[Dịch]Kiếm Khuynh Thiên Hạ, Vạn Kiếp Yêu Nàng - Sưu tầm - Chương 4: Sự tình sau khi tỉnh lại.
- Home
- [Dịch]Kiếm Khuynh Thiên Hạ, Vạn Kiếp Yêu Nàng - Sưu tầm
- Chương 4: Sự tình sau khi tỉnh lại.
Hoành Vân Thiên Lâm qua một kiếp trong đêm hố nháo đến gà bay chó chạy. Mấy trăm dặm phía Đông sơn mạch bị hủy hoàng toàn toát ra khí ticws hủy diệt kinh khủng cây cỏ không còn triệt để san bằng tất cả đều hôi phi yên diệt.Duy chỉ có Bạch Vân trấn là bình an vượt qua một kiếp nhưng ai nấy đều một đêm không ngủ kinh hoàng đến ngẩn ngơ. Một kiếp này trấn động quận thành tông tộc lớn nhỏ trong Lach Vũ quốc còn lang ra câc nước lân cận .
Người người đều cho rằng đây là do cao nhân độ kiếp hoặc bảo vật truyền thừa xuất thế nen mới tạo nên oanh động lớn như vậy. Chỉ có một số ít biết rõ được sự tình bên trong chẳng hạn như tứ đại tộc Bạch Vân Trấn chẳng hạn. Nhưng rõ hay không rõ thì nó cũng là sự kiện thu hút nhiều người đến đây xem thử. Biết đâu may mắn có được cơ duyên . Ngay trong đêm khi kiếp vừa qua đã có nhiều người khởi hành đi Hoành Vân Thiên Lâm .
Trăm dạp ngoài Hoành Vân Thiên Lâm hoang tàn đổ nát khí tức hủy diệt tản ra làm nhân yêu thú khó có thể tiếp cận đừng nói đến vào thăm dò. Gió thổi ngang qua tro bụi khẽ bay làm người ta không khỏi cảm thấy lạnh lẽo cảm nhận một kiếp hôm qua . Đúng là khủng bố tận linh hồn von người mà nhưng có ai biết kẻ mang đến khủng bố đang nằm trong nơi này hơn nữa còn là một hài tử mới chín tuổi mà thôi.
Ở trung tâm đống tan bang tát bát này không ngừng truyền đến âm thanh lúc thì cười thanh thúy , lúc thì khóc não nề , lúc ngâm nga tang thương vô tận lúc lại lẩm bẩm khó hiểu nếu có ngườ ở đây thì họ sẽ cho là có quỷ a. Nơi này đang nói ngôn ngữ của quỷ nữa!!!
Lãnh Nguyệt Hàn một thân bạch y trong suốt mặt lạnh như băng, môi hơi mím , mắt như coa hỏa diễm cháy hừng hực hai tay siết chặtthaanf sắc pha tạp có lo lắng , u sầu , buồn , yêu , hận , ôn nhu lại mãnh liệt vô ngôn lối tả . Hắn vẫn ở cạnh nàng nhìn nàng đã một canh giờ rồi không thể làm gì hơn là nhìn và nhìn nàng mê sảng. Hắn hận sao mình không tìm một cái nhục thể có thể ôm nàng ? Khó khắn mấy vạn năm mới gặp được nàng lại trải qua một kiếp đắc giá giờ phải nhìn nàng như thêz này sao? Hắn không cam tâm … Hắn không am tâm .
– Phong Nhi…. Phong Nhi ….
Nàng bây giờ cười như những lúc hắn ở cạnh nàng những phuat giây có lẽ giờ hắn mới biết là tràn đầy ngọt ngào và hạnh phúc. Nàng khóc lặng lẽ như những lúc hắn không tốt tính ruồng rẩy nàng , nàng gào lên như đau thương tuyệt vọng vô tận . Nàng lẩm bẩm tựa như oán trách hắn. Một khúc ngâm lên như ly biệt ngàn năm vĩnh viễn không gặp lại được. Càng nhìn nàng như thế lòng hắn cang đau hơn bao nhiêu nhớ thương mong mỏi vạn năm dâng lên. Tại sao tại sao lúc hắn có nàng lạikhông quý trọng không yêu thương ??? Mất đi nàng mới biết trân trọng? Giờ gặp được nàng lại nhìn tình cảnh này? Hắn hận mình . Hắn hận bản thân vô tận.
Trong bất giác đôi mắt hắn chảy dài hai dòng nước mắt . Hóa ra linh hồn khóc cũng rơi nước mắt. Chân tình lệ . Chân tình vạn năm của hắn đã hóa thành nước mắt kéo dài qua gương mặt lăn lăn cuối cùng đáp xuống trán nàng. Mấy vạn năm trông ngóng hắn cứ ngỡ khi gặp lại nàng sẽ được mmanx nguyện hạnh phúc lămz rồi. Tất cả sẽ không quá khó khăn hắn sẽ được nhìn nàng cười nói sẽ được nhìn nàng hạnh phúc bênh cạnh hắn. Nhưng hắn sai rồi . Hắn sai rồi. Từ lúc gặp nàng cho đến giờ nàng chưa từng nhìn hắn chưa nói với hắn câu nào cả. Tuy nhìn nàng cười trong cơn mê nhưng hắn chỉ có đau lòng không có nữa điểm vui vẻ . Nhìn nàng khóc ngâm ca thì lại càng đau hơn . Đem cảm giác này của hắn so với vạn tiễn xuyên tâm lăng trì lóc da cắt thịt còn đau hơn gấp ngàn lần gấp vạn lần. y là nỗi đau sâu thẳm trong linh hồn hắn hàng vạn năm qua chất chứa lại không thể tả hết được.
Nước mắt từng gọt từng gọt không ngừng rơi xuống làm nangg đang lẩm bẩm cũng ngừng lại.trowr nên mê mang. Lãnh Nguyệt Hàn nhìn nàng càng không cam lòng nước mắt lại càng rơi nhiều hơnnooix đau trong lòng lại lớn có xu hướng trở thành vực thảm không đáy.
Bỗng một tiếng hét ” Aaaaaaa” vang tận chín tầng mây rồi trở lại đôi mắt nàng mở bắn ra tia sáng nhỏ âm thanh trong miệng mới tắt và thay vào đó là thở dốc hồng hộc .
Nàng đang quan sát bầu trời bỗng nhiên cảm nhận được không khí đang tập trung lại một chỗ có tính áp suất mạnh . Nàng vì tò mò muốn chạm đén mà ngã từ tầng 72 xuống. Có lẽ là nàng đã chết rồi. Nàng được nhìn lại những kí ức ngày xưa cũ kỉ từ lúc nàng còn ở cô nhi viện cho đến lúc được nhận nuôi dưỡng dục đến trưởng thành. Nàng nhìn lại mà không khỏi khóc khóc cười cười hát một khúc ru năm nào của cô cô ở cô nhi viện. Rồi nangg bị cuốn đi vào màn đêm vô tận gặp một tiểu quủ thân đầy máu me nó dẫn nàng đến một nơi có ánh sáng yếu ngồi xuokngs kể chuyện cho nàng nghe.
Nó sống ở Bạch Vân Trấn của Lạc Vũ quốc cơ thể biến dị không có ai chơi với nó cả. Nó rất cô đơn . Thế giới của nó là cường giả vi tôn nhưng nó không hề có thực lực không có người thân chỉ có sự cô độc chiếm lấy nó mà thôi. Hằng tháng nó phải chịu giày vò bởi thiên kiếp làm nó càng không muốn sống sót ở thế giới đó nữa. Cuối cùng nó đã chết dưới thiên kiếp dày vò nó chín năm dài đăng đẳng.
Nàng nghe tiểu quủ kể mà sót xa giùm nó cảm động đến khóc gào lên sao ông trời lại đối với nó như vậy đau khổ như vậy? Nàng an ủi nó hát cho nó nghe mấy bài hât nàng thích ngâm ca mấy điệu nhạc. Nó muốn noia gì đoa với nàng nhưng bỗng nhiên bầu trời đen tối đổ xuống một cơn mưa , nước mưa xối xuống làm nó tan chảy . Nó ợ hãi ôm cgatwj lấy nàng còn nàng theo khoa học nhungq vẫn thấy có chút kinh tởm nên hét lên trong khi hai tay cũng ôm lấy nó . Cuối cùng nó tan biến không biết đi về đâu còn nàng thì đi về đây.
” Phù phù” thật là một giấc mơ kinh điẻn mà . Nhưng hình như đó không phải là mơ . Nàng đã chêta rồi. Có lẽ phải nói là một hồi kinh điển mà. Nàng là giáo sư cguyeen môn vật lí tin vào khoa học không mê tín cho rằng trên đời này coa ma quỷ nhưng trải qua một hồi này không khỏi có chút khiếp đảm đi. Trong đàu nàng dường như có thứ gì đó pha lẫn với kí ức của nàng làm nangg đau đàu không thôi.
Nói nhiều vậy chứ mới một giây trôi qua kể tuqf lúc nàng mở mắt mà thôi. Lãnh Nguyệt Hàn nhìn thấy nàng như vậy hận không thể bay đến ôm lấy nàng. Nàng quay qua nhìn hắn một thân bạch y trong suốt có chút giống hồn ma. Mà quanh đây lại chỉ có một cảnh hoang tàn đổ nát. Nàng muốn ngồi dậy nhưng không thể cử động được không có đau có lẽ bị tê liệt rồi.
Trong tâm trí nàng nghĩ có lẽ là đã xuyên không rồi. Có phải cuộc đời sau này sẽ an nhàn hay nàng sẽ trở thành thiên tài , một ngườ siêu giàu có? Chẳng lẽ đây là tương lai? Chắc hắn là một con robot đk tạo bằng vi mạch trong suốt. Haizz trong đầu nàng quá hỗn độn không rõ sự tình gì. Đầu óc nàng vận chuyển theo một thói quen hỏi :
– Who are you?
Lãnh Nguyệt Hàn kì lạ nhìn nàng không hiểu gì cả. Nàng đang nói cáu gì vậy? Hình như cis chút giống với ngôn ngữ nàng nói trong lúc mê sảng. Hay là nàng còn chưa tỉnh lại những lời nói này chỉ là mê sảng mà thôi?
Nàng nhìn hắn thấy hắn vẫn nhìn nàng đăm đăm tjif lại hỏi.
– What your name ? Where …..
Nàng sổ ra một tràng đến tràng lang đại hải làm vẻ mặt của hắn càng trở nên kinh điển hơn. Ngôn ngữ này không giống với cổ ngữ không giống với tiếng nói của thế giới này chả giống cái nào hắn biết. Nhưng nàng đọc kí ức của nàng thì trong đó nàng vẫn dùng ngôn ngữ phổ thông mà. Chẳng lẽ một kiếp hôm qua làm nàng như vậy ? Tất cả là do hắn là hắn không bảo vệ được nàng mà ra . Hắn thật vô dụng. Nghĩ đến đây lòng hắn chợt nhói lên hai mắt rưng rưng như lại muốn khóc.
– Phong Nhi….
Nàng nhìn hắn đôi mắt đẹp ngân ngấn nước có chút bi thương trong mắt nàng một bộ dạng siêu đáng yêu. Hóa ra lập trình của nó là tiếng Trung nàng nói tiếng Anh mà nó lại làm ra bộ dạng đáng yêu thế này. Nếu hắn biết được suy nghĩ này của nàng chẳng biết có cảm tưởng gì???
– Aizz. Ta biết rồi ngươi là ai?
Lãnh Nguyệt Hàn kéo hết đám nước mắt vào trong nhìn nàng . Có lẽ là nàng đã tỉnh mê sảng rồi.
– Ta là sư….. không…… là thân….. không… ta là nguoiqf sẽ ở bên cạnh nàng cả đời.
Osin đa năng à? Làm sư làm thân nhân làm người hầu hạ cả đời . Thật tốt. Thế giới này văn minh thật phát triển . Robot như thế này chẳng khác gì con người khiến người ta yêu chết mất.
– Ngươi tên gì?
– Lãnh nguyệt Hàn.
– Tên rất đẹp. Ta là Dạ Phong.
– Ta biết.
– Là ai tạo ra ngươi vậy ? Thật tuyệt mỹ. Ta bây giờ không cử động được ngươi có thể đưa ta đến bệnh viện được không? Ta bị gì ta cũng không biết. Nếu có cơ hội ta sẽ đi gặp người tạo ra ngươi một lần.
– Phong Nhi nàng đang noia cái gì vậy? Một kiếp hôm qua làm nàng mất trí rồi sao? Đây là Thần Phong đại lục, Lạc Vũ quốc, Bạch Vân tiểu trấn.
Ôi nghe qua như sét đánh ngang tay. Đây chẳng phải là nơi ở của con quỷ nhỏ hay sao? Nàng xuyên đâu không xuyên lại xuyên vago con quỷ đáng thương kia chứ? Thật là trớ trêu mà. Nàng thật sự khóc không ra nước mắt. Lú nãy nàng có khá hào hứng nhưng giờ thì hết rồi. Bây giờ nàng kjoong muốn trùng sinh ở trỗ này nàng muốn về hiện đại để nghiên cứu tiếp hay siêu thoát thôi.
– Quỷ…. … quỷ…… quỷ…… aaaaaaa…. ……
Nàng lần nữa ngất đi để lại lãnh Nguyệt Hang không rõ sự tình lo lắng. Đôi mày hắn cau lại nhưng không màng đến nhiều dùng pháp tắc bế nàng lên bay về phía Tây nơi này hủy diệt khí tức mạnh mẽ không ảnh hưởng đến hắn không ảnh hưởng đến nàng nhưng ở đây thật không tốt. Sau này nhất định hỏi nàng rõ ràng.
#Độc Cô Tử Tịch.