia, bên trong đó chứa đựng tất cả yêu thương của ta.
“Phụ thân cũng sẽ giống nương cũng thương Tư Nhi đúng không?” Tư Nhi ngửa đầu nhìn ta, bộ dáng nho nhỏ của nó giống hắn bảy tám phần.
“Ừ, bởi vì phụ thân con đúng là người dịu dàng nhất trên đời này” Ta ngẩng đầu lên bình tĩnh nhìn bầu trời, cười khẽ.
Tam sinh tam thế, vẫn như hôm qua.