[Dịch]Nắm Giữ Vận Mệnh - Sưu tầm - Chương 10
Trở về Tĩnh vương phủ, Sở Thiếu Dục liền cho gọi Mộ Viễn, phụ tá bên người của hắn đến thư phòng. Sự việc Mộc Phương Chi vừa nói, hắn muốn một lần nữa xác định lại cho rõ.
“Vương gia cho gọi thuộc hạ đêm khuya có việc gì sai khiến?”
“Ngươi có nghe đến việc hồn phách một người có thể chuyển sang thân xác một người khác hay không?”
Nghe xong câu hỏi, Mộ Viễn nghi hoặc nhìn hắn, câu hỏi này cũng không khỏi có chút quái lạ đi. Vương gia của hắn vốn dĩ không phải là người tin vào ba cái thứ ma quái quỷ thần nào đó, vì cớ gì đêm khuya cho gọi hắn tới lại không phải vì chuyện quan trọng gì mà chỉ là hỏi chuyện này? Nhưng rốt cuộc hắn cũng không dám không trả lời, đành mở miệng nói.
“Chuyện này… thuộc hạ lúc còn sinh hoạt ở Tây Vực quả thật có nghe một số thầy pháp nơi đó nhắc đến. Bọn họ có nói đến một việc, khi hồn phách rời khỏi thể xác, có một số không theo thói thường đi xuống địa phủ báo danh, nếu họ vì gặp một việc cực kỳ uất ức mà dẫn đến cái chết, thì hồn phách có thể xuyên qua không gian mà tiến nhập vào cơ thể của một người khác đang cận kề cái chết.”
“Thật vậy sao? Vậy linh hồn đó có thể ở luôn trong thân xác mới hay không?”
“Cái đó còn phải tùy thuộc vào linh hồn chủ thể có muốn rời bỏ thân xác của mình hay không. Nếu là không thì sớm muộn cũng sẽ đấu với linh hồn cư ngụ trong thể xác kia, dù sao một thể xác cũng không thể chứa chấp được hai linh hồn cùng lúc mà, không phải sao? Mà ngài hôm nay sao lại hỏi vấn đề này?”
“Không có gì, ta chỉ là hôm nay có nghe qua ở tửu lâu, tò mò nên mới hỏi ngươi một chút mà thôi. Ngươi lui xuống đi!”
“Vậy vương gia đi nghỉ sớm, thuộc hạ xin phép cáo lui!”
Sau khi Mộ Viễn ôm một bụng nghi hoặc không có lời giải rời đi, Sở Thiếu Dục cũng không ngủ được, trằn trọc cả đêm trong thư phòng, trong lòng không ngừng lo lắng, hình ảnh ánh mắt nàng đầy thâm tình nhìn hắn, ca từ da diết yêu thương, cùng nụ hôn như lửa nóng đó cứ quẩn quanh trong đầu óc mãi không tan. Nàng hình như vừa nãy có nói đến việc nàng bị người nhà ép đến đường cùng phải nhảy lầu tự vẫn hay sao, vậy cái này có tính là uất ức dẫn đến cái chết không?
. . . . .
Sáng hôm sau, tại phủ thừa tướng.
Xuân Trúc nhẹ nhàng đem chậu rửa mặt đặt trên ghế kê gần giường. Màn che nhẹ nhàng lay động một cái, một bàn tay nõn nà đưa ra vén lên một góc, Mộc Phương Chi hé mở đôi mắt long lanh chậm rãi đánh giá xung quanh một lần, sau đó nhìn đến Xuân Trúc đứng hầu bên cạnh, hỏi.
“Canh giờ này là canh giờ nào rồi?”
“Hồi tiểu thư, bây giờ đã là giờ thìn (7-9h sáng), nô tì thấy tiểu thư hiếm khi ngủ được ngon giấc như vậy nên không dám đánh thức.”
“ n, ta đã biết. Mau đem nước rửa mặt đến đây.”
“Là, tiểu thư!”
Khi trong buồng trong nàng còn đang rửa mặt chải đầu, phía bên ngoài đã nghe thấy tiếng bước chân vội vã truyền vào, Xuân Lan khuôn mặt tươi cười tiến vào.
“Hồi tiểu thư, Tĩnh vương điện hạ sáng sớm đã đến, ngồi chờ ở sảnh ngoài đã lâu!”
Mộc Phương Chi nghe vậy liền cau mày, không vui lên tiếng.
“Từ khi nào hắn đã có thể tự do tiến vào trong viện của ta như vậy? Chưa có sự đồng ý của ta, ngươi dám tự quyết định mời hắn tiến vào?”
Xuân Lan nghe xong cả người cứng đờ. Vốn dĩ hơn một tháng nay tiểu thư và Tĩnh vương điện hạ trở nên gắn bó thân mật, tiểu thư sớm đã lệnh cho các nàng phải tiếp đón điện hạ thật tốt mỗi khi ngài ấy đến đây không phải sao? Vì cớ gì hôm nay tiểu thư lại trách mắng nàng đây, thật kỳ lạ!
“Hồi tiểu thư, là chính người ra lệnh bọn nô tỳ phải tiếp đãi vương gia thật cẩn thận, người đã quên rồi sao ạ?”
“Ai cho các ngươi lá gan dám trả lời ta như vậy? Ra ngoài lãnh phạt năm hèo mau!”
Mộc Phương Chi tức giận quát lớn. Mệnh lệnh vừa được nói ra, cả hai người Xuân Trúc và Xuân Lan lập tức cứng đờ cả người, hơn một tháng nay được tiểu thư đối đãi như người một nhà, bao dung và quan tâm tựa như tỷ muội, các nàng đã sớm quên mất, tiểu thư chân chính vốn là một người hỉ nộ vô thường, hay nói đúng hơn, hỉ nộ của tiểu thư các nàng, chỉ tùy theo Tam vương gia mà thôi.
Xuân Lan vẻ mặt ủy khuất, lĩnh mệnh đi xuống. Còn lại Xuân Trúc đứng bên cạnh cũng không dám hó hé nửa chữ. Mộc Phương Chi thấy vậy, hài lòng nói.
“Từ nay nếu không có lệnh của ta, các người tuyệt đối không được tự ý một mình quyết định nữa, có biết chưa? Bây giờ mau dìu ta ra ngoài xem xem, rốt cuộc cái người kia đến đây là có việc gì?”
“Vâng, tiểu thư!”
. . . . .
Hôm nay, Sở Thiếu Dục mặc một thân trường bào màu lam đậm, cả thân hình thon gầy tỏa ra một cỗ khí chất thanh nhã thoát tục. Hiện tại, hắn ngồi trên ghế, bên cạnh là li trà tỏa khói nghi ngút. Suốt một đêm hôm qua hắn đã suy nghĩ thật kĩ, cuối cùng cũng làm ra quyết định, liền sáng sớm muốn chạy qua phủ thừa tướng, đích thân nói với nàng.
Nguyên lai, tình cảm ngày xưa của hắn với Mộc Phương Chi nghĩ kĩ lại cuối cùng cũng chỉ là một chút động lòng của thiếu niên mới lớn, sau đó mất nhiều năm theo đuổi nàng lại bị từ chối, với chấp niệm cùng sĩ diện của mình, hắn vẫn luôn cố chấp không muốn dễ dàng buông tay như vậy. Đường đường là Tĩnh vương gia, Tài thần đệ nhất trong thiên hạ, diện mạo lại anh tuấn bất phàm, thế nhưng theo đuổi không xong một nữ nhân, này là bao nhiêu sỉ nhục, vì phần sĩ diện này mà hắn vẫn kiên trì tưởng là chân ái mà đi theo nàng suốt mấy năm trời, hiện tại ngẫm lại, cư nhiên thấy bản thân quả thật ngây ngô, ngu xuẩn.
Nếu không có những lời hôm qua của nàng thức tỉnh, nếu không thực sự trải qua một tháng cùng nàng lưỡng tình tương duyệt, hắn quả thật không biết tình yêu chân chính chỉ thật sự có ý nghĩa khi hai bên cùng có cảm giác với đối phương, chứ không phải một mình đơn phương như hắn đã từng vậy. Tất cả những ý nghĩ này làm hắn như muốn mọc cánh bay đến bên cạnh nàng để nói hết với nàng. Chờ đợi cả đêm, cuối cùng cũng chờ được nàng thức dậy, tâm trạng Sở Thiếu Dục hiện giờ vô cùng hồi hộp, đến mức độ hắn nhìn đến ly trà cũng không dám uống, chỉ dùng cặp mắt chăm chú nhìn về phương hướng nàng sắp xuất hiện.
