[Dịch] Diễm Nguyệt Cuồng Thiên - Q.1 - Chương 1: 11 Thủy Liêm thạch động
Quyển 1, chương 11: Thủy Liêm thạch động
Dịch: xie xie
Nghiêu Thiên đốt một cây đuốc, rồi cùng Liên Nguyệt đi vào thạch động lần nữa.
Động này rộng khoảng ba thước, cao quá sáu thước, vách động ngay ngắn, tựa hồ như có bàn tay thợ đẽo gọt tạo thành. Đi tới trước hơn mười trượng nữa sẽ tới tận cùng thạch động, là một tiểu thạch thất rộng sáu thước vuông.
“Quá tốt rồi, trong này lại có gian thạch thất, đêm nay chúng ta có thể nghỉ đêm ở đây.” Liên Nguyệt cao hứng kêu lên. Đêm qua toàn thân nàng ướt như chuột lột, căn bản không có cách nào ngủ được, chỉ là ngồi nghỉ giây lát trong đất bùn rồi lại phải tiếp tục đi, không bảo nàng kêu khổ cho được. Bây giờ, nhìn thấy tiểu thạch thất này, sự sung sướng tràn đầy đã biểu lộ trong lời nói.
Nghiêu Thiên đã ra ngoài kiếm một ít củi khô, nhóm một đống lửa trong thạch thất, nồng nàn nói với Liên Nguyệt: “Nguyệt nhi, muội mau cởi quần áo ướt ra, phơi bên lửa cho khô. Nếu không muội sẽ sinh bệnh.”
Liên Nguyệt nghe nói, không tránh khỏi đỏ mặt. Tuy nàng trong lòng đã phát sinh tình cảm với Nghiêu Thiên, nhưng dù sao nàng vẫn còn là thiếu nữ chưa từng trải qua việc nhân sự nam nữ nên nói: “Huynh ngồi ở đây, muội làm sao dám cởi quần áo?”
Nghiêu Thiên thấy vậy, cũng cảm thấy ngượng ngùng nên cười nói: “Để huynh ra ngoài kiếm chút gì ăn.”
Liên Nguyệt dậm chân, giọng trách móc: “Huynh định bỏ muội một mình ở trong động sao?”
Nghiêu Thiên nhè nhẹ vỗ lên vai Liên Nguyệt, ân cần nói: “Muội đừng sợ, huynh chỉ đi lòng vòng gần đây thôi, xem coi có thể săn bắt được vật gì, không đi xa đâu. Nếu có chuyện gì, muội chỉ cần kêu lớn một tiếng, huynh lập tức trở về ngay.”
Liên Nguyệt đỏ mặt nhìn Nghiêu Thiên, dịu dàng nói: “Huynh phải nhanh chóng về nhé.”
Nghiêu Thiên gật đầu, đứng dậy đi ra ngoài động.
Nghiêu Thiên không hổ danh là một thợ săn xuất sắc, chẳng bao lâu đã săn được hai con thỏ, một con gà rừng. Hắn biết để Liên Nguyệt một mình trong động sẽ sợ hãi, nên vội vã xách các vật săn nhanh chóng quay về.
“Nguyệt nhi, huynh …..” Lời Nghiêu Thiên chưa dứt, cả người hắn như ngây dại đứng chết trân tại chỗ, các con thú săn được cũng rơi xuống đất.
Trong sơn động, Liên Nguyệt đang trần truồng đứng trước đống lửa hơ quần áo ướt, thân thể xinh đẹp uyển chuyển của nàng hoàn toàn hiện ra trước mắt Nghiêu Thiên không dấu diếm điều gì, bộ ngực nhú cao no tròn, cặp chân thon dài, khiến cho bất cứ nam nhân nào cũng phải điên đảo.
Liên Nguyệt phát hiện Nghiêu Thiên đột nhiên sấn sả đi vào, nàng hoảng quá lập tức kêu lên, vội vàng lấy quần áo che trước ngực, xấu hổ trách cứ hắn: “Huynh sao không lên tiếng trước lại đột nhiên xông vào? Mau đi ra!”
xxxxxxxxxxx
Tạm thời các đoạn “hot” đã bị xóa, mong các bạn thông cảm (Bản full bên HNTD)
xxxxxxxxxxx
Trải qua khá lâu, hai người cuối cùng cũng xong chuyện mây mưa. Bọn họ đều cảm thấy mệt mỏi, bèn ôm nhau tiếp tục nằm trên đất, không một ai muốn ngồi dậy cả.
Thật ra, hai người đều là những người luyện võ, thân thể so với người bình thường còn cường tráng hơn nhiều, nên không biết mệt mỏi là gì. Nhưng, hai người đây đều là lần đầu tiên, khó tránh khỏi hưng phấn quá độ, nên sau các đợt thủy triều luân phiên dồn dập, sự mệt mỏi càng gia tăng trầm trọng. Do đó, bọn họ sau cuộc mây mưa, cơ thể rã rời còn tệ hại hơn người bình thường.
Nghỉ ngơi được một lát, hai người đều cảm thấy bụng đói cồn cào. Nghiêu Thiên vội vã bò dậy, xách con gà rừng ra đầm nước bên ngoài động rửa sạch, rồi dùng cây xuyên qua, để quay nướng trên đống lửa. Liên Nguyệt lần đầu tiên biết qua việc nam nữ, nên toàn thân tựa hồ như mất hết sức lực, phần dưới cơ thể cũng còn đau ê ẩm, nàng chỉ còn biết dựa vào vách động để ngủ.
Chẳng bao lâu, trong động dày đặc mùi thơm làm cám dỗ người. Liên Nguyệt nuốt nước miếng, mở mắt ra thì thấy con gà rừng quay, lập tức nàng ngồi dậy, nhảy chồm về phía Nghiêu Thiên, nhõng nhẹo nói: “Muội cũng muốn ăn.”
Nghiêu Thiên cười nói: “Xem ra muội thèm ăn rồi. Đợi một chút, sẽ có ngay thôi.”
Liên Nguyệt thấy trên đất còn có hai con thỏ, một con gà rừng, nên không kềm nổi vui mừng: “Huynh giỏi thật, thế mà cũng bắt được các con thú này. Chúng ta đã mấy ngày qua chưa có thịt ăn.”
Nghiêu Thiên cười nói: “Muội đã quên huynh cũng từng là thợ săn nổi tiếng trong thôn ư? Muội yên trí, mặc dù chúng ta bị nguy khốn trong núi không thể đi ra, nhưng huynh cũng có cách nuôi dưỡng muội.”
“Nếu chúng ta vĩnh viễn bị giam hãm chỗ này, chỉ sợ rằng chẳng bao lâu sẽ biến thành Sơn Tinh mất thôi.” Liên Nguyệt nói.
Nghiêu Thiên nói: “Nói không sai, nhiều năm sau ở núi này sẽ có một đàn tiểu sơn tinh và ở chỗ này cũng biến thành vương quốc Sơn Tinh. Lúc đó, ta sẽ là đại vương của vương quốc này và muội, tự nhiên là vương hậu của vương quốc Sơn Tinh. Sau này, chúng ta sẽ huấn luyện một đội quân Sơn Tinh, sẽ đánh bại tụi “Kỳ Lân Cung”, xem chúng có còn khinh thường chúng ta nữa hay không.”
“Xí! Muội không thèm làm vương hậu vương quốc Sơn Tinh của huynh đâu.” Liên Nguyệt trề môi nói.
“Sao lại không? Không có muội làm vương hậu, vương quốc Sơn Tinh của huynh làm sao lập lên được?” Nghiêu Thiên giơ tay làm ra vẻ trịnh trọng nói.
“Làm biếng cãi lý với huynh. Này, gà rừng của huynh nướng xong chưa? Muội đói bụng lắm rồi.” Liên Nguyệt kêu ầm lên.
Nghiêu Thiên cầm gà nướng lên xem thử, cảm thấy được rồi, bèn đưa cho Liên Nguyệt, cười nói: “Gà rừng đã nướng chín xong, thỉnh vương hậu nương nương thưởng thức.”
Liên Nguyệt liếc xéo Nghiêu Thiên, đưa tay đỡ lấy gà nướng, xé ra một đùi, rồi đưa lên miệng nhai nhẫu nghiến. Nàng vừa ăn, vừa xít xoa khen ngon: “Hừ, không chê vào đâu được.”
Con người trong lúc đói, cảm thấy ăn cái gì cũng ngon. Huống chi, tay nghề nướng thịt của Nghiêu Thiên là do chính các người thợ săn truyền lại, nên hắn cũng xứng đáng được xếp vào hạng tay nghề cao siêu, do đó thịt nướng xong hương vị không thể nào chê.
Ăn xong gà rừng nướng, hai người đều cảm thấy trong bụng khoan khoái làm sao, thể lực cũng khôi phục lại ít nhiều. Hai người đang ở trong thời kỳ nồng thắm, nên lại ôm nhau, thì thầm nói với nhau những lời tình tứ, dần dần cả hai lại đi vào giấc mơ ngọt ngào ….
Vào một buổi sáng sớm ngày thứ hai, Nghiêu Thiên mở mắt tỉnh dậy, đống lửa trong thạch động đã biến thành đống tro tàn. Liên Nguyệt trông giống như con mèo con ngoan ngoãn, đang co quắp trong lòng hắn, nàng vẫn còn say mê chìm trong giấc ngủ xuân.
Khoan khoái ngủ qua một đêm, thể lực Nghiêu Thiên đã hoàn toàn khôi phục, hắn âm ỷ cái cảm giác thắng lợi vừa qua. Thực ra, đêm vừa rồi, hắn đã thu hoạch được ‘nguyên âm xử nữ’ của Liên Nguyệt, nếu lúc đó hắn lập tức điều tức, không những hồi phục được mệt mỏi, mà công lực cũng có tiến bộ nhảy vọt, rất tiếc hắn không biết đạo lý này, đã lãng phí ‘nguyên âm’ một cách vô ích. Mặc dầu vậy, âm dương trong cơ thể hắn vẫn còn điều hòa hữu hiệu, chân khí trong người vẫn khích thích, tinh lực tỏ ra đặc biệt dồi dào, khiến hắn ngồi không yên, nhẹ nhàng đặt người Liên Nguyệt sang một bên, lặng lẽ đi ra ngoài động.
Trời bên ngoài đã sáng tỏ, không khí trong lành ùa vào mặt hắn, làm Nghiêu Thiên tham lam hít một hơi dài, định bước chân ra ngoài động. Đột nhiên, một cảm giác không an toàn khác thường mạnh mẽ chạy khắp thân thể hắn, khiến các lông tơ trên người hắn dựng đứng lên.
Sao lại có thứ cảm giác này nhỉ? Nghiêu Thiên đang kinh ngạc thì ở một đầu của đầm nước đột nhiên xuất hiện một con chó săn thật lớn, nó xông về phía thác nước sủa dữ dội, rồi nhảy xuống đầm nước, nhanh chóng bơi về phía thạch động ở sau thác nước. Ở đằng sau nó, hơn hai chục tên võ sĩ “Kỳ Lân Cung” đang bám theo.
Bị ngăn cách bởi thác nước, Nghiêu Thiên nhìn không rõ tình huống bên ngoài động, nhưng hắn không cần nhìn cũng có thể đoán biết việc gì đã phát sinh, hắn không hiểu sao lòng hắn lại phát sinh ra thứ cảnh giác kỳ quái như thế. Thực ra, luồng khí lưu động trong cơ thể Nghiêu Thiên chính là năng lượng Võ Thần, khi gặp hiểm nguy nó sẽ nảy ra bản năng linh cảm đặc biệt, nếu biết cách vận dụng nó, có thể đạt tới hiệu quả biết trước sự việc. Nhưng Nghiêu Thiên không có thời giờ nghĩ nhiều, hắn lập tức quay vào trong động, đánh thức Liên Nguyệt dậy, rồi thủ ở hành lang bên ngoài thạch thất. Hắn biết, bọn hắn đã bị chôn trong động, giống như con ba ba trong chậu, chỉ có con đường liều chết với họ thôi.
Chỉ có con chó săn to lớn xông vào trước tiên, Nghiêu Thiên tuy đã núp trong bóng tối, nhưng không có cách nào thoát khỏi khứu giác bén nhạy của nó được, nó xông tới trước Nghiêu Thiên, hai cẳng trước đột nhiên chồm lên, nhe răng, mãnh liệt hướng về Nghiêu Thiên sủa liên hồi.
Nghiêu Thiên lùi một bước, đại đao trong tay mạnh mẽ bổ xuống. Con chó lách mình sang một bên tránh nhát đao, thân lùn xuống rồi xông vào cắn gót chân Nghiêu Thiên.
Nghiêu Thiên không ngờ thân thể con chó này lại linh hoạt như thế, không dám thờ ơ, lập tức lùi sau hai bước, đưa đại đao án trước người. Hành lang động quá hẹp, không thể thi triển đại đao được, nên bị con chó săn to lớn này chiếm tiện nghi, nó không ngừng tấn công, đưa Nghiêu Thiên vào thế bị động ứng phó. Nghiêu Thiên phẩn nộ, chuyển đại đao sang tay trái, tay phải đánh ra một chưởng mãnh liệt, chưởng lực ào ạt như phong ba bão táp cuốn về phía con chó. Con chó không có chỗ nào núp, liền bị chưởng lực đánh trúng, bay văng ra ngoài.
Nhưng, trong khoảng khắc này, các võ sĩ “Kỳ Lân Cung” đã ào ạt vượt qua thủy đàm, hướng về phía thạch động.
Nghiêu Thiên quay vào thạch thất, núp ở mặt sau cửa động, chuẩn bị đánh lén địch nhân xông vào thạch thất. Liên Nguyệt đã thức dậy, thấy tình trạng như vậy, lập tức rút bảo kiếm, núp ở phía bên kia cửa động.
Một tên võ sĩ đi đầu xông vào, Nghiêu Thiên vung đại đao, mãnh liệt bổ xuống đầu hắn. Tên võ sĩ đó dường như đã dự kiến Nghiêu Thiên sẽ có chiêu đó, trường kiếm nâng lên, gạt đại đao Nghiêu Thiên sang một bên, rồi thuận thế hồi kiếm, chém vào Nghiêu Thiên. Nghiêu Thiên kinh hoảng, lập tức thối lùi ra sau. Tên võ sĩ đó múa trường kiếm, đang định sẵn thế lao vào thạch thất, đột nhiên cảm thấy sau lưng lạnh buốt, sức lực toàn thân hắn giống như nước thủy triều rút xuống, trợn trừng mắt không dám tin, rồi từ từ gục xuống.
Hắn là nhân vật Trung hộ pháp trong “Kỳ Lân Cung”, võ công rất cao cường, nhưng toàn bộ tinh thần hắn đều tập trung vào Nghiêu Thiên, không ngờ đến Liên Nguyệt đã lợi dụng hắn không phòng bị đâm lén một nhát vào lưng, để rồi đưa đến kết quả bi thảm như vậy.
Thấy tên võ sĩ đi đầu bị chết, các tên võ sĩ phía sau đều kinh hoảng lên, bọn chúng nhìn vào trong thạch thất thấy tối om, không biết bên trong còn có mai phục nữa hay không, nên đều chần chừ trong động không dám tiến vào.
“Kiếm vài bó đuốc lại đây.” Một giọng uy nghiêm ra lệnh.
Nghiêu Thiên nghe vậy, nhìn đống tro than cách cửa thạch thất không xa, một ý nghĩ thoáng qua, hắn vội vã chạy nhanh lại phía sau đống tro đó, song chưởng đánh ra, thế là toàn bộ đống tro than đỏ rực bay về phía thạch động chật hẹp. Kết quả, trong động lập tức truyền lại một trận kêu thảm thiết.
Không còn tro than, trong thạch thất liền tối om như mực. Còn trong thạch động, cũng xuất hiện nhiều tiếng ồn ào của bọn võ sĩ.
Không lâu, một mảng ánh sáng đã truyền vào trong thạch thất, các võ sĩ “Kỳ Lân Cung” đã đốt hơn mười bó đuốc, khiến trong thạch động sáng như ban ngày.
Đã có ánh sáng, bọn võ sĩ “Kỳ Lân Cung” lấy lại dũng khí, chuẩn bị tinh thần tiến vào thạch thất.
Nghiêu Thiên lặng lẽ lần lại gần Liên Nguyệt, nắm lấy tay nàng, bóp chặt, bốn mắt nhìn nhau, lòng hai người đều biết cái chết thảm khốc cho mình đang gần kề.
Người đi đầu tiến vào là Tổng quản “Kỳ Lân Vệ” Kinh Thụ. Trước đây ở ngoài thành Thiên Lạp, ông ta đã để vuột mất Nghiêu Thiên, một tên chẳng biết tí võ công, là sự sỉ nhục lớn nhất trong đời ông. Về đến trong cung, lại bị Cung chủ trách phạt, do đó ông ta căm hận Nghiêu Thiên tới tận xương tủy. Sau khi Mi Ngọc và Cát Bân liên tục bị thất bại, Kinh Thụ bèn thỉnh cầu Cung chủ, xin được tiếp tục truy đuổi Nghiêu Thiên, hầu đoái tội lập công. Bây giờ, chính là lúc sắp đối diện với địch nhân, nên ông ta lầm lì không nói, mặt đỏ gay, lập tức phi thân nhào về phía Nghiêu Thiên.
Tên võ sĩ theo sau Kinh Thụ thấy thạch thất quá nhỏ, nếu đi vào sẽ bị vướng tay vướng chân, nên đành đứng ở cửa động thạch thất, cầm bó đuốc soi sáng cho Kinh Thụ, xem Kinh Thụ tập nã Nghiêu Thiên. Những tên võ sĩ khác cũng vậy, chúng cũng không cần hấp tấp, vì thạch thất là một tử địa, cho dù Nghiêu Thiên muốn trốn thoát cũng khó mà thoát được. Hơn nữa, bọn chúng tràn đầy niềm tin tưởng vào Kinh Thụ, dựa vào võ công của ông ta, việc bắt Nghiêu Thiên dễ dàng như gắp thức ăn từ chén vậy.
Nghiêu Thiên thấy Kinh Thụ, lòng cũng run lên, hắn để Liên Nguyệt đứng sau mình, chủ động ra tay trước, toàn lực đánh ra một chưởng.
Hai người cùng đối chưởng với nhau. Chỉ nghe một tiếng “Oành” thật lớn, cát bụi trong thạch thất bay ra mù mịt, khiến mọi người không thể nào mở mắt được. Trong cát bụi mịt mù đó, Kinh Thụ bị thối lui liên tiếp bốn năm bước, còn Nghiêu Thiên giống như con diều đứt dây, người bay thẳng vào vách động.
Liên Nguyệt hoảng hốt thất sắc, lập tức phi thân tới trước, muốn đỡ lấy thân thể Nghiêu Thiên, nhưng nàng còn chậm hơn một bước, thân thể Nghiêu Thiên đã đụng mạnh vào vách động.
Vách động tựa hồ như không chịu nổi sức đụng mạnh của Nghiêu Thiên, nó “Lạch xạch” chuyển động về phía sau, để hở ra một thạch động mới đã nhanh chóng xuất hiện. Liên Nguyệt vui mừng, vội vàng bồng Nghiêu Thiên lên, chui nhanh vào thạch động đó. Đường vào thạch động đó lại “Lạch xạch” chuyển động một vòng, lại phục hồi lại y như cũ, làm như không có thạch động mới đó tồn tại.
Tên võ sĩ cầm đuốc đứng gần cửa động bị kình phong cực mạnh làm tắt đuốc, đồng thời cát bụi ào ạt bay vào mặt hắn, theo bản năng hắn giơ tay che mặt, nên không nhìn được phía trước, đến khi hắn hồi phục lại tinh thần lại thì Nghiêu Thiên và Liên Nguyệt đã biến mất tự bao giờ.
Kinh Thụ phẩn nộ lườm tên võ sĩ đó, chỉ vào thạch thất nói: “Thạch môn, mau đuổi theo!” lời nói của lão có vẻ khó khăn, hiển nhiên đã bị nội thương không nhẹ. Nếu không như thế, việc Liên Nguyệt cứu Nghiêu Thiên chạy trốn làm sao thoát khỏi cặp mắt của lão.
Một tên võ sĩ theo hướng chỉ của Kinh Thụ lại đẩy vách đá, thì phát hiện ở mặt sau vách đá quả nhiên có một thạch động, nhưng trong đó không thấy có Nghiêu Thiên và Liên Nguyệt. Cả bọn liền cầm đuốc, men theo thạch động đi sâu vào trong cho tới tận cùng, cũng không phát hiện ra tông tích hai người.
Bọn chúng liên tưởng tới cửa đá vừa rồi, nên phỏng đoán hai người nhất định đã mở ra một cửa đá khác để trốn đi, nhưng, bọn chúng hầu như nguyên ngày lục soát khắp thạch động, đều không tìm ra một cửa đá nào khác.
Vậy mà Nghiêu Thiên và Liên Nguyệt trong thạch động lại bị mất tích một cách bí mật.
Hết quyển 1 chương 11
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện: