[Dịch] Đại Minh Quan Đồ - Q.2 - Chương 14: Ngẫu nhiên gặp ở quán rượu
Ngẫu nhiên gặp ở quán rượu
Sáng sớm hôm sau, Lý Duy Chính dẫn Ách Muội quay về huyện thành lần nữa, Ách Muội về nhà, còn Lý Duy Chính đến nha môn trả phép, chuẩn bị tiếp tục làm đội trưởng giữ trật tự trong thành. Hắn vừa tới nha môn, một tên nha dịch trực ban đến nói với hắn tri huyện đại nhân tìm hắn có việc.
Lý Duy Chính thay công phục xong liên bước nhanh về phía tam đường, lúc này đang là giờ nghỉ trưa, trong huyện nha vô cùng yên tĩnh, hầu hết mọi người đều đi ăn cơm. Hắn vừa tới cổng tam đường, lại thấy Mã sư gia ở đối diện đi ra. Y nhìn thấy Lý Duy Chính bèn cười tủm tỉm nói: “Lý ca, phải mời khách a!”
Mặc dù hắn không biết Mã sư gia đóng vai trò gì trong vụ án phụ thân bị bắt, nhưng qua chuyện Lý huyện thừa tìm phụ thân nói mình tham ô tiền bán nô lệ suy ra, Mã sư gia này cũng không khỏi có liên quan. Nhưng mà mỗi người này đều là cáo già, vô cùng giỏi thủ đoạn tự bảo vệ mình, cho dù đã từng làm kỹ nữ, xong rồi vẫn lập đền thờ trinh tiết, vì vậy cũng không cần quá chú ý bọn hắn. Lý Duy Chính chắp tay, cười chân thành nói: “Mã sư gia, sao lại nói thế, chẳng lẽ có chuyện gì tốt cho ta?”
“Tạm thời chưa nói, ngươi đi vào sẽ biết.” Mã sư gia ra vẻ bí mật, cười ha ha, rảo bước khoan thai đi.
Nha dịch thay hắn vào bẩm báo, rất nhanh đã ra nói: “Ngũ ca, lão gia kêu ngươi vào.”
“Đa tạ.” Lý Duy Chính chắp tay, bước nhanh vào trong đường. Tam đường là nơi tri huyện tiếp đãi quan viên thượng cấp, thương nghị chính sự cùng làm việc, sinh hoạt thường ngày. Lần trước Lý Duy Chính gặp Trương tri huyện lần đầu ở đây, trong phòng tràn ngập mùi thuốc nồng nặc, quan phụ mẫu huyện Lâm Hoài Trương tri huyện đang ngồi sau bàn tỉ mỉ điều phối chén thuốc của y, một tiểu nha hoàn đứng sau lưng đấm lưng cho y.
“Thuộc hạ Lý Duy Chính tham kiến tri huyện đại nhân!” Lý Duy Chính khom người thi lễ.
Trương tri huyện liếc mắt nhìn hắn, thế mà tính khí nhỏ nhen lại đùa bỡn không chịu quỳ xuống, trẻ con cũng thật khó dạy. Y khoát tay áo bảo nha hoàn lui ra, thả cái thìa trong tay xuống, ôn hòa cười hỏi: “Tình trạng hiện tại của lệnh tôn ổn chứ?”
“Hồi bẩm đại nhân, thân thể gia phụ đã hồi phục.”
“Haizzz! Chuyện này là do trong huyện xử lý qua loa, hiểu lầm lệnh tôn. Ngươi nhắn dùm ta, nói hắn đừng có để trong lòng.” Trương tri huyện nói rất chậm, thanh âm cũng không lớn, nên cần phải tập trung chú ý mới có thể nghe rõ y đang nói gì. Lý Duy Chính vội vàng khom người nói: “Đại nhân giúp gia phụ sửa lại án xử sai, lại tặng bảng hiệu, gia phụ đã cảm kích vô cùng, thật sự không dám có ý nghĩ khác.”
“Không suy nghĩ khác thì tốt.” Trương tri huyện mỉm cười, lại chuyển đề tài sang chuyện chính, “Chớp mắt đã thấy đến năm mới, vì đảm bảo Trung Đô an toàn, phủ Phượng Dương đặc biệt hạ lệnh điển sứ các huyện suất nha dịch tinh anh tham dự phòng bị an toàn của Trung Đô. Cũng bởi vì vậy, Tần điển sứ được lâm thời điều đến Phượng Dương, sau ngày 15 tháng Giêng mới có thể trở về, cho nên ta cân nhắc trong thời gian này để ngươi tạm thay chức vụ của Tần điển sứ, giữ gìn trị an của bản huyện, ý của ngươi thế nào?”
Lý Duy Chính đoán không ra dụng ý của Trương tri huyện. Hắn trầm ngâm một lát rồi hỏi: “Nếu ta tạm thay chức vụ của Tần điển sứ, vậy chức vụ hiện tạ của ta thì do ai thay thế?”
Đây là chỗ mấu chốt của vấn đề, nếu như bọn hắn sắp xếp người khác đến thay thế công việc của mình, chẳng hạn như cháu ruột Trương huyện thừa, vậy thì có nghĩa là sau khi Tần điển sứ trở về, Lý Duy Chính hắn phải xéo đi.
Trương tri huyện không trả lời ngay, y chậm rãi đi tới trước quan sát Lý Duy Chính một lát rồi cười nói: “Hôm qua Lý huyện thừa nói rằng ngươi không có công danh trên người, không nên đảm nhiệm chức lại trong huyện, đồng thời đề nghị năm sau đưa cháu hắn đến thay thế chức vụ của ngươi. Bản huyện lại không cho là đúng, bản huyện cho rằng người làm rất tốt, huyện Lâm Hoài mỗi khi đến cuối năm sẽ có người bên trên đến kiểm tra trị an, năm nào cũng bị phát hiện rất nhiều vấn đề, nhưng năm nay lại không có vấn đề gì, nhờ vậy bản huyện được tri phủ tán dương. Chuyện này may là nhờ có ngươi, cho nên bản huyện quyết định, ngươi chỉ kiêm chức vị của Tần điển sứ, công việc hiện tại của ngươi vẫn do ngươi toàn quyền phụ trách.”
Nói đến đây, Trương huyện lệnh vỗ mạnh bả vai hắn, thấp giọng nói: “Ta biết ngươi thật ra cũng không có quan hệ máu mủ gia tộc gì với Lý huyện thừa. Sau này cố gắng làm tốt, có chuyện gì khó xử có thể trực tiếp đến tìm ta.”
Lý Duy Chính bỗng hiểu ra, Lý huyện thừa cùng Dương chủ bộ vì tranh cái chức vị này của mình mà trở mặt thành thù, nhưng người cười sau cùng lại là Trương tri huyện.
……
Cứ như vậy, Lý Duy Chính nhảy lên trở thành trưởng quan hình sự cùng trị an cao nhất của huyện Lâm Hoài. Hắn cưỡi ngựa đi trên đường cái, hầu như mỗi bách tính biết hắn đều sẽ cung kính gọi hắn một tiếng “Ngũ ca”. Mặc dù hắn không thích xưng hô như vậy, nhưng cũng không thể tránh được. Cũng may người biết ý nghĩa của cái tên này vốn rất ít, lại cũng rất trẻ.
Thời gian trôi dần đến năm mới của năm thứ 23 Hồng Vũ, trải qua hai mươi mấy năm chăm lo quản lý của Chu Nguyên Chương, kinh tế và dân sinh của Đại Minh vốn tàn lụi từ cuối thời nhà Nguyên đã bắt đầu khôi phục từ từ. Dân chúng có dư tiền trong túi, dư gạo trong rổ, do đó năm mới thời Minh sơ cũng mỗi năm càng thêm náo nhiệt. Nhất là huyện Lâm Hoài có rất nhiều phú hộ, thời gian ngày tết lại càng náo nhiệt. Từng nhà lau đi bụi bẩn, viết liễn xuân, đổi tranh môn thần, treo tranh Chung Quỳ, đóng câu đối tết, lại vội cắt vải hoa may đồ mới. Bọn nhỏ vui nhất, năm mới đến gần tiền tiên vặt trong túi bọn chúng cũng nhiều thêm mấy văn, các loại quà vặt bình thường hiếm thấy cùng đồ chơi mới lạ cũng lần lượt xuất hiện.
Nhưng có người đến năm mới lại càng bận rộn hơn, Lý Duy Chính chính là một trong số đó. Hắn kiêm 2 chức vị, áp lực rất lớn, mặc dù chí hướng hắn ở vạn dặm nhưng người đang ở chức vị, phải tận trách nhiệm. Mỗi ngày hắn cẩn trọng, suất lĩnh một ban nha dịch hối hả các vùng nông thôn trong huyện, giải quyết tranh chấp ở nông thôn, truy bắt trộm vặt, ngay cả đêm giao thừa cũng không thể về quê đoàn tụ với người nhà. Đêm giao thừa, một cửa hàng đốt pháo bị phát hỏa, lửa nương theo thế gió liên tiếp đốt cháy mười mấy nhà. Hắn suất nha dịch cùng dân chúng chiến đấu anh dũng suốt 3 canh giờ mới dập tắt lửa lớn. Đến lúc về nhà thì đã là mùng 1 tháng 1 năm thứ 23 Hồng Vũ.
Ngày mùng 2 tết, bận rộn suốt nửa tháng cuối cùng Lý Duy Chính cũng có được nửa ngày nhàn rỗi, bèn dẫn Ách Muội đi vào đệ nhất tửu lâu của huyện Lâm Hoài: Tây Hoài tửu lâu để dùng cơm, để đền bù bữa cơm tất niên chưa ăn được.
Hôm qua trời hạ một đêm tuyết lớn, phố lớn ngõ nhỏ trong huyện Lâm Hoài đã bao phủ trong làn áo bạc, nóc nhà cùng trên đại thụ phủ một lớp tuyết thật dày. Tuyết trên đường cái đã tan thành màu đen do người đi đường qua lại, khiến con đường vô cùng lầy lội. Người đi đường đều cẩn thận từng li từng tí, sợ bất cẩn ngã vào vũng bùn, xui cả năm. Trên bầu trời bông tuyết vẫn tung bay lất phất, nhưng khi rơi xuống đất liền tan đi.
Ách Muội của năm thứ 23 Hồng Vũ đã không còn vẻ bi ai ngày xưa, hình bóng bé gái mồ côi gầy yếu cũng mờ nhạt rồi, nàng mang dung nhan xinh đẹp, làn da trắng nõn, ăn mặc động lòng người. Hôm nay nàng thay một bộ áo váy mới tinh màu vàng nhạt, lộ ra dáng người nhỏ nhắn xinh xắn lại thon thả, chải búi tóc song hoàn, cắm một nhành hoa nhỏ cùng màu áo. Vạt áo như muốn bay bay theo gió, ngẫu nhiên có thể nghe thấy tiếng hoàn bội thanh thúy, nàng duyên dáng theo sát Lý Duy Chính đi trên đường cái, hấp dẫn vô số ánh mắt. Rất nhiều người nhận biết Lý Duy Chính, nhao nhao lên tiếng chào hỏi, trong lời nói cũng tỏ vẻ vô tình đề cập tới Ách Muội, tìm hiểu người thiếu nữ xinh đẹp mà bọn họ chưa từng thấy qua.
“Ách Muội, xem ra ta phải thuê cho muội một cỗ kiệu.” Mặc dù ngoài miệng Lý Duy Chính nói như vậy, nhưng trong lòng của hắn cũng vô cùng đắc ý.
Ách Muội lại kín đáo lườm hắn một cái, ý nói không phải chính huynh bảo ta ăn mặc như vầy sao? Mặc áo xanh hoa nhỏ bình thường là được rồi, không cần vẽ mày, không thoa son, vừa nhẹ nhõm lại tự nhiên, đều là tại huynh.
Lý Duy Chính hiểu được ánh mắt nàng, không khỏi cười ha ha khiến mặt Ách Muội càng thêm đỏ.
Tây Hoài tửu lâu cách nơi ở của bọn họ khoảng 2 dặm đường, rất nhanh đã đến. Mặc dù đang là năm mới, nhưng hôm nay quán buôn bán vẫn không tệ, đại đa số đều là mời thân bằng hảo hữu tụ hội dùng cơm.
“Ơ! Thì ra là ngũ ca đến.” Tiểu nhị kiến thức rộng rãi, nhìn thoáng qua đã nhận ra Lý Duy Chính. Mặc dù Lý Duy Chính không có chức quan gì chính thức, chỉ là một tiểu lại tầng dưới, nhưng trong tay hắn có thực quyền. Hắn chỉ cần nói một câu có nghi ngờ cấu kết đạo phỉ, cửa hàng bình thường đều phải đóng cửa tra xét nửa tháng. Cho dù Tây Hoài tửu lâu có một chút quan hệ ở Phượng Dương, nhưng “huyện quan không bằng hiện quản”, dạng địa đầu xà như Lý Duy Chính tốt hơn hết không nên chọc. Tiểu nhị tươi cười tiến lên đón tiếp, “Ngũ ca đến tiểu điếm dùng cơm?”
“Đúng vậy a! Còn có phòng riêng không?”
Mặt tiểu nhị lộ vẻ khó xử, “Không nói dối ngũ ca, phòng riêng của tiểu điếm 5 ngày trước đã được đặt hết, bây giờ cũng đã có người. Hay là ngũ ca chờ một chút, ta thấy phòng giữa sắp ăn xong, ta để dành lại cho ngài.”
“Không có thì thôi.” Lý Duy Chính cười khoát tay chặn lại, nói: “Không quan trọng, xếp chỗ ở đại đường đi!”
“Vậy xin lỗi ngũ ca, lần sau sẽ đền bù, mời ngũ ca theo ta.”
Tiểu nhị nhiệt tình dẫn 2 người lên lầu 2, tìm cho bọn họ chỗ tốt cạnh cửa sổ, lại cúi người cười nói: “Không biết ngũ ca muốn dùng gì”
“Mang cho ta 8 món, phối hợp chay mặn thế nào tùy các ngươi quyết định, nhưng nhất định phải có món đặc biệt của các ngươi.”
“Yên tâm, nhất định sẽ làm cho ngũ ca hài lòng.”
Tiểu nhị chạy vào nhà bếp chọn đồ ăn. Ách Muội lấy từ trong túi tùy thân ra một tờ giấy với một cây bút chì. Đương nhiên bút chì là do Lý Duy Chính phát minh, kiếp trước hắn từng tham gia câu lạc bộ thủ công, đã từng làm bút chì, vẫn còn nhớ một ít. Thật ra cũng rất đơn giản, không có than chì bèn lấy mực Huy Châu ép thành phấn, nhào với đất sét, lại nhờ thợ mộc làm một cái thân bút rỗng, nhét đất sét vào hong khô là xong. Phát minh nhỏ này là hắn làm riêng cho Ách Muội, không thể lúc nào ra ngoài cũng mang theo giấy bút nghiên mực đi! Chỉ có điều mặc dù phát minh trước thời đại, nhưng ở thời cổ đại Trung Quốc vốn thịnh hành thư pháp, ắt hẳn sẽ không có thị trường cho bút chì, Lý Duy Chính cũng không nghĩ đến việc mở rộng nó.
Ách Muội viết nhanh một câu lên giấy, “Tại sao gọi đến 8 món, hai người chúng ta ăn không hết a!”
“Ăn không hết thì gói mang về, ta thích 8, cầu năm mới may mắn.”
Ách Muội nghĩ nghĩ, vừa cười vừa viết: “Vậy sao không gọi 9 món, tượng trưng cho thiên trường địa cửu.”
“Tiểu nhị, thêm cho ta một món!”
Rất nhanh đồ ăn đã được mang lên, xếp đầy bàn. Lý Duy Chính rót cho mình một chén rượu, lại cho Ách Muội một chén. Hắn bưng chén lên áy náy nói: “Chén này là vì năm mới này đại ca bận quá nhiều việc, không thể đón năm mới với muội, coi như đại ca xin lỗi muội.”
Ách Muội nhìn hắn sâu sắc, đem rượu uống một mạch. Khuôn mặt như ngọc mỡ dê ửng lên một sắc đỏ bừng. Nàng lại rót cho mình một chén, bưng chén lên, chỉ chỉ Lý Duy Chính, lại chỉ tim của mình, ánh mắt dịu dàng như thu thủy.
Mặc dù không rõ nàng muốn nói gì, ánh mắt Lý Duy Chính chợt dừng trên khuôn ngực đầy đặn của nàng, trong lòng nhảy “thịch!” một cái. Ách Muội nhìn thấy ánh mắt của hắn, bỗng hiểu được, “A!” một tiếng, cả khuôn mặt đỏ bừng, cúi đầu xuống, thân thể lại nghiêng sang một bên.
Lý Duy Chính giống như làm giặc, chột dạ chỉ vào chén rượu cười khan nói: “Trái lại chén rượu này nhìn thật dễ thương, vừa tròn lại đầy đặn, chúng ta cũng mua 2 chén mang về.” Nói xong, hắn lại cảm thấy không ổn, vội vàng hấp tấp uống một hơi, không ngờ uống gấp quá, lập tức bị sặc, xoay người ho khan kịch liệt không thôi.
Ách Muội cuống quýt tiến lên đấm lưng cho hắn, Lý Duy Chính khoát khoát tay, ra hiệu chính mình không sao. Hắn uống một ngụm trà nóng rồi mới chậm rãi thở dài một cái nói: “Chúng ta không uống rượu nữa, dùng bữa đi!”
Hai người cúi đầu dùng bữa, nhất thời không biết nói gì, không khí vô cùng lúng túng. Lý Duy Chính để đũa xuống, lại bưng chén rượu lên, vừa uống vừa dò xét trong đại đường. Lầu 2 hơi ít người hơn lầu 1, nhưng cũng có mười mấy bàn, tiếng người huyên náo mười phần náo nhiệt. Hai bàn trước sau hắn đều đã được người đặt trước, tạm thời chưa có người, còn bàn bên trái có 3 người đều mang mũ rộng vành vì ngoài trời có tuyết rơi, nửa khuôn mặt đều bị che khuất. Chỉ có điều bây giờ đang ở trong quán rượu, đội mũ rộng vành ngồi ăn cơm có vẻ kỳ lạ, khiến Lý Duy Chính quả thực không hiểu. Lúc này Ách Muội khẽ chạm cánh tay của hắn, chỉ chỉ ra đầu cầu thang. Bấy giờ Lý Duy Chính mới phát hiện ở đầu cầu thang có 2 người đang ngồi là Vương Tam Báo cùng Trương Nhị Hổ.
Lý Duy Chính sững sờ, sao bọn họ cũng ở đây? Hắn vừa muốn ngoắc tay gọi, đã thấy Vương Tam Báo nhìn mình nháy mắt lia lịa, thần sắc vô cùng quái dị.