[Dịch]Mười Dặm Hồng Trang - Sưu tầm - Chương 5: Cố nhân (3)
Tuy tuổi Sơ Tuệ không lớn, nhưng hơn người ở điểm chững chạc, hai người đều không có bạn bè nào khác nên trò chuyện với nhau rất rôm rả. Nhưng các cô nương thì có chuyện gì quan trọng chứ, chung quy vẫn là bàn chuyện thêu thùa, may vá, son phấn, phong nhã một chút thì là thơ ca. Dù sao Hà tam cửu là người dạy học, con gái của ông đương nhiên cũng biết viết chữ ngâm thơ.
Búi tóc Đọa Mã (1) của Hà Cửu Nhi được chải nghiêng nghiêng xinh xắn, bởi vì chưa lấy chồng nên phần tóc còn lại liền cột thành một bó tùy ý đặt sau gáy. Trên búi tóc khéo léo có gắn vài trang sức bạc đơn giản tao nhã, bên hông chỉ cài một cây trâm ngọc trai phỉ thúy, tai cũng đeo đôi hoa tai phỉ thúy tô điểm cho nhau. Kết hợp với bộ áo vàng váy trắng thật giống như một đóa hoa thủy tiên tươi thắm lay động trong gió.
(1) Búi tóc Đọa Mã: là búi tóc cổ đại của phụ nữ thời Ngụy Tấn kiểu lệch qua một bên.
Hai người tán gẫu một hồi thì Hà Cửu Nhi đứng dậy định cáo từ. Sơ Tuệ luôn là người chu đáo lễ nghĩa, liền cười đứng lên đưa tiễn. Nào ngờ ngay tại cửa viện Hà Cửu Nhi lại suýt đụng phải một người. Người đó chừng ba mươi tuổi, dáng vóc cao ráo, tướng mạo nho nhã, chính là Đại lão gia của Phó gia Phó Văn Uyên mới vừa về nhà, quan phục trên người còn chưa kịp thay.
“Cha.” – Sơ Tuệ kêu lên một tiếng, nhìn về phía Hà Cửu Nhi bên cạnh giới thiệu – “Đây là Cửu di Hà gia.”
Hà Cửu Nhi không ngờ sẽ gặp Phó Văn Uyên ở đây. Ả đến đây đã mấy ngày, hôm nay là lần đầu tiên gặp mặt ông. Mới vừa rồi lại suýt đụng vào ngực ông, trên mặt không khỏi đỏ ửng: “Chào đại biểu ca.”
Phó Văn Uyên trở về lấy đồ, không rảnh tán gẫu. Huống chi ả là một cô nương chưa lấy chồng, cho dù là anh em họ cũng không nên nói nhiều, ông chỉ thuận miệng nói: “Cửu biểu muội có quen chưa? Nếu thiếu thốn gì cứ nói với đại biểu tẩu của muội là được.”
Bởi vì mặt Hà Cửu Nhi hơi nóng, càng cảm thấy không khí lúng túng nên cúi thấp đầu nói: “Dạ, đã quen rồi ạ.”
“Tiễn Cửu di con ra ngoài đi.” – Phó Văn Uyên bảo Sơ Tuệ một câu rồi tự mình vội vàng đi vào bên trong.
Sơ Tuệ sợ Hà Cửu Nhi mất tự nhiên nên không tiễn quá xa, vừa ra khỏi cửa liền cười nói: “Cửu di về trước đi, xế chiều đợi tổ mẫu thức dậy cháu lại qua tìm Cửu di trò chuyện.”
Hà Cửu Nhi vội nói: “Được rồi, cháu trở về đi.”
Sơ Tuệ đợi ả đi được hai bước mới quay người đi. Đây là lễ nghi đãi khách tôn kính. Tống thị yêu cầu vô cùng nghiêm khắc với con gái lớn, bản thân Sơ Tuệ cũng hiểu rõ. Bình thường nghe mẫu thân tiết lộ tương lai nàng ta phải làm dâu trưởng nhà người, không thể được nuông chiều giống như em gái.
Vào chính phòng, Sơ Tuệ phát hiện ra cả phòng ai nấy đều vui mừng, ngay cả phụ thân vừa rồi còn vội vàng giờ phút này cũng nhàn rỗi ngồi bên cạnh mẫu thân vừa nói vừa cười.
“Mẫu thân, có chuyện gì vui vậy ạ?”
Phó Văn Uyên cười nói: “Mới vừa rồi đại phu đến đây, mẫu thân các con sắp sửa cho các con thêm em trai, em gái rồi.”
Tống thị khẽ mỉm cười: “Thêm một đứa con trai nữa là tốt nhất, Triệu Thần một mình cô đơn, bên cạnh cũng không có anh em thân thiết, dù đánh cọp cũng cần phải có anh em ruột phụ giúp chứ.”
Phó Văn Uyên cũng muốn có thêm một đứa con trai, cười nói: “Nàng đã nghĩ như vậy thì tương lai tự nhiên sẽ sinh con trai thôi.”
Tống thị cười quở trách: “Thiếp muốn gì được đó thì chẳng phải là thần tiên rồi ư?”
Sơ Tuệ rất vui mừng, không khỏi có chút áy náy mới vừa rồi chỉ lo trò chuyện với Hà Cửu Nhi, ngay cả mẫu thân mời đại phu đến cũng không biết. May mà sự chú ý của mọi người đều tập trung vào mẫu thân, không để ý đến chuyện vụn vặt này. Nàng ta vừa quay đầu lại thấy em gái ngồi trong góc, dường như có chút buồn bã không vui.
“A Doanh sao vậy?” – Sơ Tuệ bước đến trêu chọc nàng, thích thú nói – “Có phải nghe mẫu thân có thêm em trai, em gái nên ghen tị phải không?”
Dĩ nhiên Sơ Doanh không phải ghen tị mà là trong kiếp trước bản thân nàng chưa từng có em trai, em gái. Nói cách khác cái thai này của mẫu thân không thể thuận lợi sinh ra. Là sinh non hay là khó sinh đây? Cái chết của mẫu thân có liên quan đến chuyện này không? Vô số nghi vấn trong lòng Sơ Doanh không có được đáp án.
“Tiểu A Doanh của chúng ta ghen tị rồi.” – Tống thị đưa tay ôm Sơ Doanh vào lòng, cười khúc khích nói – “Nha đầu ngốc, dù mẫu thân có thêm mười tám đứa con thì con vẫn là Tiểu A Doanh của ta.”
Sơ Doanh không phải nghĩ như vậy nhưng không cách nào thốt ra được, chỉ nhẹ nhàng im lặng dựa vào người mẫu thân, rơi vào nơi mềm mại khiến cả người thả lỏng và cũng là nơi ấm áp khiến người ta hoàn toàn tin tưởng.
“A Doanh gần đây rất ít nói, cũng không thích chơi đùa.” – Tống thị vỗ lưng con gái nhỏ, nói với trượng phu – “Ban đầu thiếp còn tưởng rằng nó bị bệnh, kêu đại phu đến xem, nhưng đại phu lại nói không sao.”
Phó Văn Uyên trấn an thê tử nói: “Có lẽ là tiểu nha đầu này đang trưởng thành, biết yên tĩnh nhã nhặn thôi.”
Tống thị gật đầu lại nói: “Thiếp không sao, chàng bận thì đi đi.”
Bà cười cười: “Chút nữa thiếp tự mình qua nói với mẫu thân, để mẫu thân vui mừng một chút.”
Đây không phải lần đầu Phó Văn Uyên làm cha nên không đến nỗi kích động giống như thiếu niên mới lớn, nghe vậy liền gật đầu: “Xưa nay sức khỏe nàng không được tốt lắm, phải tự chăm sóc, nghỉ ngơi nhiều hơn một chút.”
Ông ngẫm nghĩ một chút lại nói tiếp: “Nếu thật sự vất vã thì bảo thê tử lão nhị đỡ đần cho nàng, đến lúc sinh con xong rồi quan tâm đến mấy chuyện vặt vãnh đó cũng không muộn.”
Tống thị nghe được lời nói này lòng vô cùng thoải mái, cười nói: “Biết rồi ạ.”
Phó Văn Uyên nói xong cũng cảm thấy bản thân có chút dông dài, cho nên đứng dậy đi ra cửa.
Tống thị nghỉ ngơi một lát mới đi đến chính viện của Phó lão phu nhân. Vừa vào cửa Phó lão phu nhân đã vẫy tay cười nói: “Con đến đúng lúc, ta vừa định cho người tìm con sang đây.”
Bà chỉ vào ghế: “Tuổi tác Cửu Nhi không nhỏ, mẹ ruột nó lại không còn, người làm cô như ta chắc chắn phải quan tâm rồi nên định tìm một mối hôn sự cho nó.”
Tống thị nghĩ đến tính tình mẹ chồng tự cao tự đại, thầm thấy không ổn nhưng cũng khó mà nói, chỉ cười hỏi: “Mẫu thân đã xem được ai tốt rồi à? Không biết là công tử nhà nào có phúc khí như vậy?”
Phó lão phu nhân cao hứng nói: “Mấy ngày nay ta đã xem rất nhiều nhà, vừa muốn thân phận xứng đôi với Cửu Nhi, vừa muốn tuổi tác tướng mạo khá, quan trọng hơn hết là nhân phẩm của đối phương phải tốt.”
Bà có vẻ khá đắc ý: “Chọn tới chọn lui chỉ được hai nhà, cũng tàm tạm, cái khó là không biết nên chọn ai?”
Lẽ nào muốn mình đến quyết định giúp? Tim Tống thị đập như trống vỗ, bản thân bà cũng không định xen vào, mẹ chồng luôn trèo rất cao, mối hôn sự này thành thì còn tốt, lỡ như không thành thì cũng khó tránh khỏi cảnh giận chó đánh mèo đối với người bên cạnh.
Vẻ mặt bình tĩnh, Tống thị cười hỏi: “Không biết là hai nhà nào ạ?”
“Một là công tử con vợ lẽ dòng chính của Tôn gia Ngự sử trung thừa, tướng mạo nhân phẩm cũng không tệ, có điều thân phận hơi kém một chút, là do di nương sinh ra.” – Phó lão phu nhân ra vẻ hơi tiếc nuối, lại nói – “Hai là con trai độc nhất của Dương chủ bộ Quốc Tử Giám. Trùng hợp Tam cữu con lại nhậm chức tại Quốc Tử Giám, có điều hai nhà kết hôn nếu tương lai tam cữu con thăng chức cao hơn thì gả cho nhà đó có vẻ hơi thấp.”
Tống thị nghe thấy thầm chắc lưỡi, trên mặt không dám lộ ra vẻ gì.
Ngự sử trung thừa là quan tứ phẩm, tuy Tôn tiểu công tử là thứ xuất, nhưng lại quan trọng chuyện cưới cao cưới thấp, cha người ta là dòng chính, tuyệt đối không bao giờ cưới con gái nhà quan cửu phẩm tép riu.
Còn Chủ bộ Quốc Tử Giám là quan thất phẩm, cao hơn tam cửu hai cấp. Tam cữu vốn dựa vào quan hệ bà con với Phó gia, miễn cưỡng mới có thể so sánh với nhà họ. Đáng tiếc người ta là con trai độc nhất, nhất định được xem như bảo bối, cưới về là làm dâu trưởng, cũng là con dâu duy nhất, làm sao có thể tùy tiện chọn chứ?
Đã như vậy mà mẹ chồng còn không hài lòng kén cá chọn canh. Tống thị thầm nghĩ dù thế nào cũng không nên bày tỏ ý kiến. Theo kỳ vọng của mẹ chồng, sợ là gả Hà Cửu Nhi cho Thái tử thì bà mới hài lòng.
Phó lão phu nhân hỏi: “Con xem nhà nào tốt hơn?”
“Hai nhà đều có điểm tốt cả.” – Tống thị bắt đầu trốn tránh, lại không muốn để mẹ chồng cảm thấy mình chỉ nói cho có lệ, nên ngẫm nghĩ rồi nói – “Hai nhà kết thân là chuyện tốt, nhưng bên ngoài cũng phải suy xét, không bằng để cho Tam cữu xem thử coi kết thân với nhà nào thích hợp hơn.”
