[Dịch]Hào Khí Anh Hùng - Sưu tầm - Chương 8
Ngay sáng hôm đó, việc giải độc Cửu Thiên hoàn được bắt đầu. Lương Thành Vương bước vào một căn nhà kì lạ trong khu nhà tranh. Nó như một chiếc nhà sàn nhỏ, đáy lục giác. Nhứng tấm sàn gỗ được đục thủng những lỗ tròn to bằng ngón tay cái, dày đặc như tổ ong, tạo thành hình bát quái. Lương Thành Vương trút bỏ hết quần áo, ngồi tại trung tâm của bát quái, toàn tâm vận khí trị độc. Từ những nỗ tròn, dòng hơi nước thơm mùi quế bốc lên, bao quanh, hòa quyện và luân chuyển theo sự điều phối các dòng khí trong cơ thể Lương Thành Vương. Dòng hơi nước này được tạo ra bởi một nồi nước thuốc được đun ngay dưới lớp sàn gỗ. Trong nồi chứa đựng nhiều loại thảo mộc dược liệu khác nhau trong rừng, có công dụng giải độc và phục hồi khí lực.
Việc vận khí trị độc diễn ra trong năm canh giờ, đến cuối chiều thì tạm dừng. Lượng độc trong người chưa ép ra được bao nhiêu nhưng khí lực của Lương Thành Vương đã hồi phục được hai, ba phần.
Đêm hôm đó, tại khu rừng trúc đã xảy ra một việc mà Lương trưởng môn không thể ngờ được. Trên con đường nhỏ, một bóng áo đen tiến vào khu rừng trúc, ánh mắt chứa đầy sát khí. Người này không ai khác, chính là người đàn bà mất chồng năm xưa, kẻ đã hạ độc Lương Thành Vương. Mụ ta đã bí mật theo dấu tới tận nơi này, chờ đợi khi Lương Thành Nghiệp bỏ đi mới ra tay. Đã nửa đêm, toàn bộ khu rừng chìm trong tấm màn đen mịt mùng, âm u, không một ánh trăng le lói nào chạm tới mặt đất. Không gian u tịch, chỉ có tiếng chim đêm vỗ cánh hay tiếng rắn trườn xột xoạt trên lớp lá khô vang lên, càng làm hồn người thêm run sợ. Bước qua chiếc cổng gỗ, đứng trên khoảng sân trống, mụ ta đưa mắt quan sát khu nhà tranh. Khu nhà lúc này tối đen, tĩnh lặng chẳng khác nào một khu nhà đã bị bỏ hoang nhiều năm rồi. Trên mái lá, ba bốn con quạ đen đậu, dương mắt nhìn mụ, chốc chốc lại kêu lên vài tiếng, quạ quạ. Mụ nhìn chằm chằm vào mấy chiếc giá gỗ trong sân. Trên mỗi giá gỗ là những chiếc xảo đựng đầy thảo mộc, dược liệu. Với nét mặt không có gì là sầu đau, khổ ải khi Lương Thành Nghiệp bước ra khỏi rừng trúc sáng nay thì mụ ta có thể đoán biết là Lương Thành Vương đã được giải độc. Nhưng chỉ với đống lá khô, rễ cây trước mặt mà có thể thắng được Sinh Tử dược thì mụ không tin. Cả Vạn Độc Vương cũng không tin. Người đàn bà thù hận muốn xem xem kẻ đã giải độc là ai, thần thánh phương nào, cũng muốn thừa đêm tối lấy mạng cả hai.
Đang cất bước tiến tới căn nhà tranh chính diện, người đàn bà đột ngột dừng bước. Két nhẹ một tiếng. Mụ thấy cửa nhà khẽ mở, và từ trong, một ông lão chậm bước đi ra, chính là lão thầy thuốc đã cứu mạng Lương Thành Vương . Dưới ánh trăng yếu ớt, mụ có thể thấy được dáng lưng còng, mái tóc bạc của lão. Lão thổi hai hơi, rồi châm cái mồi lửa vào sợi bấc trong vạc dầu con con treo trước cửa nhà. Ngọn lửa bắt lên, soi sáng không gian xung quanh. Lão thầy thuốc nheo mắt quan sát người đàn bà trước mặt. Chiếc khăn đen che kín nửa mặt khiến lão chỉ thấy được ánh mắt sắc lạnh của mụ. Lão nói:
– Đêm hôm khuya khoắt, cô đến tìm lão có việc gì vậy?
Người đàn bà lạnh lùng đáp:
– Chính lão là người đã giải Sinh Tử dược cho hắn?
Lão thầy thuốc à lên một tiếng rồi nói:
– Vậy thì cô chính là kẻ đã hạ độc rồi. Đáng tiếc. Người mà ta đợi lại không đến.
Người đàn bà tò mò hỏi:
– Là ai?
Lão thầy thuốc đáp:
– Chủ nhân của Sinh Tử dược. Lão nghĩ cô biết người này hiện đang ở đâu chứ?
– Ý lão là Vạn Độc Vương?
Nói rồi người đàn bà đó cất nụ cười nửa dại nửa khinh rùng rợn. Mụ ta đáp ánh mắt hả hê về phía lão thầy thuốc, nói:
– Lão muốn tìm gã bệnh hoạn đó sao. Hắn chết rồi. Hắn chết rồi.
Vạn Độc Vương đã chết. Lão thầy thuốc tỏ vẻ ngỡ ngàng, hỏi lại:
– Lão đã chết rồi ư?
Người đàn bà vẫn giữ vẻ hả hê đáp:
– Lão không tin sao? Chính tay ta đã giết hắn.
Lão thầy thuốc càng không thể tin. Lão nói:
– Lão không tin. Vạn Độc Vương sao có thể bị giết chết được. Với tính khí, tài nghệ dụng độc cũng như võ công của lão, tiếp cận còn khó chứ đừng nói là lấy mạng lão.
Người đàn bà ngạo nghễ đáp:
– Đó là sự thật. Đúng là hạ độc hắn là điều không thể. Nhưng chính hắn tự tìm cái chết cho mình. Hắn không thể trách ta được.
Rồi người đàn bà kể lể, giọng điệu đầy cay đắng, tủi nhục và oán hận. Câu truyện đầy ai oán, bi thương hiện ra trước mắt lão thầy thuốc.
Mười năm trước. Tại một quán ăn.
Lương Thành Nghiệp cùng đám đệ tử nhanh chân bước vào quán, một người nói lớn:
– Chủ quán, cho ít thịt rượu ra đây.
Họ nhanh chóng ngồi vào hai bàn giữa quán. Từ trong, người phục vụ bước ra, bưng trên tay là chiếc khay gỗ, với bốn đĩa thịt lớn. Anh ta nhanh chóng bầy các đĩa thịt lên bàn. Bất thình lình, một người của Thanh Sơn môn hét lên:
– Sư phụ, cẩn thận phía sau.
Từ sau, một người đàn bà tay năm năm dao đâm tới. Lương Thành Nghiệp không chút do dự, vung tay phi ngay chén rượu ra. Chén rượu mang theo kình lực, bay vút ra sau, nhắm thẳng kẻ ám toán. Người đàn bà thấy vậy, vội vung dao chém chéo, chặn chiếc chén lại. Keng một tiếng. Chiếc chén vỡ làm nhiều mảnh, bay tứ tung, còn người đàn bà thì bị kình lực ẩn trong chiếc chén đẩy ngược ra sau. Thị hét lên:
– Lương Thành Nghiệp, trả mạng cho chồng ta.
Rồi lại vung dao đâm tới. Nhưng lúc này thì Lương Thành Nghiệp đã dễ dàng hóa giải. Lão vung tay gạt dao qua một bên, rồi đánh ngã thị. Lão lớn tiếng nói:
– Sức cô không đủ để giết ta đâu.
Người đàn bà vẫn bỏ mặc ngoài tài, vùng dậy đấu tiếp, ánh mắt tràn đầy thù hận. Lương Thành Nghiệp lại vung tay gạt qua. Lần này lão không đánh ngã nữa, mà vung một chưởng vỗ thẳng vào ngực thị. Với võ nghệ yếu kém của thị, trúng chiêu là điều không tránh khỏi. Bịch một tiếng, thị bị hất ngược ra sau. Vừa chống tay xuống sàn thì miệng đã ộc ra máu tươi. Chưởng phát ra không nhằm lấy mạng, nếu không thị đã chết ngay rồi. Thị căm hận và bất lực nhìn Lương Thành Nghiệp. Lão nói:
– Cô còn tìm đến ta nữa là mất mạng đấy.
Người đàn bà đay nghiến đáp:
– Dù có chết cũng phải bắt ngươi trả nợ máu. Ngươi hãy đợi đấy.
Nói rồi thị quay mặt bỏ đi.
Một người trong đám đệ tử nói:
– Sư phụ, chúng ta năm lần bảy lượt tha cho ả mà ả không biết điều. Lần sau sư phụ hãy để chúng đệ tử sử lí ả ta cho bớt phiền hà.
Lương Thành Nghiệp ngăn lại, nói:
– Chớ. Các ngươi không được làm hại cô ta. Mối ân oán này sẽ có ngày cô ta hiểu ra.
Lại nói về người đàn bà kia, sau khi bị trong thương, thị chập choạng rời khỏi quán. Thị lê bước đi dọc trên con đường ra khỏi trấn. Khuôn mặt thị trắng bệch, đôi mắt hoa mờ. Trong đầu thị là nỗi tuyệt vọng sâu sắc. Đã là lần thứ mấy rồi thị hành thích Lương Thành Nghiệp, cũng là từng ấy lần thị thất bại. Với võ nghệ mà thị học được của một anh cai lính, có lẽ không bao giờ thị có thể giết chết được kẻ thù, dù có chuẩn bị kế hoạch kĩ càng đến đâu. Mà trong cái thế gian này, ai có khả năng dạy thị đủ bản lĩnh để lấy mạng vị trưởng môn kia chứ, bởi lão là tông sư võ lâm, đâu có mấy ai hơn nổi lão. Toàn thân thị run lên, bàn tay nắm chặt lấy vạt áo ngực trong khi máu đỏ cứ từ miệng trào ra, hòa cùng nước mắt. Thị căm hận lão trưởng môn đã bỏ rơi tính mạng chồng thị, càng căm hận bản thân không thể trả nổi mối thù. Đôi mắt thị mờ đi, đôi chân thị cứ bước.
Người đàn bà cùng quẫn lạc đi trong vô hồn. Đến cuối ngày, thị đã đi đến một khu rừng âm u kì bí. Cái đói, cái mệt, thương thế đang mang khiến thị ngất đi lúc nào không hay. Thị bất tỉnh hơn một ngày. Sáng ngày kia, thị tỉnh lại. Trong cái rã rời, kiệt quệ, thị ngửi thấy một thứ mùi hỗn tạp. Nó vừa thơm, vừa hắc lại rất nồng. Nó khiến thị thấy tê tê, buốt buốt toàn thân. Mở mắt quan sát, thị thấy mình đang ở trong một căn nhà gỗ. Đập ngay vào mắt thị là chiếc sọ rắn lớn, phải to bằng sọ trâu, hai hốc mắt sâu thăm thẳm hướng thẳng về phía thị. Trong lúc tâm hồn đang chới với, nó khiến người đàn bà có đôi chút sợ hãi. Thị đưa mắt quan sát tiếp xung quanh thì giật mình hét lên:
– Á.
Một xác người sơ sinh đựng trong một bình thủy tinh trong suốt được đặt trên một kệ gỗ ở góc nhà. Đôi mắt thị nhìn trừng trừng vào cái xác ấy, toàn thân run lên từng hồi. Chưa kịp định thần thì một tiếng nói vang lên:
– Ngươi tỉnh rồi sao?
Một người đàn ông từ trong buồng bước ra. Người này độ ngoài ngũ tuần, quần áo lụa là, mái tóc buông xõa, phong thái vương giả. Lão chính là Vạn Độc Vương, nhân vật thần bí khét tiếng chốn võ lâm. Lão ngồi xuống ghế, ngay dưới chiếc sọ rắn, rót một chén trà nóng. Đôi mắt lão nhìn thị, miệng mỉm nụ cười quái dị. Nó khiến thị sởn tóc gáy. Thị run rẩy nói:
– Sao ta lại ở đây.
Rồi đưa mắt nhìn ra sau. Qua mấy song cửa, thị thấy một màu xanh rì của cây cối. Có lẽ căn nhà này nằm trong rừng. Thị quay lại nhìn Vạn Độc Vương, đợi câu trả lời. Vạn Độc Vương vẫn mỉm cười đầy quái dị, đáp:
– Tự ngươi tới đây.
Rồi lão nhấp một ngụm trà.
Người đàn bà run rẩy quan sát tiếp xung quanh. Trong căn nhà này, đâu đâu cũng toàn những dị vật ghê người, thậm chí treo ngay trên đầu thị có cả một con rết đen sì, to như con rắn cặp long, với cái đầu gớm ghiếc, hai hàng chân tua tủa. Phát hoảng, thị vùng dậy, chạy ra cửa thì thấy ngoài sân là một con hổ mang chúa gần một trượng, đang cuộn mình nằm phơi nắng. Thấy thị, nó vươn đầu lên, bạnh cổ và phát ra những phè phè. Con rắn khiến thị không bước tiếp nữa bởi thị trước nay rất sợ rắn. Thị đóng sập hai cánh cửa lại.
Lão Vạn Độc Vương nói:
– Xưa nay chỉ có ta bắt đàn bà con gái về, chứ chưa thấy ai tự mò tới đây như ngươi cả.
Thị lắp bắp nói:
– Lão cất mấy thứ kia đi.
Vạn Độc Vương đáp:
– Sao, ngươi không thích nó sao. Tốn bao công sức, ta mới có được nó.
Vừa nói, lão vừa chỉ tay về phía chiếc sọ rắn, với vẻ khoái trí. Lão tiến đến sát người thị, nói:
– Nhà ngươi có biết ta là ai không.
Thị lắc đầu.
Vạn Độc Vương thì thầm nói vào tai thị:
– Ta chính là Vạn Độc Vương.
Lão đọc rõ ràng, dành mạch từng từ một tên của lão những tưởng người đàn bà trước mặt sẽ sợ hãi đến phát khóc. Nào ngờ thị ta chưa một lần nghe tới cái tên ấy, nên không tỏ vẻ gì cả. Điều này khiến lão Vạn Độc có chút tức tối, lão hỏi lại:
– Ngươi không thấy sợ ta sao?
Thị đáp:
– Ta thấy sợ mấy thứ rắn rết của lão.
Câu trả lời khiến Vạn Độc Vương càng tức tối. Lão cứ tưởng người trong giang hồ ai cung khiếp sợ oai danh của lão, còn con gái trong vùng thì chẳng dám nhắc đến tên lão. Vậy mà ngay bây giờ, có một người đàn bà dám đến tận nhà lão, lại sợ mấy con rắn kia chứ không sợ lão. Lão ép sát thị vào cánh cửa, giận dữ nói:
– Ngươi chưa từng nghe tới kẻ giết vạn người không đổ một giọt máu sao, kẻ có thể lấy mạng cả thiên tử.
Trước mấy lời khoe mẽ, thị cũng cảm thấy có chút sợ. Thị hỏi:
– Lão có thể giết được cả thiên tử sao.
Lão Vạn Độc cao dọng đáp:
– Đúng vậy. Kẻ nào ta muốn giết, kẻ đó ắt phải chết.
Bỏ qua nỗi sợ hãi ban nãy, trong đầu người đàn bà đầy thù hận ánh lên một ý nghĩ: “ Lão xưng tên là Vạn Độc Vương, có lẽ do chuyên dùng độc hại người. Nếu quả thật lão có thể giết được thiên tử thì cũng có thể lấy mạng tên Lương Thành Nghiệp.” Thị nói:
– Có thật không lão.
Vạn Độc Vương lớn tiếng đáp:
– Vạn Độc Vương ta mà lại nói khoác sao.
Thị lập tức đón lời:
– Vậy lão có thể giúp ta giết một người được không. Ta nguyện cả đời hầu hạ báo đáp lão.
Nghe thấy vậy, lão Vạn Độc nghiêm mặt hỏi:
– Là ai vậy?
Thấy lão hỏi tên, thị mừng rỡ trong lòng, vội đáp:
– Là Lương Thành Nghiệp, môn chủ Thanh Sơn môn.
Lão Vạn Độc à lên một tiếng, đáp:
– Thì ra hắn. Hừ. Lấy mạng hắn đối với ta không khó. Nhưng ta nói cho ngươi biết, Vạn Độc Vương ta xưa nay không làm theo yêu cầu của một ai cả. Người nào ta thích giết, ta giết, kẻ nào không thích giết, ta không giết. Xưa nay, ta thích hạ độc nhất là đối với đàn bà con gái như ngươi đấy.
Nói rồi lão quay trở lại, ngồi xuống ghế, chậm rãi uống một ngụm trà.
Còn người đàn bà kia thì lại nơm nớp lo sợ. Không biết lời lão nói là đùa hay thật. Nhưng vì mối thù hận chất chứa trong lòng, thị vẫn đánh liều van xin:
– Ta xin lão. Chỉ cần lão giúp ta giết hắn, thân ta nguyện trao cho lão.
Thị vốn có dung mạo xinh đẹp hơn người, hi vọng có thể dùng nhan sắc để thuyết phục lão giúp mình. Nhưng nào ngờ sau khi nhìn ngắm dung nhan của thị một hồi, lão Vạn Độc lại cười nhạt và đáp:
– Kể ra ngươi cũng có chút nhan sẵc đấy. Nhưng chuyện ấy đối với ta chẳng có thú vị gì cả. Cái ta thích là tiếng rên la, quằn quại của các cô gái xinh đẹp khi trúng độc. Cái đó mới thực sự làm cho ta hưng phấn.
Bị từ chối, thị suy tính một hồi, rồi nói:
– Lão có thể dạy cho ta cách hạ độc giết hắn. Ta xin lão.
Lão Vạn Độc cười lên một cách rùng rợn, hứng trí đáp:
– Ha. Xưa nay chưa từng có kẻ nào cầu xin ta truyền nghệ cả. Ngươi là người đầu tiên đấy. Ngươi nhắc ta mới nhớ là tâm huyết cả đời ta chưa có truyền cho một ai cả. Nhưng ngươi cũng đừng mừng vội. Ta nói rồi, đối với đàn bà con gái ta chỉ thích những tiếng rên la mà thôi.
Rồi như thể chợt nhớ ra điều gì, lão ngắm lại dung nhan của thị, rồi nói:
– Ngươi xinh đẹp thế này, chắc có chồng rồi chứ.
Thị đáp:
– Chồng ta đã bị Lương Thành Nghiệp giết.
Lão Vạn Độc lắc đầu thở dài, ra điều nuối tiếc:
– Hài. Tiếc quá. Vậy là ngươi đâu còn trong trắng nữa.
Ngừng lại đôi chút, lão nói tiếp:
– Xưa nay, ta chỉ thích thử độc bằng những thiếu nữ xinh đẹp, băng thanh, trinh tiết. Còn loại có chồng như ngươi, chỉ làm mồi cho lũ rắn của ta thôi. Khổ nỗi càng ngày gái xinh trong vùng càng hiếm, những ai còn trinh thì nhan sắc không được bằng ngươi, thành ra mỗi lần thử độc, ta lại phải đi rất xa để bắt người.
Uống một ngụm trà, lão tiếp tục nói:
– Nhà ngươi nhăn sắc cũng được đấy, mặc dù đã có chồng. Ta không truyền nghệ cho ngươi, nhưng ngươi có thể ở lại làm vật thử độc cho ta. Khi nào kiếm được người mới, ta sẽ thả ngươi đi.
Trước những lời nói trên, thị toan thốt lên một tiếng không, nhưng lại ngẫm thấy mọi sự giờ đang nằm trong tay lão. Nếu trả lời không, mười phần lão sẽ vứt thị cho con hổ mang chúa ngoài kia. Hơn nữa, thị cũng muốn ở lại đây, tìm cách học lén độc thuật. Vậy là thị đồng ý với lão. Thấy vậy, lão cười ha hả, tống ngay vào miệng thị một thứ gì đó, nói:
– Hay lắm, vậy hãy thưởng thức thứ này đi.
Thứ này tanh như máu, rất hôi, vừa vào trong miệng thị đã tan ra hết. Rồi nó phát tác ngay, toàn thân thị ngứa ngay vô cùng, như bị trà lá khoai nước lên người vậy. Thị lăn lộn ra sàn, hai tay cào cấu lên da thịt, miệng rên lên từng hồi, trong tiếng cười thích thú của lão Vạn Độc.
Thế là thị ở luôn tại nhà của lão Vạn Độc, hàng ngày quét nhà, thổi cơm, hầu hạ lão Vạn Độc như là con ở. Khoảng một tuần sau, lão Vạn Độc chế ra một thứ độc dược mới. Lão hăm hở cho thị thử ngay. Loại độc này vô cùng kì quái, uống vào không gây đau đớn, không lấy mạng thị nhưng lại khiến cho tóc trên đầu thị rụng hết, trông chẳng khác nào một ni cô cả. Lão Vạn Độc lấy đó làm vui, nói rằng cả đời chưa được sống chung với ni cô bao giờ, nay phải thử cho biết.
Lần khác, lão cho thị nuốt hẳn một con độc trùng bằng ngón cái. Đừng nói đến nuốt, chỉ cần nhìn thấy thứ nhầy nhụa, nhớt nhớt màu nâu đó thôi cũng đủ khiến người ta buồn nôn rồi. Sau khi nuốt vào, toàn thân thị phồng nên, chướng khí, đau đớn vô cùng, kêu la vô cùng thảm thiết.
Vì muốn học trộm độc thuật của lão, nên thị chịu đựng tất cả. Cũng vì thế mà lão Vạn Độc thành ra lại thích thị. Lão không đi kiếm thiếu nữ nữa, mà cố gắng cứu thị sau mỗi lần hạ độc. Lão muốn xem xem bao giờ thì thị sẽ chịu đựng hết nổi và bỏ đi. Thị là động lực để lão lao vào điều chế các loại độc dược mới.
Thị tuổi chưa đến hai lăm, sức xuân phơi phới, vui thú chưa được bao thì chồng mất, bao năm chỉ mong trả được mối thù mà để mặc chuyện ái ân. Nay sống với lão Vạn Độc lâu ngày, quen người thành ra niềm khao khát lại khơi dậy trong da thịt người đàn bà cô độc. Thị thèm hơi đàn ông. Thị dần lả lơi, ve vãn lão, dáng điệu gợi tình, buông lời ong bướm. Nhưng lão Vạn Độc bấy lâu đã không màng chuyện trai gái, trong đầu lão chỉ có niềm đam mê với độc dược mà thôi. Lão bỏ mặc, không đáp trả tiếng gọi tình ái của người đàn bà đương khao khát.
Một đêm trăng sáng, lão Vạn Độc đang đọc sánh bên ngọn đèn dầu thì thị bước vào. Đến trước lão, thị dừng lại. Đôi tay thon thả của thị đưa lên, lần tìm kéo từng chiếc nút áo. Vạt áo tứ thân mỏng manh trút xuống, để lộ nguyên một thân hình đầy kiều diễm. Nước da thị trắng ngọc, bờ vai thanh mảnh, đôi gò bồng đào no tròn, mơn mởn hút tầm mắt. Dưới ánh đèn soi mờ, thân hình lõa thể càng thêm lồ lộ, căng tràn. Thị phô bày cơ thể trước mặt lão, ánh mắt đầy mời gọi, van lơn. Lão Vạn Độc mê mẩn nhìn vào đôi gò bồng đào, rồi lướt dọc cơ thể trông xuống dưới. Ánh mắt lão chăm chăm không dứt. Thị cảm thấy ánh mắt đó đang vuốt ve, vần vũ, thiêu đốt da thịt mình. Ngọn lửa tình càng bùng cháy trong thị.
Nhưng rồi lão bình thản đứng dậy, cười nhạt nói:
– Anh hùng khó qua ải mỹ nhân. Hừ.
Rồi lão leo lên chiếc trõng tre ngủ, bỏ mặc người đàn bà lõa thể tủi nhục đứng bên ánh đèn.
Sáng hôm sau, khi thị đang chăm chú quan sát lũ độc trùng thì lão Vạn Độc cho gọi thị vào trong nhà. Bên chiếc thùng gỗ to, đựng đầy nước và hoa, lão nói:
– Cởi quần áo ra.
Thị ngơ ngác làm theo. Thị cho rằng lão muốn làm tình với mình. Khao khát đàn bà khiến thị lại phô diễn cơ thể lần nữa. Lão Vạn Độc hất hàm, ra dấu bảo thị bước vào trong thùng nước. Rồi bàn tay thâm đen của lão đưa ra, rẳc thứ bột màu tro vào nước.
Toàn thân thị đỏ bừng lên, nóng rát vô cùng. Lúc này thị mới hiểu không phải lão muốn làm tình, mà là muốn thử độc dược mới. Thị kêu thét lên đầy đau đớn, vùng vẫy trong thùng nước. Còn lão cất tiếng cười khoái trá.
Thị càng khao khát bao nhiêu, lão càng làm ngơ, đùa cợt bấy nhiêu. Lão vùi đầu vào điều chế thứ mà lão gọi là Long Phụng Hợp thần dược, cho thị uống, rồi trói chân thị vào chiếc chõng tre ở góc nhà. Thuốc phát tác, thị như mèo cái đến mùa giao phối, cơn khao khát được làm tình phát tác đến cực điểm. Đôi mắt thị mê mẩn nhìn lão, miệng rên lên từng hồi. Đôi tay thị mơn trớn, cào cấu trên da thịt hồng hào, mỡ màng. Đôi chân thị cọ lên sàn nhà, chõng tre đến trầy da, chảy máu. Còn lão Vạn Độc thì bình thản ngồi ghế uống trà, nhìn ngắm cơn khát tình của thị.
Đêm hôm đó, thị vùng đứt dây trói, chạy xồng xộc ra khỏi rừng, rồi vồ vập quan hệ với anh mõ ở cái điếm đầu làng gần đó.
Chính trò đùa dục vọng đó đã gieo vào lòng thị sự căm hận đến tận xương tủy.
Giữa những tiếng quạ quạ, người đàn bà thù hận kể tiếp:
– Hắn bị ta bỏ Long Phụng Hợp thần dược vào trà, làm tình với ta cả đêm rồi kiệt lực mà chết.
Lão thầy thuốc nghe câu truyện, ngửa mặt lên nhìn trăng mà than:
– Đúng là nhân quả. Cả đời lão hại chết không biết bao nhiêu người, nay bị ngươi hại chết.
Người đàn bà hả hê nói:
– Lão không màng đến đàn bà, nhưng lại vì dục tình mà chết. Đáng đời lão lắm. Còn Lương Thành Nghiệp, hắn vì danh tiếng của hắn mà bỏ mặc sống chết của chồng ta. Nay ta bắt hắn phải chọn giữa hắn và con trai hắn. Đáng ra kế hoạch của ta đã thành công, tất cả chỉ tại lão nhúng tay vào.
Mụ đáp ánh mắt giận dữ về phía lão thầy thuốc:
– Ta không hiểu tại sao một lão lang già như lão lại có thể cứu mạng cho cha con hắn. Người trúng Sinh Tử dược xưa nay đâu có ai sống sót.
Lão thầy thuốc bình thản cười, đưa tay vuốt chòm râu bạc và đáp:
– Vạn vật trong trời đất này tương sinh tương khắc, không có gì là duy nhất cả. Có Sinh Tử dược thì ắt phải có giải Sinh Tử dược, cũng không có gì là lạ.
Người đàn bà bỏ mặc mấy lời giáo huấn, nhìn chằm chằm vào lão thầy thuốc và nói:
– Người giang hồ đồn rằng, độc do Vạn Độc Vương chế ra chỉ có Thần Y mới giải được. Thần y mất tích đã nhiều năm, ta chưa từng một lần gặp mặt. Không lẽ lão chính là thần y.
Nghe thấy hai chữ thần y, lão thầy thuốc cười khẩy đáp:
– Vạn Độc Vương đã chết rồi, còn thần y cũng mất tích hơn chục năm, chắc cũng đã mất. Lão chỉ là thầy thuốc già, sống trong rừng trúc này, lấy việc cứu người làm thú vui sống.
Người đàn bà đáp:
– Dù cho lão không phải thần y, nhưng y thuật của lão cũng đáng được gọi là thần y. Lão còn cứu người thì e rằng việc trả thù của ta khó thực hiện được.
Rồi mụ rút trong vạt áo ra một con rao sắc nhọn.
Lão thầy thuốc không thấy vậy mà kinh sợ, bình tĩnh nói:
– Ngươi định giết ta sao.
Mụ ta đáp:
– Không phải giết lão, mà là giết cả hai. Lương Thành Vương bị ta đánh trọng thương, dù có giải được Sinh Tử dược cũng chưa thể hồi phục được khí lực. Nếu ta không nhân cơ hội này mà giết cả hai thì e rằng không có lần thứ hai
Dứt lời, mụ từ từ tiến về phía lão thầy thuốc. Nhưng lão thầy thuốc vẫn bình tâm đứng đó, không một chút sợ sệt khiến mụ băn khoăn, nghi ngại. Cảm thấy có gì đó không bình thường, mụ dừng lại, đưa mắt quan sát xung quanh. Rồi mụ thử vận chân khí lên thì xuất hiện chuyện lạ. Khí tụ tại đan điền không điều lên được, toàn thân cảm thấy mỏi mệt giã rời. Cảm giác mỏi mệt này thực ra có từ trước đó, nhưng mụ không để ý thấy.
Trong nhà, Lương Thành Vương cũng trong hoàn cảnh như vậy. Đang nằm ngủ, nghe thấy tiếng người nói chuyện ngoài sân, chàng liền tỉnh giấc, đứng sau khe cửa quan sát. Chàng định chờ khi tình huống nguy cấp mới ra tay, nhưng nay toàn thân cũng vô lực. Chàng nghĩ thầm: ” Là kẻ nào đã ra tay vậy. Không lẽ có kẻ muốn cản mụ giết ta sao?”
Ngoài sân, người đàn bà tức tối nói:
– Là lão hạ độc sao?
Dưới ánh trăng mờ nhạt, lão thầy thuốc hiền hòa cười và đáp:
– Trong rừng này có một loại hoa tên là Bạch Dạ, hoa trắng chỉ nở về đêm. Hương của loài hoa này bình thường vô hại, nhưng khi kết hợp với khói của ngọn đèn kia thì tạo thành một thứ độc dược. Những người có nội công khi hít phải sẽ thấy toàn thân vô lực, mệt mỏi rã rời, càng có nội công cao thì tác dụng của độc dược càng lớn.
Nghe thấy vậy, người đàn bà cay cú nói đáp:
– Thật không ngờ một thầy thuốc như lão cũng biết hạ độc hại người.
Lão thầy thuốc bật cười, vuốt chòm râu bạc và nói:
– Cô nói thế không đúng rồi. Độc cũng là thuốc, thuốc cũng là độc. Dùng đúng thì là thuốc cứu người, dùng sai thì là độc hại người. Thần Y với Vạn Độc Vương cũng vậy, chỉ khác về mục đích mà thôi. Lão hành nghề y, cũng đắc tội với nhiều người, nên luôn cẩn trọng phòng bị cũng là chuyện bình thường.
Ngưng lại một lát nhìn người đàn bà, lão nói tiếp:
– Lão thấy cô học thuật chưa thông mà tâm nặng nỗi oán thù. Hay là cô hãy về đây ở với lão, trút bỏ mọi thù hận, chuyên tâm hành y cứu người, để nửa đời còn lại được sống trong thanh thản. Còn cứ chìm đắm trong nghiệp chướng như giờ thì kết cục cũng giống Vạn Độc Vương mà thôi.
Vừa nghe mấy lời khuyên răn của lão thầy thuốc, người đàn bà đã gắt lên:
– Lão muốn cảm hóa ta sao.
– Lão thực sự thấy tội nghiệp cho số phận của cô.
Người đàn bà tần ngần trong giây lát, rồi lại trở lại vẻ mặt hận thù và nói:
– Lão muốn ta về ở với lão. Không bao giờ. Chưa giết được Lương Thành Nghiệp, lòng ta không cam.
Trên mái nhà, bốn con quạ đen vỗ cánh bay đi, vừa bay vừa kêu quạ quạ vang khắp khu rừng.
Đưa mắt trông theo cánh quạ, mụ nói:
– Hôm nay không giết được Lương Thành Vương coi như số hắn chưa tận. Nhưng lần sau sẽ không có cơ hội cho lão cứu hắn đâu. Lão yên tâm, bao giờ giết được Lương Thành Nghiệp, ta sẽ về sống với lão.
Dứt lời, mụ quay mặt bỏ đi.
Lão thầy thuốc lặng người đứng trông theo bóng áo đen đang dần chìm vào bóng tối, lòng bùi ngùi thương cảm.