[Dịch] Đại Minh Quan Đồ - Q.2 - Chương 13: Nhà giàu mới giữ được thanh liêm
Hôm sau khi trời vừa sáng, Lý huyện thừa hai mắt đỏ bừng đã đi tìm Trương tri huyện. Cũng không biết y dùng biện pháp gì, cuối cùng Trương tri huyện đồng ý thẩm tra lại vụ án thu lương, rất nhanh sau đó đã có phán quyết, số lượng lương thực Lý viên ngoại giao nộp không thiếu, mấy túi vỏ trấu vốn là dùng để đệm kho, không liên quan gì đến lương thực được giao nộp. Lúc gần giữa trưa, Lý viên ngoại được thả sau một ngày đêm chịu khổ. Để trấn an, trong huyện lại tặng cho ông một tờ giấy khen: “Giao lương đại hộ”. Mà để đáp lại, Lý viên ngoại cũng cần phải đưa lại vài tấm cờ gấm kiểu như “Minh kính cao huyền”, “Thanh thiên tại thượng” v.v… Cứ như vậy, vụ án này giống như lúc đến mưa gió, lúc đi mây nhỏ mà kết thúc.
Chức vụ Lý Duy Chính cũng không có thay đổi gì, giống như chuyện này không có quan hệ gì với hắn. Đương nhiên, Lý Duy Chính cũng sẽ không chủ động từ chức, làm người trong nha môn tốt xấu gì cũng có chút thế lực, trở về quê nhà sẽ lập tức trở thành tiểu dân quê mùa. Cho dù Lý huyện thừa không trả thù, không chừng du côn lưu manh sẽ tới kiếm chuyện. Đương nhiên, việc giúp hắn có được việc làm này mà thiếu phần của Trương tri huyện, Lý Duy Chính lại tìm cơ hội bổ khuyết, đưa một cái phong bì to, tiêu trừ cái tai họa ngầm lớn nhất. Trương tri huyện vui vẻ, cũng đưa cho hắn một bức họa, lúc này mới xem như giải quyết viên mãn chuyện này.
Lý Duy Chính phái người đưa tin về nhà, lại để phụ thân nghỉ ngơi 1 ngày ở chỗ của mình. Sáng sớm hôm sau, Lý Duy Chính thuê cho phụ thân một chiếc xe ngựa, lại mang theo 3000 quan tiền Lý huyện thừa trả lại. Nhưng hắn vẫn chưa yên lòng, bèn cùng phụ thân trở về nhà.
“Đại Lang, ta nghĩ sao cũng thấy không ổn, số tiền này chúng ta nên đưa lại cho Lý huyện thừa, bảo đảm bình an sau này cho Lý gia đi!” Mặc dù Lý viên ngoại được thả, nhưng ông vẫn lo lắng một đêm. Mặc dù nhi tử tạm thời có thể khống chế Lý huyện thừa, nhưng còn tương lai đây! Ông cực kỳ lo lắng sau này Lý huyện thừa sẽ trả thù Lý gia. Nghĩ tới nghĩ lui, ông vẫn cảm thấy cứ đem 3000 quan tiền này đưa cho Lý huyện thừa.
Lý Duy Chính lại không để ý, hắn khoát tay áo cười nói: “Phụ thân yên tâm, Lý huyện thừa tham lam ngu xuẩn, ta nắm nhược điểm của hắn trong tay, ắt hắn không dám vọng động. Còn nữa, năm sau hài nhi chuẩn bị đi kinh sư phát triển. Chờ khi trong tay ta có quyền thế, hạng giá áo túi cơm như bọn hắn lấy lòng người còn chưa kịp đây!”
Nếu như nhi tử nói lời này mấy tháng trước đây, tất nhiên Lý viên ngoại sẽ thương hại cười một tiếng, ngay cả thi huyện đều rớt 5 lần, còn muốn làm quan? Nhưng bây giờ nghe lại, Lý viên ngoại cũng nhen nhóm một tia hy vọng xa vời. Lý gia đời đời kiếp đều là bình dân, chỉ có tằng tổ phụ của tổ phụ mình làm một chức huyện úy ở thời Tống, mà cũng chỉ có 1 năm. Mặc dù như như thế, vị tổ tiên này lại nhờ đó đạt được địa vị cực cao trong gia phả. Nếu như nhi tử của mình thật sự làm quan, vậy địa vị của mình trong gia tộc có thể hay không…
Trong đầu của ông hiện lên một khung cảnh, bọn con cháu hậu thế lúc tu kiến từ đường sẽ làm bài vị của ông thật lớn, đặt ở hàng thứ nhất cao cao: linh vị tiên tổ Hậu Căn, còn linh bài của vị tổ tiên làm huyện úy kia lại âm u nằm bên cạnh. Không chỉ ở trong lịch sử gia tộc, mà địa vị của ông trong huyện cũng sẽ trở nên long trời lở đất. Ông dường như đã nhìn thấy Trương tri huyện, Lý huyện thừa, Dương chủ bộ cùng 2 vị sư gia đứng cung kính thi lễ trước xe ngựa của mình, thật sảng khoái!
Lý viên ngoại làm thảo dân mấy chục năm, biết rõ quyền thế đối với dân làng phổ thông có ý nghĩa thế nào, mặc dù không biết rốt cuộc con của mình đã làm cái gì mà chỉ trong nửa ngày bản thân mình đã được tha, tri huyện đại nhân còn đích thân ban tặng bảng hiệu “Giao lương đại hộ”. Ông bắt đầu lau mắt mà nhìn nhi tử, nói không chừng hắn có thể thật sự làm quan đây! Nghĩ đến đây, ông trở nên kích động, chỉ vào cái rương tiền, nói: “Đại Lang, ngươi cứ đi phấn đấu cho tốt, nhất định cha sẽ toàn lực ủng hộ ngươi. 3000 quan tiền này toàn bộ cho ngươi.”
Mặc dù phụ thân kích động đến nỗi nói năng lộn xộn, nhưng Lý Duy Chính lại để tâm. Nếu tương lai hắn tiến vào quan trường, tuyệt đối không thể chạm vào chữ “Tham”, đó chính là ranh giới cuối cùng của Chu Nguyên Chương, nhưng nếu không tham thì sẽ chết đói, cho nên quan trọng là ở của cải nhà mình. Nếu như vốn liếng giàu có, cũng sẽ không quan tâm đến chút bổng lộc này, nhất định phụ thân phải có tiền mới được. Nghĩ đến cái này, hắn lặng lẽ hỏi phụ thân: ” Phụ thân, rốt cuộc nhà chúng ta có bao nhiêu tiền?”
Hắn đã biết trong nhà có 500 mẫu thượng điền cùng 60 mẫu đất rừng, hắn đang muốn biết trong nhà cuối cùng đã tích lũy được bao nhiêu. Lý viên ngoại nhìn ra ngoài xe một chút, rồi hạ giọng nói với nhi tử: “Dưới giường cha có 5 cái bình gốm, bên trong có 5000 lượng hoàng kim do đời đời kiếp kiếp chúng ta để dành được. Ngoài ra cả đời cha cũng để dành được 2 vạn quan tiền giấy, tiền giấy do kế nương ngươi quản lý, nhưng chuyện hoàng kim bà ấy không biết, bí mật này chỉ có phụ tử chúng ta biết.”
Lý Duy Chính cũng hít một hơi khí lạnh, quả nhiên là lão địa chủ có của nổi, vốn liếng vậy mà hùng hậu như vậy, thật là không thể nhìn tướng mạo a! Khó trách bọn Lý huyện thừa dám mở miệng lừa gạt 3000 quan. Xem ra trong lòng mọi người đều hiểu rõ, chỉ là phụ thân giữ nhiều tiền giấy như vậy làm gì, hiện tại đã bị giảm giá trị nhiều như vậy. Trước mắt chỉ còn 250 văn, vài chục năm sau e là chỉ là một tấm giấy lộn.
“Phụ thân, phải nhanh chóng nghĩ cách đổi tiền giấy thành bạc, thứ đồ kia sẽ ngày một giảm giá trị.”
Lý viên ngoại thở dài một hơi, “Ta cũng biết, chỉ có điều ta muốn chờ lên giá một chút mới đổi thành bạc, thế nhưng chỉ thấy giảm giá không thấy tăng, muốn đổi lại không cam tâm. Lần này cha nghe ngươi, sẽ nhanh chóng đổi thành bạc.”
………..
Xe ngựa tiến vào Lý gia thôn, tốc độ chậm lại, hôm qua trong thôn đã nhận được tin, lão lý trưởng bị oan uổng, đã được phán vô tội thả ra. Từng nhà đều mở cửa lớn, nam nữ già trẻ mang khuôn mặt tươi cười chào đón, “Lý trưởng trở về.”
“Lý trưởng chịu khổ.”
Lý viên ngoại liên tục chắp tay cảm ơn, “Khiến các vị hương thân lo lắng, ta đều ổn, ngược lại huyện thái gia còn khen ngợi ta.”
….
Một đám hài tử vây quanh xe ngựa, vui sướng chạy theo. Xe ngựa dừng trước cửa phủ, Lý Duy Chính đỡ phụ thân xuống xe ngựa, Dương Anh cùng bọn người Ách Muội sớm đã đứng chờ ở cổng, kích động đến rơi lệ đầy mặt, chạy tới tiếp đón.
Lý Duy Chính thấy Ách Muội cũng rơi lệ đầy mặt, không khỏi cười nói: “Ta cũng đâu có bị bắt, ngươi khóc cái gì?”
Ách Muội nghẹn ngào nhào đầu vào lồng ngực của hắn, yên lặng rơi lệ, đầu vai gầy yếu run rẩy không ngừng. Lý Duy Chính nhẹ nhàng vuốt ve bờ vai của nàng, cảm động dâng lên trong lòng. Ách Muội vì 2 ngày rồi không gặp mình, hết hồn sợ hãi a!
Lý viên ngoại bên cạnh lại vô cùng kinh ngạc, đây là có chuyện gì? Tại sao lại có một tiểu nương tử vùi đầu vào trong ngực nhi tử? Dương Anh ghé vào tai ông nói nhỏ vài câu, Lý viên ngoại bừng tỉnh ngộ. Trong lòng ông thấy khuây khỏa vô cùng, nhịn không được cao giọng tuyên bố: “Hôm nay là tết mùng 8 tháng Chạp, Lý gia chúng ta mời khách, bắc nồi nấu cháo, mỗi nhà hương thân đều có phần.”
Liên tiếp 2 đêm lo chuyện phụ thân Lý Duy Chính cơ hồ đều không ngủ được ngon giấc, nhất là tối hôm qua hắn cả đêm cũng không ngủ, thân thể mệt mỏi vô cùng. Ách Muội đã sắp xếp chăn đệm trong phòng cho hắn, ngay cả hỏi tình hình của Ách Muội hắn đã lập tức chìm vào giấc ngủ say sưa.
Ách Muội nhẹ nhàng tháo giày, cởi áo khoác ngoài, kéo chăn đắp cho hắn. Nàng thu dọn đồ đạc, rồi ngồi bên cạnh, tay nâng mà, kinh ngạc nhìn nam tử trước mắt, người đã cải biến vận mệnh của nàng, kéo nàng từ trong biên giới trầm luân trở về. Mặc dù họ ở cùng nhau chưa tới nửa tháng, nhưng nàng lại cảm thấy dường như đã qua rất nhiều năm.
Ánh nắng mùa đông xuyên qua cửa sổ chiếu vào, ánh mặt trời ấm áp chiếu lên người nàng. Nửa tháng qua nàng đã thay đổi rất nhiều, đầu tiên là tròn ra không ít, thân thể không còn gầy yếu như trước, thân mặc một bộ áo váy bằng tơ xanh, khiến thân thể trở nên thon thả, tiếp theo là vẻ xanh xao trên mặt đã biến mất, làn da trở nên trắng nõn lại đàn hồi, khuôn mặt của nàng hơi tròn, đôi mắt to lại sáng, cái mũi cùng bờ môi dịu dàng đáng yêu, tướng mạo vô cùng ngọt ngào. Giờ phút này nàng giống hệt một người tiểu thư khuê cách ngồi ở đó, ánh nắng chiều rọi lên mặt lộ ra một tầng ánh sáng hồng hào, ánh mắt yên tĩnh.
Nàng bỗng nghĩ đến tình cảnh kinh hoàng 4 năm trước, ngày đó phụ thân bị giết, cả nhà giống như bị trời sập xuống, vô số binh sĩ xông vào nhà lục tung, đêm tất cả mọi thứ dọn đi, mẫu thân trong cơn tuyệt vọng treo cổ tự sát, các ca ca tỉ tỉ của nang bị dây thừng trói mang đi, không biết tung tích. Ròng rã hơn 1 tháng, bầu không khí sợ hãi của trận đại đồ sát bao phủ trên không của kinh sư. Bởi vì nàng tuổi nhỏ nên bị bán vào giáo phường, từ thiên kim tiểu thư được phụ thân thương yêu nhất biến thành tiểu nha hoàn làm việc vặt hầu hạ người. Không lâu sau, giáo phường cũng không dám thu giữ nang, lại bán nàng cho một nhà làm đậu hũ. Ở nơi đó nàng đã trải qua 4 năm bi thảm nhất, công việc nặng nề, đánh chửi không ngừng nghỉ, bồi bạn nàng cả đêm là đói khát cùng cô độc. Thứ duy nhất quan tâm nang chính là là một con lừa nhỏ mà vận mệnh cũng bi thảm như nàng. Cuối cùng một trận lửa lớn thiêu hủy phố đậu hũ, nàng cùng con lừa bị bán đi, dằn vặt không ngừng, ngay lúc nàng đã tuyệt vọng với tương lai thì vị thần vận mệnh rốt cuộc cũng thương hại nàng.
Chính là người nam tử trước mắt này, người nam tử mang tâm địa thiện lương, đã cải biến vận mệnh nàng. Giờ đây hắn đang ngủ say, tiếng ngáy khe khẽ, có chút giống như con lừa nhỏ kia đã cùng nang sống nương tựa lẫn nhau. Trong ánh mắt Ách Muội tràn đầy ôn nhu, nàng chưa từng có giờ phút giống như vầy, cảm nhận được nội tâm yên ổn, nàng nguyện ý cứ như vậy trông nom bên cạnh hắn vĩnh viễn.
……..
Ngủ một mạch đến hoàng hôn, rốt cuộc Lý Duy Chính tỉnh lại. Hắn xoay người ngồi dậy, chỉ thấy toàn thân nhẹ nhàng, tinh thần sảng khoái vô cùng. Hắn duỗi dài cái lưng mệt mỏi, lại phát hiện trước mặt có một cái khay, bên trên đầy đủ đồ ăn, đang bốc hơi nóng. Trong bụng hắn đang đói khát, cũng mặc kệ mọi chuyện, bưng bát lên ăn như gió cuốn.
Một lát sau, hắn ăn cơm xong, lúc này mới chợt nhớ tới chuyện đó, “Ách Muội!” Hắn đứng lên tìm kiếm xung quanh, rất nhanh có tiếng bước chân truyền từ bên ngoài vào, Ách Muội cười mỉm xuất hiện ở cửa, hai tay ướt sũng. Nàng làm điệu bộ giặt quần áo, chỉ chỉ ngoài sân, ý nói mình đang giặt quần áo cho hắn.
“Chúng ta ra ngoài một lát, ta dẫn ngươi đi xem phong cảnh Nguyên Bảo sơn.” Lý Duy Chính bỗng trở nên hào hứng, kéo Ách Muội đi ra ngoài phủ. Miệng Ách Muội không thể nói, đành phải đi theo hắn vào trong đồng nội.
Đang là mùa đông, khắp nơi khung cảnh đìu hiu, ruộng lúa mì vụ đông xào xạc cúi đầu, dòng sông nhỏ phương xa đã đóng băng, phản chiếu hồng quang mỹ lệ của ráng chiều. Ở xa xa, một tầng sương trắng bao phủ đỉnh Nguyên Bảo sơn. Từ xa nhìn lại, mây mù lượn lờ trên đỉnh núi, khiến cho Nguyên Bảo sơn thêm vẻ thần tiên.
“Thế nào, có thích nơi này không?” Lý Duy Chính hỏi, tràn đầy phấn khởi.
Ách Muội nhặt một nhánh cây, viết lên mặt đất: “Ta rất thích không khí yên tĩnh ở đây, phu nhân đối với ta rất tốt.”
“Vậy ngày mai ta phải trở về huyện thành, ngươi cứ ở lại đây đi!”
Ách Muội lại lắc đầu, viết tiếp: “Không phải ngươi nói đến lúc đi kinh thành mới để ta ở lại đây sao?”
“À, ta có nói như thế sao?” Lý Duy Chính gãi gãi đầu, cười nói: “Sao ta không nhớ nhỉ.”
Ách Muội bỗng cười gian, lại viết: “Ý ngươi là ta có thể vào kinh cùng ngươi sao?”
Lý Duy Chính giật nảy mình, vội vàng giơ hai tay lên, “Ta nhớ ra rồi, hình như ta đã nói là lúc vào kinh mới để ngươi ở lại đây.”
Ách Muội từ từ cúi đầu xuống, nàng nhẹ nhàng viết tiếp xuống đất: “Ngươi không thích ở cùng với ta sao?”
“Sao ngươi lại có thể nghĩ như vậy?” Lý Duy Chính kéo tay của nàng, nhìn nàng chăm chú, nói: “Có điều này ngươi phải nhớ kỹ, ngươi không phải là nha hoàn của ta, ngươi là muội muội của ta, biết không? Ca ca chiếu cố muội muội là chuyện thiên kinh địa nghĩa. Sở dĩ ta để ngươi ở tạm trong nhà là vì lo lắng ta không có thời gian phân tâm chiếu cố ngươi, sợ ngươi xảy ra chuyện. Chỉ có để ngươi ở lại quê, ta mới có thể yên lòng ra ngoài bon chen, chờ khi ta có cơ sở, ta lại đón ngươi tới, ngươi rõ chưa? Ta tuyệt không chán ghét ngươi, ngược lại, ở cùng ngươi ta thấy rất nhẹ nhàng thoải mái, giống như về lại thời thiếu niên.”
Lý Duy Chính ngẩng đầu nhìn phương xa, nhớ tới lúc hắn còn thiếu niên. Đúng rồi, lúc đó hắn cũng vô ưu vô lự. Hắn lại không để ý là Ách Muội càng cúi đầu thấp hơn, muốn viết thêm mấy chữ lại bị hắn nắm tay, trên mặt nàng ửng lên màu đỏ bừng, không biết có phải là tại nắng chiều chiếu vào hay không.