[Dịch]Lão Phu Nhân Cuồng Nói Lời Thiếu Niên - Sưu tầm - Chương 4: Ai so với ai đáng thương hơn
- Home
- [Dịch]Lão Phu Nhân Cuồng Nói Lời Thiếu Niên - Sưu tầm
- Chương 4: Ai so với ai đáng thương hơn
Editor: Dương Trà
Cố Khanh nằm trên giường nhắm mắt lại, làm dáng vẻ mắt ngơ tai điếc, trong lòng thực tế đang đấu tranh dữ dội.
Nói đến vô tội, nàng mới là người vô tội đây này. Một cô nương tốt bụng ngay thẳng, nghiêm túc yêu đương một lần cũng chưa, cứ thế biến thành bà già, cái này mà rơi đầu ai cũng không chấp nhận được. Huống hồ bà già này ngoại trừ có cái thân phận làm người khác đau đầu một tý, còn cái khác có cũng như không. Tiền? Có nó thì có thể làm gì chứ? Có thể mua máy tính không? Có thể mua điện thoại di động không? Có thể ra ngoài du lịch không?
Không xinh đẹp đã đành tính cách cũng coi như xong, mà ngay cả cơ thể khỏe một tý cũng không có a! Nghe ý tứ mấy lời Hoa ma ma kia, con trai ôn hòa và con dâu lương mẫu cũng chắc là giả, cháu nội cũng không thấy nhiều hiếu thuận gì lắm!!!
Những chuyện này một mống cũng không liên quan gì đến nàng a.
Thế mà hiện tại lão ma ma kia nói với nàng – ngài nha, ngay cả chết cũng không chết được đâu! Ngài muốn chết, toàn bộ người trong phủ xong đời! Cháu nội người cũng bị nghiền thành tro, con của người bị tước vị, hạ nhân đều bị đánh chết, nha hoàn như hoa như ngọc của người cũng bị lôi ra ngoài bán đi…
Răng hàm Cố Khanh cũng cảm thấy đau.
Gánh một thân nợ máu như vậy, cho dù có chết cũng chết không yên ổn.
Hoa ma ma này đạo đức chắc bị trộm mất rồi đi? Người bình thường nào dám nói toàn thứ độc ác như thế, bà ta còn là người sao?
Trong thời gian ngắn cả phòng đều im thin thít.
Vì ngừa Cố Khanh lại tiếp tục ngất ra đấy, bên góc phòng đều đốt hương phiến làm cả gian đều mờ mờ ảo ảo hơi lộ vẻ âm u. Cố Khanh bọc chăn kín mình suy tư nàng nên đi con đường nào. Hoa ma ma vẫn không chịu nhúc nhích quỳ ở nơi đó, rất có tư thế nếu Cố Khanh không mở miệng ăn cơm thì bà vẫn tiếp tục.
Thôi vậy, cùng lắm thì đến lúc du hồ hoặc dâng dương gì đó tạo ra việc chết bất ngờ là được a! Làm người chẳng phải tùy cơ ứng biến sao?! Nàng cứ làm ra dáng vẻ vui tươi hớn hở gì đấy, xong rồi ‘chết ngoài ý muốn’ chắc không trách trên đầu mấy người vô tội này được đi?
Không thể liên lụy người khác a, quá thất đức!
Cố Khanh trở mình. Mặt mũi Hoa ma ma đầy vui vẻ.
“Thuyết phục!”
Hoa ma ma liền vội vàng tiến lên đỡ Cố Khanh ngồi dậy.
“Hương Vân, Yên Vân, tiến lên hầu hạ mau! Cháo cá trên lò cũng nhanh bưng lên!” Tôn ma ma lập tức mở cửa, hướng về phía bọn nha hoàn hầu hạ ngoài phòng phân phó.
