[Dịch] Định Kiếp - Q.1 - Chương 25: Hoa Hoa Chiến Thần Đế
Thuở linh thú còn thống trị thế gian, trong khu rừng nguyên sơ nơi bộ tộc nhân loại đang ẩn nấp, một bán yêu nhân được hạ sinh. Bán yêu nhân mang dáng vẻ chẳng khác gì những tiểu nam hài nhân tộc khác chỉ trừ cặp đồng tử màu huyết lệ ma mị. Mẫu thân bán yêu nhân cùng người tỷ tỷ kết nghĩa là lang trung duy nhất của bộ tộc lúc bấy giờ đã nói dối mọi người về thân phận thực sự của y, ngụy tạo một nguyên nhân giải thích cho sự khác thường.
Bán yêu nhân trưởng thành một cách bình thường bên cạnh những đứa trẻ khác cùng bộ tộc cho tới ngày y vô tình phát hiện ra khả năng độc nhất vô nhị của mình – sai khiến hài cốt. Y hào hứng khoe nó với mọi người trong bộ tộc để rồi đổi lại sự lạnh nhạt của họ. Người trong tộc nói đến những pháp sư cường đại còn không thể chiến thắng nổi yêu thú, hài cốt của y có thể có tác dụng gì?
Cuộc sống thường nhật của bán yêu nhân lại tiếp diễn cho tới khi gặp được một nữ pháp sư đang du ngoạn. Nữ pháp sư tò mò với khả năng của y, giúp y thử nghiệm những điều khác nhau. Nữ pháp sư hỏi y có muốn tham gia huấn luyện để trở thành pháp sư của nhân tộc hay không. Y đương nhiên gật đầu đồng ý, lập tức trở lại chào tạm biệt mọi người rồi đồng hành cùng nữ pháp sư.
Khảo nghiệm thiên phú tại huấn luyện trường cho thấy bán yêu nhân có thiên phú ở tam hệ chiến sĩ, không gian và linh thú, được coi là nhân tài hiếm có. Y dần trưởng thành dưới sự huấn luyện của những pháp sư đi trước, đột phá phi thường nhanh chóng. Năm huấn luyện thứ hai mươi bảy, bộ tộc của y bị linh thú tấn công, toàn bộ bị ăn sống, không một ai sống sót. Bán yêu nhân điên cuồng trở về, dùng tới khả năng kì dị của mình hi vọng tìm thấy hài cốt một ai đó, kết quả chỉ triệu hồi được hai mươi lăm hài cốt của những hỏa pháp sư xa lạ. Sức mạnh hài cốt bộc phát, đem mảnh rừng thiêu rụi trong nháy mắt.
Nữ pháp sư năm nào đột nhiên xuất hiện, dùng nguyên lực của bản thân dập tắt ngọn lửa rực cháy, đem bán yêu nhân về nơi ở của mình. Nữ pháp sư nói rằng khả năng của bán yêu nhân sẽ rất có ích trong cuộc chiến chống lại linh thú của nhân tộc. Nàng hỏi y có muốn ra chiến trường cùng nàng. Bán yêu nhân liền không do dự gật đầu.
Lại thêm ba trăm năm nữa trôi qua, Nhân tộc dưới sự lãnh đạo của Thất Tôn Thần dần trở nên mạnh mẽ, không ngại ngần phát động hàng trăm cuộc chiến khác nhau với linh thú. Bán yêu nhân năm nào giờ đã là một trong Thất Tôn Thần quyền năng với danh xưng Hoa Hoa Chiến Thần Đế vang danh thế gian. Sóng vai cùng y trong mọi trận chiến là Mỹ Phụng Sát Đế của Thất Tôn Thần, cũng chính là nữ pháp sư đã dẫn dắt y trở thành một pháp sư.
Thất Vương tìm tới một thiên sư tinh thông kim cổ để hỏi về tương lai của trận chiến. Thiên sư nói thiên ý đã nghiêng về linh thú, có cố gắng cũng vô ích. Cách duy nhất để thay đổi vận mệnh là dùng vạn năm thọ nguyên để đổi lấy một lần nghịch chuyển càn khôn, thông qua Thiên Tinh Cầu mà viết lại tương lai cho nhân tộc. Nhờ thiên sư chỉ điểm, Thất Tôn Thần đã tìm được Thiên Tinh Cầu nhưng lại gặp phải sự ngăn cản của Tinh Vương – người bảo vệ Thiên Tinh Cầu. Thất Tôn Thần hợp lực đánh bại Tinh Vương, mỗi người nguyện ý dâng hiến gần hai ngàn năm thọ nguyên để vẽ lên tương lai cho Nhân tộc. Thế nhưng họ không ngờ rằng cùng lúc đó, Tinh Vương cũng bỏ đi hơn mười vạn năm thọ nguyên của bản thân để nguyền rủa số kiếp của bảy người họ. Thọ nguyên Tinh Vương đã tận, cơ thể hóa thành tro bụi tiêu tán trong không gian, còn Thiên Tinh Cầu bởi đã nhận đủ tám yêu cầu trong thế gian mà tiêu biến.
Trận chiến giữa Nhân tộc và linh thú kéo dài thêm một trăm năm nữa rồi kết thúc. Long tộc đại biểu cho toàn bộ linh thú giới lập nên hiệp ước với Nhân tộc, chia lại lãnh thổ trên thế gian, sau này nước sông không phạm nước giếng. Nhân tộc có được lãnh thổ cho riêng mình thì vui mừng khôn xiết, hết lời ca tụng Thất Tôn Thần.
Bán yêu nhân biết mình chẳng còn sống được bao lâu, dắt tay thê tử là nữ pháp sư kia đi ngao du khắp nơi. Hai năm sau, Thủy Vũ Triều Đế đột ngột xuất hiện, nói rằng lời nguyền mà Tinh Vương đặt ra cho bọn họ chính là sự lặp lại của số kiếp. Kiếp sau nối tiếp kiếp trước, số mệnh của họ sẽ không hề thay đổi, từng bước từng bước chứng kiến những người thân xung quanh ra đi, tham gia vào những trận chiến lớn rồi kết thúc cuộc đời trong tay người mình yêu thương nhất. Càng khốc nghiệt hơn, dù cho đầu thai bao nhiêu kiếp, mỗi người trong Thất Tôn Thần đều sẽ có được kí ức của những kiếp trước đó, bất lực nhìn từng người quan trọng với bản thân ra đi dù đã biết trước số phận.
Số mệnh của bán yêu nhân là chết trong tay Mỹ Phụng Sát Đế. Kiếp nào cũng vậy, dù có làm bất cứ điều gì bằng bất cứ cách nào, người kết liễu y vẫn là Mỹ Phụng Sát Đế, có kiếp là bởi ghen tuông, có kiếp là bởi hiểu nhầm…
Lịch trên Nhân gian đã đổi tới vài lần, từ Nguyên Thủy, Trung Gian cho tới Hồng Hoang. Chiến Huyền của Hồng Hoang Lịch năm bốn ngàn một trăm mười tám chính là kiếp thứ hai trăm lẻ tám của Hoa Hoa Chiến Thần Đế năm xưa.
…
Ta tỉnh giấc bởi tiếng gọi của hồng y nữ tử, đưa hai tay day thái dương. Mỗi lần ta nhớ lại đống kí ức dai dẳng kia thực không thoải mái gì. Lần nào cũng vậy, chỉ khi ta có những người mà mình yêu thương và muốn bảo vệ, đám kí ức kia mới trở lại, cảnh báo về một tương lai trước mắt. Hai mươi năm tuy không dài nhưng đủ để đọng lại trong cơ thể và linh hồn này những cảm xúc nhất định, khiến ta không cách nào trơ mắt nhìn họ lần lượt ra đi.
Hồng y nữ tử vừa giúp ta mặc lại áo ngoài vừa hỏi. “Khách quan còn yêu cầu gì nữa không?”
Ta lắc đầu rồi đi ra ngoài. Kí ức của từng kiếp trở lại mỗi lúc một nhiều khiến ta đau đầu không dứt, hai tay ấn mạnh thái dương.
“Thoải mái không?”
Ta ngoái đầu nhìn Nguyệt nhi đang bước đến, đưa tay ra trước, nhíu mày. “Nàng có thuốc không?”
Nguyệt nhi nhìn về căn phòng ta vừa bước ra, thản nhiên. “Vào trong đó ngủ thêm một giấc nữa là được.”
Nói là vậy nhưng Nguyệt nhi vẫn bắt ấn, dịch chuyển cả hai người tới một căn phòng ấm áp. Ta nhận ra khung cảnh bài trí quen thuộc trong căn phòng, thuần thục bước tới mở tủ gỗ, cầm lấy bình đựng màu vàng phía trên cùng, nốc toàn bộ đan dược phía trong vào bụng. Ta đứng tựa vào tủ gỗ một lúc lâu, cơn đau mới dần qua đi, thần trí tỉnh táo trở lại.
Ta thở dài một hơi, đi tới ngã vật xuống giường, cởi giày rồi kéo chăn đắp, vỗ vào phần đệm trống bên cạnh. “Nàng nằm không?”
Nguyệt nhi đứng khoanh tay nhìn ta, từ tốn. “Đi ra.”
Nếu trí nhớ còn chưa trở lại, ta khẳng định sẽ làm theo lời nàng. Bất quá giờ đây mọi kí ức của hơn vạn năm đã trở lại, ta chẳng còn cảm thấy chút uy nghiêm nào từ nàng nữa, ôm lấy chiếc gối bên cạnh, uể oải. “Nàng ngại ngùng gì chứ?”
Nguyệt nhi vẫn bình tĩnh nhắc lại. “Đi ra.”
Kinh nghiệm từ hơn trăm kiếp cho thấy nếu Nguyệt nhi nhắc lại một câu tới lần thứ ba, nàng sẽ thật sự nổi giận. Kiếp thứ năm ta chết là vì lí do này. Ta rà soát lại kí ức một lượt, à một tiếng, ngồi dậy cởi áo ngoài ra ném lên chiếc ghế phía xa rồi lại nằm xuống.
“Không còn vết tích của nữ nhân khác, ta nằm được rồi chứ?”
Quả nhiên Nguyệt nhi không nói gì nữa, ngồi xuống bàn trà yên tĩnh đọc sách.
Ta hiểu nàng rõ quá mà.
Ta xoay người, phát hiện bên gối có một chiếc túi gấm nhỏ, tò mò mở ra xem. “Nàng giữ tinh hạch của Thiên Nguyên linh thú làm gì vậy?”
“Cổ địa chứa Linh Dẫn Phụng Hỏa Khuyên có ba tầng chìa khóa, Thiên Nguyên tinh hạch là tầng đầu tiên.”
“Tại sao không để vào không gian nhẫn giới?”
“Ở đó sẽ an toàn hơn.”
Ta nằm nhìn trần một lúc, chợt nhớ ra chuyện hệ sự, ngập ngừng không biết nên dò hỏi thế nào. “Nguyệt nhi, nàng có tìm thấy không gian nhẫn giới của ta không?”
Danh xưng mà thế nhân đặt cho ta ban đầu chỉ là Chiến Thần Đế nhằm tôn vinh người duy nhất từng tu luyện chiến sĩ tới mức Thần cấp. Hai tiếng Hoa Hoa là do Thủy Vũ Triều Đế tự ý thêm vào, nói rằng như vậy mới hợp với bản tính trăng hoa của ta.
Nguyệt nhi liếc ta một cái, trả lời. “Không thấy.”
Ta nhìn thái độ của nàng, trong lòng kinh hãi không thôi. Mỗi kiếp ta đều họa lại chân dung của những nữ tử sắc nước hương trời rồi cất vào không gian nhẫn giới làm kỉ niệm, trong đó có không ít bức là của những người Nguyệt nhi từng ghét. Nhìn vẻ mặt của nàng, chín phần là đã thấy được đống tranh đó.
Nhưng rồi ta cũng chẳng buồn lo lắng nữa. Dựa theo tính cách của Nguyệt nhi, nàng ấy sẽ chẳng bao giờ làm tổn hại tới đồ dụng của ta mà không hỏi trước.
Ta vẫn là cảm thấy chút áy náy, nịnh nọt. “Kiếp nào nàng đầu thai cũng là đại mỹ nhân, như vậy thật bất công quá?”
Dẫu mỗi kiếp mỗi khác, đặc điểm nhận dạng của từng người trong số bọn ta vẫn sẽ không đổi. Tỷ như Nguyệt nhi luôn là mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành, Thủy Vũ với dáng người nhỏ nhắn,…
Nguyệt nhi đặt quyển sách trên tay xuống bàn. “Thân phận của chàng tại kiếp này có chút rắc rối.”
Ta gượng cười. “Tóm lại vẫn là bán yêu nhân thôi, có gì rắc rối?”
“Điều này tự chàng rõ hơn ai hết. Ta chỉ muốn nhắc nhở chàng rằng ngoài ta ra, hiện tại còn có một người khác cũng biết được thân phận bán yêu nhân của chàng, hơn nữa còn hiểu rõ tường tận những khả năng của chàng.”