[Dịch] Đệ Cửu Kỵ Sĩ - Q.1 - Chương 98: Chương chín mươi tám Người phụ nữ thần bí
Chương chín mươi tám: Người phụ nữ thần bí
Sau khi vượt qua cây cầu đá lấp lánh ánh huỳnh quang, những nhà mạo hiểm bắt đầu hết sức thận trọng. Sau khi bọn họ vượt qua tường thành đổ nát bên ngoài, nhìn mấy chục thi thể liệp thực giả và từng đống bộ phận con rối máy móc bị tách rời bừa bộn, lập tức cảm thấy sự cẩn thận của mình có chút dư thừa, đồng thời còn có ý nghĩ cười trên nỗi đau của người khác. Ít nhất bây giờ nhìn thi thể những thánh đồ Giáo đình này, ánh mắt bọn họ không còn căm hận như vậy.
Đám nhà mạo hiểm không hề lập tức đi sâu vào, môi trường tuyệt đối tĩnh lặng dưới ánh huỳnh quang lờ mờ này làm cho bọn họ cảm thấy sợ hãi từ đáy lòng. Dưới sự chỉ huy của Scialla, bọn họ bắt đầu dọn dẹp từ ngoài vào trong dọc theo tường thành, bất luận là dụng cụ vàng bạc, những bộ đèn bằng đồng vẫn bảo tồn hoàn hảo, hay những cuốn tranh da dê phủ đầy tro bụi, đều là vật báu vô giá đối với những quý tộc có sở thích cố chấp đối với phong cách cổ đại, huống hồ còn là đồ cổ vạn năm trước.
Các pháp sư bắt đầu thi triển phép thuật tìm kiếm, hi vọng có thể tìm được một hai món vật phẩm ma pháp vẫn chưa mất hiệu lực. Có điều thoạt nhìn hiện nay vận may của bọn họ vẫn chẳng ra gì. Các tử linh pháp sư thì vẫn còn bò trên cầu đá nghiên cứu những ký hiệu có khả năng đến từ bàn tay thần linh, có lẽ bọn họ cho rằng sau khi nghiền ngẫm hiểu rõ ý nghĩa thật sự của những ký hiệu này là mình chỉ còn cách trường sinh có một bước ngắn nữa thôi.
Alizée còn khoa trương hơn, trên tay nàng cầm một hạt châu màu lam bằng pha lê, mỗi khi hạt châu phát ra ánh vàng, Scialla liền có thể tìm được vài thứ vật phẩm bằng kim loại trong đống gạch đá dưới chân nàng. Điều này làm cho các nhà mạo hiểm khác đều toát mồ hôi, vừa ghen ghét lại vừa bất đắc dĩ. Tuy nói sau khi mang các vật phẩm khai quật tại thành phố ngầm ra ngoài bán đều sẽ phân phối thống nhất, nhưng Alizée vốn có tiếng tham tiền, ngươi đừng trông chờ nàng không nuốt riêng. Chẳng hạn như, trong ánh mắt của bao nhiêu người, nàng vẫn bỏ thẳng một túi tiền vàng cổ có khắc hình thần linh vào nhẫn của mình, còn tỏ ra hết sức đường hoàng.
Geriferry đang làm gì?
Nhìn vẻ mặt mừng như điên lộ ra trên gương mặt những nhà mạo hiểm sau khi tìm được đồ vật đáng giá, Geriferry thầm nuốt nước miếng, hoặc nói, hắn đang trông mơ giải khát. Cảm ứng ba chiều cộng thêm tầm mắt u ám của hắn mà dùng để tầm bảo ở nơi như thế này thì có thể nói ngay cả hạt châu trong tay Alizée cũng không cách nào so được. Nhưng Nại Hà không cho, nàng vẫn không ngừng nhắc đi nhắc lại bên tai Geriferry: “Phía trước có hơi thở ta quen thuộc”.
Làm sao Geriferry không biết càng đi vào trong thì đồ đạc có giá lại càng nhiều, nhưng điều này cũng có nghĩa mạo hiểm càng lớn. Thi thể đám liệp thực giả và những bộ phận con rối máy tản mát trên đường đi đã nói rất rõ, tòa thành đổ nát này không phải không có phòng ngự.
Cũng không phải hắn không thể từ chối yêu cầu vô lí của Nại Hà. Vấn đề là từ trước đến giờ, hắn đã quen với mạo hiểm, hắn phát hiện chính mình càng ngày càng hưởng thụ loại kích thích vùng vẫy tìm đường sống trong cái chết này. Không còn nao núng, không còn trốn tránh, đại khái đây chính là sự thay đổi rõ ràng nhất sau khi sức mạnh của sức mạnh tăng lên. Ngay cả chính hắn cũng không phát hiện ra sự thay đổi tế nhị này.
Cuối cùng, trước khi nước mắt của Nại Hà rơi xuống, Geriferry đã thoả hiệp với Nại Hà lần thứ n. Sau khi nói với Scialla, hắn đi dọc theo con đường chính ở giữa tòa thành, cẩn thận đi vào sâu hơn. Hắn vừa đi còn vừa lẩm bẩm: “Nhất định là mình sống đủ rồi, đúng thế, mình sợ mạng mình dài quá đây”.
Càng đi sâu vào trong, đống đổ nát của các công trình xây dựng cũng càng cao, ddieuf này nói rõ Geriferry đã tiến vào khu phố phồn hoa của những người có tiền. Những bộ xương khô và các vũ khí có phụ trợ ma pháp trải qua vạn năm không phong hoá có thể thấy khắp nơi dưới chân hắn, trên đường đi thỉnh thoảng còn có thể nhìn thấy một vài thi thể liệp thực giả, điều này nói rõ có khả năng bọn chúng đã đi vào đến chỗ sâu nhất.
Nại Hà lại cau mày rơi vào trầm tư theo thói quen, có lẽ nàng còn đang nhớ lại xem hơi thở khiến nàng cảm thấy quen thuộc đó là cái gì.
Đi thẳng qua khu vực đổ nát này tới quảng trường phía trước vẫn không gặp phải tấn công, Geriferry bỏ Nại Hà lại, bò lên một tòa nhà sụp đổ và huýt một tiếng sáo với những nhà mạo hiểm phía sau. Đây là việc hắn và Scialla đã ước định. Nếu như phía trước không có nguy hiểm, hắn sẽ thông báo cho bọn họ để bọn họ có thể đi vào, khiến thu hoạch của mình trở nên thịnh soạn hơn một chút.
Đi qua quảng trường dài đến hai ngàn mét này, Geriferry vận thuật tinh tường, rốt cục nhìn thấy điểm cuối của tòa thành đổ nát này. Đó là một vách đá liền khối lấp lánh ánh huỳnh quang. Phía dưới vách đá có một cánh cổng có thể nói là công trình sánh ngang với tạo hóa. Trên cổng có khắc một ma pháp trận cổ hình sao sáu cánh, chính giữa ma pháp trận được khảm một viên đá quý đen lấp lánh. Bạn có thể nhìn thấy rõ ràng tất cả ánh huỳnh quang đều tụ tập về phá ma pháp trận, mà những ánh huỳnh quang được tụ tập lại này lại bị ma pháp trận truyền đến viên đá quý ở chính giữa, cuối cùng hóa thành một tia màu đen cô đọng giống như thực chất bắn chéo xuống phía dưới.
Phía trước cánh cổng, một khe sâu vắt ngang chặn đường. Trên khe sâu có ba cây cầu đá hình vòm nối liền cánh cổng với hai bên thành phố. Trên cây cầu đá ở giữa có một đám sương đen không ngừng lay động, phía dưới mây đen thì là một chiếc đèn bằng bạc xinh xắn. Tia màu đen bắn ra từ ma pháp trận trên cổng chiếu đúng vào chiếc đèn này và bị ma pháp trận vẫn nhấp nháy trên chiếc đèn hấp thu.
Tất cả những cảnh tượng này thoạt nhìn có chút khó tin như mộng ảo. Mà còn kỳ lạ hơn là, tại nơi cách cầu khoảng trăm mét còn đứng một người. Geriferry lập tức phán đoán được đây là một người phụ nữ có dáng người tương đối chuẩn qua vòng eo nhỏ nhắn và cặp mông rất vểnh của cô ta.
Mà xung quanh thân thể người phụ nữ này thì toàn là những mảnh thi thể bừa bộn và thịt nát, mức độ thảm thiết nhìn thấy mà giật mình, giống như là bị thứ gì đó cắn xé, nhai nát sau đó lại nhổ ra. Nhưng người phụ nữ này vẫn bình tĩnh đứng giữa một đống máu thịt, vẫn bình chân như vại.
Người phụ nữ này không động, tự nhiên Geriferry cũng không tiện tìm lý do kéo Nại Hà lui lại. Không còn chỗ ẩn thân, đương nhiên Geriferry sẽ không cho rằng người phụ nữ này không phát hiện bọn họ. Một người phụ nữ có thể đứng đơn độc ở đây, tối thiểu cũng là người cùng cấp bậc với Eugene. Nghĩ tới đây, hắn vội hỏi Nại Hà: “Người phụ nữ này so với Khô Hồn thì thế nào?”
Hình như Nại Hà rất không hài lòng đối với việc Geriferry cắt ngang sự trầm tư của nàng, nàng chép miệng rồi mới nói: “Khô Hồn không thể so sánh được. Và nếu như Khô Hồn không dùng linh hồn tấn công ta thì ta cũng không làm gì được hắn”.
“Cũng là nói chúng ta không phải đối thủ?” Hỏi như vậy, Geriferry đã chuẩn bị tư thế chạy trốn.
Nại Hà gật đầu rất thành thật.
“Vậy ngươi còn để cho ta tới?” Geriferry cảm thấy tức giận vì sự vô trách nhiệm này của Nại Hà.
“Không phải ngươi luôn nói trí tuệ có thể giải quyết hết thảy sao?” Nại Hà hỏi vặn lại Geriferry, sao đó lại chụp cho hắn một chiếc mũ rất rộng: “Ta cho rằng ngươi có thể giải quyết khó khăn ở mức độ này”. Nói xong Nại Hà còn thể hiện một loại vẻ mặt “ngươi không được làm cho ta thất vọng”.
Còn kết quả như thế nào… Nhìn Geriferry cầm thương ngẩng đầu ưỡn ngực tiến lên là biết.
Khi bọn họ cách người phụ nữ phía trước không đủ ba mươi mét, người phụ nữ này mới quay đầu lại. Geriferry lập tức dùng hai tay nắm thương giơ quá đỉnh đầu, chỉ còn thiếu nước kêu len: “Ta đầu hàng!”
Hiển nhiên người phụ nữ không rõ hàm nghĩa hành động này của Geriferry, cô ta thành thạo dùng ngôn ngữ thông dụng hỏi: “Muốn hợp tác với ta, hay là giống con đàn bà đầu đất này, sau khi đánh một trận với ta mới chịu ngoan ngoãn hợp tác?”
Geriferry nhìn theo người phụ nữ, nằm giữa một đống máu thịt không phải kỵ sĩ vịnh quang Eugene từng ngạo mạn không ai bì được thì là ai? Geriferry vội đặt trường thương trong tay xuống, nở nụ cười tự nhận là rất thanh nhã: “Bất luận xem thế nào, ta cũng không giống như là một thằng đầu đất!”
“Ta thích người thông minh!” Người phụ nữ bật cười khanh khách, tiếng cười của cô ta không lanh lảnh vang vọng thẳng vào linh hồn như Nại Hà mà là một loại có thể làm cho ngươi vui vẻ đến mức xương cốt cũng tê dại.
Cô ta có một gương mặt mê chết người không đền mạng, nhìn chỉ muốn cắn một miếng. Trong điều kiện ánh sáng yếu ớt ở đây, nước da trắng hơn tuyết của cô ta tỏ ra lộng lẫy như tinh thể băng. Đôi mắt lớn dưới hàng lông mi thật dài luôn luôn chưa đầy xuân tình dập dờn đắm say lòng người. Nếu như không phải cô ta có một mái tóc dài màu vàng kim và cái cằm tròn trịa thì Geriferry suýt nữa cho rằng cô ta là một tinh linh (Elf) vì đôi tai nhọn nhọn của cô ta.
Người phụ nữ như tinh linh này mặc một bộ đồ kẻ bó sát người hiếm thấy trên đại lục khiến dáng người vốn đã nóng bỏng của cô ta càng thêm bốc lửa. Khí chất của cô ta không quyến rũ trần trụi như Scialla mà là một loại dễ thương tự nhiên tỏa ra làm mọi người không thể ngăn cản.
Ấn tượng đầu tiên cho Geriferry là: Cô ta đã một con hồ ly tinh.
“Ta tên là Jasmine. Trong bộ lạc của ta, Jasmine có nghĩa là chuông bạc. Các ngươi cứ gọi ta là Chuông Bạc là được!” Thấy Geriferry nhìn mình gần như ngây dại, Chuông Bạc không hề tỏ ra phản cảm mà ngược lại giới thiệu tên mình rất ngay thẳng.
Bừng tỉnh lại, Geriferry rất xấu hổ chọc thương xuống đất: “Chuông Bạc, tên rất hay. Cũng giống như tiếng cười của ngươi, luôn có thể làm mọi người như si như cuồng!” Hắn không che giấu sự mất khống chế của mình. Geriferry luôn luôn cho rằng, giao thiệp với người thẳng thắn, muốn giành được thiện cảm của người ta, mình cũng cần nói thẳng ra ý nghĩ trong lòng mình.
“Ta tên là Gerry, cô bé bên cạnh này là em gái ta. Chúng ta đi theo những nhà mạo hiểm cùng tiến vào. Nhìn có vẻ ngươi đang gặp một số phiền phức. Bây giờ, nói xem chúng ta phải hợp tác thế nào mới có thể mở được cánh cổng này?” Thực ra Geriferry còn muốn hỏi, nếu bên trong có thứ tốt thì cần chia chác kiểu gì?
“Ngươi không có ý định lại đây đứng chung một chỗ với ta sao?” Chuông Bạc chỉ hời hợt liếc mắt nhìn Geriferry mà đã có sức hấp dẫn trí mạng Geriferry suýt nữa không khống chế được cứ thế đi tới.
“Người kia…” Geriferry chỉ chỉ Eugene: “Ta nghĩ cô ta rất không thích nhìn thấy ta”.
“Ta nghĩ điều này đã không thành vấn đề. Chính là cô ta đã nói với ta đấu khí của ngươi có thể phá vỡ kết giới thần lực trên cánh cổng này”. Chuông Bạc đột nhiên bùng nổ một luồng áp bức tinh thần mạnh mẽ về phía Geriferry khiến hắn liên tiếp lui lại ba bước, suýt nữa phun máu ra: “Đây chính là lý do ngươi có thể đi đến đây mà ta không giết ngươi”.
Nghe Chuông Bạc nói như vậy, Geriferry lại không còn sợ nữa, bởi vì chỉ cần hắn không ra tay thì bọn họ đừng hòng đi qua cánh cổng này. Điều này làm cho Geriferry ngày càng tin tưởng lời Khô Hồn nói, sức mạnh bản nguyên trong cơ thể mình chính là thần lực. Bởi vì linh hồn Eugene là do thần lực hóa thành, đấu khí hộ thể của cô ta hiển nhiên cũng mang theo một chút thần lực ở bên trong, nhưng Geriferry lại có thể dễ dàng phá vỡ đấu khí hộ thể của cô ta. Điều này đã cho thấy cũng chỉ có thần lực mới có thể phá vỡ phòng ngự do thần lực hóa thành.
Nhưng vì sao Eugene lại nói với Chuông Bạc những điều này? Rất hiển nhiên, Eugene đi tới mảnh đất chó ăn đá gà ăn sỏi này không đơn giản là đến giết Esra, cô ta cũng muốn nhận được thứ gì đó trong cổng, như vậy mới có thể hoàn thành sứ mạng của mình.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện: