[Dịch] Dược Mã Hoàng Hà [Thần Châu Kỳ Hiệp] - Q.1 - Chương 13: Thiết Kỵ thần ma Lục phán quan (phần 1)
- Home
- [Dịch] Dược Mã Hoàng Hà [Thần Châu Kỳ Hiệp]
- Q.1 - Chương 13: Thiết Kỵ thần ma Lục phán quan (phần 1)
Vượt núi Kê Túc, qua chùa Chúc Thánh, sẽ tới sông Bắc Bàn, cũng tức là Dạng Kha Thủy , có trấn Mông Giang.
…Ngọc Hàm, cậu chết thật thảm.
… Đường Nhu, tôi phải báo thù cho cậu.
Trời xanh nắng ấm, năm người Tiêu Thu Thủy đã tới sông Bắc Bàn.
Quý Châu nằm ở trung tâm vùng tây nam Trung Quốc, địa thế cao dốc, cách mặt nước biển khoảng một nghìn mét, đại bộ phận là cao nguyên đá vôi. Trong vùng đèo dốc khúc khuỷu, núi non trùng điệp, là một vùng sơn địa điển hình.
Do sự ảnh hưởng của sự chồng chéo, đứt gãy địa tầng cùng gió nước xâm thực mà ở đây có hình thành hiện tượng “địa vô tam lý bình” (mặt đất không có chỗ nào bằng phẳng quá ba dặm)
Trong địa phận Quý Châu nước sông chảy xiết, phần lớn các đoạn sông cắt ngang dãy núi, hình thành một loạt những khe lớn sâu từ năm trăm đến một nghìn mét. Lòng sông cao thấp không đều, chênh lệch rất lớn, vì thế tạo thành nhiều đoạn xiết và thác nước.
Những khu vực nước sông chảy qua, có lúc nước từ trong hang ngầm lộ ra bên ngoài, tạo thành dòng chảy lộ thiên, cũng có lúc lại từ hang ngầm chìm vào trong lòng đất. Do đó, những nhân tố thiên nhiên này cũng tạo nên những cảnh đẹp kỳ vĩ nơi sơn lĩnh, lòng chảo, khe núi, bồn địa ở Quý Châu.
Khác biệt hẳn với nhánh Nam Bàn của sông Hồng Thủy.
Nhưng cho dù cảnh sắc có tươi đẹp đến thế nào…
Trong lòng Tiêu Thu Thủy vẫn rất đau đớn.
Trời xanh mây trắng, nước ấm gió lành, đâu đâu cũng có hình bóng Đặng Ngọc Hàm.
Đặng Ngọc Hàm đã theo họ suốt cả quãng đường, nhưng đến được đây hắn lại ra đi.
Trong trận chiến ở Trường Giang, đối mặt với Thiết Oản thần ma, Đặng Ngọc Hàm cũng tham gia, nhưng bên thác nước Hoàng Quả, hắn đã mất đi.
Đặng Ngọc Hàm ơi Đặng Ngọc Hàm!
Hai mắt Đường Phương sưng mọng, trong gió thổi, ánh mắt sóng sánh như nước đó càng thêm mấy phần mê người.
Nàng quen biết mấy người Đặng Ngọc Hàm chưa được bao lâu, nhưng với những người bạn nhiệt thành, đáng yêu này đã có cảm tình sâu sắc.
Tả Khâu Siêu Nhiên, Thiết Tinh Nguyệt, Khâu Nam Cố lại càng đau thương vô hạn, nhớ tới tới Đặng Ngọc Hàm kiêu ngạo sôi nổi lúc trước, hắn không bao giờ muốn có những lúc trầm lặng, buồn bã.
Đặng Ngọc Hàm không bao giờ muốn anh em, bạn bè phải đau thương, u buồn.
Vì thế họ phải cố gượng vui vẻ.
Nhưng vui vẻ cố gượng lên có thể tồn tại được sao?
Thiên hạ rộng lớn như thế, thế giới mênh mông như thế, nhưng đã thiếu đi mất Đặng Ngọc Hàm.
Đặng Ngọc Hàm, không còn sống nữa.
Thiết Tinh Nguyệt gượng cười nói:
– Phó Thiên Nghĩa, Sa Thiên Đăng, Khổng Dương Tần đều chết trong tay chúng ta, Quyền Lực bang cũng nên nghiêm túc nhìn lại sự tồn tại của chúng ta rồi.
Khâu Nam Cố nói:
– Đâu chỉ biết tới sự tồn tại của chúng ta, còn phải biết, sẽ có một ngày, Quyền Lực bang phải tan vỡ dưới tay chúng ta.
…Bọn họ đều là thanh niên trẻ tuổi, tài cao mật lớn, lòng lại ôm chí lớn, mấy câu này đã hoàn toàn coi thường uy quyền của Quyền Lực bang.
Trong lòng Tiêu Thu Thủy chợt động.
Nếu Kiếm lư gặp nạn, anh hùng thiên hạ cùng tới cứu thì còn sợ gì Quyền Lực bang?
Thế nhưng những người biết trượng nghĩa giúp người lúc khó khăn, hào hiệp ra tay mà chẳng cần công tích, thật sự quá ít, quá ít.
Ở bất kỳ nơi cần cứu giúp nào, thứ nhận được thông thường đều không phải “tặng than trong tuyết”, mà là “giữa tuyết thêm sương”, thông thường đều không phải trượng nghĩa giúp đỡ mà là “ném đá xuống giếng”.
Khi cần cứu viện, trước nay người ta đều “Các nhân tự tảo môn tiền tuyết, mạc quản tha nhân ốc thượng sương” (Mỗi người tự quét tuyết trước cửa nhà mình, đừng lo sương trên mái nhà kẻ khác), cũng chính vì như vậy mà những kẻ cường hào ác bá càng lúc càng nhiều, các loại như Quyền Lực bang lại trở thành quang minh chính đại, hắc đạo biến thành chính phái.
Tiêu Thu Thủy còn trẻ, có chí lớn, lại bị kích thích bởi cái chết của anh em Đường Nhu, Đặng Ngọc Hàm, đột nhiên ý khí bộc phát, nói:
– Được! Tại sao chúng ta không lập một tổ chức quy tụ vì hiệp, thành lập vì nghĩa, chiến đầu vì đạo, tồn tại vì lý, văn võ hợp nhất. Phàm những nơi gặp nạn mà vẫn bảo tồn đạo nghĩa, cho dù có chết chúng ta cũng phải xả thân ứng cứu, giúp đỡ!
– Hay!
Tả Khâu Siêu Nhiên cũng hưng phấn bừng bừng. Mấy ngày hôm nay, chỉ với mấy người “hậu sinh tiểu bối” bọn họ vậy mà lại có thể nhiều lần đánh bại Quyền Lực bang, trong lòng cũng có hào khí:
– Chỉ là với mấy người chúng ta…
– Ha!
Thiết Tinh Nguyệt hét lớn, tràn ngập hào khí:
– Có chúng ta là đủ rồi! Những người có chung chí hướng tự nhiên sẽ đều tới cùng chúng ta, những kẻ vô chí vô dũng, có thêm nhiều cũng vô dụng!
Tiêu Thu Thủy cũng hào hứng nói:
– Chúng ta không những phải tổ chức mà còn phải mở rộng. Nay Tống Liêu giao chiến, những người có chí giết địch giữ nước, giành lại non sông thì đều tập trung lại, những kẻ muốn lén lút sống trộm, tham sự an nhàn thì cứ mặc cho chúng đi!
– Đúng hợp ý tôi!
Khâu Nam Cố vỗ mạnh mông ngựa, tuấn mã lập tức hý dài, hắn hưng phấn nói:
– Chúng ta chỉ cần cắm lá cờ chính nghĩa xuống, nhất định là sẽ có càng lúc càng nhiều người tới, chỉ là… Chỉ là chúng ta lấy tên gì đây? Gọi là cái gì bang, cái gì phái, cái gì môn đều không hay.
Tiêu Thu Thủy cười đáp:
– Chúng ta kết nghĩa kim lan, vậy thì gọi là Nghĩa Kết Kim Lan đi, sinh tử đồng thâm, cùng chia vui buồn, thề diệt ngoại xâm!
Đường Phương cười nói:
– Tên rất hay! Nhưng Thần Châu hướng bắc, quốc gia sông núi, nên lấy nước làm gốc, nhà lên trên, không bằng gọi là Thần Châu kết nghĩa, bỏ hai chữ Kim Lan đi.
Thiêu Thu Thủy vỗ tay khen:
– Thực là hay.
Lúc này chim chóc tung cánh, mây trắng xa xăm, nhìn nước sông cuồn cuộn đổ về đông, không lo không sầu, Tiêu Thu Thủy thở dài than:
– Lần này kết nghĩa, không biết ngày sau người giang hồ sẽ nói chúng ta như thế nào? Thiếu niên kết nghĩa, không sợ nguy nan? Hay là ngu xuẩn ấu trĩ, cuồng vọng tự đại? Ha ha ha ha!
Thiết Tinh Nguyệt ngẩng mặt lên trời cười lớn:
– Nhà của ta là chuyện của ta, anh hùng hảo hán, ai quan tâm bọn chúng nói thế nào?! Mặt đỏ lòng son tự có đất trời cùng biết!
Khâu Nam Cố cũng cười lớn:
– Cuồng thì cuồng! Vọng thì vọng! Có cái gì mà phải lo! Muốn thành đại sự, lập đại nghiệp, sao mà tránh được hiểu lầm, công kích!
Đường Phương mỉm cười, lúm đồng tiền như hoa:
– Cũng không nhất định. Không biết chừng các anh là người may mắn, không những ngăn được cơn sóng dữ mà còn có ngày nắm giữ giang hồ, nâng cao lá cờ chính nghĩa.
Tả Khâu Siêu Nhiên bình thản nói:
– Vậy chúng ta kết nghĩa ngay ở sông này đi.
Tiêu Thu Thủy nhảy xuống ngựa:
– Nếu Ngọc Hàm, Đường Nhu cũng ở đây thì tốt quá.
Tiêu Thu Thủy vô thức buột miệng nói, tâm trạng mọi người đều trầm hẳn xuống,
… Đường Nhu, Đường Nhu, cậu vẫn còn sống ư?
… Đặng Ngọc Hàm, nếu cậu còn sống thì tốt biết bao, võ lâm đang cần thanh kiếm chính nghĩa trong tay cậu.
Bọn họ nhảy xuống ngựa, đắp đất làm bằng, cắt máu làm chứng, trời cao đất dày, họ lập lời thể đơn giản của “Thần Châu kết nghĩa”.
Ngoại trừ Đường Phương, là con gái, không tiện xếp vào hàng kết nghĩa anh em nhưng cũng được đưavào tổ thức Thần Châu kết nghĩa.
… Đường thẳng mà đi, trượng nghĩa mà chiến, trừ mạnh giúp yếu, cứu nước chống địch, đó là chân lý không thể thay đổi của họ.
Thần Châu kết nghĩa.
Loạn thạch tĩnh phong, cảnh vật như tranh.
Bên sông Bàn Giang quái thạch lô nhô, nhưng cũng giống như nét vẽ của Thạch Đào, tự mang vẻ cứng cáp, hùng tráng.
Gió thổi qua, Tiêu Thu Thủy trong lòng vui vẻ, bỗng thấy bên bờ sông có một khoảng rộng rãi, khoát đạt, trên khối đá trơn bóng như vỏ trứng có mọc mấy gốc cây nhỏ.
Lá cây xanh mướt, có chỗ đậm, có chỗ nhạt, một dải lá giống như như những ngón tay nho nhỏ, giống như những ngón tay nhỏ bé, xinh đẹp của Đường Phương.
Những ngón tay thật thanh tú.
Gió nhẹ thổi tới, tất cả những ngón tay nhỏ bé xanh non đều rung động.
Tiêu Thu Thủy đi tới, cây nhỏ chỉ cao tới eo hắn.
Tiêu Thu Thủy trân trọng nhìn gốc cây vô danh, nhìn tán lá xanh lục, không ngờ lại phát hiện gốc cây đã kết một chùm quả nhỏ, có trái chín hồng như màu quất, có trái xanh non như màu lá.
Quả cây thật đẹp, nhân sinh ngoài chí hướng cao rộng, anh em bằng hữu, còn có những sinh sơ nho nhỏ mỹ lệ như vậy.
Tiêu Thu Thủy trước nay không thích hái ngắt, hái xuống tuy có thể làm vui thích nhưng cũng là bóp chết sinh cơ.
Nhưng khi gió thổi đến, tâm tứ hắn càng thêm trong suốt rõ ràng, giống như một dòng suối nhỏ, không còn như lúc trước, mù mịt như mây, loạn thành một đống, không thể thu xếp gọn gàng.
Lần này hắn không nhịn được, đưa tay hái một quả nhỏ. Giang Nam có thể hái sen, thứ hắn hái không phải là sen nhưng trong tâm trong ý đều là Giang Nam.
Hắn đặt trái cây mơn mởn, có màu hồng quất rực rỡ, có màu xanh tươi mới đó vào bàn tay nhỏ nhắn, trắng nõn như ngọc của Đường Phương, nói:
– Cô xem.
Đường Phương cúi đầu xuống nhìn, chiếc mũi nhỏ khẽ nhúc nhích, trông thật đáng yêu.
Tiêu Thu Thủy lại nói:
– Tặng cô.
Đường Phương nhận lấy, cũng không nói gì.
Gió bỗng thổi tới, lông mi Đường Phương rất dài, khe khẽ lay lộng, rất đẹp.
Tiêu Thu Thủy cũng không nói gì thêm nữa.
Kỳ lạ là đám anh em lúc này lại trốn tiệt ra xa, nhỏ giọng thì thầm, cao giọng cười đùa, không biết là vì cái gì nữa.
Ô Giang.
Đoạn sông Ô Giang này không phải nơi Tây Sở Bá Vương tự sát.
Đoạn sông này bắt nguồn từ Bát Tiên Hải phía tây huyện Hàm Ninh Quý Châu, chảy vào địa phận Tứ Xuyên từ hướng đông bắc, còn có tên khác là sông Phù Lăng, qua Phù Lăng sang đông nhập vào Trường Giang. Hai bên bờ Ô Giang toàn núi cao, mặt sông không rộng, nước cũng không sâu nhưng lại là nơi hiểm yếu nổi tiếng.
Ở Quý Châu nổi danh nhất có một lầu, một chùa, một sông, một động. Lầu là lầu Giáp Tú, chùa là chùa Hồng Phúc, sông là sông Ông Giang, động là động Tiên Nhân.
Muốn chờ đò trên sông Ô Giang là vô cùng khó khăn, vì thế Thiết Tinh Nguyệt tìm một chỗ nước sông cạn nông, quyết định ruổi ngựa Ô Giang!
Ruổi ngựa Ô Giang!
Những ngày rong ruổi trên lưng ngựa là những ngày son trẻ, là việc của những thanh niên hùng tráng.
Họ rẽ nước vượt Ô Giang, mới đi được một nửa, trong bọt nước bắn tung, sắc mặt Thiết Tinh Nguyệt đột nhiên xanh mét.
Bờ bên kia có bảy con ngựa đang xông tới.
Ngựa to lớn, người cao lớn
Sáu người cường tráng đang giục ngựa rẽ nước, chạy ở đằng trước.
Sáu người trên tay cầm sáu loại vũ khí khác nhau, trường thương, roi da, mâu đồng, yên da, dây thừng, xích sắt, không ngừng vung lên, thanh thế vô cùng kinh người.
Phía sau sáu người còn có một con ngựa ô càng cao lớn hơn, đen bóng như sắt, chậm rãi đạp nước mà tới, vừa không ra roi lại cũng không thúc gót.
Trên lưng ngựa là một người cực kỳ cao lớn, dáng hắn ngồi trên lưng ngựa đã giống như người bình thường đang đứng trên yên vậy.
Hắn cầm một chiếc roi, đoạn đầu là xích sắt, cài vào cổ tay, đoạn giữa là dây thừng, quấn thành vài vòng, đoạn cuối là roi da, linh hoạt và nhanh nhạy như rắn độc.
Khâu Nam Cố ghìm ngựa, nói với Tiêu Thu Thủy:
– Phía trước là Thiết kỵ Lục phán quan, phía sau là Thiết Kỵ thần ma, chúng ta phải làm thế nào bây giờ?
Tả Khâu Siêu Nhiên nói:
– Ô Giang quả không dễ vượt.
Thiết Tinh Nguyệt kêu lên:
– Xông qua! Còn thế nào nữa?!
Mọi người đều nhìn về phía Tiêu Thu Thủy, Tiêu Thu Thủy gật đầu nói:
– Xông qua. Nhưng phải có kế hoạch để xông qua.
Đường Phương đột nhiên hỏi:
– Lần trước hai người các anh đấu sáu người đối phương thắng bại thế nào?
Khâu Nam Cố trầm ngâm một thoáng, đáp:
– Tuy không có cơ thắng nhưng cũng không có vẻ bại.
Đường Phương gật đầu:
– Vậy là hai đánh sáu, hòa nhau.
Khâu Nam Cố đáp:
– Là hòa. Nhưng nếu Diêm Quỷ Quỷ tới thì không dễ ứng phó, hai người chúng tôi đánh một mình hắn vẫn không nắm chắc được quá bốn phần.
Thiết Tinh Nguyệt không nhịn được, hô lên:
– Sợ cái gì? Chúng ta có thể liều…
Tiêu Thu Thủy thấy bảy kỵ mã đã từ từ tới gần, vội quát:
– Đương nhiên không sợ, nhưng cũng phải tránh hy sinh vô ích. Chúng ta vừa kết nghĩa, lập chí quản chuyện thiên hạ, sao có thể liều lĩnh đường đột như vậy, không thành việc lớn!
Nghe thế, Thiết Tinh Nguyệt lập tức cúi đầu. Đường Phương nói:
– Vậy Thiết kỵ Lục phán quan do bốn người các anh ứng phó, Diêm Quỷ Quỷ tạm thời giao cho tôi.
Tả Khâu Siêu Nhiên nhíu mày nói:
– Vạn vạn lần không được. Ám khí Đường cô nương tuy hơn chúng tôi một bậc nhưng lấy sức một người chống lại Diêm thiết kỵ thì vẫn chưa đủ, không khỏi quá mạo hiểm.
Đường Phương đáp:
– Đây là đánh bại từng phần, trước tiên dùng binh lực mạnh mẽ áp đảo lực lượng yếu nhược của đối phương, sau đó tập trung toàn lực tiêu diệt chủ lực đối phương.
Tiêu Thu Thủy bỗng nói:
– Tôi hiểu rồi.
Đường Phương đưa mắt nhìn lại, đôi mắt đẹp hướng thẳng vào hắn. Tiêu Thu Thủy nói:
– Thường nghe Đường môn Tứ Xuyên người đông thế mạnh, hơn nữa còn nhân tài lớp lớp, ám khí vô song, càng thuần thục binh pháp, hôm nay mới được chứng thực.
Đường Phương cười nhẹ đáp:
– Anh thật là biết nói.
Tiêu Thu Thủy nhìn mọi người nói:
– Đường cô nương muốn trước tiên để cô ấy một mình mạo hiểm, cầm chân Diêm Quỷ Quỷ trong chốc lát, còn chúng ta thì phải trong thoáng chốc đó tiêu diệt Thiết kỵ Lục phán quan rồi toàn lực trợ giúp Đường cô nương. Kế này tuy trăm đường lợi nhưng với Đường cô nương mà nói lại là trăm hại. Có điều đây cũng là biện pháp duy nhất có thể tiến hành, cũng chỉ có cách này mới có thể xuất kỳ chế thắng, giảm bớt hy sinh vô ích. Trong chiến tranh hoàn toàn phải lấy đại cục làm trọng, chúng ta mặc dù không muốn để Đường cô nương mạo hiểm khó khăn nhưng cũng không thể làm việc theo cảm xúc, cái dũng của kẻ thất phu chỉ làm liên lụy tới đại cục.
Thiết Tinh Nguyệt nói:
– Vậy chúng ta bốn người, đối phương sáu người, nhiều hơn hai người, vẫn phải lấy một đánh hai, tôi…
Tiêu Thu Thủy ngắt lời:
– Tôi và Nam Cố lấy một đánh hai, cậu và Tả Khâu nhanh chóng diệt địch rồi lập tức hỗ trợ Đường cô nương.
Thiết Tinh Nguyệt đảo mắt một hồi, suy nghĩ chốc lát rồi cũng sảng khoải đáp ứng, cao giọng nói:
– Được! Cứ làm như vậy!
Lúc này sáu ngựa phóng nhanh, mang theo tiếng rít của sáu loại binh khí, khi cự ly còn lại chưa tới năm trượng, Tiêu Thu Thủy vụt sinh hào khí, rút mạnh kiếm, thét lớn:
– Giết!
Đoạn giục ngựa xông lên!
Năm người đồng loạt quát lên, cùng lao nhanh tới. Binh pháp đại kế thương lượng trong thoáng chốc, sinh tử đại sự, tất cả đều phải lập tức tiến hành, quyết định sự tồn vong giữa cảnh đất trời tươi đẹp này.
Khi Thiết kỵ Lục phán quan xông tới gần, thấy năm kỵ mã không có phản ứng, tưởng rằng đối phương đã sợ đến ngây ngốc, trong khoảnh khắc lơi lỏng khinh địch, năm người đột nhiên giục ngựa phóng nhanh tới, lập tức giật mình một chút.
Vó ngựa dồn dập, bọt nước bắn tung, trong năm người, Thiết Tinh Nguyệt là người đầu tiên xông tới.