Nhóm nha hoàn đều nghe ra lão phu nhân rốt cuộc quyết định ăn chút gì đó, các nàng đều vui vô cùng. “A Di Đà Phật!” “Vô Lượng Thiên Tôn” đều tạ loạn một lần.
Thật sự là tránh được một kiếp a!
Hương Vân và Yên Vân cùng lau nước mắt đi đến, các nàng đều là từ nhỏ đã theo hầu ở phòng Khâu lão phu nhân, lão thái quân mặc dù rất cổ quái nhưng cũng không phải rất khó hầu hạ. Hơn nữa lão thái quân cũng từng nói, đợi các nàng đến tuổi, tặng các nàng chút hồi môn rồi giúp các nàng tìm một nhà khá giả gả qua. Bà cũng từng nói cho các ma ma hoặc mấy lão quản sự lên chùa an dưỡng. Nhưng nếu bây giờ lão phu nhân vạn nhất có chuyện gì, mấy người xui xẻo đầu tiên chính là mấy nàng và gia đình của nàng. Tự mình xui xẻo còn chưa tính, lại còn liên lụy đến người nhà cũng bị đuổi ra ngoài, vậy đơn giản là không có cách nào để sống.
Cố Khanh biết rõ Hương Vân và Yên Vân cũng không phải vì mình mà khóc nhưng nàng vẫn cảm thấy mình ‘hy sinh’ vì họ nên họ mừng đến phát khóc, có chút xúc động a. Hai tiểu cô nương nếu so về kiếp trước mới chỉ là học sinh trung học, thế mà đã hầu hạ người nhiều năm. Con cái trong mấy gia đình phong kiến vận mệnh thường không được nắm trong tay họ. So sánh với mấy nàng, chính bản thân mình mặc dù xuyên thành lão thái quân đúng là phải cảm tạ trời xanh.
Ít nhất người khác còn nhìn nhận nàng là một con người.
Cứ thế tự động viên mình một lúc, giống như nơi này cũng không khó chịu đến vậy.
“Cháo cá trước hết không cần thiết, thân thể ta ốm yếu, chỉ cần chút nước cơm thanh đạm thêm ít đường là được.”
Cố Khanh hơi thở dồn dập cố sức phân phó.
“Gọi vài nha đầu vào mát xa cho ta từ dưới eo đến chân. Nằm trên giường đã lâu, thân mình có chút tê cứng.”
Vì lúc trước cố gắng tuyệt thực, nàng đã hạn chế toàn bộ các hoạt động sinh năng lượng, việc này làm từ phần hông trở xuống hiện tại hoàn toàn tê liệt. Ý định ban đầu vốn là tìm chết, cũng mặc kệ tình huống di chứng kèm theo. Nếu bây giờ nàng muốn sống, nhất định phải giải quyết nhanh chóng vấn đề này. Máu không tuần hoàn trong thời gian lâu ngày dễ dẫn tới hoại tử, sợ đến lúc nàng muốn ra ngoài tìm chết mà đi không nổi.
Cùng lúc hai nhất đẳng nha hoàn Gia Vân và Khánh Vân nhanh chóng bò lên giường, đem bắp chân Cố Khanh giuỗi thẳng ra, nhẹ nhàng mát xa theo lời dặn. Hoa ma ma hồi trước từng ngây ngốc một thời gian trong cung, hiểu biết từ mấy người bị trượng hình đánh cái mông nát be bét. Vội vàng gọi vài tiểu nha hoàn tới mang chậu nước nóng vào đây.
“Cầm khăn lông ấm bọc kỹ chân từ từ bóp nhẹ, đem mạch máu xoa cho thông thuận thì thôi! Mau đi mời Hồ Khánh Niên đến!”
…
“Cái gì! Lão phu nhân rốt cuộc chịu ăn?” Phương thị đang chuẩn bị đi mời bà đồng lại nghe thấy Khâu lão thái quân đã tự mình nghĩ thông, mừng rỡ vô cùng mà nói:
“Đây thật sự là A Di Đà Phật phù hộ, bà ăn gì?”
