[Dịch]Huyết Vũ - Sưu tầm - Chương 5: Nàng là Phượng Tinh
Đến ngự thư phòng, ba người cũng tiến vào. Bỗng Vân Thiên hướng về khoảng không hô lớn: “Ám”
Vừa dứt lời từ không không xuất hiện một hắc y nhân, đôi mắt hắn loé lên khi nhìn thấy Huyết Vũ trong lòng Vân Thiên nhưng rất nhanh bị bị che đi. Chuyện của chủ tử không phải thứ mà kẻ như hắn có thể soi mói, hắn quỳ xuống trước mặt Vân Thiên đợi lệnh.
Dù hắc y nhân đó nhanh chóng che đi cảm xúc trong mắt nhưng vẫn để Huyết Vũ thấy. Nàng nhận ra trong mắt mắt hiện lên sự kinh ngạc cùng nghi hoặc. Sở dĩ Huyết Mị có thể nhìn thấy bởi vì từ lúc được người được gọi là hoàng thượng hay chính là phụ hoàng hiện giờ của nàng bế trên tay nàng đã phát hiện ra một hơi thở vô cùng mỏng manh, nhưng vì thân thể sơ sinh yếu đuối của nàng nên không xác định được là ở đâu, ngay khi phụ hoàng hô tên hắn, nàng đã chú ý hắn xuất hiện rồi.
Đánh giá mọi người cùng hoàn cảnh xung quanh một lúc, Huyết Vũ yên ổn nằm trong lòng Vân thiên nghe bọn họ nói chuyện.
“Chuyện ở Hân viện ta không muốn lọt ra ngoài.”
Vân thiên nhìn hắc y nhân ngắn gọn nói.
Phùng quốc sự lại vồi vàng lên tiếng.
“Hoàng thượng người thật sự ban chết Hân thục phi sao? Dù sao nàng ta cũng là mẫu phi của thất công chúa, nagif làm vậy chỉ sợ sau này công chúa sẽ hận người.”
“Hừ! Loại nữ nhân độc ác như nàng ta chết ngàn lần cũng không đủ… “
Vân Thiên hừ lạnh nói, ngừng một chút, cúi đầu nhìn đứa nhỏ, thấy Huyết Vũ cũng đang nhìn hắn bằng ánh mắt trong veo không tạp chất, hắn hạ giọng nói tiếp.
” Huống chi, trẫm tin tưởng nàng nhất định sẽ không hận trẫm.”
Vân Thiên nói không sai, ngay từ cái giây phút hắn cứu Huyết Vũ, hắn đã được nàng trân trọng trong lòng, nàng còn vì hắn làm bao nhiêu chuyện, cho dù hắn có tình kế nàng, nàng cũng không để tâm vì hắn đã để nàng biết cảm giác có người thân là thế nào, nhưng tất cả chỉ là chuyện sau này.
Tiếp đó, Vân Thiên vẫy vẫy tay với Ám.
“Đi đi. Xử lý sạch sẽ”
Ám nhận lệnh gật đầu một cái rồi tiêu thất trong bóng đêm. Vân Thiên nhìn hai người Phùng quốc sư và Tô công công đứng dưới, sở dĩ hắn ở trước mặt hai người bọn họ gọi ám vệ là bởi vì hắn tin tưởng họ.
Ám vừa đi Phùng quốc sư tiến lên nhìn Huyết Vũ.
“Hoàng thượng người mau nhìn trán công chúa”
Vừa nãy do tức giận Vân Thiên không chú ý giờ nhìn lại thấy trên trán Huyết Vũ có một đoá cửu huyết liên nho nhỏ, không khỏi trừng lớn mắt. Hắn vội vàng nhìn Phùng quốc sư thì thấy hắn khuôn mặt khẳng định chắc nịch nhìn mình. Hắn thì thào
“Quả nhiên không phải trùng hợp, đứa bé này thật sự là Phượng tinh”
Vân Thiên thở dài một hơi nói tiếp
“Hais~Xem ra thiên hạ không thể thái bình được nữa rồi”
Rồi hắn nhìn Huyết Vũ lại như nhìn thấy viễn cảnh phong tinh huyết vũ trong tương lai:
“Đứa trẻ này sinh ra không tránh khỏi huyết tinh, vậy từ nay lấy danh Huyết Vũ đi, chỉ mong sao đứa trẻ này có thể tai qua nạn khỏi ”
Phùng chính nghe hoàng thượng đặt tên thất công chúa là Huyết Vũ cảm thấy quá thị huyết tính ngăn cản, thì lại nghe đến câu sau của hoàng thượng liền hiểu ý của hắn “Lấy độc trị độc” hi vọng có hiệu quả.
Tô công công đứng một bên nghe hai người nói, sắc mặt cũng ngưng trọng, hắn không biết nhiều nhưng cũng hiểu sự ra đời của công chúa sẽ nhấc lên một hồi tai ương.
Còn Huyết Vũ thì giật mình ngạc nhiên, một nửa là vì theo lời hai người kia nói nàng là Phượng tinh mà hay có trong tiểu thuyết giống như ai có được nàng sẽ có được thiên hạ và nửa còn lại tên của nàng vẫn là Huyết Vũ. Bỗng Huyết Vũ có cảm giác muốn cười khẩy bởi cho dù ở thế giới nào nàng vẫn không tránh khỏi huyết tinh vương mình.
Huyễn Vũ đang ngẩn người thì tiếng của Phùng quốc sư lại vang lên:
“Hoàng Thượng, Hân thục phi chết, giờ Thất công chúa sẽ giao cho ai nuôi dưỡng
đây?”
“Ta sẽ nuôi dưỡng Huyết Vũ!”
Lời Vân Thiên vừa nói ra khiến tất cả mọi người giật mình nhìn hắn, từ xưa tới nay nào có hoàng đế nào tự mình nuôi dưỡng con mình cơ chứ!
Huyết vũ cũng kìm không được kinh ngạc nhìn hắn, thật không ngờ hắn ta lại muốn chăm sóc nàng. Thật ra, hắn làm vậy cũng thực vừa ý nàng bởi vì ngay từ lần đầu gặp hắn nàng không hề có cảm giác chán ghét hay bài xích, kể cả khi hắn ra lệnh giết Hân thục phi nàng cũng không hề có cảm giác oán trách hắn, nếu là kẻ khác nàng sớm không chịu được rồi.
Phùng quốc sư cũng kinh ngạc đang định nói gì đó thì bị lời của hoàng thượng cắt
ngang.
“Các ngươi cũng biết Thất công chúa là Phượng Tinh, nếu giao cho kẻ khác thì chỉ có thể là các phi tần trong hậu cung nhưng những kẻ đó lòng lang dạ sói có người nào đáng để tin cậy đây? Nếu để chuyện Thất công chúa lọt ra ngoài thì hậu quả khó lường được.”
Hoàng thượng mở miệng nói như thể giải đáp nghi hoặc của Phùng Chính. Hắn không nói gì, im lặng là đã hiểu và đồng ý.
Nghe Vân Thiên nói Huyết Vũ cũng hiểu, trong hậu cung lòng người khó dò, tất cả đều có tâm cơ mong muốn leo lên được chỗ cao nhất, chuyện ác gì cũng dám làm.
Thấy Phùng quốc không nói gì Vân Thiên vẫy vẫy tay.
“Hôm nay đến đây thôi, trẫm mệt rồi, ngươi cũng về nghỉ ngơi đi”
Dứt lời hắn bế Huyết Vũ rời đi.