[Dịch] Mũi Tên Đen - Q.5 - Chương 8: Đoạn kết
Gần mười giờ sáng Huân tước Foxham dẫn cô con gái đỡ đầu ăn mặc trang trọng, thích đáng với dòng dõi của cô dâu và cô phù dâu Alicia Risingham tới nhà thờ Hollywood.
Richard Gloucester với khuôn mặt ảm đạm đáng sợ đi chắn qua đường họ và dừng lại.
– Cô gái ấy đây à? – Quận công trẻ lên tiếng hỏi và khi huân tước Foxham trả lời khẳng định, anh ta nói tiếp: – Này cô dâu, cô hãy ngẩng đầu để ta nhìn mặt cô.
Richard gù cau có liếc nhìn.
– Cô đẹp lắm và như người ta kể với tôi, cô lại giàu có nữa – mãi sau anh ta mới nói – Nếu như tôi chọn cho cô một cuộc hôn nhân thích hợp hơn nhiều với vẻ ngoài cũng như dòng dõi của cô thì cô nghĩ sao?
– Thưa Hoàng thân – Joanna đáp lời – Xin Hoàng thân cho phép, tôi muốn được lấy hiệp sĩ Richard.
– Tại sao thế? – Quận công ngắt lời – Cô lấy con người mà ta chọn cho cô thì ngay hôm nay cô sẽ trở thành công nương và anh ta sẽ là huân tước. Còn hiệp sĩ Richard coi như đã chết rồi.
– Tôi chỉ cầu xin ở Chúa Trời một điều ân huệ thưa Hoàng thân, hãy cho tôi được chết là vợ của hiệp sĩ Richard- Joanna trả lời.
– Hãy nhìn xem, huân tước! – Gloucester nói khi quay sang nhìn huân tước Foxham – Đấy, một cặp thật lạ lùng. Khi ta đề nghị tay thanh niên chọn cho mình sự ban thưởng, thì anh ta cầu xin tha chết cho một lão thuỷ thủ già say rượu. Ta đã cảnh cáo nhưng hắn vẫn giữ nguyên lời cầu xin ngu ngốc ấy “Đến đây sẽ hết mọi ân huệ của ta” – Ta nói vậy còn hắn thì trả lời với vẻ bướng bỉnh láo hỗn: “Tôi nhận về phần mình mọi sự thiệt thòi “. Nhưng thôi. Cứ để cho hắn ta được như thế!
– Anh ta nói thế à? – Alicia thốt lên – Nói khá lắm, anh chàng chinh phục sư tử!
– Thế còn cô gái nào đây? – Hoàng thân hỏi.
– Đây là cô tù binh của hiệp sĩ Richard – huân tước Foxham đáp – Tiểu thư Alicia Risingham.
– Hỹa gả cô ta cho một người nào có triển vọng – Richard gù nói.
– Tôi có một người như thế, cậu Hamley họ hàng của tôi, nếu được đội ân Hoàng thân. Anh ta đã phục vụ tốt sự nghiệp của chúng ta – Huân tước Foxham đáp.
– Ta cổ vũ sự lựa chọn của ngươi – Richard gù nói- Hãy để cho họ mau mau làm lễ thành hôn … Hãy nói xem, cô gái tuyệt vời, cô có muốn lấy chồng không?
– Thưa Hoàng thân quận công – Alicia nói – Nếu đó là người trung thực và thẳng …
Cô gái chợt bối rối và lưỡi như bị dính chặt vào cổ họng.
– Anh ta thẳng, tiểu thư ạ – Richard gù bình thản nói – Ta là người gù độc nhất trong toàn quân, tất cả những người còn lại đều được sinh ra tốt đẹp … Các Công nương và ngài Huân tước – bất ngờ Quận công nói với một vẻ hết sức nhã nhặn – Đừng cho ta là bất nhã nếu như ta không được dự đám cưới này. Trong lúc chiến tranh người lãnh tụ không thể bỏ phí thời gian.
Hoàng thân gù cúi chào trang nhã và tách đi với đội cận vệ của mình.
– Than ôi, tôi chết mất! – Alicia thốt lên.
– Cô còn chưa biết Quận công – Huân tước Foxham nói – Đó là chuyện vặt, anh ta sẽ lập tức quên ngay lời nói của mình.
– Nếu vậy thì Hoàng thân sẽ là ánh sáng của Vương quốc! – Alicia nói.
– Không hẳn thế, đơn giản là ông ta đã nghĩ về việc khác – Foxham trả lời – Nào thôi, đừng trùng trình nữa.
Dick đang chờ đón họ ở nhà thờ cùng với một số chàng trẻ tuổi. Ở đó người ta làm phép cưới cho anh với Joanna. Lúc cả hai người trầm ngâm vì hạnh phúc quá lớn lại đi ra ngoài băng giá và ánh sáng mặt trời, thì đoàn quân đã trải dài trên đường chinh chiến.
Giữa đám kỵ sĩ phóng ra từ tu viện đã thấy phấp phới lá cờ mang tên hiệu quận công Gloucester. Sau lá cờ hiệu, bao quanh là bức tường sắt thép của các hiệp sĩ, chàng Gù khắc nghiệt, can đảm và hiếu danh, đang đi ra đón gặp cái vương miện ngắn ngủi nhưng vĩnh viễn ô nhục của mình.
Đoàn rước dâu quay sang hướng khác và các vị khách vui mừng ngồi vào bàn tiệc. Đức cha Nội chính cố gắng khoản đãi các chàng trai và cùng ngồi vào bàn với họ. Hamley đã quên đi nỗi ghen tuông, đang săn đón Alicia và được sự vui vẻ thuận lòng của cô công nương nhỏ nhắn.
Dưới các tiếng kèn chiến trận, dưới tiếng va đập của vũ khí và tiếng vó ngựa dồn dập của đoàn quân chiến chinh, Dick cùng Joanna ngồi lặng lẽ bên nhau, dịu dàng nắm lấy bàn tay, họ nhìn nhau với đôi mắt mở to ngập tràn hạnh phúc.
Từ ngày ấy các nhơ nhớp và máu đổ của thời kỳ bão tố này chỉ chảy qua bên họ. Họ sống giữa khu rừng xanh, cách xa mọi lo âu biến động, chính ở nơi mà mối tình của họ đã nẩy sinh.
Còn trong làng quê Tunstall, trong cảnh yên bình thoải mái, có lẽ dư thừa rượu và bia, có hai ông già sống cảnh về hưu. Một người trong đó cả cuộc đời vốn là thủ thuỷ, và cho đến tận lúc hấp hối vẫn còn thương tiếc chàng Tom-thủ thuỷ. Còn người kia đã trải qua thế kỷ của mình với mọi nghề thích hợp, cuối đời đã chết cái chết của người mộ đạo mang tên Người Anh Em Trung Thực trong tu viện láng giềng. Lawless đã thực hiện được nguyện vọng của mình: lúc chết anh ta lại là một tu sĩ.