[Dịch]Hoàng Hậu Thất Sủng - Sưu tầm - Chương 27: Chuyện cũ
Ba ngày trước….
Trong mật thất, một thân thủ áo đen bịt kín mặt, chỉ lộ ra đôi mắt sắc bén như dao.
– Bệ hạ, có thể người sẽ không tin những lời thần nói…
– Nói đi!
– Chuyện của Hoàng hậu năm đó… là bị ám sát!
– Ta biết! Là Kim Liên…
– Thì ra ngài đã sớm biết…
– Ngươi không phải đến đây chỉ để nói việc đó?
– Sau đó Hoàng hậu đã tỉnh dậy, nhưng lại biến mất không tung tích, ngay cả Kim Liên cũng không biết…
-….
– Thần đã tìm được cung nữ năm đó bên cạnh Hoàng hậu!
Trái tim Hạo Thần khẽ rung lên. Thật ra hắn đã sớm biết Hạ Nguyệt còn sống. Năm đó chính là tên thái y Tề Bạc kia nói với hắn rằng phần xương cốt trong Lãnh Cung không phải là của Hạ Nguyệt, tức là Hạ Nguyệt còn sống, chỉ là không rõ tung tích ra sao. Sau đó đột nhiên lại xuất hiện một người y hệt nàng. Hạo Thần hắn cũng thực sự muốn biết rằng tại sao trên đời lại có hai người giống nhau đến như vậy, chuyện này cần phải làm sáng tỏ
Thế là hắn quyết định cùng Lan Hoa đi tìm cung nữ của Hạ Nguyệt. Một lời ba mặt, mọi chuyện xem như êm đẹp mà giải quyết…
~~~~~o0o~~~~~
Tại nơi chốn hoa xuân nguyệt này, Hạ Nguyệt cảm thấy như từ quỷ môn quan trở về nhân gian, một lòng vừa vui mừng vừa sợ hãi. Người đang đứng trước mặt nàng đây y hệt Lăng Lăng, à không, nàng không có nhìn nhầm, đây đúng là Lăng Lăng!!!! Là người năm đó cùng nàng vào sinh ra tử với cuộc sống thầy thâm hiểm chốn Đông Cung. Không biết lần này con bé lại giở trò gì mà lại làm chủ cả một cái Thanh Lâu, hơn nữa còn xinh đẹp hơn trước rất nhiều, suýt nữa thì không nhận ra mất. Hạ Nguyệt vừa vui vẻ vì gặp lại người thân thì một cỗ bất an ập đến…vì bên cạnh nàng bây giờ chính là Hạo Thần, chẳng lẽ hắn đã biết nàng không phải là Lan Hoa mà là Hạ Nguyệt???
Hạ Nguyệt cẩn thận dò xét thần thái trên mặt hắn. Hạo Thần thấy thần sắc người bên cạnh mình thay đổi, hình như có chút không ổn, bèn nhướn mày hỏi:
– Là người quen sao?
Hạ Nguyệt như chột dạ, nàng nhìn ánh mắt thâm sâu của cái vị tên “Sơ Y Thuần” kia, liền lắc đầu phủ nhận:
– Không có quen, lần đầu gặp mặt!
– Chủ tử…à công tử, tiểu thư…có việc tìm ta?
“Sơ Y Thuần” sau một lúc im lặng làm bình hoa cũng lên tiếng. Nghe hai tiếng “chủ tử”, cả cơ thể Hạ Nguyệt cứng nhắc, rốt cuộc là Lăng Lăng đang gọi ai? Là Hạo Thần hay là nàng? Hạo Thần nghe Sơ Y Thuần gọi thì nhướng mày, ánh mắt như dò xét, tra hỏi:
– Lúc trước ta có nghe rằng ngươi là người trong cung, là người thân cận nhất của Nguyệt Hoàng Hậu?
Lúc này, cả người Hạ Nguyệt căng cứng, chắc không phải cô nhóc kia nói hết ra đó chứ…Nếu Hạo Thần mà biết…nàng thực sự không dám nghĩ đến. Sơ Y Thuần chỉ cười, nụ cười tà mị mê hoặc lòng người, ánh mắt sâu xa nhìn về phía nàng:
– Phải, ta từng là nô tì của Nguyệt nương nương, nhưng sau khi nàng ta mất, ta được lệnh xuất cung, sau lại mở ra thanh lâu này.
Hạ Nguyệt mờ mịt nhìn con người trước mắt, thật sự đây là Lăng Lăng sao? Ẩn sâu trong con ngươi xinh đẹp kia là sự lạnh lùng băng lãnh khó đoán, không còn là ánh mắt trong veo xinh đẹp thanh thuần ngày xưa nữa…Rốt cuộc cô nhóc này đã phải chịu những chuyện gì, đã sống ra sao trong những ngày không có nàng mà có thể thay đổi đến như vậy, nàng thật sự không hiểu..
Hạo Thần biết trước thế nào Sơ Y Thuần cũng trả lời như vậy, chỉ là…hắn cảm thấy ánh mắt cô ta nhìn Lan Hoa có chút kì lạ.
– Ta biết năm đó Tiểu Nguyệt còn sống- Hắn trầm giọng
– Thực sự bệ hạ vẫn chưa nghĩ ra sự xuất hiện kì lạ của người cạnh bên người sao?
Hạo Thần nhíu mày, ý cô ta nói là Lan Hoa? Cô ta nói quả thật cũng đúng. Tại sao Lan Hoa lại xuất hiện vào thời gian đó, tại sao nàng lại biết rõ mọi thứ trong cung? Tại sao nàng lại có vẻ như tránh xa hắn, thái độ rất khác khi vừa gặp hắn lần đầu, cứ như nàng đã từng quen biết hắn? Nhưng làm sao có thể, chẳng phải Tiểu Nguyệt không biết y thuật sao? Nàng cũng rất sợ máu, cũng chẳng biết chút nào về võ thuật cả, làm sao có thể là cùng một người?
– Ý ngươi là…
– Ý trên mặt chữ! – Sơ Y Thuần nghiêm mặt, gương mặt xinh đẹp vô cảm nhìn Hạ Nguyệt. Tiểu thư, ta xin lỗi, chuyện đã như vậy, ta cũng chẳng muốn giấu nữa rồi…
Hạo Thần giây phút này tâm trạng không rõ là thế nào, hắn trầm mặc đứng nhìn nàng. Hạ Nguyệt biết chẳng thể giấu được nữa, hai tay nàng bấu chặt vào y phục, môi mấp máy:
– Đúng…ta là Hạ Nguyệt, còn chuyện sống lại, ta cũng không biết vì sao, sau khi tỉnh dậy ta thực sự không nhớ gì, chỉ nhớ mỗi Lăng Lăng mà thôi…Ta thực sự không nhớ chàng là ai…
Trừ việc nàng xuyên không thì mọi việc nàng nói đều là sự thật, nàng không nhớ hắn là ai…
Hạo Thần vẫn chưa tiếp nhận được sự thật, Hạ Nguyệt…thật sự luôn bên cạnh hắn sao?
Cả hai rơi vào trầm mặc…
——————-
Trên xe ngựa hồi cung, Hạo Thần không nói một lời. Thật sự hắn giận nàng sao? Hạ Nguyệt cũng im lặng, đêm yên tĩnh khiến nàng mê man rơi vào cơn buồn ngủ, ánh mắt dần khép vào. Trên đường xe ngựa rung lắc khiến nàng ngồi không vững bèn ngã vào vai hắn. Ánh trăng le lói chiếu rọi vào trong, chiếu sáng gương mặt thanh tú mang nét âu lo, suy tư đang ngủ say. Giây trước ánh mắt hắn tĩnh lặng như mặt hồ nước yên tĩnh, giây sau đã khẽ nhíu mày, trong lòng phức tạp không thôi…
Chuyện này không thể trách nàng… bởi vì nàng đã quên đi hắn là ai? Hắn nhận ra rằng dù sau khi sống lại nàng không còn như Tiểu Nguyệt ngày xưa, hắn vẫn một lòng một dạ đem lòng yêu nàng, khắc sâu tâm can, mãi dứt không được…Hắn cảm thấy bản thân không đủ tốt để bảo vệ cho nàng, không đủ tin tưởng để yêu nàng, không đủ can đảm để đối mặt với nàng. Chỉ cần nàng còn yêu hắn, hắn sẽ nguyện thay đổi bản thân mình. Chỉ cần nàng muốn, cả thiên hạ này sẽ là của nàng, chỉ cần nàng tin tưởng hắn, tha thứ cho hắn, chỉ cần vậy thôi…
Hắn khẽ hôn lên vầng trán của nàng, ôn nhu phủ tấm áo lên người nàng, đôi tay nắm chặt lấy đôi tay nàng mà sưởi ấm
Có lẽ, cuộc đời này của hắn, chỉ cần một người là đủ, mãi mãi là vậy…mãi không lìa xa…
~~~~~~~~o0o~~~~~~~~
Đừng hỏi mình vì sao vắng bóng lâu như vậy, chỉ một câu thôi: “LƯỜI” Hơn nữa mình cũng rất bận…Dù sao cũng xin lỗi các bạn vì sự thất trách của mình
Gửi lời cảm ơn đến các độc giả luôn ủng hộ mình dù truyện ra lâu >-