[Dịch] Địa Ngục Giao Dịch Bình Đài - Q.1 - Chương 31: HÒA THỊ BÍCH
“Thụ mệnh vu thiên, ký thọ vĩnh xương”, đây là ngọc tỷ truyền quốc đại biểu cho quyền lực tối cao của vua chúa thời Trung Quốc cổ đại.
Từ sau đời Tần Thủy Hoàng, khối ngọc bích này liền trở thành tượng trưng của đế vương, có được ngọc bích có thể có được thiên hạ. Sở Hán chi tranh, Lưu Bang được Tần Vương Tử Anh hiến ngọc bích, có được thiên vận to lớn, vì vậy mới có thể chiến thắng Tây Sở Bá Vương Hạng Vũ, xưng bá thiên hạ.
Có người nói, hòn ngọc này là vật đến từ thiên ngoại, ở thời Xuân Thu Chiến quốc nó được một người họ Hòa phát hiện ra ở trong núi, tuy nhiên tình huống chân thực ra sao thì không ai biết.
Cũng có những truyền thuyết từ xưa thuật lại, Hoà Thị Bích không chỉ là đại biểu cho hoàng quyền tối cao mà bản thân nó còn chứa đựng rất nhiều bí ẩn, ai có thể tham ngộ ra bí cục trong đó tất có thể có được phương pháp trường sinh bất tử.
Tuy nhiên đây chỉ là những lời truyền thuyết xa xưa, từ thời Ngũ Đại qua đi, Hoà Thị Bích, ngọc tỷ truyền quốc này cũng thất tung, sau đó tuy có nhiều tư liệu lịch sử nói rằng có người phát hiện ra nó nhưng đều không đáng tin.
Nhưng cái Chu Dật Tài thật không ngờ tới chính là trong Sàn Giao Dịch Địa Ngục này có một vong hồn thuộc triều Thanh biết được dấu vết của quốc bảo ngàn năm, tuy nhiên hắn vẫn nghi ngờ điều này có thật hay là do Lăng Đạo Tử bịa ra?
“Ngươi thực sự biết được nơi cất dấu ngọc tỷ truyền quốc?” Chu Dật Tài hỏi. Nếu như đúng thật là ngọc tỷ truyền quốc trong truyền thuyết thì cho dù Lăng Đạo Tử có mục đích gì đi nữa, Chu Dật Tài cũng sẽ tiến hành cuộc giao dịch này, không vì cái gì khác, chỉ bởi vì hắn đúng là một con dân của Trung quốc, hắn nhất định phải mang quốc bảo này về nước, không thể để lọt vào tay của ngừơi ngoài.
Lăng Đạo Tử trên mặt toát ra vẻ đắc ý không gì sánh được nói: “Không sai, bí mật này trong thiên hạ không người nào biết, duy chỉ có một mình ta biết cho nên ta mới được miễn sự nghiêm phạt nơi địa ngục này, trở thành một vong hồn vĩnh viễn không bị cực khổ”
“Ta rất tò mò muốn biết tại sao ngươi lại biết được ngọc tỷ truyền quốc này, và tại sao lại biết nó ở ngòai nước? Theo ta biết thì từ sau thời Ngũ Đại, ngọc tỷ truyền quốc này đã từng nhiều lần xuất hiện nhưng tin tức đều không đáng tin, như thế thì ngươi dựa vào cái gì chứng minh lời của ngươi là đúng và ngọc tỷ truyền quốc kia là Hoà Thị Bích thật chứ?” Chu Dật Tài hỏi.
Lăng Đạo Tử suy tư một hồi lâu mới nói: “Xem ra ngươi cũng có một chút kiến thức đối với lịch sử, thế nhưng ngươi chỉ biết một mà không biết hai. Hoà Thị Bích mất đi trong tay Đường Mạt Đế Lý Từ Kha, từ đó trở đi không có ai tìm được nó, bất luận là Tống Thái Tổ Triệu Khuông Dẫn hay là Minh Thái Tổ Chu Nguyên Chương… những hòang đế lập quốc, thì cũng chỉ có thể dùng một khối ngọc bình thường làm ngọc tỷ mà thôi. Còn về phần ta làm sao có thể chứng minh lời của ta là thật và Hoà Thị Bích kia là thật ……”
Lăng Đạo Tử dừng lại một chút rồi lạnh lùng nhìn Chu Dật Tài nói: “Là vì … khối ngọc này đã được tổ tiên của ta tìm thấy”
“Tổ tiên của ngươi?” Chu Dật Tài nhớ kỹ sau thời Ngũ Đại không hề có một người họ Lăng nào tiếng tăm lẫy lững xuất hiện qua, cho nên không khỏi hiếu kỳ thốt lên.
Lăng Đạo Tử cười lạnh một tiếng đáp: “Ngươi cũng không cần suy nghĩ chi cho mệt óc, trong thời cổ đại mọi người luôn luôn cải danh đổi họ để tránh sự trả thù đương triều nắm quyền”
“Ngươi nói rất đúng nhưng ta cũng rất muốn biết tổ tiên của ngươi rốt cuộc là nhân vật thế nào?” Chu Dật Tài cũng có am hiểu lịch sử nên cũng biết lời của Lăng Đạo Tử nói là thật.
Mặt của Lăng Đạo Tử toát ra thần sắc kiêu ngạo, gằn từng chữ một: “Thạch Kính Đường. (1)”
Thạch Kính Đường, ông là vua nhà Hậu Tấn thời ngũ đại. Nếu quả thật là như vậy thì lời của Lăng Đạo Tử nói chính là sự thật.
Chu Dật Tài suy nghĩ lời của Lăng Đạo Tử, hắn nói biết rõ nơi cất dấu Hoà Thị Bích, lại nói bảo vật không ở trong nước, tại sao hắn lại biết được rõ ràng như thế, giả thuyết duy nhất có thể giải thích chính là Hoà Thị Bích mất từ tay của hắn.
Đem một món chí bảo như vậy bán cho người ngoại quốc, chẳng lẽ hắn thực sự không bị nghiêm phạt chút nào sao?
Lăng Đạo Tử nói tiếp: “Chỉ cần ngươi đáp ứng giúp ta đi tìm kiếm Hòa Thị Bích thì ta sẽ truyền cho ngươi thuật giám định đồ cổ cùng với những sở học khác cả đời ta có được, thế nào?”
“Thế nào à?” Ánh mắt của Chu Dật Tài chợt lóe lên, đột nhiên cười lạnh nói: “Nếu như ta lựa chọn không tiến hành giao dịch thì sao? Cho dù Hoà Thị Bích thực sự có ở trong tay của người ngọai quốc thì chuyện này cùng ta có quan hệ gì, dù sao cũng không rảnh rỗi đi ra nước ngoài tìm kiếm, vả lại muốn tìm đựơc thì cũng như mò kim đáy biển”
“Không, ta tin tưởng ngươi sẽ chấp nhận” Lăng Đạo Tử vẫn rất tự tin nói: “Bởi vì ngươi là người Trung Quốc, lẽ nào ngươi mở mắt trân trân nhìn quốc bảo bị người ngoài đoạt đi sao?”
Chu Dật Tài khóe miệng mỉm cười nói: “Chuyện đó thì có liên quan gì tới ta, không phải chỉ là một món đồ cổ thôi sao, mất thì cũng mất rồi, có gì mà to tát, mấy trăm năm nay đồ cổ Trung quốc mất đi ít lắm sao? Chẳng phải một món đó thôi đâu”
Lăng Đạo Tử ngẩn ra, mắt nhìn chằm chằm Chu Dật Tài, trong lòng chấn động không thôi, thốt lên: “Tại sao ngươi có thể suy nghĩ như thế chứ? Nên biết rằng nếu có thể tìm nó mang về nước thì ngươi sẽ nhận được rất nhiều điểm công đức, lẽ nào ngươi không muốn à?”
“Điểm công đức?” Chu Dật Tài cười lạnh, ánh mắt nhìn thẳng Lăng Đạo Tử, “Hừ, ngươi còn dám đem điểm công đức ra dụ dỗ ta sao? Ta tin chắc rằng Hoà Thị Bích kia bị mất đi trong tay của ngươi, và ta càng tin tưởng một khi lộ ra thì địa ngục sẽ dành cho ngươi sự nghiêm phạt đau đớn gấp nhiều lần so với nỗi đau kéo lưỡi” Chu Dật Tài nói như đinh đóng cột.
Lăng Đạo Tử cả người chấn động, trong ánh mắt toát ra nỗi sợ hãi, nhìn Chu Dật Tài như gặp quỷ, lắp bắp nói: “Ngươi…làm sao…biết?”
Lời Chu Dật Tài như đao, đâm thẳng vào chỗ yếu hại, nói: “Người làm mất Hoà Thị Bích khẳng định sẽ đã bị địa ngục nghiệm trị. Nỗi đau kéo lưỡi chỉ là sự nghiêm phạt nhẹ nhất trong địa ngục này, ta còn đoán được, tuy ngươi không cần phải chịu khổ nạn như những vong hồn khác trong Bạt Thiệt Địa Ngục này bị hành hạ, thế nhưng…..”
Dừng lại một chút, Chu Dật Tài lạnh lùng nói tiếp: “Khi tất cả những vong hồn kia đựơc giải thoát thì sẽ đến phiên ngươi bị địa ngục hành hạ tàn khốc và vô tình hơn họ rất nhiều bởi vì cái ngươi làm mất mặt không phải một món đồ cổ bình thường, mà đó là một món đồ cổ tựơng trưng cho tinh thần, tượng trưng cho đất nước dân tộc, báo ứng mà ngươi gặp phải sẽ cao hơn người khác gấp mười, thậm chí còn gấp trăm lần. Lăng Đạo Tử, ngươi thấy ta nói có sai không?”
Lăng Đạo Tử cả người run lên, thật không ngờ ngừơi trẻ tuổi này đã đóan đựơc chỗ yếu hại từ một sơ hở rất nhỏ.
“Ngươi… ngươi làm thế nào đoán được?” Lăng Đạo Tử khủng hoảng đứng lên, tay chỉ vào Chu Dật Tài hỏi.
Chu Dật Tài liền hỏi tới: “Ngươi nói xem ngươi đã đem Hoà Thị Bích bán cho ai, tại sao nó lại nằm ở nước ngòai?”
Lăng Đạo Tử đã không còn giữ đựơc sự trấn định như lúc đầu, sắc mặt trắng bệch, vẻ thống khổ hiện lên trên mặt, hắn thì thào nói: “Bán cho một người Mỹ. Lúc đó là buổi sáng ngày 25 tháng 8 năm 1900, thật không biết có phải là ông trời bán đứng ta không nữa, sao lại để cho tên người Mỹ đó biết được ta cất dấu bảo vật này”
Lăng Đạo Tử giận dữ dựng lên nói: “Tuy nhiên bọn chúng căn bản cũng không biết đó chính là ngọc tỷ truyền quốc Hoà Thị Bích, chúng chỉ cho rằng đó là một món đồ rất quý giá mà thôi. . . Hắc hắc.” Lăng Đạo Tử trên mặt hiện lên một tia đắc ý, “Bọn chúng vĩnh viễn sẽ không bao giờ ngờ đựơc ta đã đem Hoà Thị Bích giấu trong một món đồ gốm đời Đường, cùng nhau bán cho cái kia nước Mỹ người.”
Chu Dật Tài đột nhiên cảm thấy việc này không đơn giản, một tuyệt thế trân bảo như ngọc tỷ truyền quốc vậy không phải là vật có thể dùng tiền tài để trao đổi, dù sao đây là một món đồ tượng trưng cho tinh thần quốc gia, không có một người nào nguyện bán đi quốc bảo cả.
Chu Dật Tài chuyển đổi ngữ khí, nhỏ giọng hỏi: “Ngươi bán nó giá bao nhiêu? Kỳ thực ngươi cũng có thể lấy những món đồ khác đưa cho hắn bởi vì hắn căn bản không biết ngươi có một bảo vật như Hòa Thị Bích trong tay”
Lăng Đạo Tử lạnh cười rộ lên, như điên như cuồng nói lớn: “Ngươi không hiểu bởi vì ngươi không ở vào cái thời lọan thế đó, ngươi sẽ không biết nó đáng sợ cỡ nào. Sau khi tám nước liên quân xâm chiếm Bắc Kinh, bọn họ giết chóc không kiêng nể gì cả, cướp đoạt tài vật, cưỡng hiếp phụ nữ, xông vào từng nhà bắt bớ tìm kiếm tài vật, vì thế ta không phải đem mọi thứ tổ tiên lưu lại, kể cả Hoà Thị Bích bán hết cho hắn.”
Đột nhiên Lăng Đạo Tử như mất bình tĩnh thét lớn: “Ngươi biết hắn trả cho ta bao nhiêu tiền không? Ha ha. . . Một đồng bạc, những món đồ trị giá mấy nghìn vạn lượng, một bảo vật vô giá, hắn chỉ trả cho ta một đồng bạc, ngươi thấy có đáng buồn cười không? Thế nhưng ta có thể làm sao bây giờ, bởi vì ta biết nếu ta không đem mấy thứ đó đưa cho hắn thì ta chỉ có một con đường chết.”
Qua một lúc lâu thì Lăng Đạo Tử mới khôi phục lại, cả người run run nói: “Tuy rằng ta đã đem toàn bộ kỳ trân dị bảo lấy hết ra nhưng vẫn có người còn không tin ta, người Mỹ đi, người Pháp lại tới, người Pháp đi, người Nhật lại tới. Khi ta đã không còn gì ngoài một đồng bạc thì một tên người Nga đã dùng lưỡi lê hung hăng đâm vào bụng ta, móc luôn nội tạng của ta ra ngoài, đến lúc đó ta mới biết được đám người đó đúng là một đàn thú đói vĩnh viễn không bao giờ biết no”
Vẻ mặt của Lăng Đạo Tử thống khổ và hối hận, vô lực ngã người dựa vào cây cột của ngôi đình, ngay cả thân thể của hắn cũng hơi co quắp lại, qua đó có thể tưởng tượng ra, mặc dù đã trải qua nhiều năm nhưng tình cảnh đáng sợ trong quá khứ kia vẫn làm cho hắn cảm thấy kinh tâm động phách.
Chu Dật Tài yên lặng đứng đó nhìn Lăng Đạo Tử. Hắn sâu sắc cảm thụ được những nỗi khổ và bi ai mà vong hồn ngồi trước mặt đã trải qua. Thời đại hắn sống đúng là thời kỳ âm u đen tối nhất của Trung quốc, mạng người được xem như cỏ rác.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện: