[Dịch]Khi Nào Anh Trở Về? - Sưu tầm - Chương 1
*Trường học*
– Hey, Châu Thiên Lam, Trương Tuệ Di, dám bỏ mình à? – Tiếng thét của Thiên Ân như vang khắp sân trường.
– Ai kêu dậy muộn làm chi! – Tuệ Di nói.
– Mệt, cãi nhau hoài, ngày nào không cãi nhau hai người không chịu được à? Khổ quá! – Thiên Lam than thở.
Mà đúng là vậy, ngày nào hai người đó cũng phải cãi lộn um tùm, nên Thiên Lam than là đúng rồi, suốt ngày nghe hai bà thím đó cãi nhau…
– Mà chuyện của cậu với cái tên Hàn Tử vũ sao rồi Ân Ân? – Tuệ Di khẽ hỏi.
– Vẫn thế, bắt chuyện cũng không thèm trả lời, nhưng mà tui đây lầy lắm, không tha cho cậu ý đâu!
– Cậu cũng thích Hàn Tử Vũ 4 năm rồi, cứ như này chỉ thêm mệt… – Lam Lam thở dài.
– MÌnh biết mà! – Ân Ân đáp lại, có vẻ cô khá chạnh lòng.
Trong nhóm 3 người, Tuệ Di là người thích Hàn Tử vũ đầu tiên, nhưng cô lại không dám nói, thật ra cũng dễ hiểu thôi, cô là dạng người cung Xử Nữ, luôn giấu tâm trạng trong lòng. Rồi một hôm, Ân Ân nói cho cả nhóm biết mình đã thích Tử Vũ suốt 4 năm qua, Tuệ Dị và Thiên Lam cố tỏ vẻ đồng cảm thương xót cho người bạn mình, nhưng thật sự lại rất buồn lòng cho chính bản thân mình.
“Tùng…tùng…tùng” – tiếng trống vang lên, và thế là những cô gái trẻ bắt đầu chiến đấu với những tiết học căng thẳng.
…………………………………………
Ngồi trong lớp, Thiên Lam chẳng học được bao nhiêu, cứ suy nghĩ đến chuyện của Ân Ân và Tử Vũ, cô thật sự không muốn tình bạn bao nhiêu năm của mình và Ân Ân tan vỡ, nhưng cũng lại có tham muốn chiếm hữu Hàn Tử Vũ trong lòng. Tuệ Di cũng vậy, trong nhóm 3 người, cô chưa bao giờ thốt lên một lời nào than vãn về cuộc đời, luôn là người đi an ủi họ.
………………………………………….
– Xuống nhanh lên, hôm nay căng – tin làm món sườn sốt đó! – Thiên Ân dục mọi người (cô là người có tâm hồn ăn uống nhất mà)
– Ok! Cậu với Tuệ Di đi mua nước đi, mình đi lấy đồ với chiếm chỗ cho! – Thiên Lam nói.
– Yes madame! – Tuệ Di nhanh nhảu nói.
Trên chiếc cầu thang vắng bóng người, cô như nổi bật nhất, với đôi mắt nâu, đăm chiêu nhìn, sáng lóng lánh, ánh lên nỗi buồn cất giấu đã lâu trong lòng cô thiếu nữ. Bỗng, một chiếc máy bay bay đến chân cô, trên chiếc máy bay đó có ghi tên cô? Cô mập mờ mở chiếc máy bay ra “Châu Thiên Ân, cậu xuống phòng ăn 1 bàn 16 chờ tôi!”
– 16/1, sinh nhật mình! – Cô nghĩ. Có vẻ cô vẫn chưa nghĩ rằng ở bàn 16 phòng ăn 1 cô sẽ ngồi với ai nên mới có tâm trạng hồn nhiên như vậy.
Nhưng rồi cô bỗng cất tiếng nói: “Ai vậy?”
“Cậu cứ xuống đó đi rồi biết tôi là ai” – Giọng nói xa lạ mà quen thuộc vang lên.
“Tử Vũ??? Chắc là nhầm!” – Cô bỗng nghĩ đến anh ngay lúc này, lại làm càng cô thêm căng thẳng.
………………………………………..
“Sao vẫn chưa thấy ai ngồi đây nhỉ? Không biết là ai mà lại trễ giờ như vậy! Thôi thì cứ ngồi vào vậy” Cô vốn là người quy tắc, ghét những ai hay đến muộn. Và tất nhiên anh chàng này đã để lại cho cô ấn tượng xấu rồi. Nhưng cũng may là anh chàng này hẹn Thiên Lam, chứ với người cục cằn như Ân Ân thì chắc đã bỏ đi rồi (Ân Ân cũng hay đi muộn mà -_-)
Cô ngồi vào chiếc ghế chờ người đó, nhưng có vẻ đã quên mất 2 người bạn của mình.
– Này, cậu chờ tớ lâu không? Xin lỗi nha, hôm nay căng – tin đông quá!
“Hàn Tử Vũ??? Mình nhìn nhầm sao? Cậu ý, sao lại???” – Cô nghĩ, thật sự cô cũng không tin được trước mắt mình là ai. “Nghĩ gì thì nghĩ, dù sao vẫn phải giữ hình tượng chứ, dù sao cũng là con gái mà” – Bỗng dưng cô nhớ đến lời của Tuệ Di nên đã cố kìm nén cảm xúc lại.
– Không sao đâu, mình cũng vừa mới đến thôi! Sao cậu lại mời mình ra đây ăn vậy?
– Chuyện đó chút nói sau, cậu cứ ăn trước đi, bữa hôm nay mình mời!
– Uhm… cảm ơn cậu!
Thiên Lam từ trước đến giờ ít bị ai soi mói nhưng hôm nay, ánh mắt của mọi người cứ đổ dồn vào cô và anh.
– Thiên Lam này. – Tử Vũ gọi cô mà không để ý gì, gọi đúng lúc cô ngoạm miếng sườn to đùng.
– Hả? – Cô ngước lên với bộ dạng chả đâu vào đâu!
– Thôi, cậu ăn nốt đi rồi mình nói, ha! – Anh thật sự đã cố nhịn cười.
Có lẽ cô cũng hiểu nên ăn nhanh hơn.
– Cậu định nói gì?
– Thật ra Lam Lam này…..thật ra…Hàn Tử Vũ này thích em rồi!
– Hả??? Cậu đang trêu tớ à?
Cậu đến gần cô, ghé vào tai cô và nói: Không, anh nói thật! Em đồng ý không? Làm bạn gái anh ý?
– Cậu nói thật sao?
– Phải!
– Có, có, có, đồng ý chứ! – Cô gật đầu lia lịa đồng ý với anh
– Ngoan! – Anh vừa nói vừa xoa đầu cô.
Cô có vẻ trong lúc vui quá đã quên đi mất Ân Ân, người bạn cùng thích Hàn Tử Vũ đó rồi…