[Dịch]Diễm Phúc- Sưu tầm - Chương 277: Toà nhà quốc tế.
Câu nói của Tiểu Niếp cũng làm thái độ của Trịnh Quốc Vận thây đổi đôi chút, vốn hắn chỉ nghỉ đây là một câu nói đùa. Hắn biết thực lực và tài lực của Lưu Dương là rất hùng mạnh, nhưng nếu vì thế mà tặng cho Tiểu Niếp một thứ gì đó quá quý thì hắn cũng không thể nhận.
“Đưa ba xem thử.”
Quốc Vận cầm lấy món đồ, vẻ mặt liền thây đổi, hướng Lưu Dương nói:
“Tiểu Dương, chúng ta không thể nhận món quà này, nó quá quý.”
Lúc đầu Lưu Dương điêu khắc miếng thạch bài này cũng xem như giả trí, không quá coi trọng, nhưng hiện tại xem cấu tạo của viên đá này, công thêm tính chất có thể toả nhiệt, tuy rằng không biết là vì nguyên nhân gì, nhưng từ đểm này cũng đủ để thấy miếng thạch bài này khá quý.
“Sao vậy, Quốc Vận đại ca, anh biết lai lịch loại đá này sao
Lưu Dương thấy Trịnh Quốc Vận từ chối, nghĩ rằng hắn biết lai lịch loại đá này cho nên mới từ chối.
Trịnh Quốc Vận lắc đầu, sau đó nói:
“Chất liệu loại đá này là gì thì ta cũng không biết, bất quá ta chắc giá trị của nó cũng không thấp, bề ngoài nhẵn mịn, hơn nữa lại còn có màu hồng rất đẹp, lại còn toả nhiệt, đúng rồi, lúc cậu nhìn thấy thì nó đã toả nhiệt rồi đúng không?”
“Đúng.” Lưu Dương xác định, loại đá này đã nằm cù bất cù bơ trong Hoả Vân Động 4000 năm, nhưng khi hắn đến thì nó vẫn toả nhiệt, xem ra nó có thể chuyển hoán thiên địa linh khí thành hoả nguyên tố, do vậy việc toả nhiệt về sau sẽ không bao giờ ngừng.
“Không được, quá quý.”
Uông Minh Tú nãy giờ cũng lắng nghe câu chuyện, nên biết được giá trị món quà. Về phần Tiểu Niếp thì nó thật sự thì món quà Graphfield này, cho nên đôi mắt long lanh nhìn về phía ba mẹ với ánh mắt cực kỳ tội nghiệp.
Lưu Dương thấy Tiểu Niếp đang buồn bả đưa thạch bài trả lại, vội vã vung tay ngăn cản:
“Quốc Vận đại ca, loại đá này em cũng chỉ có được ngoài ý muốn, hơn nữa em cũng tự điêu khắc, ngoại trừ toả nhiệt thì không còn công dụng gì, hơn nữa ở chỗ em nó còn rất nhiều, không phải đồ quý hiếm gì.”
“Nhưng là. . .” Trịnh Quốc Vận còn muốn nói thêm gì đó.
“Được rồi, chỉ là một tảng đá mà thôi, à Quốc Vận đại ka, anh quan hệ rộng rãi, có thể hỏi dùm em về lai lịch loại đá này không.”
“Vậy được rồi.”
Lưu Dương đã nói đến nước này thì Trịnh Quốc Vận cũng không thể mãi từ chối, không thể làm gì khác hơn là nhận, đồng thời còn vội vàng hứa giúp Lưu Dương tra ra lai lịch của loại đá này.
Đối với điểm này Lưu Dương cũng không ôm bao nhiêu hy vọng, dù sao trong mớ kiến thức truyền thừa của Lý Long Cảnh đã không có, về phần phái Hoa Sơn ngay cả võ công còn bị truyền thừa khuyết huống chi là thứ này. Bọ họ hàn huyên thêm một hồi, ăn vài chiếc bánh kem đến 5h30 liền tách nhau ra về phòng chiếu phim của riêng mình.
Trước khi tách ra, Trịnh Quốc Vận đã hẹn Lưu Dương, chút xem film xong cùng nhau đi ăn, hắn biết một chỗ chế biến Gà Tây rất ngon, lễ Giáng Sinh đương nhiên là phải ăn gà tây rồi, hơn nữa gia đình đó đã lâu không dùng cơm với Lưu Dương, công thêm nhân dịp này cảm ơn Tống Giai Linh một chút.
Lưu Dương không hề từ chối, hắn cũng đang lo không biết đi đâu ăn, vì không có dự định, nên việc tìm nhà hàng trong mùa giáng sinh là rất khó khăn, mặc dù hắn có tiền, thế nhưng tiêu chí làm người của hắn lại rất khiêm tốn, vì vậy địa vị xã hội còn xa mới bằng Trịnh Quốc Vận. Trịnh Quốc Vận rất có danh trong giới kinh doanh ăn uống, ở bất cứ nhà hàng lớn nào hắn đều thuộc dạng khách VIP.
Đứng trước cửa rạp film, 2 nhóm người liền chia tay nhau ra, Lưu Dương xem film ở lầu 2, còn Trịnh Quốc Vận thì ở lầu 3, dưới sự quyến luyến của Tiểu Niếp, bọn họ liền bắt đầu vào phòng chiếu của riêng mình.
Bộ film này quả là một tác phẩm xuất sắc, là một trong số ít bộ film hay trong nước, hơn nữa lại rất vui nhộn, Lưu Dương và Tống Giai Linh thỉnh thoảng cũng cười ra tiếng, xem xong bộ film mà tâm thần vẫn luyến tiếc không thôi.
Theo dòng người đi ra khỏi rạp chiếu film, Lưu Dương cũng nhìn thấy gia đình Trịnh Quốc Vận đang đi ra, thời gian chiếu 2 bộ film không chênh lệch là mấy, film hoạt hình còn ngắn hơn một chút, Tiểu Niếp trông thấy Lưu Dương liền vui vẻ kêu lên:
“Anh Tiểu Dương, chị Giai Linh, mọi người cũng xem xong rồi à.”
Trịnh Quốc Vận đi từ phía sau lên, quay đầu hỏi:
“Tiểu Dương, hai người đi chơi bằng gì.”
Hắn biết Lưu Dương kiếm được không ít tiền trong Vạn Bảo đại hội, cho nên không chắc là hắn đã mu axe hay chưa.
Lưu Dương xoã xoã hai tay, nói:
“Bọn em đương nhiên đón taxi tới.”
“Vậy được rồi, anh đi lấy xe, mọi người đứng đây chờ tí.”
Kỳ thực lúc nãy xem film, Trịnh Quốc Vận không hề tạp trung vào màn ảnh, hắn luôn một mức tự hỏi tên tiểu đệ Lưu Dương này từ lần đầu gặp mặt đến giờ vẫn luôn cho hắn quá nhiều sự bất ngờ, mà bây giờ càng bất ngờ hơn là hắn đã không thể cảm ứng được thực lực Lưu Dương nữa rồi, so với 1 tháng trước chắc phải cao hơn khá nhiều. Hắn thực sự không biết Lưu Dương nhỏ tuổi như thế nhưng sao lại có thực lực mạnh như vậy, không biết sư phụ của hắn là thần thánh phương nào.
Ngoại trừ cảm giác được Lưu Dương có võ công cao cường ra, thì hắn không cảm thấy được thêm điều gì, hắn không cảm thấy Lưu Dương có chút địch ý nào, mà sự yêu mến của Lưu Dương dành cho Tiểu Niếp cũng thật sự phát xuất từ nội tâm, hơn nữa hắn cũng không rãnh để trông nom vào vấn đề của người khác, ai lại chả có bí mật riêng, biết nhiều quá cũng không tốt.
Rất nhanh, Trịnh Quốc Vận đã lái xe tới, Uông Minh Tú ôm Tiểu Niếp ngồi phía trước, Lưu Dương và Tống Giai Linh ngồi phía sau. Đây là lần đầu tiên Tống Giai Linh đi ăn với gia đình Trịnh Quốc Vận, nàng có gặp qua Trịnh Quốc Vận vài lần ở bệnh viện nhưng không nói gì nhiều, về phần Uông Minh Tú vì phải ở để chăm sóc bà cụ, nên 2 người tâm sự với nhau khá là thân thiết.
Lúc ngồi coi film, đối với chuyện đi ăn chung Tống Giai Linh cũng khá thấp thỏm, bất quá Lưu Dương nhẹ nhàng giải thích: nói Trịnh Quốc Vận là một người anh tốt, hơn nữa nàng cũng khá thân với Uông Minh Tú nên chắc hẳn không có chuyện gì đâu.
Xe rất nhanh được khởi động, Uông Minh Tú thấy Trịnh Quốc Vận quẹ một cái rồi chạy thẳng, có chút kỳ quái hỏi:
“Quốc Vận, chúng ta đi đâu ăn thế?”
Lúc nãy đang xem film, Trịnh Quốc Vận đã chọn được địa điểm, bất quá vẫn chưa nói cho Uông Minh Tú:
“Đi toà nhà Quốc Tế, chỗ ấy có món gà tây rất nổi danh, mấy ngày hôm trước ông chủ ở đó gọi điện báo cho anh biết có giống gà tây được nhập khẩu về, hương vị rất được.”
Lưu Dương ngồi phía sau nghe vậy, liền hỏi:
“Toà nhà Quốc Tế cũng có nhà hàng à?”
Toà nhà Quốc Tế là trung tâm thương mại cao cấp của thành phố U, ở trên đó có rất nhiều văn phòng công ty, phòng giao dịch, nhưng hắn chưa bao giờ nghe thấy ở đó có mở nhà hàng
Trịnh Quốc Vận vừa lái xe vừa nói:
“Đó không phải là nhà hàng, mà là do một công ty nhân dịp đặc biệt tổ chức chiêu đãi những người đặc biệt.”
Rất nhanh đã tới toà nhà Quốc tế, lúc này đã hơn 7h tối, sớm qua giờ tan tầm, cửa trước của toà nhà đã không còn một bóng người, nhóm Lưu Dương cũng không phải đi vào bằng cửa chính mà là cửa hông, vừa đi vừa nói chuyện, Lưu Dương tuy đi tới toà nhà này cũng khá nhiều lần, nhưng không hết biết là nó có cửa sau, vừa đi qua một cánh cửa liền thấy một hành lang không nhỏ, bên trong có vài nữ nhân viên đứng tiếp đón khách khá chu đáo.
Nhóm nhân viên này thấy Trịnh Quốc Vận tới, hiển nhiên là nhận biết từ trươc, tiến lên cung kính nói:
“Trịnh tiên sinh, ngài đã tới, hôm nay ngài muốn ngồi chỗ nào.”
“Ngày hôm nay chúng ta có 5 người, vẫn như trước.”
Trịnh Quốc Vận suy nghĩ một chút, sau đó nói.
“Vâng, mời.”
Người phục vụ dẫn họ đi thêm khoảng 50m, chỗ ấy có thang máy xa hoa, Lưu Dương tuy đã tới đây nhiều lần nhưng cũng không hề biết có cái thang máy này, Tống Giai Linh cũng vậy, Toà nhà Quốc Tế là một trng tâm thương mại lớn, nàng cũng tới khá nhiều lần nhưng cũng không hề biết nơi này.
Nhân viên tiếp khách ấn nút, còn Trịnh Quốc Vận giới thiệu:
“Trung tâm chính là ở trên lầu, trung tâm này chiếm ½ toà nhà quốc té, ½ toà nhà là dùng để giao dịch bên ngoài, còn muốn tiến vào ½ còn lại phải đi qua chiếc thang máy này.”
“Toà nhà Quốc tế được chia làm 2.”
Lưu dương sợ hãi than, giờ hắn mới biết mình mới chỉ nhìn thấy được 1 nữa của toà nhà quốc tế, lúc đó bản thân đã cảm thấy rất lớn rồi, nhưng là thật không ngờ, đó chỉ mới là 1 nữa, nếu vậy thì toà nhà này không nhỏ chút nào.
Thang máy đi lên lầu 17 mới dừng, nhóm người tiến vào trong một căn phong xa hoa, nếu như nữa năm trước đi đến Bắc Tinh, trang trí ở đó có thể nói là tinh mỹ, thì nơi này xứng đáng với 2 chữ xa hoa
Gian phòng rất lớn, vật liệu xây dựng được làm bằng Lục Dã Tiên Tung, rất tự nhiên, phảng phất như đi vào một vương quốc trong thần thoại, Tiểu Niếp tựa hồ rất thích nơi này, nhảy nhót tứ tung.
Đoàn người sau khi ngồi xuống, Trịnh Quốc Vận nói:
“Niếp nhi, ở ngoài có khu vui chơi, trong khi chờ đồ ăn mang lên, nhờ mẹ dẫn ra ngoài hoạt động đi?”
Uông Minh Tú nhìn thoáng qua Trịnh Quốc Vận, hai người họ đã làm vợ chồng nhiều năm, rất nhanh đã hiểu ý nhau, Tiểu Niếp cũng nhu thuận đi theo, khi đi ngang qua người TỐng Giai Linh, Uông Minh Tú rủ:
“Giai Linh, chúng ta cùng đi chứ, nhân tiện chị dẫn em đi tham qua một chút.”
Tống Giai Linh không hiểu tại sao Uông Minh Tú kéo mình theo, bất quá nàng vẫn nghe lời cùng hai mẹ con đi ra ngoài, đối với toà nhà này nàng cũng rất hiếu kỳ, còn Lưu Dương nhìn Trịnh Quốc Vận thắc mắc không hiểu vì sao hắn lại bảo Uông Minh Tú dẫn Tống Giai Linh ra ngoài.