[Dịch] Mũi Tên Đen - Q.5 - Chương 7: Trả thù
Sáng hôm sau Dick dậy sớm trước khi mặt trời lên. Dùng các vật dụng của Foxham anh cố gắng phục trang thật đẹp, và sau khi biết được tin tức bình an của Joanna, anh bắt đầu đi dạo để giết thời gian.
Dick đi loanh quanh giữa các chiến binh đang chỉnh đốn vũ trang trong buổi sớm mai, giữa ánh lửa đỏ của các bó đuốc. Sau đó anh đi ra cánh đồng, vòng quanh đồn tiền tiêu rồi một mình đi vào khu rừng băng giá, chờ lúc mặt trời lên.
Lòng anh bình yên và hạnh phúc, anh không thấy tiếc việc bị mất ân sủng của Quận công. Có được một người vợ như Joanna và một người bảo hộ như huân tước Foxham, anh có thể vui vẻ nhìn về tương lai. Anh thấy ít luyến tiếc về những việc đã qua.
Dick đi, mải mê suy nghĩ, còn bình minh đang hồng lên mỗi lúc một rực rỡ và trang trọng. Những ngọn gió lùa vui vẻ thổi tung đám bụi tuyết phủ xuống rừng cây. Đã định quay lại để đi về nhà thì anh bỗng nhận thấy có người nào đó nấp sau gốc cây.
– Đứng lại! – Dick quát – Ai đi kia?
Người này đi ra từ sau thân cây và vẫy tay như một kẻ câm. Mặc dù hắn ta ăn mặc như người hành hương với cái mũ trùm đầu phủ xuống mặt, trong một thoáng Dick đã nhận ra đó là Daniel.
Dick bước lại chỗ hắn ta, rút thanh gươm ra khỏi vỏ. Còn Daniel thọc tay vào sau ngực áo như muốn chộp lấy một vũ khí gì giấu ở đó, hắn ta bình tĩnh chờ Dick lại gần.
– Này, Dick – Daniel nói – Cậu định hành động như thế nào đấy? Chẳng lẽ cậu tấn công vào kẻ đã thất bại à?
– Ta không xâm phạm gì đến cuộc sống của mi – chàng thanh niên đáp – Ta đã là người bạn trung thành của mi cho tới lúc mi muốn giết ta. Ồ, mi đã khát khao mơ ước cái chết của ta biết bao!
– Chỉ là để tự vệ thôi. – Daniel đáp – Còn bây giờ thì tin tức về cuộc chiến đấu, và sự có mặt của con quỷ gù trẻ tuổi trong khu rừng của ta, đã hoàn toàn làm ta tê liệt. Không có ai ở đây giúp đỡ cho ta cả. Ta đi tới Hollywood để các bức tường thiêng liêng của Chúa bảo vệ cho ta. Sau đó ta sẽ ra biển, sẽ mang theo mình tất cả những gì có thể mang được và sẽ bắt đầu cuộc đời mới ở Burgudy(*) hay ở Pháp.
-Mi sẽ không đến Hollywood – Dick nói. – Tại sao ta lại không đến Hollywood?
– Nghe đây, Daniel. Ngày hôm nay là ngày cưới của ta, mặt trời đang dâng lên rọi sáng cho ngày rực rỡ nhất đời của ta. Mạng sống của mi đáng phải trả cho cái chết của cha ta, và cho việc mi đã tìm cách giết ta. Nhưng chính ta cũng đã làm không ít điều tồi tệ, ta cũng là nguyên nhân của cái chết cho nhiều người … Trong ngày vui hôm nay của ta, ta không muốn làm quan toà, cũng không muốn làm đao phủ. Dù mi có là quỷ dữ chăng nữa, ta cũng không giơ thanh gươm lên trên đầu mi. Hãy cầu nguỵên sự tha thứ của Chúa Trời đi, rồi ta sẽ rộng lòng ban sự tha thứ cho mi. Nhưng ta không cho mi lọt vào Hollywood. Ta bảo vệ phe York và không cho phép một tên gián điệp chui vào hàng ngũ chúng ta. Nếu mi chỉ bước một bước đến đó thôi, ta sẽ kêu lên và ra lệnh cho người gác gần nhất của ta tóm cổ mi.
– Cậu định cười nhạo ta hay sao? – Daniel nói – Chỉ có Hollywood có thể cứu được ta mà thôi.
– Cái đó không liên quan đến ta. Mi hãy đi về đông, về tây hay sang phương nam tuỳ ý, nhưng ta không cho ngươi đi lên phía bắc. Hollywood đóng cửa đối với mi. Hãy cút đi và đừng thử tìm cách quay lại, vì rằng ngươi vừa bước đi là ta sẽ ra lệnh cho các đội tuần tra để ý đến từng người hành hương. Thế đấy, ta nhắc lại dù mi có là quỷ đi chăng nữa, mi cũng không lọt vào Hollywood được đâu.
– Ngươi đã định sẵn cái chết cho ta – Deniel nói một cách ảm đạm.
– Không, ta không định sẵn gì cho mi cả – Richard đáp – Nếu mi muốn thử sự can đảm của mi thì hãy gọi ta ra cuộc đấu tay đôi. Ta sẽ công khai nhận lời thách đấu với mi, mặc dù như thế là làm một hành động trái với quy định của bên ta. Ta sẽ đấu với ngươi một chọi một mà không gọi một ai lại giúp đỡ gì cho ta cả. Thế đấy, với lương tâm trong sạch, ta sẽ trả thù cho cha ta.
Daniel nói:
– Ngươi có thanh gươm dài mà ta chỉ có dao găm.
– Ta đặt tất cả ân huệ vào Chúa Trời – Dick đáp lại và quăng thanh gươm ra bãi tuyết – Bây giờ nếu số phận ác độc ra lệnh cho mi thì hãy tiến lên! Với ý nguyện của Thượng Đế, ta sẽ dùng các mẩu xương của mi để nuôi bày cáo.
– Ta chỉ định thử ngươi thôi, Dick ạ – Daniel đáp với tiếng cười như cam chịu thất bại – Ta không muốn làm đổ máu ngươi.
– Vậy thì mi hãy cút đi lúc còn chưa muộn. Năm phút nữa ta sẽ gọi lính gác. Ta chịu đựng quá sức rồi đấy. Mi mà ở vị trí của ta thì từ lâu rồi ta đã bị trói gô cả tay chân.
– Được thôi, Dick ạ, ta sẽ đi khỏi đây. Khi nào gặp lại, ngươi sẽ lấy làm tiếc rằng đã đối xử với ta khắc nghiệt như vậy.
Hắn ta vừa nói vừa quay lui, luồn đi chỗ khác vào rừng rậm. Với một cảm giác lạ lùng, phức tạp Dick theo dõi hắn ta. Hắn đi nhanh, thận trọng, luôn luôn quẳng cái nhìn dữ tợn về phía chàng thanh niên đã tha cho hắn mà hắn vẫn không tin tưởng.
Daniel đã đi tới chỗ bụi cây bao phủ bằng các dây trường xuân rậm rạp, ngay cả mùa đông cũng không thể nhìn qua. Bất ngờ vang lên một tiếng buông dây cung ngắn và trong trẻo. Mũi tên bay tới làm hiệp sĩ vùng Tunstall chới với, ngã sập mặt xuống đất với một tiếng kêu đau đớn. Dick chạy lại nâng hắn dậy. Khuôn mặt hắn biến dạng đi đáng sợ, toàn thân quằn quại trong cơn co giật.
– Mũi Tên Đen à? – Hắn thở hổn hển.
– Tên Đen! – Dick trả lời trang trọng.
Hắn chưa kịp hỏi thêm một lời thì cơn đau tột cùng lay xóc hắn suốt từ đầu đến chân, hắn run lên trên tay Dick … Khi cơn đau dịu xuống thì linh hồn Daniel đã câm lặng bay đi. Chàng thanh niên thận trọng đặt hắn lên mặt tuyết và nhiệt thành cầu nguyện cho một linh hồn tội lỗi chưa kịp ăn năn rửa tội. Trong khi anh cầu nguyện thì mặt trời ló ra rực rỡ, và một con chim sâu chợt cất tiếng hót ca giữa đám trường xuân.
Lúc đứng lên Dick nhìn thấy, sau lưng anh một vài bước có một người khác đang quỳ gối nguyện cầu. Dick để đầu trần chờ đợi cho xong khúc cầu nguyện. Người này cầu nguyện lâu, cúi gục đầu và đưa hai tay bưng lấy mặt. Cạnh ông ta là chiếc cung nằm đó và Dick đoán rằng, đó chính là người cung thủ đã giết chết Daniel.
Cuối cùng người này đứng lên và Dick nhận ra Ellis Duckworth .
– Richard – Ông ta nói một cách trang trọng – Ta nghe thấy hết câu chuyện không sót một lời! Cậu đã chọn ý nguyện tốt và cậu tha thứ. Ta chọn điều xấu hơn và kẻ thù hèn mọn của chúng ta đang nằm kia. Hãy cầu nguyện cho ta di.
Ellis xiết lấy tay Dick.
– Ngài ạ – Richard nói – Tôi sẵn lòng cầu nguyện cho ngài, nhưng tôi không hiểu lời cầu nguyện có giúp đỡ được cho ngài hay không. Nếu như sự trả thù mà ngài chờ đợi bao lâu lúc này đang giày vò trái tim ngài thì ngài hãy nghĩ xem, tốt hơn là hãy tha thứ cho những kẻ hãy còn đang sống chăng? Anh bạn bất hạnh Hatch đã bị giết, mặc dù tôi không muốn giết ông ta. Còn đây là Daniel … Tôi cầu xin ngài hãy tha thứ cho, dù chỉ là một mình người linh mục ấy!
Ellis Duckworth long lanh đôi mắt.
– Ma quỷ hãy còn mạnh mẽ trong ta – ông ta nói – Nhưng cậu hãy yên lòng: MŨI TÊN ĐEN không bao giờ bay ra nữa. Anh em của chúng ta đã rải đi khắp nơi rồi. Những kẻ nào đến lúc này chúng ta còn chưa kịp giết, thì sẽ được chết yên lành theo giờ Chúa định. Còn cậu hãy bước di đón gặp số phận hạnh phúc của mình và đừng bao giờ nghĩ đến Ellis nữa.
__
(*) Một nước ở châu Phi – ND.