[Dịch] Kiếm Tinh - Q.1 - Chương 11: Tinh không ảo cảnh
Tinh hải mênh mông, nhất niệm hư không!
Bước một bước, không có bất cứ dấu hiệu nào, thiên địa biến sắc, dường như ngươi bước một bước liền bước vào tinh không mênh mông, ngẩng đầu chính là tinh hà vô tận.
Đột nhiên bị đưa tới hoàn cảnh hoàn toàn xa lạ này, người có tâm chí hơi kém một chút, lập tức liền mất đi tinh thần, bị sợ hãi bao trùm, sẽ làm ra một vài chuyện rất ngu ngốc.
Không để ý tới tiếng chửi bới của mấy người trước mắt, Giang Sở bước trong tinh quang, mắt hơi nheo lại, trước khi xoay người liền đạp lên một ngôi sao.
Nói là sao nhưng trên thực tế cũng chỉ có phạm vi hơn mười mét, giống như một khối nham thạch hơi lớn một tí. Đương nhiên, khối nham thạch này phát ra tinh quang màu lam nhạt, chìm đắm ở trong tinh không đen kịt. Những ngôi sao này chính là điểm đặt chân duy nhất hiện nay.
Chỉ chốc lát, Giang Sở liền nhìn thấy ít nhất hơn hai mươi người vì sợ hãi nên không kịp đạp lên ngôi sao mà rơi xuống.
Mặc dù không rõ những người này rơi xuống sẽ bị làm sao. Nhưng hắn có thể khẳng định một điều, họ đã bị loại từ lúc rơi xuống rồi.
“Cửa thứ hai của Tinh chi truyền thừa – Tinh không ảo cảnh. Các ngôi sao dưới chân các ngươi chính là nơi an toàn duy nhất nhưng chúng sẽ không ngừng tan vỡ. Trước khi ngôi sao dưới chân các ngươi triệt để tan vỡ phải tìm ra cách rời khỏi nơi đây, nếu không, đào thải!”
Tiếng của Hải Lan lại vang lên một lần nữa từ không trung , truyền khắp tinh không một cách rõ ràng, vẫn như cũ lạnh lùng tàn khốc.
Hải Lan không giải thích thêm một chữ, cũng chả có nửa điểm nhắc nhở. Hơn nữa, khi tiếng dứt liền triệt để biến mất, vô luận ai hỏi thế nào cũng đều không có trả lời.
“Ảo cảnh? Ngón tay gõ khẽ ở trên kiếm trúc, ánh mắt của Giang Sở rất nhanh liền rơi xuống ngôi sao dưới chân. Ở mép ngôi sao đã bắt đầu rạn nứt, chính như Hải Lan đã nói, ngôi sao này đang không ngừng nứt ra. Dựa theo tốc độ trước mắt mà đoán thì còn khoảng ba canh giờ ngôi sao sẽ vỡ hoàn toàn.
Thời gian nói ra thì không quá ngắn, nhưng mà trong tình huống không có manh mối nào thì có vẻ vô cùng cấp bách.
Huống chi, kích cỡ của ngôi sao dưới chân mỗi người không giống nhau. Ngôi sao lớn đạt gần trăm mét, thậm chí có thể chịu được một ngày, mà nhỏ thì chỉ có hai mét, chưa đến nửa canh giờ có thể đã vỡ tan. Đây nhìn thì giống như bất công, nhưng ngôi sao dưới chân nguyên bản là mọi người tự chọn, không thể trách người khác.
Quan trọng nhất chính là… . Những ngôi sao này không phải đứng yên mà là di dộng liên tục.
Nói cách khác, mỗi người đều có khả năng gặp phải người khác. Ngôi sao dưới chân nhỏ tự nhiên có thể cướp của người khác. Đây coi như đã thêm vào mấy phần biến số, lại cũng làm cho bầu không khí càng trở nên tàn khốc.
Hơi nhíu mày, Giang Sở cũng không cảm thấy hoảng loạn như những người khác, mà là tử tế cảm thụ hoàn cảnh xung quanh để tìm ra chỗ dị thường.
Đã là khảo nghiệm, như vậy liền không thể chỉ đơn giản vì làm khó người ta. Thậm chí, có khả năng rất lớn sẽ giống như cửa thứ nhất, trong lúc khảo nghiệm sẽ ẩn chứa kỳ ngộ cực lớn. Đây mới là bản ý của Tinh chi truyền thừa.
.. .. .. .. ..
Quay thời gian lại trước khi bước vào Tinh không ảo cảnh.
“Người có thể cảm ứng tinh lực thì nhiều, nhưng người có thể chân chính bước vào Ngưng tinh cảnh lại rất ít.”
Cản lại mấy người của Trương gia trước mặt, khóe miệng của Lâm Bân lộ ra một nụ cười mỉm như ác ma, thản nhiên mở miệng nói: “Cũng không phải người nào có thể ngưng tụ tinh lực đều bước được vào Ngưng tinh cảnh, bởi vì người có thể cảm ngộ quy tắc, đạt được bản mệnh tinh vĩnh viễn chỉ là con số rất ít.”
“Bân thiếu gia, ngài rốt cuộc là có ý gì?” Nhìn Lâm Bân có chút thấp thỏm, một thiếu niên Trương gia trong số đó cẩn thận hỏi.
“Ta có thể khẳng định nói cho các ngươi biết, với thiên phú của các ngươi, cơ hội đạt được bản mệnh tinh gần như bằng không.” Ánh mắt phát lạnh, Lâm Bân lạnh lùng nói: “Khảo nghiệm tiếp theo tên là Tinh không ảo cảnh. Phương pháp duy nhất để thông qua chính là cảm ngộ quy tắc, tìm được bản mệnh tinh thuộc về mình, ngưng luyện bản mệnh tinh.”
“Thiên tài sở hữu cửu tinh tinh lực có ý nghĩa gì, các ngươi cũng rất rõ ràng. Nếu để hắn trưởng thành, Trương gia các ngươi chỉ còn nước diệt vong!”
“…” Lòng bàn tay hơi phát lạnh, mấy người Trương gia nhìn nhau, khó tránh khỏi sinh ra vẻ hoảng sợ.
“Ta cho các ngươi một cơ hội.” Không chờ mấy người trả lời, Lâm Bân tiếp tục nói: “Các ngươi từ bỏ cơ hội cảm ứng bản mệnh tinh để đi hủy bản mệnh tinh do Giang Sở kia ngưng luyện ra.”
.. .. .. .. ..
Trong mắt lóe lên vẻ cuồng nhiệt, trên người Long Ngạo mơ hồ phát ra hư ảnh của Thanh Long, tinh lực từ từ phóng ra ngoài. Từ trong tinh hải vô tận cảm ngộ phương vị, tận lực khống chế ngôi sao dưới chân mình từ từ di dộng tới phương vị đã cảm ứng được.
Là người của Long gia, bản mệnh tinh duy nhất mà hắn muốn cảm ứng chính là Long tinh.
Kế thừa ý chí của Thanh Long, sở hữu Long tinh với sức lực của chân long mới là lựa chọn duy nhất của người Long gia. Nếu không thể lấy Long tinh làm bản mệnh tinh, cho dù sở hữu sự cảm nhận tinh lực mạnh thế nào chăng nữa cũng không thể được gia tộc công nhận. Đối với Long Ngạo mà nói, thứ chân chính quyết định đến địa vị cũng chính là việc ngưng luyện bản mệnh tinh này.
Nếu là ở bên ngoài, muốn cảm ứng bản mệnh tinh sẽ cực khó, cho dù là đối với người thiên phú cực tốt, cảm ngộ đối với quy tắc cực sâu. Ít nhất cũng phải mất mấy tháng mới có thể ngưng luyện bản mệnh tinh. Người thường thì còn phải gian khổ mất mấy năm nhưng ở Tinh điện, ở trong Tinh không ảo cảnh này, lại có thể cảm ứng rõ ràng các loại bản mệnh tinh tới trình độ lớn nhất, thậm chí có thể trực tiếp ngưng luyện ra bản mệnh tinh.
Đây mới thật sự là lúc quan trọng nhất.
Bản mệnh tinh khác nhau thì ảnh hướng tới thực lực và tiềm lực cũng cực kỳ rõ ràng. Nói không hề khoa trương, ngưng luyện bản mệnh tinh gần như quyết định hướng phát triển sau này của một người.
Mà Long tinh không thể nghi ngờ chính là tồn tại cực kỳ đặc thù trong các bản mệnh tinh. Đương nhiên, vì loại đặc thù này, cảm ứng cũng cực kỳ khó khăn. Người thường căn bản không thể chạm đến.
Đối với Long Ngạo mà nói, rất nhiều bí pháp đều cần Long tinh chống đỡ, một khi ngưng luyện thành công, thực lực của hắn sẽ chào đón một thời kỳ tăng trưởng điên cuồng.
.. .. .. .. ..
Đứng ở trong Tinh điện, ánh mắt của Hải Lan dễ dàng xuyên qua Tinh không ảo cảnh, có thể nhìn thấy rõ ràng phản ứng của từng người.
Những người rơi xuống từ tinh không lúc trước đều đã bị tuyên bố đào thải và trục xuất khỏi Tinh điện. Hơn nữa, số lượng người bị đào thải sẽ không ngừng tăng lên nhanh chóng, so với Tinh Vân thê, tình hình phải đối mặt lần này càng phải tàn khốc hơn nhiều.
Người thật sự có thể ngưng luyện bản mệnh tinh, đi ra khỏi Tinh không ảo cảnh chỉ sợ không quá mười.
Nhưng chỉ cần qua được cửa ải này, vậy thì có thể bước vào Ngưng tinh cảnh bất cứ lúc nào rồi. Những người này mới là người mà Tinh điện cần đặc biệt chú ý, đệ tử cuối cùng được tuyển vào Tinh điện cũng sẽ được chọn ra từ những người này.
Người có khả năng vượt qua cửa ải này nhất, không nghi ngờ chính là Long Ngạo, xuất phát từ gia tộc thần bí đó, Long Ngạo quả thật có vốn để kiêu ngạo.
Khác biệt duy nhất chỉ là bản mệnh tinh mà hắn cảm ngộ có phải Long tinh hay không mà thôi.
Từ một loại trình độ nào đó mà nói, Hải Lan thậm chí cũng không hy vọng Long Ngạo ngưng luyện Long tinh làm bản mệnh tinh. Bởi vì người Long gia sở hữu Long tinh làm bản mệnh tinh đều nhất định quay về Long gia. Cho dù là Tinh điện cũng không thể giữ lại được.
Ngoài đây ra thì chính là Giang Sở rồi.
Hải Lan cũng rất tò mò, một thiếu niên gần như yêu nghiệt thế này sẽ chọn bản mệnh tinh như thế nào.
.. .. .. .. ..
Khoanh chân ngồi trên ngôi sao, mắt của Giang Sở im lặng nhắm lại.
Chỉ dùng có thời gian một chén trà, Giang Sở liền từ trong tinh không cảm ứng được một vài khí tức bất đồng, hoặc là khí tức của một vài quy tắc.
“Đây chính là khí tức của bản mệnh tinh sao?”
Nhắm mắt lại, ngón tay trắng nõn của Giang Sở đặt trên kiếm trúc, lẩm bẩm một mình.
Ý niệm phát ra trong phiến tinh không này, giống như cả người chìm vào trong tinh hải mênh mông. Giang Sở dụng tâm phân biệt biến hóa trong đó để cảm ứng bản mệnh tinh thuộc về mình. Cơ hội như thế này, cho dù là Giang Sở cũng không thể tùy tiện lãng phí.
