[Dịch]Huyễn Tường Cửu Thiên - Q.1 - Chương 2: Chương 2
Ba ngày sau lúc hoàng hôn, ta mệt mỏi uể oải buông mình, xoãi thân nằm dưới gốc cây, trong bóng râm đổ dài của một cây liễu cổ thụ.
Gió chiều man mác thổi, những nhánh liễu phất phơ theo gió, ta nhìn những phiến ruộng xanh biếc một màu san sát nhau như không biên giới, trong lòng đầy nỗi bất an, ta hiểu rõ, sau lưng lục y nữ nhất định có nhân vật không tầm thường, bọn họ như tránh nói đến, muốn tìm Nguyệt Trì thật như tìm kim đáy biển.
Ngẫm nghĩ lại ta đột nhiên cảm thấy thật mênh mông khó khăn làm sao. ta nhìn tịch dương dần dần chìm khuất sau núi, còn lại tỏa sáng viền núi như một vầng đĩa tròn bằng vàng, thần bí nhưng đẹp vô cùng.
Thiên Mang và Tác Á hai ngày nay đều giúp ta bôn ba bốn phía tìm Nguyệt Trì. Thiên Mang nghe ta kể chuyện xong một câu cũng chưa nói chuyển thân đi tìm rồi, còn Tác Á thì than phiền: “Chưa thấy mỹ nhân chỉ thấy đại ca hối hả vội vàng như vậy, xem ra nàng vừa đẹp vừa thơm(1)”. Ta nghe xong đúng là dở khóc dở cười.
Ba người chúng ta hẹn ba ngày sau gặp lại ở đây.
“Ca ca” Cách đó không xa truyền đến thanh âm của Thiên Mang, ta theo hướng thanh âm nhìn qua, một kim y thiếu niên xoải bước vội đi đến. Đến ngồi xuống bên cạnh ta, uể oải xòai người ra.
Thiên Mang trên mặt đầy mồ hôi, từng giọt lớn chảy thành dòng tuôn xuống, vẻ mặt mệt mỏi. Ta nhìn quanh bốn phía, nhìn xem có Nguyệt Trì, hay là dáng lục y mỹ nhân, tóm lại không thấy một chút nào.
Thiên Mang từ từ nhắm hai mắt, nói tiếp: “Ca ca, theo lời ngươi nói, tên tôn chủ kia có chút năng lực, hắn sẽ không tha cho ngươi đâu, ngươi cứ chờ ít lâu là đám lục y nữ tự động tìm tới cửa nha”.
“Nhờ ơn trời” Ta nghĩ thầm, bây giờ ta điều ta có thể làm được chỉ có là chờ thôi.
Một phiến lá màu xanh biếc nhẹ bay chập chờn rồi rơi lên chót mũi Thiên Mang. Thiên Mang lắc lắc đầu, cánh lá theo gió cất cánh chập chờn bay lên rồi lại đáp xuống chót mũi hắn.
Ta nhìn thấy ráng dấu nụ cười, nói: “Chúng ta đi tới La Vũ Thành, tới chỗ đó hoặc giả có điểm phát hiện gì chăng”. Phiến lá đột nhiên bắt đầu bay múa xoay tít, Tác Á thân xoay tròn hiện ra, vỗ tay hoan hô, trong mắt chớp lánh vui thích: “Rốt cục được đi vô thành chơi rồi”.
Thiên Mang nhịn không nổi bực bội nói: “Sợ quá, xú nha đầu, ngươi không thể cứ đổi tới đổi lui hoài, lần trước biến thành một bà cụ ở hương thôn, ra vô một cái bắt ta ăn cắp gà mái nhà người ta, ngay bên cả đám người nhà quê, nào nước mũi, nào nước mắt, đều văng trên người của ta!” Thấy Thiên Mang mặt đỏ gay, lúc đó Thiên Mang nhất định bị Tác Á phá thê thảm lắm.
Thiên Mang tiếp tục tố cáo: “Còn có lần trước nửa, lần trước, trước nữa nó biến thành……”…
Bầu trời đã tối dần, chúng ta ba người đi tới hương gian tiểu lộ, ánh trăng lấp ló như nước quanh co chảy tràn xuống, một phiến bạc trắng xóa khôn cùng, bên tai nghe tiếng các sắc tiểu trùng ca hát, nghe êm tai. Thiên Mang nói: “Ca, chúng ta bắt Thổ Địa tinh linh đến đây giải thích chuyện người ở La Vũ Thành nhé”.
Tác Á nói: “Ta tìm cho! coi ta đi”. nói xong, hai tay nhẹ nhàng cuốn lại, cánh tay mềm mại nhỏ nhắn trắng như tuyết chập lại tóe ra nhiều điểm tinh hỏa tuyệt đẹp như hồng ngọc, tung tóe rơi trên mặt đất, mỗi một điểm tinh hỏa rơi trên mặt đất, mọc lên một đóa hoa nhỏ màu hồng xinh xắn, trong bóng đêm xuống trông vô cùng xinh đẹp.
Tức thì từ dưới đất ngoi lên một ngưới nhỏ xíu màu xanh biếc, cái mũi hắn thật to hít hà, miệng lầm bầm: “Thơm quá, thơm quá chừng”, thanh âm nhỏ nhưng cao sắc. Mắt hắn nhỏ xíu, nhưng thập phần linh động, da dẻ tưới sáng như lụa mịn màng trơn bóng.
Hắn cao bất quá ngang một con mèo nhỏ. Tinh linh tộc là chủng tộc phân bố rất rộng rải, cũng là chủng tộc có nhiều chủng loại nhất.
Thổ Địa tinh linh là một loại trong tinh linh phân bố thật khắp nơi, bọn họ thật thích đi đây đi đó khắp thế gian, các nơi lữ hành đã đi nghiên cứu các phong tục, thói quen, có người nói lãng mạn nhất là sinh mạng của loài thổ địa tinh linh, vì sinh mạng họ là lữ trình, mỗi ngày đáng một ngày luôn luôn đa dạng biến hóa là lẽ sống của họ.
Tác Á nhẹ nhàng ngồi xuống: “Người bé nhỏ, ngươi có rõ chuyện có quan hệ với người La Vũ Thành hãy nói rõ ràng cho ta biết, rồi ta cho ngươi một bình nước hoa hồng ngọc, nói xong từ trong lòng đưa ra một bình nhỏ sắc phấn hồng, lấp lánh ánh sáng.
Thổ Địa tinh linh kia kêu lên: “Ngư Đậu, không được kêu là người nhỏ! Ngư Đậu, không được kêu là người nhỏ!” vừa nói vừa nhảy.
“Ngư Đậu tên là Ngư Đậu! là Ngư Đậu!”
Tác Á nói: “Tốt lắm, tốt lắm ta biết ngươi kêu là Ngư Đậu rồi, ngươi có thể nói cho ta biết chuyện người La Vũ Thành không?”
Ngư Đậu nhìn trừng bình nước hoa hồng, nói: “Ngư Đậu thích nước hoa hồng! thích lắm!”
Tác Á lắc lắc bình nước hoa, nói: “Ngươi nói đi, nói rồi là của ngươi”.
Ngư Đậu nhảy dựng lên, kêu lớn: “Ngư Đậu không muốn lấy cho Ngư Đậu! Ngư Đậu không muốn lấy cho Ngư Đậu!”
Tác Á đã tới mức hết nhẫn nại rồi, Thiên Mang ở một bên cười tới cười lui nhìn, như là lâu mới có chuyện vui như vậy. Ngư Đậu sau đó kêu lên: “Đậu xinh đẹp thích nước hoa, Ngư Đậu cần nước hoa cho Đậu xinh đẹp, Đậu xinh đẹp sẽ vui vẻ lắm!” Ngư đậu nói xong vui vẻ nhảy nhót, trên mặt đầy vẻ sung sướng. ta đoán chừng Đậu xinh đẹp là một thổ địa tinh linh đặc biệt.
Ngư Đậu một bên dùng hai cánh tay nhỏ vừa vạch vẽ, vừa nói: “La Vũ Thành ở La thiên quốc là một thành lớn, lớn lắm, Ngư Đậu đi chơi ba ngày ba đêm cũng đi không hết! Ở đó có mỹ nhân nhảy múa thật giỏi, kêu là Niệm Nô Kiều, bất quá nàng không hơn Đậu xinh đẹp!”.
Thiên Mang nghe xong, trong mắt lập tức lóe ra tia dị quang, nói: “Nhảy múa có nhiều điều tốt để xem sao? Vậy sao, loài người cần tìm nhiều tiền chỉ vì để có thể xem nàng nhảy muá một bài!”
“La Vũ Thành có tam gia tộc rất giàu có, một nhà họ Chu, một nhà họ Vương, một nhà họ Điền”
“Còn có……” Ngư đậu nói: ” Ta hứa nói nhiều chuyện liên hệ, chuyện La Vũ Thành to to, chuyện người nhỏ nhỏ”, cầm lấy nước hoa hồng bổ sung một câu: “La Vũ Thành có một đại pháp sư – Quy Trần, hắn lợi hại lắm!” Lời cuối như lời cảnh cáo, nói xong, hắn nhảy tung lên, rồi nhập vào trong đất.
——-
(1) Tác Á là hồ tinh, thích mùi thơm. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện: