[Dịch]Huyết Vũ - Sưu tầm - Chương 4: Trùng sinh
Sau khi chìm vào bóng tối, Huyết Vũ cảm thấy mình như được bao bọc bởi thứ gì đó, thật ấm áp. Cô còn nghe được loáng thoáng tiếng người hô hào. Bỗng Huyết Vũ giật mình, tại sao cô vẫn có thể cảm nhận, vẫn có thể nghe tiếng người nói, không phải cô đã chết rồi sao?!
Chẳng lẽ cô chưa chết. Không thể nào!
Chính cô cảm nhận được rõ ràng sự đau đớn khi viên đạn đó đâm thẳng vào trái tim mình.
Ngừng lại suy nghĩ bởi cô nghe rõ có tiếng kinh hô của ai đó, và cả giác bản thân như đang bị đẩy ra. Cô khẽ cự quậy thân mình, nhưng lại không thể, tiếng kinh hô theo đó càng thêm rõ ràng, lẫn lộn trong đó còn có tiếng người hô lớn.
“Nương nương cố…rặn đi…sức!”
“Chút nữa…thấy đầu…”
Những tiếng hô càng lúc càng rõ, bỗng cô cảm giác mình như rắn thoát xác, trượt ra khỏi lớp da ngoài. Khí lạnh ập đến thân thể khiến thân cô run rẩy một trận.
Huyết Vũ thật sự không hiểu nổi, cô chắc chắn bản thân đã chết nhưng tại sao cô vẫn cảm nhận được ấm lạnh, rồi cô phát hiện bản thân có thể cử động, vì vậy cô đưa bàn tay lên trước mặt, khẽ mở mắt.
Ngay khi nhìn thấy bàn tay mình mắt cô mở lớn. Tay cô… tay cô sao có thể nhỏ như trẻ mới sinh thế này, sau bàn tay cô là một trần nhà trạm trổ hoa lệ mà cổ kính. Ánh mắt huyết Vũ lóe lên, như muốn xác định suy nghĩ trong lòng cô phóng mắt nhìn xung quanh, một căn phòng theo phong cách cổ kính có mấy nữ nhân vận y phục cổ đại đứng trong phòng, trên giường có một nữ nhân khác nhìn bộ dạng của nàng ta liền biết vừa mới sinh xong.
Lúc này Huyết Vũ còn chưa biết chuyện gì sảy ra thì quá vũ nhục danh đệ nhất sát thủ rồi. Cô trùng sinh hơn nữa xuyên vào một đứa trẻ sơ sinh.Sau khi phân tích xong, Huyết vũ mới chú ý tới không khí xung quanh có chút không đúng.
Cô ngước mắt nhìn một nữ tử đứng gần cô nhất, mặt nàng ta đang tái mét nhìn cô, ánh mắt tràn ngập hoảng sợ.
“Huyết sắc… mắt công …công chúa”
“Bạch phát…Yêu quái….Yêu Quái!”
Nghe tiếng người nói Huyết Vũ liền hiểu bọn họ đang nói tới cái gì. Thật không ngờ nó lại theo cô tới đây, kết quả quá trình đột biến gen.
Cô lại bị coi là quái vật, cô quay đầu nhìn người vừa mới sinh ra mình cũng chính là người mẹ của cô thế giới này. Quả nhiên đôi mắt nàng ta tràn đầy sợ hãi, miệng lẩm bẩm gì đó, Huyết Vũ lắng tai nghe, nội dung đó khiến khóe môi cô nâng lên nụ cười tự giễu, ha ha cho dù ở thế giới nào cô cũng là người bị ghét, bị vứt bỏ.
Nàng ta nói cô không phải con của nàng ta, cô là quái vật, nàng ta không sinh ra quái vật.
Hân Phỉ suy yếu nằm trên giường hoảng sợ nhìn chằm chằm đứa trẻ mình vừa sinh ra. Đứa trẻ đó sinh ra không khóc, khuôn mặt bình tĩnh vô ba, tóc màu bạch kim, thu hút ánh nhìn người khác nhất vẫn là đôi huyết sắc yêu đồng kia, đôi mắt ấy trong suốt như xuyên thấu tất cả lại hút hồn người. Hân Phỉ rùng mình trong lòng càng thêm kinh hãi, đứa trẻ đó nhất định là yêu quái …Nếu để kẻ khác biết nàng sinh ra cái thứ yêu nghiệt này, bản thân nhất định chết không toàn thây. Không được!
Không thể để kẻ khác biết, mình nhất định phải khiến đứa trẻ này biến mất. Bản thân đã suy nghĩ kỹ khiến nàng ta trấn định không ít, đôi mắt Hân Phỉ chứa sát khí nhìn Huyết Vũ trong tay Tâm ma ma vốn là tâm phúc của nàng ta, nói:
“Tất cả nghe cho rõ đây, Thất công chúa thân thể yếu đuối mệnh mỏng, vừa sinh ra không lâu đã phải từ giã cõi trần. Các ngươi hiểu chưa? Nếu kẻ nào dám nói linh tinh thì đừng có trách ta!”
Tuy giọng nói của nàng ta thập phần suy yếu nhưng lại khiến những kẻ có mặt ở đây lạnh run. Vội vàng đáp lại nàng ta.
Tâm ma ma sắc mặt khó coi hỏi Hân thục phi:
“ Vậy đứa bé này..?
Tâm ma ma chưa hết câu Hân phỉ đã hiểu ý chắc giọng nói:
“Giết!”
Lời vừa nói ra khiến tất cả mọi người thay đổi sắc mặt, người ta nói hổ dữ không ăn thịt con, cho dù đứa bé này khác người như vậy thì Hân thục phi này cũng quá tàn nhẫn đi.
Huyết Vũ từ nay giờ vẫn nghe nhìn xung quanh, lời này của Hân phỉ thật làm người ta lãnh tâm. Cứ nghĩ rằng bản thân sống lại là ông trời đến bù cho nàng kiếp trước, lại không ngờ chưa kịp nhìn thấy mặt trời kiếp này mà đã..
“Kẻ nào muốn giết nhi tử của trẫm!”
Một giọng nói uy nghi truyền vào cắt đứt dòng suy nghĩ bi ai của huyết Vũ. Nàng hướng mắt ra phía cửa nhìn người đang tiến vào, bóng tối che khuất khuôn mặt hắn nhưng từ khí chất uy nghiêm nàng biết hắn là một kẻ bất phàm.
Vân Thiên tiến vào làm tất cả phải thay đổi sắc mặt, nhất là Hân thục phi, khuôn mặt nàng ta càng thêm tái nhợt.
Vân Thiên vốn muốn đến xác định nghi vấn trong lòng, lại phát hiện Phù hân viện im ắng khác thường. Hắn liền ngưng thần lắng nghe, thật không ngờ lại nghe được mấy lời này của Hân thục phi. Chính vì vậy, hắn vội vàng đi vào phòng,cả giận nói lớn.
Đến hổ dữ không ăn thịt con mà nàng ta lại độc ác đến như vậy ra lệnh giết chính con đẻ của mình.
Hơn nữa đứa trẻ này còn là nhi tử của hắn, hừ! Thật không thể tha thứ. Hắn nhìn đám người đang run rẩy, long nhan giận dữ định nói thêm nhưng đột nhiên hắn khự lại bởi hắn nhìn thấy đứa bé trong lòng Tâm ma ma, mà đứa bé đó cũng đang bình tĩnh nhìn hắn, đúng vậy là bình tĩnh, một đứa trẻ sơ sinh mà có biểu cảm đó nói ra không ai tin , nhưng đây là sự thực.
Chẳng trách Hân thục phi hoảng sợ muốn giết đứa bé, ngay cả hắn cũng không tránh được kinh ngạc. Cho dù vậy cũng không thể tha thứ cho nàng ta.
Vân Thiên lấy lại tinh thần, bước tới bế lấy Huyết Vũ từ chỗ Tâm ma ma, động tác trúc trắc mà nhẹ nhàng như sợ làm thương tổn đến đứa bé, hắn nhìn đứa bé mà đứa bé cũng nhìn hắn, không hiều sao từ trong đôi huyết mâu đó hắn lại nhìn thấy sự tuyệt vọng cô độc. Hắn ngẩng đầu nói, giọng dõng dạc uy nghi:
“Từ nay về sau, đứ bé này chính là Thất công chúa của Nam Vận hoàng triều ta. Mà ngươi…”
Ngừng một chút hắn đưa mắt nhìn Hân thục phi gằn từng chữ:
“Dám có ý đồ mưu hại người hoàng tộc, tội đáng muôn chết! Ban cho ngươi hai lựa
chọn một là rượu hai là lụa. Tô Mặc nàng ta lựa chọn gì thì cho nàng ta cái đó!”
Dứt lời Vân thiên xoay người định li khai. “ Bịch” Hân thục phi phía sau hắn vẻ mặt xám tro ngã khỏi giường nhìn bóng lưng hắn mà hét lớn
“Hoàng thượng! Là thần thiết nhất thời hồ đồ! Xin hoàng thượng khai ân! Xin người niệm tình thần thiếp là mẫu phi của Thất công chúa mà tha cho thần thiếp. Hoàng thượng…”
Vốn định rời đi lại nghe thấy Hân thục phi gào khóc, hắn dừng bước nhìn đứa trẻ trong lòng, đôi mắt đứa bé đó vẫn lãnh mặc như trước. Hắn hừ lạnh nói:
“Niệm tình…Hừ vậy khi nãy ngươi muốn giết đứa bé ngươi có niệm tình không?!”
“Thần Thiếp…”
Hân thục phi còn định nói gì nữa, nhưng Vân Thiên đã nhanh chân rời đi, theo sau còn có Phùng Chính và Tô Mặc.
Vân Thiên hắn cũng không dảnh ở lại nghe Hân thực phi cầu xin, ba người mang theo Huyết Vũ nhanh chóng rời khỏi Hân viện.