Mộc Phương Chi bước ra tới sảnh, nhìn thấy trong mắt là một cặp ngươi thâm tình, gắt gao chiếu đến trên người nàng, khẽ rùng mình một cái, ánh mắt không che giấu vẻ chán ghét, lên tiếng.
“Tĩnh vương điện hạ hôm nay quả nhiên rảnh rỗi, Tĩnh vương phủ không chuẩn bị nổi một ly trà ngon hay sao mà sáng sớm đã đến nơi này của ta uống trà?”
Một câu nói liền như một chậu nước lạnh, đem tình cảm đang cháy hừng hực của Tĩnh vương Sở Thiếu Dục tạt một lần tắt ngúm. Tia chán ghét trong mắt nàng vẫn còn chưa tiêu tán, hắn rõ ràng nhìn thấy trên biểu tình của nàng. Sở Thiếu Dục lại lâm vào nghi hoặc, không phải tối hôm qua vẫn còn tốt lắm sao? Vì sao mới qua một đêm đã liền thay đổi thái độ rồi? Không lẽ hành động cùng lời nói chần chừ tối qua của hắn đã thực sự chọc giận đến nàng? Nghĩ vậy, hắn liền mau chóng bỏ qua thái độ thay đổi có phần kì quái của nàng, dịu dàng mở miệng nói chuyện.
“Chuyện hôm qua nàng nói, ta đã suy nghĩ cả một đêm. Cuối cùng thì tình cảm với Mộc Phương Chi kia quả thật cũng chỉ là cố chấp thuở niên thiếu mà thôi, không thể xem là tình yêu được, mà một tháng qua ở chung với nàng, ta mới thật sự cảm nhận được cái gì là yêu, cái gì là chân ái. Cho nên ta hôm nay đến đây là muốn nói với nàng, mặc kệ nàng là từ đâu đến, mặc kệ nàng là ai, ta chỉ cần biết ta yêu nàng, yêu con người, tính cách của nàng là đủ, những thứ khác tuyệt không quan trọng.”
Ánh mắt Mộc Phương Chi sau khi nghe xong những lời này lóe lên một tia đố kị ,ghen ghét, nàng hừ nhẹ một tiếng giễu cợt.
“Hừ, những lời thâm tình như vậy quả nhiên động lòng người, có điều Tĩnh vương điện hạ hình như thổ lộ sai đối tượng rồi. Người mà ngài nên thổ lộ phải là Mộc Phương Hàn kia mới đúng, không phải là với ta.”
Những lời này thành công đem cả người Sở Thiếu Dục cứng đờ lại như khúc gỗ, thấy vậy Mộc Phương Chi không khỏi cảm thấy có chút thoải mái trong người, không do dự bồi thêm một nhát.
“Ha ha ta cũng không ngờ tình cảm ba năm trời của Tĩnh vương điện hạ lại rẻ mạt như vậy, chỉ cần một tháng thời gian liền có thể nói vứt bỏ liền vứt bỏ. Chậc chậc, không biết hiện giờ hồn phách của nàng ta có thể quay trở về thân xác nơi Lạc Nhai Cốc kia hay lại trở thành cô hồn dã quỷ cũng không biết chừng. Ta nghĩ, ngài có lẽ nên nhanh chân một chút, biết đâu còn có thể giúp người trong lòng mình nhặt xác ha ha.”
Nói xong liền cười ngất, gương mặt vốn xinh đẹp, nay vì tâm niệm độc ác xen lẫn làm nó trở nên méo mó, khó coi đến cực điểm. Nàng quả thật không cam lòng, nàng điên cuồng theo đuổi vị trí Tam vương phi kia những ba năm trời vẫn không tài nào kéo lại được một cái liếc mắt của ái nhân, vậy mà tiện nhân kia chỉ mất có hơn một tháng nói được liền được, kẻ đeo đuổi nàng hơn ba năm kiên trì, cho dù nàng xua đuổi hành hạ vẫn không sờn lòng, chỉ mất thời gian cũng hơn một tháng đó, liền nói không yêu nàng, tất cả chỉ là chấp niệm, hỏi nàng làm sao chấp nhận được. Vốn dĩ tất cả là của nàng, chỉ vì sự xuất hiện của cái thứ tiện nhân kia, mà tất cả đều quay lưng với nàng. Không, nàng muốn ả phải biến mất, vĩnh viễn biến mất, như vậy mới giải được nỗi hận trong lòng nàng thời gian qua.
Nhìn đến khuôn mặt xinh đẹp mà ngày xưa mình từng say mê, bây giờ vì giận dữ ghen tị mà trở nên vặn vẹo dữ tợn, xấu xí không nói nổi, Sở Thiếu Dục chợt cảm thấy một trận chán ghét vô hình trào lên trong lòng. Vì sao ngày xưa hắn lại mắt mù không nhìn thấy? Lại chỉ chăm chăm đâm đầu vào cái hố sâu này để giờ đây cảm thấy bản thân quả thật ngu xuẩn đến bực nào?
Khoan!
Nàng ta vừa nói cái gì?
Lạc Nhai Cốc? Không phải là Lạc Nhai Cốc cách kinh thành mười dặm về hướng Tây chứ?
Không được! Hắn nhất định phải đến kịp, không thể chậm trễ được!
Nghĩ xong, Tĩnh vương Sở Thiên Dục liền đứng bật dậy, lao ra ngoài như tên bắn, nhanh đến độ Mộc Phương Chi ngồi đó còn chưa kịp thu hồi biểu tình trên mặt, thoắt cái đã không thấy người đâu. Đến khi nhìn đến, người đã bỏ đi từ lúc nào, nàng giận dữ cầm ly trà trên bàn ném mạnh xuống đất, mảnh sứ, nước trà vương vãi đầy sàn nhà…
. . . . .
Lạc Nhai Cốc
Trong hang động nhỏ, người thiếu nữ nằm an tĩnh trên giường đá, bỗng hàng mi nàng khẽ động đậy, ngón tay hơi giật giật, hai mắt từ từ hé mở, không ai khác, đó chính là Mộc Phương Hàn, người đã từng nhảy lầu tự vẫn, cơ duyên xảo hợp thế nào lại xuyên không cả linh hồn và thể xác đến nơi đây. Nằm thêm một khoảng thời gian chừng vài khắc chung, nàng cố gắng khởi động nhúch nhích cơ thể một chút, vì nằm một chỗ hơn một tháng không cử động, cơ thể nàng có chút cứng ngắc, không có hơi sức.
Khó khăn ngồi dậy, đưa lưng dựa vào bức tường đá sát giường, suy nghĩ của nàng như không còn ở nơi này, mà đang bay về nơi có một người nàng vẫn tâm niệm kia, nàng nhớ da diết cái ôm siết, ôn nhu của hắn cùng nụ cười ấm áp kia, nhưng… khóe miệng Mộc Phương Hàn khẽ nhếch lên xót xa, chung quy người hắn yêu cũng không phải là nàng.
Lúc nghe những lời thổ lộ kia của hắn, nàng cảm thấy toàn thân mệt mỏi rã rời, cuối cùng một chút hơi sức chống cự giãy dụa với Mộc Phương Chi kia cũng không còn, liền dễ dàng bị nàng ta đánh bật ra khỏi thân xác nọ, cũng may, ông trời không tuyệt đường nàng mà cho linh hồn nàng quay trở về thân xác của chính mình.
Mộc Phương Hàn ngồi bất động như vậy trên giường thêm một ngày một đêm nữa, đến khi nàng hạ quyết tâm bước chân xuống giường, tìm lối đi ra ngoài, vừa đặt đôi chân trần xuống mặt đất lạnh lẽo, cả người liền ngã nhào xuống dưới, suy cho cùng, thân thể này cũng đã nằm trên giường hơn một tháng, cộng thêm nàng ngồi cả đêm dựa vào tường như vậy, thân mình đã sớm tê liệt.
Như vậy cũng tốt, cứ tê liệt hết toàn thân, đông lạnh luôn cả nỗi nhớ như kim châm vào lòng bây giờ thì càng hay. Đang miên man chạy theo suy nghĩ đau khổ của bản thân, Mộc Phương Hàn chợt nghe có tiếng bước chân sột soạt tiến tới gần, một giọng nói quen thuộc vang lên trong không gian, bay vào trong hang động.
“Phương nhi, nàng có ở đây không? Phương nhi!”
Cả thân mình nàng cứng đờ! Nàng không phải là mơ đi, giọng nói này hệt như giọng nói của Sở Thiếu Dục mà thời gian qua nàng hầu như nằm lòng. Nhưng cho dù là mơ, nàng cũng vẫn muốn lên tiếng đáp lại hắn, sau đó liền không suy nghĩ thêm, mở miệng muốn gọi, nhưng cổ họng một thời gian dài không có nước uống đã trở nên khô khốc, âm thanh phát ra chỉ là một tiếng nhỏ khàn khàn, tựa như gió thoảng.
“Dục… lang…”
Cố gắng hết sức phát ra hai tiếng xong, Mộc Phương Hàn suy yếu vô lực nằm trên đất, đó đã là cực hạn của nàng rồi, tiếng phát ra nhỏ như vậy, Dục lang của nàng liệu có nghe thấy chăng? Có lẽ là không đâu, âm thanh nhỏ đến đáng thương kia, đến chính bản thân nàng còn không chắc được đó là do mình phát ra, làm sao chàng có thể nghe thấy được…
Sở Thiếu Dục vốn là người tập võ công, năng lực càng cao thì nhĩ lực lại càng lợi hại, âm thanh kia quả thật vô cùng nhỏ yếu, nhưng cuối cùng vẫn lọt vào trong tai hắn. Vừa nghe được tiếng của nàng, cả khuôn mặt hắn tràn đầy kinh hỉ nhìn sang phương hướng tiếng kêu phát ra, liền thấy một hang động nhỏ, trước cửa mọc tràn lan hoa dại màu đỏ gần như muốn che lấp lối vào, phía trên hang động rêu xanh phủ dày đặc, quả nhiên nếu không để ý kĩ vốn là sẽ không phát hiện được địa phương này còn có một hang động như vậy.
Không chút chần chờ, hắn liền vạch cỏ xung quanh làm thành một lối đi nhỏ, hướng đến phía cửa hang đi tới. Vào đến bên trong, ánh vào trong mắt là hình ảnh một thiếu nữ mặc một bộ đồ kì lạ màu trắng, đang muốn hôn mê nằm trên đất, mái tóc chỉ dài qua vai một chút xõa tung, nhìn trong ánh sáng mờ mờ này thập phần ma mị, như một tiểu yêu tinh lạc xuống nhân gian. Sở Thiếu Dục nhanh chóng tiến đến gần, ngồi xổm xuống ôm đỡ cô gái vào trong lòng quan sát, run run giọng khẽ hỏi.
“Nàng là Mộc Phương Hàn, là Phương nhi của ta phải không?”
Thiếu nữ khẽ mở hé ra đôi mắt, nhìn tuấn nhan gần trong chốc lát, nàng nhếch miệng nở một nụ cười đắng chát thì thào.
“Dục lang, có phải là ta đang nằm mơ không? Ta lại có thể gặp được chàng trong giấc mộng của ta…”
Khóe mắt không kiềm chế rơi xuống hai giọt lệ lóng lánh, Sở Thiếu Dục nhìn thấy trong lòng như bị ai đó hung hăng nhéo một cái, một cảm giác đau đớn xót xa không thể gọi tên tràn lan, nhẹ nhàng ôm lấy tiểu nhân nhi vào trong ngực, dịu dàng an ủi.
“Nàng không phải mơ, là Dục lang của nàng đây. Ta đến đón nàng. Sau này ta nhất định không để nàng chịu bất kỳ ủy khuất nào nữa. Ngoan, chúng ta cùng nhau hồi phủ!”
Lúc này, Mộc Phương Hàn đã lâm vào hôn mê không còn biết gì. Suốt quãng đường hắn di chuyển nàng từ dưới đáy cốc lên trên, đưa vào xe ngựa, nàng đều chỉ an tĩnh nhắm mắt, không một chút phản ứng, làm cho Sở Thiếu Dục gấp gáp muốn điên rồi, cũng may, khi hắn đưa tay dò nhịp mạch của nàng vẫn phát hiện còn phản ứng, liền không chút chậm trễ cho xe ngựa chạy như bay vào trong thành, tiến thẳng về Tĩnh vương phủ.