[Dịch]Hào Khí Anh Hùng - Sưu tầm - Chương 9
Ngày hôm sau, công việc trị độc được tiếp tục tiến hành. Cả Lương Thành Vương và lão thầy thuốc đều không đả động gì đến sự việc xảy ra đêm qua.
Sang ngày thứ hai, nguyên khí của Lương Thành Vương đã hồi phục được đôi ba phần, kéo theo lượng độc khí bị ép ra ngoài cũng nhiều hơn.
Rồi tiếp những ngày sau đó, mọi thứ đều tiến triển theo chiều hướng tốt đẹp. Nguyên khí của Lương Thành Vương đã hồi phục hoàn toàn, lượng độc khí cũng được ép ra hết. Lúc này, trong phòng xông hơi diễn ra một cảnh tưởng vô cùng kì thú. Luồng hơi nước mang theo thảo dược bốc lên, được các dòng chân khí trong người Lương Thành Vương dẫn động, cuộn xoáy lại, lúc tỏa khi tụ, trông như năm con mãnh long đang uốn lượn, vần vũ, cuộn chặt lấy cơ thể chàng, không khác gì thần long hiển hiện. Đứng bên ngoài quan sát, lão thầy thuốc không giấu nổi sự ngỡ ngàng trước những gì diễn ra bên trong. Lão vừa quan sát, vừa nhanh tay vạch những nét loằng ngoằng lên bức họa hình người. Những đường nét vẽ vội vàng đó chính là những đường kinh mạch lão vẽ dựa vào sự chuyển động của các dòng hơi nước quanh cơ thể Lương Thành Vương. Sau khoảng ba ngày, lão đã hoàn thành toàn bộ hệ khí mạch trên bức đồ hình. Quan sát vào đó, lão thấy ngoài những đại mạch quan trọng, còn có rất nhiều tiểu mạch mà trước nay các sách y thuật đều không nhắc đến.
Một buổi chiều nọ, sau khi bước từ phòng xông hơi ra, Lương Thành Vương bình tâm ngồi câu cá cùng lão thầy thuốc bên bờ suối. Trời chiếu đã nhạt, chỉ còn một hai vạt nắng yếu ớt xuyên qua tán lá, tạo thành những tia sáng nhỏ soi xuống mặt nước, dập dềnh như những cánh hoa đào trôi trên dòng suối vậy. Ngồi bên cạnh lão thầy thuốc, Lương Thành Vương hỏi:
– Tiền bối, đêm nọ cháu có chứng kiến cuộc nói chuyện của tiền bối và người đàn bà kia. Cháu thắc mắc là tại sao tiền bối lại để ả bỏ đi như vậy.
Trầm ngâm một lúc, lão thầy thuốc đáp:
– Bởi cô ta là kẻ thù của Thanh Sơn môn, chứ không phải là kẻ thù của lão. Lão là thầy thuốc, chỉ quen cứu người chứ không quen hại người.
Lương Thành Vương lại nói:
– Thú thật với tiền bối, không hiểu sao sau khi nghe kể về cuộc đời ả ta, cháu lại thấy thương ả, dù ả là người muốn giết cha con cháu. Cuộc đời ả chịu bao nhiêu đắng cay tủi nhục như vậy, cha cháu cũng có một phần liên đới.
Lão thầy thuốc hiền hòa cười và nói:
– Công tử, cậu còn trẻ, chưa hiểu hết nỗi khổ của thế gian này đâu. Có những người số kiếp sinh ra là để chịu khổ cực, đọa đày. Họ sống khổ như vậy để cho những người còn lại được sung sướng, hạnh phúc. Vì vậy, đối với cô ta, chúng ta nên thương hơn là thù hận.
Giọng lão lắng xuống, như thể đang hồi tưởng lại những ai oán, ái ố hỉ lộ trong cuộc đời mình.
Lương Thành Vương lại hỏi:
– Tiền bối, thế người với cha cháu có quan hệ như thế nào vậy?
Lão thầy thuốc giật giật chiếc cần câu, rồi đáp:
– Cha cậu là ân nhân cứu mạng của lão. Năm xưa, lão cũng lang bạt khắp nơi, hành y cứu người. Cũng chỉ vì cứu một người mà lão trở thành kẻ thù của đám sơn tặc, bị chúng lùng giết. Rồi may mắn được cha cậu cứu mạng. Từ đó, lão chuyển về đây ở ẩn, ngày ngày bốc thuốc chữa bệnh cho dân trong vùng, sống cuộc sống an nhàn tĩnh tại.
– Vậy chứ thật sự tiền bối không phải là Thần Y mà giang hồ vẫn ca tụng?
Lão thầy thuốc liền đáp:
– Lão đã nói đêm hôm đó rồi. Thần y đã chết lâu rồi. Trên thế gian không còn có Thần y nữa.
Lão thở dài rồi nói tiếp:
– Một thầy thuốc già bình thường như lão mà còn bị người ta đòi giết huống chi là Thần Y lừng lẫy giang hồ. Danh càng lớn thì kẻ thù càng nhiều. Đó là quy luật của cuộc sống.
Nghe nhắc đến có kẻ đòi giết lão thầy thuốc, Lương Thành Vương mới chợt nhớ tới người đàn bà kia, chàng nói:
– Ả cũng đòi giết tiền bối, tiền bối định tính thế nào. Hay là tiền bối chuyển về Thanh Sơn môn sống, chứ ở đây cháu sợ ả ta lại tìm đến.
Nghe nhắc đến người đàn bà kia, lão thầy thuốc bật cười và nói:
– Ở đây lão mới được an toàn. Lão không phải kẻ thù của cô ấy. Người đàn bà ấy có cái tâm chân thiện, chẳng qua bị thù hận, ân oán cuộc đời che lấp mà thôi. Không phải cô ấy bảo rằng sẽ về đây sống với lão, hành y cứu người nếu trả được thù đó sao. Nếu coi lão là kẻ thù thì cô ta đã không nói như vậy, đúng không nào.
Lương Thành Nghiệp định cố khuyên ngăn, nhưng khi nhìn vào ánh mắt lão thầy thuốc, thấy toát lên sự bình thản, tự tại, không sầu lo. Điều này khiến chàng cảm thấy vơi nhẹ lòng. Chàng dạ một tiếng rồi quay ra tập trung vào việc câu cá, bình tâm suy ngẫm mọi chuyện.
Ngày thứ bảy tới, đúng như lời lão thầy thuốc nói, Lương Thành Nghiệp tới khu nhà tranh trong rừng trúc. Thầy con hoàn toàn hồi phục, lão hoan hỉ nói:
– Lão lang, lần này lão đã cứu mạng con ta. Không có lão, chắc con ta mất mạng rồi. Hôm nay đến đây, ta có mang theo thứ này biếu lão, coi như chút lòng cảm tạ cái ơn cứu mạng của lão.
Rồi Lương Thành Nghiệp rút trong vạt áo ra một chiếc hộp gỗ nhỏ, bên trong chứa một củ nhân sâm. Lão nói:
– Đây là một củ tuyết sâm, giống sâm quý chỉ mọc trên các đỉnh núi tuyết xứ Cao Ly, là thần dược trong nhân gian.
Nhìn thấy tuyết sâm, lão thầy thuốc không khỏi ngạc nhiên. Lão liền hỏi:
– Lương trưởng môn, nghe nói tuyết sâm này là vật đặc biệt quý hiếm, chỉ bậc thiên tử may ra mới có được qua con đường tiến cống, không hiểu ông làm cách nào có được nó vậy.
Thấy lão thầy thuốc có phần nghi ngại, cho là đồ trộm cắp trong hoàng cung, Lương Thành Nghiệp vội thanh minh.
– Lão lang, lão sợ củ tuyết sâm này là đồ bất minh sao? Nói cho lão rõ, đây là vật tri ân của một đại thương gia sứ Cao Ly dành cho ta, vì ta đã có công cứu lão thoát khỏi tay lũ giặc cướp. Lão nghĩ Lương Thành Nghiệp ta lại đi dùng đồ trộm cắp sao?
Dường như Lương Thành Nghiệp có chút tự ái, không bằng lòng. Thấy vậy, lão thầy thuốc vui vẻ nhận củ tuyết sâm, nói:
– Nếu vậy lão xin nhận. Cảm ơn ông.Với thứ thần dược này, lão sẽ cứu được thêm nhiều mạng sống của dân chúng trong vùng.
Rồi lão liếc sang Lương Thành Vương, nói:
– Lần này, nếu không nhờ khí chất hơn người của Lương công tử thì lão chắc cũng không cứu nổi. Lương công tử vừa thoát nạn nguy mà võ công lại thăng tiến thần tốc, thật đáng chúc mừng.
Nghe thấy vậy, Lương Thành Nghiệp đưa mắt nhìn con. Lão nhận thấy từ Lương Thành Vương toát lên một cái gì đó lạ lạ, có chút tự tin, chút hoan hỉ. Lão hỏi con:
– Vương, lão lang nói con thăng tiến võ công là sao?
Lương Thành Vương vui mừng đáp:
– Thưa cha, cũng nhờ phương pháp chữa trị kì diệu của tiền bối, con phát hiện thấy những tiểu mạch, những khí huyệt mới trên cơ thể mà người thường không thấy, nhờ đó con có thể lưu chuyển khí huyết trong cơ thể theo một cách khác, cũng vì vậy mà khí lực tích tụ trong cơ thể cũng lớn hơn, dẫn đến nội công thăng tiến hơn trước.
Lương Thành Nghiệp nói:
– Vậy hãy thi triển cho cha xem.
Lương Thành Vương liền vận khí lên, thi triển nội lực. Thân chưa động mà cỏ cây đã lay động, kình phong phát tán tứ phía. Rồi chàng phát ra một chưởng, đánh thẳng xuống mặt đất, sử dụng bảy thành nội lực. Ầm một tiếng, mặt đất trong hơn mười trượng dung chuyển dữ dội, khiến người đứng không vững. Những chiếc xảo thuốc rung bần bật trên giá gỗ, một số rơi xuống, thuốc vãi tung tóe, còn cây cối xung quanh thì đổ lá vàng như vừa có một cơn gió cái thổi qua vậy.
Chứng kiến cảnh tượng như vậy, Lương Thành Nghiệp không khỏi ngỡ ngàng và vui sướng. Lão vung chưởng lên, đánh thẳng về phía con, miệng nói:
– Khá lắm. Đỡ một chưởng của ta đây.
Nói dứt lời thì chưởng đã đánh tới, kình phong bao trùm.
Thấy cha đánh tới, Lương Thành Nghiệp cũng vung tay lên đối chưởng.
Khi hai chưởng gần đánh vào nhau thì Lương Thành Nghiệp bất ngờ biến chiêu, xoay ngược cổ tay, gạt tay của Lương Thành Vương qua. Rồi liền sau đó, lão hồi chưởng đánh thẳng vào ngực. Lương Thành Vương vì khi phát chiêu năm phần kính cha, lực đạo không lớn mà hậu chước không có, hoàn toàn thụ động nên khi gặp biến chiêu thì không kịp chống đỡ, đành vận chân khí hộ thể, dương ngực chịu nguyên một chưởng của cha.
Bịch một tiếng, Lương Thành Vương giật người ra sau, giữ vững hạ bộ, chặn bước tiến của chưởng pháp. Cuộc chiến nội công diễn ra ngay trước lồng ngực của Lương Thành Vương.
Chưởng của Lương Thành Nghiệp tung ra sử đến bốn thành công lực mà thấy con không mảy may suy chuyển, đấu nội lực một hồi trong thế bị dộng mà sắc mặt chỉ hơi đỏ, lòng lão mừng thầm. Rồi lão đề thăng lên tám thành công lực, quán thẳng vào lồng ngực Lương Thành Vương. Lương Thành Vương do ở trong thế chống đỡ bất lợi, nên dù đã vận gấp toàn bộ chân lực cũng không đối nổi. Chàng bị đánh lùi ra sau ba bước, ngã phịch xuống đất, ngực đau nhói nhưng khí huyết không hề thương tổn, mặt không biến sắc. Chàng nhanh chóng đứng dậy, cười trừ nói:
– Con công lực thăng tiến vậy nhưng vẫn không bằng cha được.
Lương Thành Nghiệp thầm kinh ngạc: ” Tám phần sức của ta, đến hàng cao thủ đệ nhất võ lâm trong hoàn cảnh vừa rồi cũng phải thổ huyết vậy mà Vương nó tỏ ra không hề hấn gì, chứng tỏ nội công vô cùng thâm hậu, nếu so với ta chưa biết ai hơn ai.”
Lão nở nụ cười hãnh diện nói:
– Với bản lĩnh của con giờ đây, ta tin rằng trong võ lâm, đánh bại con không có mấy người.
Rồi lão quay sang nói với lão thầy thuốc:
– Lão lang, lão đối với ta thật ân nghĩa quá lớn.
Lão thầy thuốc đáp lời:
– Lão đã nói rồi, tất cả là do quý công tử khí chất hơn người, là nhân tài tìm trong vạn người mới có, sau này tất sẽ làm dạng danh cơ đồ của Thanh Sơn môn.
Nghe thấy vậy, Lương Thành Nghiệp hứng trí cười lớn một hồi..