“Nghe bảo Hoa ma ma trong phòng ngài ấy khuyên thật lâu thật lâu mới được.”
Ma ma pha trà Cẩm Tú viện ở Đông Sương phòng quỳ gối đáp lời. Con gái của bà là người hầu trong Trì Vân viện, mặc dù chỉ là nha đầu quét tước nhưng cũng có thể thu được không ít tin tức.
“Hoa ma ma? Người trong cung đúng là không giống với người ngoài a!” Thần sắc Phương thị nhẹ nhàng.
“Tháng này thưởng lương cho bà ấy gấp đôi! Bên cạnh lão phu nhân nếu có vài đứa nha hoàn như Hoa ma ma vậy thì cũng không đến lượt tiểu bối chúng ta quan tâm!”
“Hiếu tâm của phu nhân, toàn bộ quý phủ đều tán dương đấy.” Ma ma pha trà tranh thủ nịnh nọt.
“Lão phu nhân như vậy mà ta chỉ là phận con dâu, ta mà bất hiếu, đấy chính là tội lớn!”
“Phu nhân, phu nhân! Duệ thiếu gia không xong!”
“Ôi trời cô nãi nãi của ta ơi! Ta còn chưa có báo xong đâu!”
“Ai ở đó hô to gọi nhỏ!? Cái gì mà Duệ nhi thiếu gia không được? Ai cho nàng tiến vào? Trước phạt vả miệng mười cái rồi trả lời!” Lưu ma ma chỉ vào một nha hoàn trong phòng. “Ra đằng kia làm đi.”
“Vâng.”
Nha đầu từ Kình Thương viện chạy tới run cầm cập, quỳ xuống dưới bồ đoàn. Chỉ chốc lát sau, âm thanh bạt tai “ba ba ba” vang lên vào tận phòng trong.
“Trong phủ phải nói năng cẩn thận. Cái gì mà không xong? Ai cũng không xong không tốt! Có không xong cũng chính là các ngươi. Dù sự việc có lớn đến đâu, cũng phải bình tĩnh mà trả lời. Phía dưới loạn, chủ tử còn bị các ngươi hại phạt. Bây giờ có chuyện gì thì nói xem nào?”
“…Có thể.”
“Ổn rồi, ổn rồi, cùng lắm cũng chỉ là tiểu nha đầu, ma ma ngươi cũng đừng dạy dỗ. Quy củ không phải dễ học, cứ từ từ dậy, sợ hãi thành như vậy về sau làm sao mà sai bảo?”
Phương thị nhẹ giọng an ủi tiểu nha đầu.
“Đừng sợ, có việc thì từ từ nói. Văn Tú, đợi lát nữa đem toàn bộ bốn khay trái cây cho tiểu nha đầu này về an ủi.”
“Tạ phu nhân.” Tiểu nha đầu quỳ trên bồ đoàn hướng Phương thị dập đầu.
Người người đều nói phu nhân thiện tâm, nàng thật sự coi người Cẩm Tú viện thật tốt. Phu nhân thật tốt, Lưu ma ma bên người phu nhân thật đúng là không ngồi không. Nàng làm sao lại quên mất điều này đây?
Tiểu nha đầu Kình Thương viện bị lời nói ôn nhu của Phương thị cho cảm động, vừa lau nước mắt vừa nói:
“Duệ thiếu gia hôm trước ăn roi xong liền không ổn, ban đầu chỉ kêu đau, về sau còn kêu cả ngứa. Bà nội Vương và Thương Thư tỷ xem qua, cũng chỉ là sưng tý da, cũng không phải bị thương nặng gì, Thương Thư tỷ liền bôi thuốc lên vết thương cho thiếu gia.”
“Sáng nay Duệ thiếu gia mãi vẫn không chịu rời giường, bà nội Vương gọi đại phu tới khám cho thiếu gia nhưng mà ngài không đồng ý, bảo là sợ phiền toái, nằm một chỗ là tốt rồi… Kết quả, đến chiều thiếu gia sốt cao đến mê sảng, miệng viết thương nhìn như nghiêm trọng thêm. Gã sai vặt với người hầu của thiếu gia đều đã bị đuổi ra khỏi phủ, hiện tại chỉ còn một người hầu đang đi mời Hồ đại phu nhưng không mời được. Đồ đệ hắn nói ngài ấy đã bị người Trì Vân điện mời đi. Bây giờ trong sân đang loạn thành một đoàn, ngay cả người để làm chủ cũng không có, cầu xin phu nhân…”
Nàng ta còn chưa dứt lời Phương thị đã đứng dậy rồi.
“Không cần nói nhiều. Ta phải đi qua.”
Bà lướt qua người trong phòng.
“Lưu ma ma, ngươi và Văn Tú, Quyên Tú đi với ta đến Kình Thương viện. Hồ đại phu hiện tại không thể đến, chỗ lão phu nhân hiện tại còn chưa ổn, không thể để có bất cứ chuyện gì xảy ra. Bên Lý Kỳ, ngươi bảo chồng ngươi cầm thiếp mời trong phủ trước hết đi thỉnh Bạch ngự y, ngài ấy vừa cáo lão về nhà, trên đường có mở một gian tên ‘Hành y” quán. Lại phái mấy tiểu tử đi trước phía trước, mấy ngày nay lão phu nhân không ăn cơm nên lão gia cũng cáo bệnh, ngài ấy đang ở trong phủ, mau thỉnh lão gia nhanh chóng đi tới Kình Thương viện.”
“Vâng!” Mọi người trong phòng bị phân phó, động tác vội vội vàng vàng, việc ai người ấy làm.
Phương thị an bài tốt mọi chuyện, cũng mặc kệ tiểu nha hoàn đang quỳ, bước chân nhanh nhẹn ra ngoài. Mấy nha hoàn bà tử phía sau nhanh chóng đuổi theo, trong nhất thời người trong phòng rời đi hơn nửa.
Chỉ còn tiểu nha đầu Kình Thương viện được phái tới một mình yên tĩnh quỳ nơi đó như thể bị tất cả mọi người cho vào quên lãng.
Vẫn là Châu Tú của Cẩm Tú viện tính tình hiền lành lương thiện, nâng tiểu nha hoàn dậy, đem điểm tâm bốn mùa nhét vào tay nàng.
“Muội muội tốt, hôm nay lắm chuyện, Thái phu nhân cũng vừa mới ăn cơm, vừa nãy thiếu chút nữa là mắc nghẹ đấy. Phu nhân quan tâm nhiều việc, ngươi có gì ủy khuất tỷ tỷ thay người xin lỗi ngươi.”
“Tỷ tỷ nói những lời này không sợ làm ta tổn thọ sao? Ta chỉ là một tam đẳng nha đầu Kình Thương viện…”
Bình Nhi cúi thấp đầu xuống. Nàng cũng biết lần trước Duệ thiếu gia phạm lỗi một đám nha đầu bị bán cả chung thân, sai vặt đã bị đuổi đi toàn bộ. Nàng vừa không phải do người ở trong phủ sinh, cũng không phải được nuôi từ nhỏ, bình thường chỉ làm chân chạy vặt truyền lời.
Châu Tú thân thiết nắm tay nàng, kéo nàng đến trong phòng mình ngồi nói chuyện…
Bắc Viên, trước cửa vòm Trì Vân viện.
“Đừng kéo, ngươi cho ta đi vào van xin thái phu nhân đi, trở về lão phụ ta nhất định hậu ta ngươi! Nếu tiếp tục như vậy, tiểu thiếu gia kiểu gì cũng xảy ra chuyện!”
Bà tử Vương bên Lý Duệ cố sức tránh khỏi thủ vệ cản đường, không ngừng xông vào bên trong. Hai thủ vệ trông cửa gấp đến độ giậm thẳng chân nhưng vẫn không dám dùng quá nhiều sức.
Bà tử Vương này là nhũ mẫu của đại lão gia quá cố, con trai bà ban đầu là thư đồng đại lão gia nay đã làm quan bên ngoài. Vương thị hiện tại cũng đã là bà nội nhưng mà từ khi nghe tin đại lão gia mất, bà liền xin vào phủ trông coi tiểu chủ tử, cách ba ngày về nhà một lần. Vương thị này kể cả quốc công lão gia nhìn thấy cũng gọi một tiếng ‘bà nội Vương’. Hai người họ cản lại còn băn khoăn, nào dám kéo gì?
“Ôi chao bà nội Vương, cầu xin ngài không cần lớn tiếng quá! Thái phu nhân kể từ khi bị Duệ thiếu gia làm tức cho ngất xỉu đói bụng mấy ngày cho tới nay mới ngưng. Vừa vặn người mới ăn chút nước cơm, Hoa ma ma và Tôn ma ma mới thiếp đi được một lát vì vậy người tới thăm đều bị cản hết lại, chờ lão phu nhân tỉnh lại rồi nói sau. Ngài ở đây là đang làm gì đó? Nếu thái phu nhân vạn nhất có mệnh hệ gì, Duệ thiếu gia mới thật xảy ra chuyện!”
Vương bà tử này và Khâu lão phu nhân trong phủ về bản chất cũng lớn như nhau. Bà không biết chữ, cũng không có kiến thức cao siêu gì, chỉ là số phận tốt hơn một chút. Khâu lão thái quân là vợ quý nhờ chồng còn Vương bà tử thì mẹ vinh nhờ con. Vương bà tử này phải nói là tài cán cũng chẳng có bao nhiêu, cái hơn người duy nhất là hai chữ ‘trung nghĩa’.
Bà không biết đạo lý quan hệ lợi hại gì đó, bà chỉ biết tiểu chủ tử của bà đang sốt cao không ngừng nằm ở Kình Thương viện. Mà đại phu duy nhất trong phủ bị Khâu lão thái quân mời ở bên này, cứ thế đầu nóng chân chạy nhanh tới đây.
Cũng bởi vì hiện tại trong phủ bà cũng nha hoàn người hầu vây quanh, sống qua cuộc sống làm chủ tử, trên dưới phủ quốc công đối với bà khá lịch sự lá gan mới dần dần lớn hơn. Nếu hiện tại đại lão gia Lý Mông vẫn còn sống, có cho bà thêm mười lá gan bà cũng không dám chạy tới Trì Vân viện cướp người.
‘Cháu nội Trương gia cách vách chính là phát sốt mà mãi không giảm nên mới đem đầu nóng hỏng!’
Càng nghĩ như vậy bà càng cuống cuồng cuồng.
‘Cùng lắm thì một cái mạng già này ta cũng không cần!’ Vương bà tử cắn răng một cái, không quan tâm đến nha hoàn các thứ, quỳ trước cổng vòm kéo cũng không dậy. Bà gân cổ họng cố hô to.
“Thái phu nhân ơi! Duệ thiếu gia sắp chết a! Cầu xin ngài đại từ đại bi cho Hồ đại phu tới Kình Thương viện nhìn chút đi! Đó là cháu nội ruột thịt chính cống của người nha! Là huyết mạch duy nhất của đại lão gia! Thái phu nhân ơi! Thái phu nhân!”
…
Lần này xem như đều đem nha đầu bà tử trong Trì Vân viện kinh động.
Tác giả nói suy nghĩ của mình:
Đứa bé đáng thương! Con chờ bà nội con, bà nội lập tức tới cứu con!