[Dịch]Ma Quỷ Lộ - Sưu tầm - Chương 91: Huyết hồn
Vài tiếng sau Lê Hỏa từ từ mở đôi mắt mệ mỏi nặng chĩu của mình ra, cậu gượng dậy liếc nhìn xung quanh, mọi thứ vẫn vậy, không có gì thay đổi cả, có vẻ như Lê Hỏa ngất đi cũng không quá lâu.
Lê Hỏa đứng dậy, các cơn đau nhức từ khắp cơ thể truyền lên não làm Lê Hỏa phải nhăn mặt lại khó chịu, cậu ngồi xuống, nhập định dò xét tình trạng bên trong cơ thể.
Tình trạng cơ thể còn tệ hơn những gì mà Lê Hỏa nghĩ, dù đã được nghỉ ngơi một thời gian nhưng các cơ bắp nhiêu chỗ vẫn bị rách toạc, nhiều đoạn xương nhất là xương tay phải cũng đã có nhiều chỗ bị nứt, nội tạng thì có vẻ khá hơn nhưng vẫn có nhiều chỗ bị tổn thương, có một vài đương kinh mạch phụ cũng có chút nứt gãy, mà hai đám lục hỏa của con cốt thi to lớn gần như chưa bị luyện hóa một chút nào, mặc cho hai ngọn lửa đã được ngâm vào ao bản nguyên chân khí, hai ngọn lửa đó giờ đã sát vào nhau hợp làm một, tự tạo ra một cái lồng màu lục ngăn cản âm hỏa bản nguyên chân khí bên ngoài, Lê Hỏa lấy ra vài lọ đan dược nuốt hết vào mồn, tập chung hồi phục thương thể, còn ngọn lửa ma hỏa kia thì Lê Hỏa không quan tâm cho lắm, ngọn lửa đó còn tồn tại được là do cở thể Lê Hỏa khi mất ý thức tự thúc dục đa phân chân khí vào khồi phục thương thể, còn cái ma hỏa kia cơ thể chỉ để lại một phần chân khí kiềm chế giam cầm không cho nó phá hoại mà thôi lên ngọn lửa lục mới có thể tồn tại được đến bây giờ.
Lê Hoả mất khoảng một tiếng để khổi phục thương thể và luyện hóa ma hỏa, cậu đứng dậy vận động chân tay một chút cho thoải mái, Lê Hỏa cúi người nhạt thanh đao rơi gần đó.
Thanh đao pháp khí thượng phẩm này tàn rồi, trên thân đao đầy dẫy những vết nứt mẻ, các pháp trận cũng bị phá hủy đa phần, những vết thương này hoàn do bị ma hỏa của cốt thi ăn mòn cùng những dư chấn quá lớn mà nó phải nhận từ những cuộc va chạm, Lê Hỏa thởi dài cậu để thanh đao vào một cái hố được tạo ra từ cuốc chiến với cốt thi, Lê Hỏa lấp gạch đá lên, làm một cái mộ bé cho nó, Lê Hỏa lại phải chia tay với một thanh đao khác rồi, độ phá hoại của cậu hơi bị bá rồi đấy, chưa đầy một tháng đã phá hủy gần như hoàn toàn một cái pháp khi thượng phẩm mà người khác dùng vài năm chưa chắc hỏng.
Lê Hỏa liếc nhìn đống xương cốt của con cốt thi để lại, cậu cúi xuống tìm tòi, nhạt ra được tám cái cốt tinh hoa, Lê Hỏa cầm lấy một khúc trên tay để ăn còn lại cất hết vào túi không gian.
‘ cạch… cạch cạch cạch… ‘ những tiếng nhai xương tiếp tục được vang lên, Lê Hỏa miệng nhai nhòm nhèn, đôi mắt liếc nhìn xung quanh, nơi này chỉ toàn là một đống đổ vỡ, sau cuộc chiếm giữa Lê Hỏa và cốt thi thì mọi thứ càng trở lên hỗn loạn và bừa bội.
Lê Hỏa lại gần một đống đổ vỡ gần đó, tìm tòi lục xoát, nhưng vẫn không có gì dùng được, Lê Hỏa mặt không biểu tình tiếp tục ra đống khác tìm kiếm, cậu không tin nơi này không có bất kì một đồ có giái trị nào.