Đối với bản mệnh tinh, hiểu biết của Giang Sở cũng không nhiều, chỉ là biết đại khái một vài quy tắc.
Đương nhiên, lý giải đối với bản mệnh tinh của Giang Sở và những những người khác cũng không giống nhau. Đối với những người khác mà nói, bản mệnh tinh đặc thù phải mạnh hơn nhiều so với bản mệnh tinh bình thường. Nhưng đối với Giang Sở mà nói, chỉ có bản mệnh tinh thích hợp với mình nhất mới có thể phát huy ra thực lực mạnh nhất.
Đạo lý này rất đơn giản.
Đao, thương, kiếm, kích, roi… Mười tám loại binh khí, loại nào mạnh nhất.
Chỉ có loại hợp với mình mới mạnh nhất.
Quy tắc đối ứng với bản mệnh tinh bất đồng, cũng càng thêm ảo diệu cao thâm. Thế nhưng với Giang Sở mà nói, bản chất của nó cũng giống vậy, ít nhất, từ nhận thức trước mắt mà nói thì là như vậy.
.. .. .. ..
Ở xa, ánh mắt của Lâm Bân có chút lạnh lẽo.
Hắn cũng không cố ý đi tìm tung tích của Giang Sở. Cho dù hắn vô cùng hy vọng Giang Sở gặp xui xẻo, cũng có tâm tư muốn ám toán, nhưng cơ hội thế này, hắn cũng không nỡ bỏ đi.
Trước khi tới, hắn đã từ chỗ phụ thân biết được một vài quy tắc của Tinh điện, đồng thời đã sớm chuẩn bị.
Căn bản không cần lãng phí thời gian, nháy mắt, hắn liền xác định được mục tiêu của mình, dùng tâm thần đi cảm ứng, ngưng tụ tinh lực để thôi diễn sự biến hóa của quy tắc, đồng thời thôi động ngôi sao dưới chân đi tới vị trí cảm ứng được.
Lôi đình!
Bắt đầu từ nhỏ, hắn đã luôn luôn tiếp xúc với lực lượng lôi đình dưới sự giúp đỡ của phụ thân. Hôm nay, sự nhận biết đối với lôi đình của hắn sớm đã vượt xa người thường. Trong loại hoàn cảnh như Tinh không ảo cảnh này, càng là dễ dàng liền cảm ứng được chỗ có lôi đình quy tắc! Lấy lôi đình làm bản mệnh tinh, hóa diễn ra thiên địa lôi đình, bước vào Ngưng tinh cảnh. Nắm trong tay thiểm điện lôi đình, thực lực đương nhiên hơn xa Ngưng tinh cảnh bình thường.
Còn về tên Giang Sở kia… Muốn yên ổn ngưng luyện bản mệnh tinh, chỉ sở không dễ dàng như vậy đâu.
Một khi mất đi cơ hội này, muốn ngưng luyện ra bản mệnh tinh, e là cũng phải cần nửa năm một năm. Có khoảng thời gian hòa hoãn, liền đủ để hắn ung dung bố trí, bóp chết cái uy hiếp này.
Con út của thành chủ Kinh châu, nói cho cùng không phải người thường có khả năng so sánh. Mất đi sự che chở của Tinh điện, cho dù sở hữu cảm nhận cửu tinh thì đã làm sao? Tùy tiện một cường giả Ngưng tinh cảnh cũng có thể chém giết dễ dàng.
Thiên tài chỉ đáng sợ khi trưởng thành! Thiên tài chết yểu đến cái rắm còn chả đáng.
Chỉ là một tên sai vặt hèn mọn mà thôi, cho dù có chút thiên phú thì sao? Cuối cùng cũng chỉ là con sâu cái kiến. Sau khi nhìn thấy hy vọng tốt đẹp liền bị bóp chết, đây mới là số mạng bi ai của loại tiểu nhân vật này.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện: