[Dịch]Isekai Meikyuu no Saishinbu wo Mezasou - Q.1 - Chương 1: Chương 2 Phần 8
Tại nơi này, chúng tôi đã hạ gục hơn 30 con quái vật, và MP của tôi cũng đang dần cạn kiệt.
[Chẳng mấy chốc nữa ma thuật của tôi sẽ tới mức giới hạn]
[Ể, vậy sao?]
Đã tới trưa rồi.
Mới đấy mà đã vài tiếng trôi qua và cuộc khám phá của chúng tôi phải dừng ở đây.
[Tôi sẽ rời khỏi mê cung, còn cậu thì sẽ làm gì, Dia?]
[Ể, tôi đang tự hỏi mình nên làm gì? Cậu có thể làm tiên phong cho tôi mà không cần sử dụng ma thuật được không?]
Dĩ nhiên là “KHÔNG”!
Tôi muốn hét lên với cô ấy, nhưng tôi đã nhẹ nhàng giải thích.
[Hmm… Việc đó chẳng những không thu được kết quả gì mà còn tăng khả năng bị thương lên nữa. Thực sự thì tôi dùng cả MP trong chiến đấu, vì thế mà bây giờ tôi thật sự rất yếu.]
[Hể, cậu có thể sử dụng kiếm và ma thuật luôn à?]
[Đúng vậy. Đó là một ma thuật cổ đại, nó giúp tôi cảm nhận được trận đấu rõ ràng hơn]
[Vậy chẳng phải cậu dùng ma thuật trong suốt thời gian vừa qua sao? Tôi đã nghĩ cậu là một kiếm sĩ xuất sắc khi xử lí với thanh kiếm của mình nhưng hóa ra đó là do ma thuật của cậu]
[Đúng vậy, đó chính là lí do mà tôi sẽ trở nên vô dụng nếu tôi cạn kiệt MP]
Thành thật mà nói thì, tôi chỉ là không muốn chiến đấu trong lúc MP của mình là ở con số 0.
Tôi không muốn làm tăng khả năng mà tôi không thể bảo vệ được Dia. Khi mà không có sự hỗ trợ của ma thuật, tôi sẽ tốn nhiều thời gian và năng lượng hơn để đánh bại những con quái vật. Càng tốn nhiều thời gian thì tình huống bất ngờ xảy ra càng cao hơn. Tôi sẽ tạo cho lũ quái vật có nhiều cơ hội tấn công, chúng tôi sẽ gặp nhiều rắc rối. Đó sẽ là một trận chiến vô nghĩa.
[Được rồi, Sieg, tôi sẽ đi ra ngoài cùng cậu, sau đó quay lại đây một mình]
[Ể, một mình…? Đợi, đợi đã Dia!]
Cô ấy trái ngược với ý kiến của tôi.
Thật là một pháp sư xốc nổi.
Tôi sẽ gặp rắc rối nếu cô ấy chết đi.
[Dia, cậu định làm việc này một mình thật sao?]
[Đúng vậy, tôi sẽ làm việc này một mình. Trong suốt quãng thời gian qua, tôi vẫn luôn chỉ một mình, vì thế không có gì thay đổi cả]
[….. Vậy có nghĩa là trước giờ cậu luôn đánh quái một mình?]
[Ừm….]
Ngay lúc này, cô ấy ngập ngừng nói.
[Tôi thực sự hoài nghi là cậu có thể đánh quái một mình đó]
[Ừm…. tôi đã từng làm việc này trước đây]
Đôi mắt cô ấy bắt đầu hiện lên vẻ bối rối.
[Ồ là như vậy sao? Đánh bại bao nhiêu con vậy? Từ trước tới giờ, cậu luôn gặp khó khăn mà. Cho tới ngày hôm qua thì cậu đã đánh bại được bao nhiêu con rồi?]
[Chỉ có….. một…..-]
[Cậu hãy thôi đi! Cậu cứ thế tôi lo lắng cho cậu đấy]
Tôi thẳng thắn nói với cô ấy.
Có vẻ hơi khắc nghiệt vơi cô ấy. Nhưng tôi không muốn mất đi người đồng đội quý báu của mình.
[Nhưng, tôi đánh bại nhiều bọn chúng. Đây là cơ hội của tôi]
[Hôm nay cậu có thể đánh bại được chúng là nhờ ma thuật. Tôi nghĩ bản thân cậu biết là mình không thể đánh bại được một con quái vật mà không dùng tới ma thuật, đúng không?]
[Nhưng, tôi vẫn còn có thanh kiếm của mình]
[Tôi định nói với cậu, là kĩ năng dùng kiếm của cậu không ổn chút nào]
Tôi có thể thấy được thanh trạng thái của cô. Vì thế mà tôi hiểu rất rõ cô ấy.
Cô ấy chuyên về ma thuật hơn. Và đó là lí do tại sao cô ấy không giỏi trong việc dùng kiếm.
[Nhưng, tôi không còn thời gian. Tôi muốn tăng sức mạnh mình lên một cách nhanh chóng và kiếm thật nhiều tiền……]
Dia thể hiện vẻ nghiêm túc của mình.
Tôi có thể thấy được sự quyết tâm của Dia, điều này làm cho tôi rất đau đầu.
[Dù cậu có vung thanh kiếm của mình lên bao nhiêu lần, cậu cũng không thể đánh bại được con quái vật. Tôi có thể hiểu nếu cậu sử dụng ma thuật trong một điều kiện cho phép. Nhưng thực tế là không có trường hợp nào như vậy cả]
[Không, ma thuật không cũng không được. Hôm nay tôi không thể giúp gì được cậu ngoài việc sử dụng ma thuật, tôi chỉ muốn trở nên mạnh mẽ hơn với thanh kiếm của mình. Ước mơ của tôi là có thể được chiến đấu với thanh kiếm. Đó là lí do tại sao tôi rèn luyện khả năng sử dụng kiếm]
Tôi muốn hét lên với cô là cậu không có tí tài năng nào trong kiếm thuật cả, hãy tập trung vào ma thuật.
Cố gắng kiềm nén cảm xúc của mình, tôi chậm rãi nói với cô ấy.
[Tại sao phải sử dụng kiếm? Nếu cậu muốn tiền và sức mạnh, cậu nên tập trung vào ma thuật của mình. Giống như các pháp sư khác, cậu sẽ kiếm được rất nhiều tiền]
[Có lẽ là thế, nhưng tôi phải sử dụng kiếm]
Thật khó để nói chuyện với cô ấy bằng lý luận của mình. Bởi vì cô ấy quá gắn bó với thanh kiếm. Và mối quan hệ của chúng tôi thì quá nhạt để tôi có thể góp ý cho cô.
[Có vấn đề gì sao?]
[Không có gì cả, chỉ là tôi muốn sử dụng nó thôi]
Tôi vừa kiểm tra trạng thái của Dia vừa gãi đầu.
Cô ấy cần một lượng kinh nghiệm nữa để gia tăng cấp độ của mình. Và lượng HP của cô ấy cũng đã giảm xuống.
[Tôi hiểu rồi. Tôi sẽ không nói cậu thôi sử dụng kỹ năng kiếm tệ hại của mình. Hãy kết hợp nó với cả ma thuật, như thế sẽ khiến nó trở nên hoàn mỹ. Nhưng trước khi cậu sẵn sàng cho lúc đấy thì giờ chúng ta rời khỏi đây thôi.]
[A a a ….. Tôi hiểu rồi]
Dia đồng ý trong sự ngạc nhiên.
[Có vấn đề gì sao?]
[Không, chỉ là tôi không mong cậu sẽ hiểu… Mọi người từ trước tới giờ, luôn không đồng ý với việc tôi sử dụng kiếm….]
Dường như kỹ năng kiếm thuật của cô ấy rất tệ hại và kém cỏi.
Tôi không thể kiểm tra kỹ năng cô ấy được vì tôi là người tiên phong, nhưng dù nhìn như thế nào thì mọi người đều thấy được điều đó từ cấp độ của cô ấy.
[… Không biết diễn tả làm sao? Nhưng tôi có thể hiểu được cảm giác của cậu]
[Sieg cũng….?]
Khi chơi một trò chơi nào đấy, tôi thường chọn kiếm làm vũ khí của mình. Bởi vì nó có thể thể hiện một phần nào sự ‘men lỳ’ của đàn ông và nhân vật sử dụng kiếm có thể trở thành nhân vật chính theo quan điểm của các câu chuyện. Khi còn là một đứa trẻ, tôi muốn trở thành anh hùng, tôi có hiểu rõ cảm xúc của cô ấy ngay cả khi điều đó là không thể.
Nhưng liên quan đến thực tại, tôi muốn cô ấy tập trung vào ma thuật của mình. Tuy nhiên, nếu tôi ép buộc cô ấy, điều đó sẽ gây nguy hiểm cho mối quan hệ của chúng tôi. Do đó, tôi đành phải chấp nhận cô ấy.
[Cám ơn cậu, Sieg]
Dia ngượng ngùng đỏ mặt.
Đồng thời, hai má của tôi cũng đỏ lên.
Với mái tóc vàng và đôi má hồng của mình, cô ấy trông rất dễ thương. Dù có nhìn thế nào thì trông cô ấy không hề giống với những gì cô ấy đã nói, kể cả cử chỉ – tôi bỏ cuộc. Sẽ chẳng có ích gì khi tìm hiểu sâu về cô ấy hơn thế. Tôi cố gắng bỏ vấn đề đó qua một bên khi biết là nó rồi sẽ chẳng đi tới đâu.
Đó là lí do tại sao tôi không hỏi giới tính cô ấy.
Tôi chỉ muốn xem cô ấy như một người đồng đội cùng chinh phục mê cung. Không có gì khác hơn.
Tôi sử dụng lượng MP còn lại của mình né tránh lũ quái vật, và rời xa khỏi mê cung này.
Trên đường đi, chúng tôi đã nói chuyện với nhau về vấn đề phân phối vật phẩm.
[Vậy giờ chúng ta chia vật phẩm sao?]
[Căn cứ vào những gì khi thành lập tổ đội tính toán thôi, chẳng phải đã viết là “chia đều cho mỗi người”….]
[Vậy giờ, chúng ta hãy chia nó ra làm đôi]
[Nhưng trách nhiệm mà cậu gánh nặng nề hơn tôi, nên phần của cậu nhiều hơn chứ…? ]
[Điều này thật rắc rối. Chúng ta giúp đỡ lẫn nhau, vì thế chúng ta chia đều nhau. Không có vấn đề gì cả, đây là một nửa của cậu. Khỏi tính toán chi, như vậy cho dễ hiểu]
[Ừm, tôi sẽ nhận nó…]
Thành thật mà nói, tôi muốn phần của Dia được nhiều hơn. Tôi muốn cô ấy có thể chuẩn bị trang bị và vật dụng cho mình, kiếm được nơi nghỉ ngơi và ăn uống. Nhưng lí do để cô ấy được hưởng nhiều nhất chính là chia đều.
[Và sau khi chúng ta rời khỏi nơi này, cậu hãy tới nhà thờ]
[Nhưng tôi đã đến đó vào sáng sớm]
[Cậu có thể thăng lên cấp độ của mình là nhờ vào sự thành công của chúng ta. Nhưng với cấp độ thấp thì tôi nghĩ cậu nên đến đó nhiều hơn]
Dia đồng ý với ý kiến của tôi về việc đến nhà thờ. Tôi khuyên cô ấy chú tới trang bị và vật dụng, cũng như là điều kiện vật chất của mình hơn.
Và đề nghị cô là không nên tham gia mê cung một mình khi không có tôi, hoặc ít nhất là phải trong tổ đội một người nào đó. Nếu cô ấy tăng lên cấp độ 2, và thu thập được những viên đá ma thuật, cô ấy có thể tìm được nhiều đồng đội hơn.
[Rõ rồi, rõ rồi. Tôi đánh giá cao sự quan tâm của cậu dành cho tôi đấy, Sieg. Nhưng việc cậu nói một lượt thế này khiến tôi cảm thấy thật bối rối]
[Nếu cậu vào mê cung lần nữa thì đó là yêu cầu tối thiểu nhất cậu nên làm]
Dia bày ra khuôn mặt cay đắng hướng nhìn về tôi.
Những lời khuyên của tôi là không muốn cô sẽ gặp chuyện gì. Mặc dù không thích nhưng cô vẫn rất nghiêm túc lắng nghe lời tôi.
Và mãi cho đến lúc đó, tôi vẫn đặt sự chú ý của mình vào cô ấy. Trong điều kiện không có MP, tôi không thế giúp gì được cô, nhưng tôi sẽ xem xét nhiều khía cạnh để Dia không chết.
Nếu xem xét về mặt lợi ích, những việc tôi làm là quá đủ.
Dia là một người có tài năng. Và điều này khiến tôi thật tốn công sức.
Tôi hiểu rõ bản thân mình.
Rất đơn giản.
Nếu tôi có thể dùng Dia một cách khéo léo. Trong một số trường hợp, cô ấy sẽ là một sự cần thiết để giúp tôi tồn tại.
Nhưng, Dia là người bạn đầu tiên cùng lứa mà tôi quen ở thế giới này.
Trên hết chúng tôi là những người đồng đội cùng tiến vào mê cung, cùng đối mặt với nguy hiểm. Tôi có thể nói rằng cô ấy dần như một người bạn trong tâm trí tôi.
Chẳng biết là may hay không may, tôi đã tìm được vị trí của mình ở thế giới này.
Đúng vậy.
Chẳng biết là may không may nữa đâyー.