Lê Hỏa lục tung hết mọi góc gách của tầng một nhưng tất cả chỉ toàn là một đống đổ nát, toàn đồ phế phẩm, hoặc đã quá hạn sử dụng không dùng được, nhưng cuộc tìm kiếm đã không làm Lê Hỏa uổng công, chả bao lâu cậu đã tìm được một đống đồ, tất cả đều là có giá trị.
Lê Hỏa đứng nhìn một đống các vật như pháp khí, lọ chai, quển sách, ngọc giản, các cục đá, cục sắt …. được chất thành núi trong gậm cầu thang, mà cái cầu thang này lại ở phía cốt thi đi ra, Lê Hỏa có thể chắc chắn đến bảy phần là đống đồ vật này là của côt thi thu phập.
Lê Hỏa liếc nhìn lên phía trên cầu thang, nó dẫn thẳng lên tầng 2, mà cảnh cửa của tầng hai lại là một màn sáng màu xám nhạt, tầng hai được pháp trận bảo vệ.
Lê Hỏa mặt không biểu tình vào bới móc đồng núi đồ dưới gậm cầu thang, nhưng mà thật sự thất vọng, đống đồ đó làm Lê Hỏa quá thất vọng, toàn bộ đống đồ đó phẩm cấp thực sự là quá kém, pháp khí thì rất nhiều nhưng lại không cái nào là pháp khí trung phâm, thậm chí còn có vài cái bất nhập phẩm, chai lọ thì chứa đủ loại đan dược nhưng toàn bộ đều là hạ phẩm, nhưng mà số đan dược này được cái là hầu hết toàn phù hợp cho yêu thú tu luyện, còn lại thì hầu như là thuốc trị thương, còn loại đan phù hợp với cơ thể người thì chỉ lắc đác vài lọ.
Ở đây cũng có kha khá ngọc giản cùng quyển sách, Lê Hỏa lật từng cái ra xem, chỗ sách thì đa phần là mấy quyển giới thiệu về yêu thú, linh thảo, địa bàn, tông môn… mấy cái này đã từ cách đây mấy nhìn năm rồi lên hoàn toàn không có tác dụng đối với Lê Hỏa lên cậu tùy tiện ném sang một bên, dĩ nhiên là cũng có vài quyển võ học rồi nhưng mà cũng chỉ có cấp một, cấp hai, Lê Hỏa chỉ lướt qua rồi cũng tùy tiện ném đi, bên ngọc giản thì khá hơn, trong tổng số bốn cái ngọc giản thì có hai cái ghi về công pháp cùng hai cái là võ học cấp ba, hai cái võ học cấp ba thì không nói, một cái là về thương, một cái là về trảo, cái đặc biệt là hai cái công pháp tu luyện, cả hai đều dành cho thú tu luyện, một cái là ‘ yêu thú ngưng khí quyết ‘ cùng ‘ âm thú tụ âm quyết ‘, hai quyển công pháp này là loại cơ sở lên rất đơn giản, các đường vận chuyển nguyên khí ( âm nguyên khí ‘ từ giờ tác giả sẽ gọi âm khí trời đất là âm nguyên khí để phân biệt với âm khí của quỷ vật cho dễ nhận biết ‘ ) chuyển hóa thành yêu khí ( âm khí ) rất đơn giản, mà các đường vận chuyển không gò bó lên phù hợp với đa phần loài thú tu luyện, mà hai cái công pháp này lại được suy diễn ra từ ‘ngưng khí quyết ‘cùng ” tụ âm quyết’ hai quyển công pháp cơ sở thuộc hàng đơn giản nhất của loài người, Lê Hỏa cất bốn cái ngọc giản vào trong túi không gian, hai cái công pháp này cậu sẽ mang về Mã Quỷ cùng Man Thần tu luyện, Lê Hỏa cũng tính phải tìm ra được một công pháp luyện thể cho bọn này, như thế mới có thể tăng tốc độ tu luyện của bọn nó.
Lê Hỏa cũng bới móc ra được rất nhiều linh thảo cùng khoáng sản, vận liệu chế tạo pháp khí nhưng mà toàn bộ đều là phẩm chất thấp, Lê Hỏa cũng tìm được thêm năm cái túi không gian một mét vuông, cậu nhét đầy hết cả năm cái túi đó đống đồ ở đây, ưu tiên đan dược trước, mặc cho có năm cái túi chưa đầy vật phẩm nhưng mà Lê Hỏa vẫn phải bỏ lại hơn nửa đống đồ dưới gầm cầu thang, cậu chỉ lựa ra những đồ tốt nhất, mang về bán được nhiều tiền nhất, Lê Hỏa thậm chí còn lấy mấy tờ không gian phù chứa toàn đồ nhạt vặt vứt ra hết lấy chỗ để chứa đống đồ kia nhưng dò toàn không gian phù cấp thấp lên cũng chả được bao nhiêu, Lê Hỏa vẫn còn chỗ chứa trong ba túi không gian đeo bên hông nhưng mà cũng chả chứa được thêm bao nhiêu, thà để lại cất những đồ lúc cần thiết.
Lê Hỏa quay lưng bước lên lầu, để lại đằng sau một đống vật phẩm, dù cho toàn là cấp thấp nhưng hợp vào bán ít cũng được hơn hai mươi nghìn nguyên thạch, nhưng lực bất tòng tâm, biết làm sao được, có thể người khác sẽ tiếc đứt ruột nhưng mà đối với Lê Hỏa lại rất bình thường, khái niệm kiếm tiền đôi với Lê Hỏa rất đơn giản, chỉ cần giết vài người là lại kiếm được một đống tiền lên Lê Hỏa cũng chả mặn mà cho lắm đối với đống đồ đó, lấy được bao nhiêu thì lấy, không thì vứt.
( có thể mọi người nghi hoặc là tại sao bên dưới này hàng nghìn năm mà đồ vẫn chưa hỏng, xin thưa toàn bộ khu di tích này đều được bảo vệ bởi một trận pháp ngăn cách nó hoàn toàn với bên ngoài, nó mới chỉ bị phá trong thời gian vài năm gần đây, mà mỗi một khu chứa đồ đều có nhiều trận pháp bảo vệ, duy trì hàng hóa lấu nhất có thể lên đa phần đồ trong khu di tích này được bảo toàn gần như hoàn hảo dù cho đã qua vài nghìn năm.)
Lê Hỏa bước lên trên lầu hai, chắn trước cậu là một màn sáng màu xám nhạt, Lê Hỏa đặt tay lên trên màn sáng đó, âm hỏa chân khí được tuôn ra, từ vị trí của bàn tay ta có thể thấy được các đốm màu xám nhỏ li ti bay ra rồi tan biến trong không khí, một lỗ hổng dần dần được mở ra từ vị tri đó.
Đúng như những gì mà Lê Hỏa nghĩ, cái trận pháp này đã bị suy yêu đi rất nhiều, có thể là do con côt thi to làm hoặc là do người của Quỷ Thần Tông hoặc ngũ đại thế gia làm, Lê Hỏa nghiên về bên thứ hai và ba nhiều hơn vì đống đồ bên dưới không cái nào được quá trung phâm, chứng tỏ ở nơi này đã có người vào lựa ra hết đồ tốt, chỉ để lại đống vật phẩm cấp thấp, nếu là như thế thì chắc tầng trên cũng bị lục xoát rồi, dù cho không biết có nhặt được đồ gì tốt không nhưng Lê Hỏa vẫn cứ phải lên xem xét cái đã, có thì nhạt không có lại đi về.
Hơn mười phút sau, trên màn sáng màu xám đã bị đục một lỗ lớn đủ một người đi qua, lúc này Lê Hỏa cũng đã đốt hơn một nửa lượng chân khí trong người, cậu dừng lại, lạch người vào trong, lúc này đã không còn bị phân giả màn sáng nhanh chóng phục hồi lại.
Lê Hỏa liếc nhìn xung quanh, nơi này thoáng đãng hơn nhiều, ở đây chỉ có mấy cái kệ gần như trông không cùng một cái quầy hàng và có nhiều đồ vứt mỗi góc một nơi, trong đó nổi bật nhất là một thanh đao một màu đen tuyền từ đầu tới chuôi, dài khoảng một mét sáu mét bẩy, gần bằng chiều cao của Lê Hỏa, thanh đao được cắm ở giữa phòng lên rất nổi bật.
Lê Hỏa liếc nhìn xung quanh thật kĩ, cậu có thể thấy trên các kệ gỗ được khắc phù trận, nhưng tất cả đã bị gãy nứt, chửng tỏ nơi này phù trận đã bị phá hủy chứ không phải tự hỏng, vậy là đã có người vào đây trước.
Lê Hỏa lại gần thanh đao vào đen tuyền đó, cậu rút nó lên, đột nhiên Lê Hỏa nhăn mặt, trong đầu cậu lóe lên ý nghĩ ” nặng, thanh đao này quá nặng, phải hơn sáu nghìn cân chứ chả chơi. ” Lê Hỏa phải dùng sức lớn để cầm thanh đao và rút nó lên.
Lê Hỏa quan sát thật kĩ thanh đao, trên thân nó không hề có một chút phù văn nào, cậu cũng thử chuyền chân khí vào thanh đao, đúng là nó không có phù trận, vậy nó chỉ là một vũ khí tầm thường nhưng mà thanh đao rất nặng, lưỡi đao lại tỏa ra duệ khí âm lãnh bức người làm Lê Hỏa cảm thấy không thoải mái, vậy thì liệu thanh đao này có bình thường ?
Lê Hỏa vung vẩy thanh đao mặc cho nó rất nặng nhưng khi đã sử dụng chân khí gia tăng sức mạnh thì sức lực của Lê Hỏa có thể lên đến 15,000 kg nhấc một thanh đao hơn sáu nghìn cân thì vẫn chỉ như cầm một que gậy mà thôi.
Mỗi đường đao đi ra đều chém đứt không khí, phong bạo theo sau mang theo những tiếng rít gào chói tai, không khí quanh Lê Hỏa hai mét bị chấn động dữ dội, đột nhiên Lê Hỏa chém vào cái kệ gần đó, lưỡi đao dễ dàng che đôi cái kệ ra làm hai như chém một cái bánh, Lê Hỏa rút thanh đao về, cậu thích thanh đao này, rất vừa tay, rất tuyệt, chuyền chân khí vào rất thông thuận, chửa kể lưỡi đao rất sắc bén, thanh đao này không phải phàm vật, Lê Hỏa cười vui, cậu đã tính không sử dụng pháp khí nữa, vì đến cả chất liệu của pháp khí thượng phẩm rất kém không chịu được lực của cậu, chửa kể các sức mạnh của pháp trận hoàn toàn không đuổi kịp âm hỏa của cậu vậy thì dùng pháp khí làm cái gì? Giờ Lê Hỏa chỉ tính dùng vũ khí nào thật bền đủ sực chịu được nhiệt của cậu, thật sắc và vừa tay mà thôi, và thanh đao này đáp ứng đủ điều kiện đó, Lê Hỏa thì thầm vào thanh đao nói ” ngươi bây giờ sẽ là vũ khí của ta, con đường của ngươi sẽ chỉ đầy máu tanh và linh hồn của những kẻ bị ta giết lên ta sẽ đặt tên cho ngươi là ‘Huyết Hồn ‘ ta biết ngươi sẽ không làm ta thất vọng ” nói xong Lê Hỏa lấy ra cái dây buộc thanh đao vào lưng, Lê Hỏa đã có kế hoạch chi tiết biến thanh đao này thành một vũ khí lợi hại giết người bá đạo, nghĩ đến đây Lê Hỏa không tự chủ được nở một nụ cười tà ác.
Đúng vậy, hiện tại và trong tương lai ‘ Huyết Hồn ‘ sẽ là thanh đao duy nhất Lê Hỏa dùng và nó sẽ được ngâm trong một biển máu với đầy dẫy các linh hồn bị nó chém chết.
( ps : từ giờ đến cuối tháng khả năng sang cả đầu tháng sau tác giả mỗi ngày chỉ có thể viết một chương truyện và có thể sẽ có ngày không viết được vì hiện tại tác giả đang có chuyện bận nên mong các độc giả thông cảm.)
——-