Tống thị cười cười: “Chờ Tam cữu có ý kiến rồi chúng ta xem giúp chẳng phải tốt hơn sao?”
Phó lão phu nhân là kẻ không có chủ kiến, nghe thấy lời con dâu nói cũng đúng liền gật đầu: “Con nói rất đúng, chúng ta là phụ nhân biết gì chứ?”
Nếu có thể kết hôn với một mối tốt thì sẽ giúp thêm một tay cho con đường làm quan của em trai, đương nhiên như vậy sẽ tốt hơn.
“Chờ Tam cữu con buổi trưa trở về ta lại gọi hắn đến hỏi xem.”
Tống thị thở phào nhẹ nhõm, sợ mẹ chồng lại nhắc đến chuyện hôn sự vội vàng thông báo tin vui của mình. Phó lão phu nhân vừa nghe quả nhiên liền thay đổi sự chú ý. Tống thị hầu chuyện với bà một hồi rồi trở về phòng, kể lại chuyện chọn cháu rễ của mẹ chồng với Tống ma ma, lắc đầu nói: “Ta thấy hai nhà này đều không thích hợp, chỉ sợ chưa chắc có thể thành đâu.”
Tống ma ma không khỏi cười khẽ một tiếng: “Lão phu nhân thật đúng là…” – Dừng một chút – “Người ta thường nói môn đăng hộ đối, nhưng cái này môn không đăng, hộ không đối… cũng chỉ là nghĩ rồi thôi.”
Tống thị quyết định cứ mặc kệ, dù sao mình cũng không khuyên được nên cũng không quan tâm.
Tống ma ma lại nói: “Doanh tỷ nhi mới vừa ngủ, phu nhân có muốn nghỉ một lát không?”
“Nha đầu này gần đây rất biết chuyện nhỉ.”
Tống thị thở dài đứng dậy đến noãn các xem con gái nhỏ, còn thuận tay đắp chăn rồi mới nhẹ nhàng ra khỏi cửa. Thật ra Sơ Doanh không ngủ, có điều trẻ con ở tuổi này phần lớn là thích ngủ, nếu biểu hiện quá bất đồng với những đứa trẻ khác thì sẽ khiến người nhà nghi ngờ lo lắng, đành phải nghiêm túc nằm trên giường lắng nghe câu chuyện vừa rồi của mẫu thân với Tống ma ma.
Tổ mẫu đang tìm hôn sự cho Hà Cửu Nhi à? Chắc hẳn kết quả giống với mẫu thân đoán rồi, cuối cùng vẫn không thành. Nếu không làm sao ả lại gã cho cha mình chứ?
Đối với tổ mẫu mà nói, cao thì với không tới mà thấp thì khinh thường, gả đến nhà khác thì không yên lòng. Chức vụ của phụ thân là ngũ phẩm Trung thư, cho dù Hà Cửu Nhi làm vợ kế cũng coi như là gả cho chỗ tốt rồi. Huống chi là anh em họ cưới nhau, đương nhiên tổ mẫu vô cùng vui mừng. Quả thật là không có mối nào thích hợp hơn mối này.
Mẫu thân chết vừa đúng lúc thành toàn cho tổ mẫu và Hà Cửu Nhi, chỉ khổ cho mấy anh chị em nàng. Đại ca bị điều đến tỉnh khác nhậm chức, còn đặt ra một lý do nghe khá hay là để tôi luyện tâm trí. Đại tỷ bị buộc lấy chồng xa, cả đời không thể nào trở lại kinh thành. Bản thân nàng thì bị Hà Cửu Nhi và Sơ Trân chọc giận đến nôn ra máu, hồ đồ mất mạng.
Kiếp này nàng nhất quyết không để cho Hà Cửu Nhi gả vào nhà Phó gia.
Nhưng trước mắt tổ mẫu thương yêu Hà Cửu Nhi như vậy, bản thân nàng chỉ là một đứa bé thì có thể làm được gì chứ? Thời gian trôi qua từng ngày từng ngày, Sơ Doanh vẫn chưa nghĩ ra cách đối phó.