[Dịch] Liệp Quốc - Q.1 - Chương 183: Thiên công bộ lạc (thượng)
Một đêm sát khí ngập ngụa bốc lên tận trời đã trôi qua, tuy vậy những tia nắng mặt trời đầu tiên vào sáng sớm ngày hôm sau dường như vẫn còn mang theo màu đỏ tươi như máu.
Hạ Á vừa đứng đón mấy ngọn gió sớm ở đằng xa, vừa xúc động nhìn mặt trời vừa cười thầm trong lòng: Máu của bọn địa tinh màu xanh lá, nếu dựa theo sát khí thì ánh nắng mặt trời phải có màu xanh lá mới đúng!
Nghĩ tới đây, Hạ Á không khỏi thở dài, lầm bầm hai câu, sau đó bất chợt nghe thấy tiếng Dora khinh bỉ truyền đến trong đầu: “Hừ, chỉ có lũ con người các ngươi mới thích làm ra vẻ mơ màng như vậy. Chiến tranh là chiến tranh, giết người là giết người, bọn người các ngươi lại ưu thích dùng lời lãng mạn che dấu những nỗi khổ đau. Chẳng lẽ che đậy như vậy thì chuyện máu me, tàn nhẫn sẽ trở nên tốt đẹp hay sao?”
Hạ Á lắc đầu. “Hừ, ngươi bỏ cái kiểu lúc nào cũng mở mồm “con người các ngươi” “con người các ngươi” đi, không phải ai cũng thích nói lời dối trá đâu.”
Ngừng lại một lát, Hạ Á thấp giọng nói nhỏ: “Chỉ là ta hơi xúc động, ta còn nhớ ngươi đã từng nói là vạn năm trước, địa tinh đã từng là chủng tộc chúa tể của thế giới nhưng sao bây giờ…”
“Nền văn minh cũng như một bó đuốc mà nhiên liệu là những người ưu tú. Tiêu diệt hết bọn ưu tú, văn minh ắt sẽ lụi tàn. Cứ theo như vậy thì tấn thảm kịch đang treo lơ lửng trên đầu bọn con người các ngươi. Xem ra các ngươi hiện nay còn chưa được như địa tinh ngày đó. Ít nhất địa tinh cũng còn ngoan cường sống sót đến bây giờ. Nếu như bọn con người các ngươi không có thảm hoạ như vậy chắc chắn sẽ bị diệt sạch, nói không chừng không chừng bây giờ mới chỉ là khỉ vượn trên cây, chưa tiến hóa thành người!”
“Ta không tranh luận với ngươi về mấy giả thiết không có ý nghĩa ấy.”
Hạ Á lắc đầu:”Ta chỉ cảm thấy bộ dáng của lũ địa tinh kia quả là đen đủi, quái lạ là sao một chủng tộc từng là chúa tể đại lục mà đến nay lại trở thành một quần thể ngu muội như vậy, chúng nó tự chém giết lẫn nhau chỉ vì một xe nương thực!”
Dora nghe xong cũng không nói tiếng nào nữa.
Tới trưa, bọn địa tinh rốt cục lại xuất hiện. Một đêm giết chóc đã trôi qua, lần này số lượng địa tinh xuất hiện đã mất đi hơn phân nửa, hơn nữa trông diện mục những con địa tinh này thê thảm vô cùng, chẳng khác gì loài lệ quỷ dưới địa ngục, tên nào cũng đầy máu me ướt người, trông như ác quỷ. Chúng vẫn sợ sệt, tụm năm tụm ba thành những nhóm nhỏ ở xa xa nhìn tới.
“Số lượng ít đi rất nhiều!” Hawke đứng cạnh Hạ Á thấp giọng hỏi: “Tối đa là bảy tám trăm, ngài có muốn ta dẫn người xung phong chém giết một trận không? Với số lượng còn lại đó, chúng chẳng thể tạo được nhiều uy hiếp với chúng ta, xông ra giết một trận, giết thêm được hai ba trăm tên thì không còn phải lo lắng gì nữa.” Hawke nghiến răng, tay nắm chặt cây búa.
Hạ Á liếc Hawk một cái nhưng không trả lời hắn, ánh mắt lướt qua mọi người, dừng lại ở Philip. “Ngươi thấy sao Philip? Đây là chủ ý của ngươi, bây giờ, kế tiếp nên làm như thế nào ?”
Philip sắc mặt bình tĩnh, ngữ khí bình thản: “Đề nghị của Hawke cũng có chút đạo lý. Hiện giờ số lượng của bọn chúng ít hơn trước nhiều, bằng vào thực lực của chúng ta, tùy tiện chia ra một đám là có thể dễ dàng giết sạch bọn chúng. Nhưng mà cách làm như vậy, quá là sai lầm!”
Hạ Á cười cười, ánh mắt của hắn có chút thâm ý, nhìn chăm chú vào Philip: “Vậy ý của ngươi là?”
“Giữ lại lũ địa tinh này, chúng vẫn còn dùng được.”
Philip cũng cười với Hạ Á: “Đại nhân, chúng ta còn phải đến bộ lạc của Thiên Công, do đó bọn địa tinh này còn dùng được. Dù sao cũng chỉ tốn thêm một ít lương thực mà thôi, chúng ta cũng không bị tổn thất gì.”
Hạ Á ánh mắt sáng lên, hắn lại nhìn Philip một lát: “Ngươi tính xa như vậy ư?”
Philip cười, chỉ là khoảng khắc ấy ánh mắt vẫn âm trầm như cũ: “Đã là thuộc hạ của ngài đương nhiên phải nghĩ cách chia sớt ưu phiền của ngài. Mục đích chuyến này của chúng là chính là giúp Thiên Công một lần nữa về nắm lại bộ lạc của hắn . Ngộ nhỡ lúc đó đối phương không chịu nghe lời thì….. buộc phải dùng vũ lực bắt nó nghe lời bằng vào một trăm mười người của chúng ta ở nơi này, vậy mấy trăm tên địa tinh này cũng có thể xem như vật hi sinh nếu có ngày phải dùng vũ lực.”
“Vậy ý ngươi là?”
“Cho chúng gia nhập đội ngũ chúng ta!” Philip nói ra điều khiến ai cũng phải trợn mắt há mồm vì kinh ngạc.
Thu nhận? Thu nhận lũ địa tinh này? !
“Đại nhân, ngài đã đồng ý cho ta ba xe lương thực, ta dùng chưa hết hai xe, phần còn lại chắc hẳn sẽ không dùng hết, vì vậy xin ngài để ta dùng tiếp trong bước tiếp theo.” Philip không hề tỏ vẻ kiêu căng, cũng không xiểm nịnh.
Lúc này, những người khác cũng không có cách nào tranh luận với hắn. Ngay cả Shaerba một mực không chịu phục gã Philip độc ác vẫn tỏ vẻ hơi kiêng kị, đành phải đứng một bên trợn mắt nhìn Philip, không nói tiếng nào.
Chuyện sau đó thì rất đơn giản.
Bọn địa tinh sau một đêm chém giết lẫn nhau, đến sáng liền mang từng đống từng đống thi thể đến chờ Philip giao dịch.
Philip vẫn như cũ đưa một xe lương thực và hai mươi người hộ vệ tiến ra. Bọn lính đánh thuê này nào phải chưa từng thấy máu nhưng lúc nhìn thấy trên mặt đất la liệt hàng trăm, hàng ngàn thi thể địa tinh xanh lè, cái bị xẻ làm mấy mảnh, cái bị băm vụn, cái bị xé nát… cũng phải rùng mình.
Philip ra lệnh cho bọn hộ vệ bịt mũi miệng bằng một mảnh vải rồi mỗi người một kiếm, cắt hết đầu của đám thi thể này, sau đó đổ hết cả xe lương thực ra lấy bao để đựng đầu!
Có người không kìm được liền thắc mắc không biết lấy đám đầu địa tinh này để làm gì nhưng Hạ Á chỉ ra lệnh cho họ cứ làm theo ý Philip.
Chặt hết mấy trăm cái đầu, cho vào bao tải, chất lên xe ngựa xong, giữa mùi máu tanh sặc sụa, không ít lính đánh thuê mặt xanh như tàu lá.
Philip chỉ đứng một bên, cười lạnh quát: “Sợ cái gì? Cứ xem như các ngươi làm đồ tể mổ heo thôi! Bọn địa tinh này không phải giống người, cứ xem như gia súc là được!”
Dù mất một xe lương thực nhưng đối với số địa tinh còn lại này cho dù ăn ít cũng chỉ tối đa là được hai ngày! Chúng dường như thấy chưa đủ vẫn còn lần chần đứng đó chưa chịu giải tán.
Philip cười gian ác tiến đến, cùng đám địa tinh hoa tay múa chân la hét một lúc lâu. Cuối cùng chúng há mồm trợn mắt sửng sốt đến nửa ngày rồi hoan hô rầm trời.
Philip còn nhờ Hạ Á mời Sipan, đội trưởng của thương đội Jialun-Si đến giúp quản lý bọn địa tinh. Gã nay là chuyên quản đám nô lệ, thật đúng người đúng việc.
Cứ như lời Philip thì cũng chẳng cần huấn luyện lũ địa tinh này trở thành một đội quân làm gì, chỉ cần tập hợp thành đội ngũ, xếp hàng đứng trước mặt bộ lạc của Thiên Công cũng đủ làm rúng động cả bộ lạc!
Còn cái giá để thu phục đám địa tinh cũng khá rẻ. Philip ra dấu với bọn chúng một hồi rồi gọi Thiên Công ra phiên dịch. Cuối cùng đạt được là: Chỉ cần bọn chúng tuân lời Thiên Công thì ngày nào cũng được ăn no!
Đối với địa tinh thì lương thực của loài người đúng là cao lương mỹ vị! Cơm thơm, thịt trâu, thịt dê càng thơm! So với thịt đồng loại thì tốt hơn nhiều.
Mà điều kiện bọn người này đưa ra hầu như không thể chối từ: Không cần chém giết hay làm gì nguy hiểm chỉ theo bọn họ đến nơi cần đến là ngày nào cũng có ăn! So với lúc lang thang như chó đói trên Dã Hoả nguyên thì đúng là một trời một vực!
Rồi hai xe rác được đổi lúc trước cũng phát huy tác dụng.
Philip cho chúng lựa trong đó ra thứ gì dùng được thì để chúng dùng. Dù toàn là đồ đồng nát sắt rỉ nhưng sau đó thí ít ra tên nào cũng có ‘vũ khí’, ‘trang bị’ chứ không còn chỉ có gậy gộc suông. Đội quân địa tinh trên Dã Hoả nguyên này xem ra đã có vẻ ‘tinh nhuệ’!
Đến khi Thiên Công xuất hiện trước mặt chúng thì đang nhốn nháo, chúng lập tức im phăng phắc.
Cái tên Thiên Công trên Dã Hoả nguyên cũng như Heisiting đối với dân Odin vậy! Uy vọng cao vời vợi!
Khi chúng biết tên địa tinh cao lớn hơn hẳn đồng loại đứng trước mặt mình là lãnh chúa Thiên Công, uy danh lừng lẫy, cả đám liền câm như hến không dám lỗ mãng.
Theo thời gian qua, dù Thiên Công chưa khỏi hẳn bệnh nhưng ít ra cũng không có vấn đề gì nữa. Chỉ với thân hình cao lớn đã đủ doạ người. Hơn nữa, Hạ Á cố ý lấy lòng, ra lệnh cho bọn lính đánh thuê phải khách khí với Thiên Công khiến cho bọn địa tinh trở nên ảo tưởng: Hoá ra đám người này đều là thủ hạ của lãnh chúa Thiên Công?
Lãnh chúa Thiên Công quả thực quá vĩ đại rồi! Ngay cả những võ sĩ loài người mạnh mẽ như vậy, cũng phải phục tùng ngài lãnh chúa vĩ đại!
Ngày nào cũng được ăn no bụng. Có một thủ lĩnh vĩ đại, ưu tú, anh hùng đến thế bảo vệ mình. Lại có một đám võ sĩ loài người hùng mạnh coi mình như bạn bè. Một chuyện ngọn như mơ vậy, ai có thể từ chối?
Cứ như vậy, Philip và Thiên Công làm chủ mấy trăm tên địa tinh này, rất nhanh đã sắp xếp chúng thành thành mấy đội , mỗi đội trăm tên được trang bị đầy đủ vũ khí, trở thành đội quân thứ hai, chậm rãi đi sau mọi người.
Thật tình thì Hạ Á không muốn đi cùng với lũ địa tinh, bởi vì mùi của đám địa tinh trên Dã Hoả nguyên này khó ngửi đéo chịu được! Cái loại quanh năm không chịu tắm rửa này, tụ tập đến mấy trăm đứa ở một chỗ, cái mùi này đủ làm một người đang bình thường cũng phải lăn ra ngất!
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện: