[Dịch]Khi Nào Anh Trở Về? - Sưu tầm - Chương 3
– Bác sĩ, bạn con có sao không ạ? – Tuệ Di lo lắng hỏi bác sĩ.
– Tôi cần phân tích cụ thể với một người, ai có thể đi cùng tôi? – Bác sĩ hỏi.
– Để con! – Tuệ Di nói xong liền đi theo bác sĩ.
– Cậu đừng khóc nữa, Thiên Ân sẽ không sao đâu mà! – Ở một góc ghế dài khác, Tử Vũ đang an ủi cho Thiên Lam vì cô khóc cứ khóc mãi.
– Tất cả là tại tớ, nếu lúc đó tớ không quá vội vàng thì chuyện này sẽ không xảy ra. – Thiên Lam trách móc bản thân.
– Tớ hiểu, những gì cậu kể tớ đều đã suy nghĩ kĩ càng rồi.
Tiếng bước chân uể oải của Tuệ Di trở lại, gương mặt cô biến sắc. Là do mất ngủ? Hay cho chuyện gì?
– Bác sĩ nói vụ tai nạn không ảnh hưởng đến Ân Ân nhưng…
– Nhưng sao? – Tử Vũ cũng rất lo lắng.
– Nhưng sau khi có kết quả tổng quát, bác sĩ đã phát hiện Ân Ân mắc bệnh ung thư dạ dày. – Nói xong, Tuệ Di bật khóc.
– Ung thư dạ dày? – Thiên Lam mông lung hỏi lại.
– Phải, chú Triệu (ba Thiên Ân) cũng mất vì ung thư dạ dày. – Tuệ Di nói.
Thiên Ân thật ra rất đáng thương. Mẹ Ân Ân bỏ đi khi cô ấy còn nhỏ vì chán ghét cuộc sống nghèo nàn. Chưa được bao lâu thì ba cô ấy lại mắc bệnh. Còn nhỏ, nhưng cô ấy đã phải bôn ba chạy đi kiếm tiền, nuôi cả thân ba lẫn thân mình. Và rồi, Tuệ Di và Thiên Lam chuyển đến ngôi trường mà Thiên Ân đang học, họ chơi thân với nhau, biết rõ về hoàn cảnh của nhau. Khi cô 14 tuổi, ba cô mất đi. Gia đình Thiên Lam thấy rất thương cho hoàn cảnh của cô nên đã nhận cô làm con nuôi, chăm sóc cô, chiều chuộng cô như con ruột. Nhưng cũng chỉ một thời gian, mẹ Thiên Lam mất đi. Và ba Thiên Lam lấy vợ mới, người vợ này rất thương yêu Thiên Lam, còn Thiên Ân thì bà ta bỏ mặc, ngược đãi.
……………………………………………
– Ân Ân, cậu tỉnh rồi! – Tuệ Di vui mừng nói.
Thiên Ân không trả lời, chỉ ngoảnh đầu ra nhìn ánh bình minh ngoài cửa sổ phòng bệnh. AI cũng rõ, lúc này, tâm trạng cô không được ổn định. Vậy…phải cho Ân Ân biết về bệnh tình của mình như nào đây?
_Cánh cửa bật mở, là Tử Vũ và Thiên Lam_
– Thiên Ân, cậu cuối cùng cũng tỉnh rồi. – Thiên Lam nói.
– Cậu vẫn còn nói được câu này sao? Tôi tưởng cậu đã quên tôi rồi? – Thiên Ân quát lớn.
– Ông nhìn xem, nuôi ong tay áo, ông thấy chưa? Chúng ta nuôi nó lớn lên như này mà nó không biết ơn, trút giận lên con gái chúng ta. – Dì và ba của Thiên Lam bước vào.
– Thiên Ân? – Ba cô nói. Ông từ trước tới giờ đều không tin những lời nói của vợ mình, nhưng…sự thật hiện hữu ngay trước mặt, sao có thể không tin?
– Ba, cậu ấy không làm gì hết, là con sai. – Thiên Lam biện minh.
– Con ơi, sao con lại ngốc như vậy, bị người ta lợi dụng mà vẫn nói đỡ cho họ hả con? – Dì Thiên lam gào to lên.
– Mấy người thôi cả đi, tôi sai, tất cả là tôi sai, đi ra ngoài hết đi. – Thiên Ân đau lòng nói.
Tuyệt vọng. Tại sao lại đến nhanh như vậy? Cô gái nhỏ này xấu xa lắm sao? Khi cô biết mẹ bỏ cô mà đi, cô Không một lời than vãn. Khi cha cô mất đi, cô không khóc. Khi bị dì mắng, gạt bỏ, cô chỉ cười gượng. Nhưng bây giờ, thứ gì đã làm cô như vậy, nó làm cô òa khóc, nhưng…là khóc trong bóng tối, trong cô đơn, trong một hố đen…