[Dịch]Diễm Phúc- Sưu tầm - Chương 276: Thạch bài toả nhiệt.
P/s: trong chương này mình sửa lại cách xưng hô giữa Lưu DƯơng và Tống Giai Linh nghe tình cảm hơn
Hướng theo bên trái nhìn tới, tuy rằng trông quen quen, nhưng vì Lưu Dương không quay người lại nên họ không nhận ra, nhìn về hướng Lưu Dương nàng chỉ chỉ: “Uông tỷ, hắn đang ở bên kia, bọn mình qua ngồi chung đi.”
“Thật không, để chị xem thử ai có thể lừa gạt được trái tim của Giai Linh xinh đẹp nhà chúng ta.”
Thiếu phụ nói xong, hơi nghiêng nghiêng đầu qua, lập tức thấy được Lưu Dương thì không khỏi kêu lên: “TIểu Dương.”
Lưu Dương cũng quay đầu nhìn lạ vì hắn thấy giọng nói này cực kỳ quen thuộc, thì ra gặp được người quen, chính là mẹ của tiểu Niếp: Uông Minh Tú. Khi nhìn thấy Lưu Dương, uông Minh Tú cũng cực kỳ vui mừng, từ ngày Lưu Dương giúp nàng phục hồi công lực, nàng vẫn chưa gặp lại hắn lần nào, bất quá ông xã Trịnh Quốc Vận và Tiểu Niếp lại luôn nhắc đến hắn trước mặt nàng.
“Uông tỷ, các người quen nhau à?”
Tống Giai Linh không hề biết Lưu Dương và Uông Minh Tú quen nhau, liền hỏi
“Đúng vậy, bọn chị quen nhau, thì ra bạn trai em là Tiểu Dương, vậy chị yên tâm, chúc mừng chúc mừng.” Uông Minh Tú cười nói.
Tống Giai Linh không ngờ rằng Uông Minh Tú lại nói một câu như thế, khuôn mặt xinh xắn lập tức đỏ ửng, kéo kéo tay Uông Minh Tú nói:
“Uông tỷ, sao chị lại nói vậy.”
“Ha hả, Giai Linh xinh đẹp của chúng ta xấu hổ rồi kìa.”
“Uông tỷ. . .”
Lưu Dương cũng khá thân với Uông Minh Tú, hắn đã coi Trịnh Quốc Vận như đại ca, do đó Uông Minh Tú cũng trở thành chị dâu, hơn nữa chuyện này cũng bình thường, không phải chỉ là nam nữ hẹn hò nhau thôi sao, hắn nói:
“Uông tỷ, chị đoán không lầm, hiện tại Giai Linh là bạn gái của em, đúng rồi Uông tỷ,chị chỉ đi 1 mình thôi sao, Trịnh đại ca và Tiểu Niếp đâu?”
“Bạn gái!?. Các em quen nhau từ khi nào, phải kể rõ cho bà chị này một chút, bất quá Tiểu Dương nhà cậu không được ức hiếp Giai Linh đâu đấy.
Lưu Dương liếc nhìn Giai Linh, nhỏ giọng nói:
“Em nào dám khi dễ ai, chỉ mong cô ấy đừng bắt nạt em là đủ lắm rồi.”
Tuy rằng Lưu Dương nói rất nhỏ, nhưng trình độ của Giai Linh cũng đã gần bước vào nhập phẩm, nghe được rất rõ ràng, biến sắc, nói:
“Cái gì, Tiểu Dương, em khi dễ anh lúc nào.”
“Không có, không có, anh có nói gì đâu.”
“Rõ rang em nghe thấy.”
“Thực sự chưa nói. . .”
. . .
Nhìn thấy hai người quen trêu chọc nhau, Uông Minh Tú cũng cười, lúc trước nàng và Trịnh QUốc Vận không phải cũng như thế sao, tuổi trẻ thật tốt, mỉm cười nhìn hai người. Còn Tống Giai Linh đùa giỡn một hồi mới nhớ tới Uông Minh Tú còn đang đứng cạnh, rất xấu hổ, hơi chút điều chỉnh lại trang phục, sau đó hướng Lưu Dương nói:
“Anh xem, Uông tỷ vẫn còn đứng đây.”
Lưu Dương liền hướng về Uông Minh Tú nó:
“Sợ cái gì, Uông tỷ là người một nhà, đúng rồi, Quốc Vận đại ca và Tiểu Niếp có tới không?”
“Không nói chị cũng quên mất, bọn họ tất nhiên cũng tới, chúng ta đang chờ xem film, chắc tụi em cũng vậy, đúng không? Bọn họ đang ngồi bên kia, qua ngồi chung cho vui.”
“Tốt.” Lưu Dương liền kêu một người bán hàng rong mua ít đồ, sau đó đi cùng với Uông Minh Tú. Qua một cây cột che tầm mắt liền thấy Tiểu Niếp và Trịnh Quốc Vận, mà nhãn lực của Tiểu Niếp cũng khá tốt, lập tức thấy được mẹ của nó, cười kêu lên,
“Mẹ, sao mẹ đi lâu thế, con với ba chờ sốt ruột rồi đây.”
“Mẹ gặp người quen, mà con cũng quen đấy, xem ai đến này.”
Uông Minh Tú ôm Tiểu Niếp, nói.
Tiểu Niếp lên vai, khiến nó thấy được Lưu Dương và Giai Linh đang tiến đến từ phía sau, kêu lên:
“Ba ba, ba ba, mau nhìn a, mẹ mang anh Dương và chị Giai Linh cùng về kìa.”
Trịnh Quốc Vận thấy Lưu Dương cũng ngẩn người ra, chỉ vào Tống Giai Linh cùng với Lưu Dương có chút kinh ngạc, hỏi:
“Tiểu Dương, sao 2 đứa lại ở cùng một chỗ?”
Hiển nhiên hắn cũng quen Giai Linh, khi mẹ của hắn ở bệnh viện nhân dân số 2, đã được Tống Giai Linh chăm sóc rất kỹ lưỡng, cho nên ấn tượng của cả nhà hắn với Giai Linh cũng rất tốt.
“Em dẫn Giai Linh đi xem phim, không ngờ lại gặp chị Minh Tú, lại còn nghe bảo 2 người cũng ở đây, cho nên em qua ngồi chung cho vui.”
“Nguyên lai là như vậy, chắc hẳn các người quen nhau trong bệnh viện, thật tốt a. . .” Trịnh Quốc Vận cảm thán.
Tuy rằng không đúng lắm, nhưng Lưu Dương cũng không phản bác, dù sao hắn gặp Giai Linh lần đầu cũng là ở trong bệnh viện. Kéo Tống Giai Linh ngồi xuống, Lưu Dương hỏi:
“Được rồi, Trịnh đại ca, không phải các anh đi xem phim sao, xem gì thế?”
“Phim hoạt hình a, con nhóc này cứ làm ầm lên để đi xem, còn hai đứa em chắc là xem film tình cảm đúng không?”
Trịnh Quốc Vận liếc nhìn Tiểu Niếp với cặp mắt hiền hoà, sau đó vừa cười vừa nói.
Lưu Dương cũng có nghe nói đến bộ film hoạt hình mà Trịnh Quốc Vận nhắc đến, nó khá nổi tiếng, người xem cực nhiều, bất quá đối với hắn thì bầu không khí hôm nay không chút thích hợp để xem nó, cho nên không mua vé, gật đầu nói rằng:
“Đúng vậy, là tình cảm, Tiểu Niếp, lâu rồi không gặp, càng lớn càng sinh nha.”
Tiểu Niếp liền vương bàn tay phấn hồng nhỏ bé ra vỗ vỗ, nói rằng: “Lưu dương ca ca, quà giáng sinh đâu?
Bị một đôi bàn tay xinh đẹp nhỏ bé đưa tới trước mắt một cách đột ngột, khiến Lưu Dương có phần cứng đơ, còn vợ chồng Trịnh Quốc Vận cũng không ngờ cô bé lại thế này, cho nên cũng thoáng ngập ngừng, sau đó liền nở nụ cười với Tống Giai Linh. Còn Trịnh Quốc Vận có chút bực tức, kéo tay Tiểu Niếp:
“Không có lễ phép gì cả, thấy anh còn chưa chào mà muốn đòi lể vật.” Bất quá khi nói trên mặt Trịnh Quốc Vận cũng thoáng hiện lên vẻ cười cười.
Tống Giai Linh còn đang lo không báo được mối hận bị chọc khi nãy, cười dài, chỉ vào Lưu Dương, lên tiếng cổ vũ Tiểu Niếp:
“Tiểu Niếp, đừng sợ, nếu như hắn không lấy ra thì không cho đi.”
Đột nhiên bị tập kích, làm Lưu Dương có chút bần thần, bất quá hắn đột nhiên nhớ tới trên người mình có mang theo quà, lần trước đi lúc đi Cửu Phong Sơn, phiến đá được hắn cắt ra đã được điêu khắc thành hình mèo Graphfield. Hắn không biết phiến đá kia là loại gì, nhưng nó lại mang hoả nguyên tố đậm đặc, trong suốt, bề ngoài cũng đẹp, tuy rằng tài điêu khắc của hắn cũng không quá xuất sắc, nhưng dưới năng lực thấu triệt cho nên sản phảm cũng tạm được. Mấu chốt nhất chính là, phiến đá này toả nhiệt không ngừng, hắn còn thêm một chút thạch tuỷ vào, sau đó kích hoạt, bao trùm lên toàn bộ phiến đá, cho nên khi cầm không hề cảm thấy nóng rát, cảm giác có chút ấm áp mà thôi, lễ vật như thế trong mùa đông này quả là không có gì tốt hơn.
Lưu dương khe khẽ bẹo mũi Tiểu Niếp một cái, sau đó nói:
“Lễ vật đương nhiên là có rồi, thứ đó em chắc chắn thích, bất quá em phải nói chúc mừng giáng sinh thì anh mới tặng quà.”
“Tiểu Dương, cậu thật đem theo quả sao, TIểu Niếp chỉ đùa thôi.”
Uông Minh Tú thấy Lưu Dương nói như vậy, sợ làm hắn khó xử, vội vàng nói, vừa rồi bất quá là trêu-đùa, nàng cùng với Trịnh QUốc Vận cũng không ngờ Lưu Dương lại nói như thế, cho nên bây giờ cũng có chút khó xử.
Trịnh Quốc Vận cũng thêm vào:
“Đúng vậy, Tiểu Dương, Tiểu Niếp chỉ đùa thôi.
” Nói xong trừng mắt với cô bé một cái, khiến cô bẻ uỷ khuất lui về bên cạnh mình.
Lưu Dương nhìn thấy hình dạng tội nghiệp của cô bé, vội vàng kéo lại, nói rằng:
“Trịnh đại ca, đừng dọa Tiểu Niếp, em nói có là có, vật này em tìm được khi đi công chuyện trong mấy ngày trước, định tìm cơ hội đưa cho cô bé, hiện tại vừa lúc gặp phải. TIểu Niếp, nhanh nói “ Merry Xmax” nào.”
Tuy Tiểu Niếp rất dễ thương, nhưng bộ dạng của Trịnh QUốc Vận lúc này cực kỳ nghiêm túc, cho nên con bé không dám lên tiếng, dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn Trịnh Quốc Vận. Trịnh Quốc Vận cũng thấy Lưu Dương không phải là giả bộ chút nào, sau vạn bảo đại hội kết thúc cũng không nhìn thấy hắn, có lẻ là đi đâu đó thật, nói rằng:
“Nếu là vật do chính TIểu Dương làm thì tất nhiên phải lấy, Niếp nhi, nhanh chúc giáng sinh hai anh chị nào.”
Nghe được sự cho phép của Trịnh Quốc Vận, tiểu Niếp hài lòng nói:
“Lưu dương ca ca, Tống tỷ tỷ, giáng sinh vui vẻ, vạn sự như ý, phúc thọ đầy nhà.”
Nghe được câu chúc phúc cảu Tiểu Niếp, Uông Minh Tú nở nụ cười, chỉ vào cô bé nói:
“Niếp nhi, sao lại nói phúc thọ đầy nhà chứ, con bé này lại nói ra lời chúc cho các bô lão rồi, đúng thật là.”
“Không sao đâu, Niếp nhi quả là thông minh, cho em.”
Lưu dương nói xong, mò tay vào túi móc ra một miếng ngọc hình Graphfield, Lưu Dương đã đặc biệt chế tạo, hơn nữa còn chạm hình phượng vào phiến đá màu hồng cho nên vẻ bề ngoài nhìn không tệ chút nào.
Tiểu Niếp nhìn thấy là một hình mèo Graphfield, liền chộp lấy cầm mâm mê yêu thích không nỡ buông tay, nói:
Cảm ơn anh Dương, Thank-you anh Dương, em thích nhất là mèo Graphfield, cái này do anh làm à, đẹp thật.”
“Tiểu Dương, cái này chính là do cậu làm?”
Uông minh Tú nhìn miếng thạch bài trong tay tiểu Niếp, ngập ngừng hỏi.
“Đương nhiên rồi, đồ vật như thế này em chắc mọi người chưa thấy qua.”
Lưu dương chỉ vào miếng thạch bài, loại đá này hắn cũng mới thấy lần đầu, lên mạng tra thử các loại khoáng sản trên thế giới mà cũng tìm không ra, không hiểu nó có tác dụng gì.
“Ba, mẹ, miếng thạch bài này toả nhiệt a, cầm trong tay ấm quá.”
Chỉ cầm một chút, tiểu Niếp cũng đã phát hiện ra miếng thạch bài này toả nhiệt, kỳ lạ hơn nữa là thạch bài này toả nhiệt rất ổn định, tuy đã được thạch tuỷ bao quanh nhưng vẫn không dảm ít đi, cũng không quá nóng, cầm trong mùa đông này quả thật rất thoải mái
Trịnh Quốc Vận đang định hỏi Lưu Dương quảng thời gian qua đã làm gì, thì nghe tiểu Niếp hô lên thạch bài toả nhiệt liền sửng sốt:
“Làm gì có thạch bài nào toả nhiệt, miếng thạch bài này vừa lấy từ trong người anh Dương ra nên có chút ấm áp là đúng rồ.”
“Điều không phải a, con cảm giác được hơi nóng toả ra, cầm một hồi độ nóng vẫn như vậy a.”