[Dịch] Diễm Nguyệt Cuồng Thiên - Q.1 - Chương 1: 10 Cùng người đẹp đào vong
Quyển 1, Chương 10: Cùng người đẹp đào vong.
Dịch: xie xie
Nghiêu Thiên và Liên Nguyệt cáo biệt Liên Sơn, từ cửa sau trốn vào trong núi, chẳng bao lâu đã đi được hơn ba mươi dặm. Đột nhiên trước mặt có một con sông làm tắt nghẽn đường đi của họ.
Nghiêu Thiên nghĩ đến cách đây không lâu cũng bị truy binh đuổi tới bờ sông này, làm hắn suýt nữa bị chết đuối, nên trong lòng vẫn còn sợ hãi. Nhìn nước sông chảy cuồn cuộn, Nghiêu Thiên chẳng dám tùy tiện bơi qua.
Truy binh có thể đuổi tới bất cứ lúc nào, chỉ cần qua được con sông này mới có thể an toàn một tí. Nhưng ở chỗ thâm sơn hoang vắng này, không có bè gỗ qua sông, cũng không có thuyền độc mộc, làm sao có thể sang được.
Sau khi bôn ba qua quãng đường dài và còn phải đi nhanh nữa, Liên Nguyệt mệt mỏi muốn chết đi được, nàng đã cố gắng chịu đựng cho tới khi đến bên bờ sông, rồi nằm vật ra trên bãi cỏ, có muốn ngồi dậy cũng không được. “Nghiêu đại ca, ngươi xem trời cũng không còn sớm, hay là chúng ta nghỉ ngơi qua đêm ở chỗ này nha. Ta thật tình không còn đi nổi nữa, hai chân ta vừa tê dại vừa đau nhức.”
Nghiêu Thiên nhìn Liên Nguyệt, trong lòng đầy thương xót. Nàng tuy là con gái của gia đình cùng khổ, nhưng đã được nuông chiều từ nhỏ, nay bỗng nhiên vô duyên cớ theo hắn chịu chung số phận này, thật quá khó cho nàng. Hắn tuy có cảm giác nghỉ ngơi ở chỗ này không thích hợp, nhưng vẫn gật gật đầu.
Liên Nguyệt quá kiệt sức chịu đựng, chẳng bao lâu nàng mệt mỏi nhắm mắt lại.
Ngày thứ hai, ánh nắng mặt trời chiếu vào mặt Liên Nguyệt, nàng uể oại mở mắt. Đột nhiên nàng không thấy Nghiêu Thiên bên cạnh, liền hoảng sợ, vội vã bò dậy. “Nghiêu đại ca, Nghiêu đại ca, ngươi đang ở đâu?”
Đám cỏ bên cạnh đụng đậy, thấy Nghiêu Thiên trên lưng vác một bó lớn cây mây, từ trong đám cỏ đó đi ra.
“Ngươi chui vô đó làm gì, báo hại người ta hoảng muốn chết.” Liên Nguyệt đập vào người Nghiêu Thiên.
“Ta đi chặt một ít cây mây này.” Nghiêu Thiên nói.
“Cây mây đó dùng làm gì?” Liên Nguyệt hiếu kỳ hỏi.
“Nếu chúng ta tiếp tục trốn chạy bằng đôi chân, cho dù không bị người “Kỳ Lân Cung” đuổi kịp, chúng ta cũng sẽ bị ngã gục. Do đó, ta quyết định đan những cây mây này thành bè và chúng ta có thể ngồi trên đó, xuôi theo dòng nước trôi nổi về hạ lưu, vừa tiết kiệm được thời gian, vừa đỡ tốn công sức.” Nghiêu Thiên nói.
Biện pháp này tốt thật! Liên Nguyệt mừng quá không ngăn được tình cảm hôn hắn một cái trên má, nàng cảm thấy hắn thật sự thông minh không ai sánh kịp.
Hai người cùng bắt tay vào, không đến nửa ngày đã làm thành một bè gỗ chắc chắn. Hai người kéo chiếc bè xuống nước, bò lên bè, dùng hai miếng ván gỗ làm chèo, cố gắng đưa bè ra giữa dòng sông.
Ngay lúc đó, ở trong rừng có tiếng chó sủa.
Nghiêu Thiên rùng mình, hắn biết người “Kỳ Lân Cung” sắp đến, vội vã khua nhanh mái chèo, đưa chiếc bè xuôi mau xuống hạ lưu.
Trên bờ có tiếng quát tháo vọng lại, người “Kỳ Lân Cung” cuối cùng đã phát hiện ra hai người, lập tức men theo bờ sông đuổi tới.
Nghiêu Thiên thầm lo lắng, nhìn tốc độ bọn họ, biết chẳng mấy chốc sẽ đuổi kịp hai người. Nhưng may mắn thay, chiếc bè đã nhanh chóng lọt vào dòng nước chảy xiết giữa sông, trong dòng nước chảy mạnh này, chiếc bè như mũi tên rời dây cung, phi nhanh xuống hạ lưu, nhanh đến nỗi bỏ rơi bọn truy binh ở đằng sau rất xa.
Chiếc bè trôi được nửa giờ, đột nhiên “Rầm” một tiếng đâm mạnh vào bờ. Khiến hai người bị chao đảo suýt nữa rơi xuống sông.
Nghiêu Thiên thấy chiếc bè có nguy cơ bị phá tan, lòng thầm than vãn. May mắn thay, chiếc bè đâm về phía bờ bên kia, vô tình đã đưa hai người sang bờ đối diện.
Hắn đột nhiên vui mừng, trong nháy máy đã nghĩ ra kế. Lập tức gọi Liên Nguyệt, rời bè bò lên bờ, rồi đẩy chiếc bè ra khỏi bờ sông, để cho nó tự trôi nổi theo dòng nước.
“Sao lại bỏ chiếc bè?” Liên Nguyệt thắc mắc nhìn Nghiêu Thiên.
“Người “Kỳ Lân Cung” đang toàn lực đuổi tới, nếu chúng ta tiếp tục ngồi trên bè, theo dòng xuôi xuống phía hạ lưu, chẳng khác nào cho chúng biết phương hướng, hơn nữa nhũng cao thủ trong “Kỳ Lân Cung” nhất định sẽ nhanh chóng đuổi kịp. Chúng ta không cần chơi trò gút bắt với chúng nữa, bỏ đi chiếc bè, chúng ta sẽ đi về hướng thượng du dòng sông. Cứ để cho người “Kỳ Lân Cung”
đi xuống hạ lưu đuổi theo chiếc bè trống không đi.” Nghiêu Thiên ranh mãnh nói.
Liên Nguyệt khen “Diệu kế”, không khỏi nhìn hắn bằng ánh mắt cảm phục.
Không lâu, hai người thấy bọn “Kỳ Lân Cung” ở xa xa phía bờ đối diện, quả nhiên đang men theo bờ chạy xuống phía hạ lưu.
Nghiêu Thiên nắm tay Liên Nguyệt, miệng huýt sáo, khoan khoái đi về phía thượng du. “Ha ha, bọn “Kỳ Lân Cung” đến khi đuổi kịp chiếc bè, biết bị mắc lừa thì tối thiểu cũng phải sau nửa ngày.”
Ven bờ sông là khu rừng nguyên thủy trùng điệp, người đi vào đó, không chỉ dễ dàng bị lạc đường mà còn có thể gặp phải những rủi ro nguy hiểm ngoài ý muốn. Do đó hai người không dám bừa bãi đi sâu vào rừng, chỉ đi men theo bờ sông ngược lên thượng du.
Đi chưa tới năm dặm đường, mặt Nghiêu Thiên bỗng nhiên biến sắc. Phía trước mặt không đến năm trượng, thình lình đã có hơn mười võ sĩ đứng đấy bao giờ. Từ cách ăn mặc của bọn họ có thể cho thấy, họ chính là người của “Kỳ Lân Cung”.
“Ha ha ha, ta thừa biết ngươi là tên đầy quỷ kế đa đoan, nhất định sẽ đánh lạc hướng bọn ta đi xuống hạ lưu, nhưng rồi ngươi sẽ đi ngược lại, len lén trốn lên thượng lưu.” Một tên trung niên ngoài bốn mươi đắc ý cười. “Cho dù ngươi là quỷ cũng không thể thoát khỏi bàn tay ta, bây giờ xem ngươi còn trốn chỗ nào nữa?”
“Ôi, phương pháp hay nhất nào cũng chỉ dùng một lần không thể lập lại lần thứ hai, cách này lần trước ta đã dùng qua, hôm nay sao có thể áp dụng được? Thật thông minh một đời, lầm lạc một giây. Nhìn tình trạng trước mắt, chỉ sợ hung nhiều lành ít thôi.” Nghĩ đến điểm này, Nghiêu Thiên bèn trấn định lại tinh thần, khôi phục lại bộ dạng tự nhiên, thắc mắc hỏi: “Vị đại gia này, ta cho kế sách này là cao minh, các ngươi không thể nào đoán được, nhưng sao ngươi lại biết?”
“Cái tên láu cá này, miệng lưỡi ngươi thật lợi hại, thảo nào Đạt Hùng cũng bị ngươi gạt.” Tên võ sĩ trung niên nói. “Song cách làm cũ rích của ngươi đối với ta không có tác dụng, hôm nay cho dù ngươi có nói gì đi nữa, ta cũng không bỏ qua. Nào ngươi nói đi, ngươi chịu ngoan ngoãn theo chúng ta hay để chúng ta động thủ.”
Nghiêu Thiên giả bộ không hiểu rõ hỏi: “Vị đại gia, các vị muốn dẫn tôi đi đâu? Tôi và tiểu muội muội này đang đi chơi, còn chơi chưa đã.”
Liên Nguyệt núp phía sau Nghiêu Thiên, nghe Nghiêu Thiên trêu đùa, suýt nữa không nịn nổi muốn bật cười ra.
“Cái tên tiểu tử này thật diễm phúc, chạy đến chỗ này còn có mỹ nữ đi theo. Nhưng hôm nay vị cô nương xinh đẹp như hoa tựa ngọc này cũng sẽ chịu chung số phận với ngươi.” Tên võ sĩ trung niên cười khanh khách.
Những tên võ sĩ khác đứng sau lưng tên trung niên nghe vậy, tên nào tên ấy đều lộ rõ vẻ dâm tà.
“Dĩ nhiên ta sẽ theo các vị, nhưng xin các vị đừng làm khó dễ tiểu muội muội của ta có được không?” Nghiêu Thiên làm ra vẻ hết cách, rồi chậm rãi đi về phía bọn chúng, khi còn cách bọn này không tới một trượng, đột nhiên hắn dùng hết sức đánh ra một chưởng, tên võ sĩ trung niên bị bất ngờ không kịp phòng vệ, lập tức bị đánh văng đi, ngay cả tên võ sĩ đứng cạnh hắn ta cũng gặp họa, ngã bật người ra.
Xét về võ công của tên võ sĩ trung niên, vốn không thể dễ dàng bị đánh văng đi như thế, nhưng trong tin tức tình báo bọn chúng thu thập được, Nghiêu Thiên về căn bản không có bất cứ võ công nào, vì thế bọn chúng đối với hắn hầu như chẳng đề cao cảnh giác gì, bọn chúng cho dù có nằm mộng cũng không ngờ hắn lại có thể đột nhiên đánh ra một chưởng mạnh mẽ như thế, vì vậy chúng bị lãnh đủ quả chưởng này.
Chính Nghiêu Thiên cũng không ngờ một chưởng của mình lại có thể đánh văng tên võ sĩ trung niên, nên hắn hơi ngơ ngác và cũng không có thời gian để suy nghĩ thêm, hắn lập tức xuất chưởng liên tục, hướng vào các tên võ sĩ còn lại đánh tới tấp. Hắn vốn đã căm giận bọn này, báo hại hắn giống như con chó mất chủ, trốn đông núp tây, lại còn phát cáu lên vì bọn chúng có ý sàm sỡ với Liên Nguyệt, do đó hắn hạ thủ thẳng tay không chút khoan dung, lập tức có thêm ba bốn tên võ sĩ bị đánh lăn ra đất.
Liên Nguyệt cũng hét lên, rút trường kiếm, xông vào chém giết.
Mấy tên võ sĩ đột nhiên bị tập kích, lòng đau đớn không dám rên la. Thấy Nghiêu Thiên võ công lợi hại quá, không còn lòng dạ chiến đấu nữa, chúng la hét gọi nhau, lập tức chạy trốn tứ tán.
Nghiêu Thiên không thèm truy đuổi, nhặt lấy một cây đại đao từ xác một tên võ sĩ, nắm lấy tay Liên Nguyệt, cả hai quay người đi vào khu rừng trùng điệp.
Nhưng, chẳng bao lâu, Nghiêu Thiên phát hiện bọn họ lại bị một toán “Kỳ Lân Cung” khác bám theo. Hai người vội chạy thục mạng về phía trước. Mặc dù hai người đã thi triển “Hồn Thân Giải Số”, nhưng từ đầu tới cuối vẫn không tài nào thoát khỏi toán truy binh phía sau.
“Kỳ Lân Cung” vì muốn bắt được Nghiêu Thiên, có thể nói đã bỏ ra công sức rất nhiều, bọn chúng tuyệt đối không dễ dàng bỏ qua cho Nghiêu Thiên.
Nghiêu Thiên và Liên Nguyệt bị truy đuổi đến kiệt sức, quần áo trên người nhiều chỗ bị cây và bụi gai cào rách, trên người cũng bị nhiều vết xước dọc ngang. Nhưng hai người tuyệt đối không dám dừng lại, chỉ cần bọn họ hơi dừng lại, hiểm nguy sẽ bị truy binh đuổi tới bất cứ lúc nào. Nghiêu Thiên lòng thầm than khổ, nếu hai người cứ đi như thế này, trước sau gì cũng bị bọn truy binh đuổi kịp.
Hoảng hốt chạy bừa không cần biết phương hướng, gần hai giờ sau bọn họ đã chạy tới bên cạnh một khe suối. Lúc này cả hai không thể cố gắng được nữa, bèn nằm ra đất thở hồng hộc. Hai người đưa mắt nhìn nhau đầy vẻ tuyệt vọng.
Trời sắp về chiều, nhưng trong rừng bóng tối đã bắt đầu buông xuống. Đột nhiên, trên trời vạch ra một đường chớp, tức thì có tiếng sấm truyền tới làm điếc cả tai.
Mặt Nghiêu Thiên bỗng trở lên tươi cười, hắn từ dưới đất bò dậy, lớn tiếng nói: “Trời sắp mưa rồi! mau lên, chúng ta phải vượt qua khe suối này. Sau cơn mưa xối xả, nước trong khe suối sẽ dâng lên, muốn vượt qua sẽ rất khó khăn.”
Liên Nguyệt bò dậy có vẻ miễn cưỡng.
Nghiêu Thiên đỡ lấy Liên Nguyệt, cả hai lội nước đi qua khe suối.
Vừa mới qua phía bên kia khe suối, thì cơn mưa lớn lập tức ào ạt trút nước xuống, hai người vội vã chạy lại chỗ cây có tàn lớn để trú mưa.
Đúng như Nghiêu Thiên dự đoán, dòng nước trong khe suối dâng lên đột ngột, tạo thành cơn nước lũ, giống như ngựa xổ cương ào ạt đổ xuôi. Liên Nguyệt sợ quá thè lưỡi, chỉ cần chậm trễ một giây, bọn họ sẽ không tài nào qua bờ suối bên kia được.
Trú mưa trong rừng chẳng lý tưởng tí nào, nước mưa vẫn theo các kẽ lá rơi xuống, chẳng bao lâu quần áo hai người bị ướt sũng. Nghỉ một lát, hai người thấy quần áo mình đằng nào cũng ướt nên dứt khoát đi trong mưa.
Đi trong mưa thật tệ hại, vì sức phải bỏ ra nhiều. Đi không được bao xa, Liên Nguyệt bỗng ngã nhoài về phía trước, cắm người vào vũng sình. Nghiêu Thiên vội đỡ nàng lên, nhưng hắn cũng đuối sức ngã theo.
“Chúng ta không thể nằm trong ở chỗ này được, bọn chúng nếu đuổi tới bờ suối, rất dễ dàng phát hiện ra chúng ta.” Nghiêu Thiên ngọ ngoạy đứng dậy, giơ tay kéo Liên Nguyệt.
“Ta không còn một chút khí lực, muốn đi cũng không đi được.” Liên Nguyệt nằm trên đất, mặc cho nước mưa trút xuống mình, nàng muốn cử động một tí nhưng không sao cử động được.
Nghiêu Thiên sốt ruột nhìn về phía bờ suối, vẫn chưa thấy bóng dáng bọn truy binh đuổi tới, cơn mưa này thật sự đã giúp đỡ mình. Nhưng hắn ta tuyệt đối không lạc quan, cơn mưa lớn tuy có cản trở được bọn truy binh, nhưng vẫn chưa phải là đã thoát khỏi tay bọn chúng, bọn chúng vẫn có khả năng đuổi kịp. Nhưng nếu chẳng may bị bọn chúng đuổi kịp, chắc chỉ có nước ngoan ngoãn chịu trói theo chúng mà thôi.
Đảo mắt nhìn tứ phía, Nghiêu Thiên đột nhiên phát hiện cách đó hơn mười bước có một cây đại thụ to lớn gốc cỡ vài người ôm mới hết, trên cây có một bọng cây lớn. Rõ ràng cây đó vì quá thâm niên nên bên trong ruột toàn là rỗng không. Hắn không ngăn được vui mừng, lập tức kéo Liên Nguyệt đi về phía cây đó.
Đi tới trước bọng cây, hình như trong bọng có mùi thịt sống tỏa ra. Rõ ràng đây là hang ổ của một loài dã thú nào đó. Nghiêu Thiên đang kéo tay Liên Nguyệt, vội cảnh giác thối lùi vài bước.
“Chuyện gì vậy?” Liên Nguyệt hỏi.
“Đây là hang thú.” Nghiêu Thiên phòng bị nhòm vào trong bọng.
Trong bọng cây không có dã thú xuất hiện, cũng không nghe có tiếng hô hấp của dã thú trong bọng. Liên Nguyệt nói: “Chẳng có dã thú đâu. Sao ngươi lại khẳng định đây là hang ổ của thú?”
“Muội không nhớ là ta đã từng theo toán thợ săn vào núi để săn bắt thú à? Trong khoảng thời gian ấy, ta đã nghe và nhìn thấy rất nhiều chuyện có liên quan đến thú.” Nghiêu Thiên nói. “Đây chính xác là hang của dã thú, muội không ngửi được mùi thịt sống trong bọng xông ra à? Có thể là dã thú đã xuất ra ngoài, không còn ở trong hang. Bởi vì phần lớn dã thú trong núi ban ngày thì ngủ, ban đêm thì chui ra để kiếm ăn.”
“Sao chúng mình không rời khỏi chỗ này.” Liên Nguyệt nghe vậy, trong lòng đã sợ hãi, vội áp thân mình vào người Nghiêu Thiên.
Hai người định chuẩn bị rời khỏi bọng cây, thì nghe có tiếng chó săn sủa ở phía khe suối, hiển nhiên là bọn truy binh đã đuổi tới.
Dưới cơn mưa lớn như vậy, nhuệ khí của đám truy binh cũng nhụt đi, nhưng con chó săn vẫn đưa bọn chúng tới chỗ này. Thấy bọn chúng có chó săn thì không thể coi thường được.
Không cần phải do dự, Nghiêu Thiên nghiến răng, kéo Liên Nguyệt nhanh chóng chui vào trong bọng cây.
“Mùi ghê quá!” Liên Nguyệt vội bịt mũi, nhăn mày.
Bọng cây này rất lớn, hai người đứng bên trong vẫn không cảm thấy chật chội. Nhưng phía trước bọng cây trống không, người đi bên ngoài rất dễ phát hiện ra chỗ này. Chỉ cần lấp cửa bọng lại, hai người sẽ biến thành con ba ba trong lọ, không cách nào trốn ra ngoài được.
Trong bọng cây có chút ánh sáng le lói, Nghiêu Thiên cẩn thận quan sát bên trong, thì phát hiện bọng cây ăn thông lên trên, ở phía trên có ánh sáng truyền xuống. Hắn liền vui mừng, lập tức sử dụng hết tay chân, tìm mọi cách trèo lên trên.
Không bao lâu, một sợi dây mây từ phía trên bọng thòng xuống.
“Nhanh! Nắm lấy dây mây bò lên!” có tiếng Nghiêu Thiên từ trên đỉnh bọng cây truyền xuống.
Liên Nguyệt không dám do dự, lập tức nắm lấy dây mây, dưới sự giúp đỡ của Nghiêu Thiên, nàng bò lên đến đỉnh bọng cây.
Ở trên đỉnh bọng cây có một lỗ nhỏ, từ đó có thể bò ra các nhánh cây được. Hai người bò ra ngồi và ôm lấy cành cây, cành lá cây rậm rạp và các sợi mây rừng leo quấn chằng chịt đã vô tình che chở thân thể hai người rất kín đáo. Xem ra trời vẫn không tuyệt đường sống hai người.
Rất nhanh chóng, hai ba chục tên võ sĩ đã cố gắng vượt qua được khe suối, và dưới sự hướng dẫn của chó săn, bọn chúng liền tiến về phía cây đại thụ có bọng.
Nghiêu Thiên và Liên Nguyệt cùng đưa mắt nhìn nhau, cả hai đều sợ hãi đến run rẩy toàn thân. Thật may mắn, cơn mưa lớn đã xóa hết các dấu chân của họ, nếu không, khẳng định hai người sẽ bị lộ tông tích ngay.
Nhưng mùi thịt sống mãnh liệt của dã thú đã giúp hai người thoát nạn, con chó săn chạy vòng quanh gốc cây sủa một hồi, rồi lập tức chạy về hướng trong núi, bọn truy binh cũng vội vã chạy theo.
Nghiêu Thiên thở phào nhẹ nhõm, sau khi thấy chó săn ngửi được mùi dã thú trong bọng cây, rồi quay đuôi chạy đi tìm dấu vết dã thú. Hai người không dám trì hoãn, lập tức leo xuống cây, men theo khe suối, cật lực chạy về hướng thương du.
Lúc gần tối sang ngày thứ hai, hai người đã chạy được không dưới hai trăm dặm đường, có thể coi là đã bỏ rơi được bọn truy binh.
Trước mặt là một vách đá cao, nước suối từ phía trên đổ xuống, hình thành một thác nước tuyệt đẹp. Ở dưới thác nước là một cái đầm nhỏ, nước trong đầm trong mát nhìn được tới đáy, có vài con cá đang tự do tự tại bơi lội bên trong.
Nghiêu Thiên cao hứng hú lên, ngay cả quần áo cũng không buồn cởi ra, nhảy vội vào trong đầm. Trong đầm bơi lội một vòng, thấy Liên Nguyệt còn đứng trên bờ, bèn gọi: “Xuống tắm đi, nước ở đây dễ chịu lắm.”
Do mấy ngày qua phải gấp rút lên đường, hai người đã nhanh chóng biến thành người “bùn”, vì vậy việc cần thiết là phải tắm cái đã. Nhưng Liên Nguyệt vẫn là một đại cô nương, nàng không thể tùy tiện như Nghiêu Thiên được, nên nàng chỉ ngồi ở bên đầm, lấy nước rửa mặt mũi thôi.
Nghiêu Thiên lặng lẽ nặn tới bên Liên Nguyệt, đột nhiên từ trong nước trồi lên, nắm lấy tay Liên Nguyệt dùng lực kéo, cười nói: “Xuống đây thôi!”
Liên Nguyệt không kịp đề phòng, thân thể rơi ngay xuống đầm. Nàng từ dưới nước trồi lên, giả bộ nổi giận nặn nhào về phía Nghiêu Thiên. Nhưng thật ra nàng lại bơi nặn về phía trong đầm nơi có thác nước đổ xuống
“Mau lại đây xem, ở trong này có động.” có tiếng gọi Nghiêu Thiên từ phía sau thác nước.
Liên Nguyệt không giỏi bơi lội mấy, nàng chỉ men theo bờ đầm bơi về phía sau thác nước.
Ở phía sau thác nước quả nhiên có một thạch động. Phía trước động là thác nước đổ xuống, trông giống như một bức mành vải, che phủ kín cửa động, nếu như không tiến vào thác nước, căn bản không thể nào biết ở trong này có một thạch động. Gọi cho nó cái tên Thủy Liêm Động thật xứng đáng với tên của nó.
“Chúng ta thử đi vào xem?” Nghiêu Thiên nói.
Liên Nguyệt lâp tức gật đầu.
Nghiêu Thiên đi trước Liên Nguyệt theo sau, hai người đi vào trong động. Thạch động rất sâu, đi chưa được hai chục bước, trong động bắt đầu tối lại, bóng tối làm sợ hãi những người hiếu kỳ.
“Chúng ta hay là ……”
Vì sợ hãi, thân thể Liên Nguyệt ép thật sát vào lưng Nghiêu Thiên, Nghiêu Thiên quay đầu lại định nói điều gì thì miệng của hắn đụng ngay vào miệng của Liên Nguyệt, khiến toàn thân hắn run lên, nói chưa ra câu thì cổ họng nghẹn lại.
Gương mặt xinh đẹp của Liên Nguyệt cũng đỏ bừng lên, nàng xấu hổ cúi đầu. Quần áo ướt dính sát vào người nàng, khiến các đường nét nhấp nhô tuyệt mỹ hiện rõ ra làm mê hoặc lòng người.
Nghiêu Thiên ngó sừng sững, một cảm giác kích thích chạy lên tới đầu. Hắn xích lại gần hơn, hai tay đặt lên bờ vai nàng, hai người đưa mắt ngó nhau, có thể nghe được tiếng thở của nhau.
Liên Nguyệt hồi hộp nhìn Nghiêu Thiên, hơi thở trở lên dồn dập hơn, khiến cho bộ ngực căng tròn của nàng nhấp nhô.
Nghiêu Thiên thấy vẻ thẹn thùng đáng yêu của Liên Nguyệt, hơi thở thơm tho như hoa lan của nàng làm thần trí hắn mê mẩn, bất giác hắn đặt miệng lên bờ môi ngào ngạt của nàng.
Liên Nguyệt theo bản năng của người con gái, hoảng hốt giơ tay cản mặt Nghiêu Thiên, không ngờ khi bàn tay nàng chạm vào miệng hắn, làm như có điện giật khiến nàng vội vã rụt tay lại. Chính trong khoảng khắc đó, miệng Nghiêu Thiên đã ép sát vào miệng Liên Nguyệt.
Liên Nguyệt nghĩ sẽ đẩy hắn ra, nhưng một chút khí lực cũng không sao có được.
Nghiêu Thiên ôm lấy thân hình mềm mại Liên Nguyệt, sôi nổi hôn đôi môi ngọt ngào của nàng.
Toàn thân Liên Nguyệt như phát sốt, nàng không cách nào giữ gìn được vẻ dè dặt của người con gái nữa, hai bờ vai nàng run lên, như muốn đồng nhịp với Nghiêu Thiên, nhiệt liệt hôn đáp trả.
Chẳng bao lâu, hai người từ trạng thái phiêu du quay về thực tại.
“Môi Nguyệt nhi thật ngọt ngào!” Nghiêu Thiên cười hi hi nói.
Liên Nguyệt dậm chân, đưa cặp mắt đa tình liếc Nghiêu Thiên, rồi xoay người bước ra khỏi động.
Hết quyển 1, chương 10
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện: