[Dịch]Đại Lục Võ Hồn - Sưu tầm - Chương 21: Thoát chết?
Văn Sơn cũng không ngờ đột nhiên con chim ưng khổng lồ này phản ứng lại như vậy. Lần này nó không phải bình thường nữa mà chính là một cuộc ám sát. Có người mù cũng nhìn ra được. Hiện giờ con chim ưng khổng lồ đã chết. Hắn cũng không biết nó chết như thế nào.
Khi con chim ưng bay vút lên cao đồng thời rú lên một tiếng hất tung hắn cùng với Mặc Linh xuông thì Văn Sơn hoàn toàn kinh hãi. Bàn tay hắn vươn ra kéo lấy Mặc Linh. Bàn tay hắn quơ vào trong không khí nắm được một cái túi cực lớn.
Đám tiền trong lúc này hoàn toàn rơi vào xuống dưới đất biến thành một cơn mưa tiền. Tuy nhiên lại không có ai dám đến gần đó nhặt. Bởi vì thân hình khổng lồ của con chim ưng đang bay thẳng xuống phía dưới. Nói đúng hơn là rơi tự do.
Khuôn mặt của Mặc Linh hoàn toàn trở nên tím tai kinh hô: “Aaaa…” Hai bàn tay của nàng túm chặt lấy thân mình của Văn Sơn.
Văn Sơn cắn chặt hai hàm răng hét lên một tiếng nói: “Mặc Linh túm chặt lấy ta!” Hắn mặc kệ Mặc Linh có nghe rõ không. Bởi vì bàn tay kia của Văn Sơn đã túm được một cái túi lớn nhất. Toàn bộ tiền trong cái túi khổng lồ này đã tung ra gần hết. Cái túi này chính là túi dùng để chứa tiền thiết. Hiện nhiên trong thời gian tung nhiều đi tiền thiết hiện giờ nó chẳng còn là bao nhiêu.
Trên miệng cái tủi một bên được gắn một chiếc dây thừng cực kỳ rắn chắc. Đám dây này buộc dính vào một phần mặt bên túi. Nó còn được thắt nút với nhau. Văn Sơn cảm giác được gió thổi phù phù vào mặt của hắn. Hắn cách mặt đất ngày một gần hơn. Khung cảnh dưới đất thì ngày một rõ ràng
Bàn chân Văn Sơn nhanh chóng đạp mạnh móc vào cái dây thừng của túi. Hai cánh tay rắn chắc của hắn thì túm lấy hai bên mép túi khổng lồ. Thân mình của hắn thẳng cong lên đem miệng túi căng ra hết cỡ. Thân mình của của hắn mở rộng đem chiếc túi căng rộng miệng giống như một chiếc dù.
Thân mình của Mặc Linh ôm chặt lấy hắn. Thân mình của hai người đang bay nhanh cấp tốc giảm tốc dưới tác dụng của lực cản không khí. Văn Sơn thở phào một hơi bởi vì phát hiện được mình hình như vừa mới thoát ra khỏi cánh tay của tử thần.
Đám người Văn Quyền vọt tới chỗ của Văn Sơn khi mà họ thấy con chim ưng có triệu chứng bất thành. Khi thấy được con chim ưng hất văng hai người xuống tới thì Văn Quyền hét lên một tiếng: “Aaaaa…” Thân mình hắn toàn lực phóng về phía chỗ mà Văn Sơn sẽ rơi xuống.
Ánh mắt mọi người cũng cực kỳ kinh hãi nhìn về phía cảnh này. Có không ít người bịt mắt lại không dám nhìn. Ánh mắt của vị tam trưởng lão thì tràn ngập vui mừng khi thấy được thân mình của hai người bị hất văng xuống phía dưới. Hình ảnh hai điểm đen rất nhỏ trên bầu trời đang rơi xuống như một viên sao băng đang thắp sáng niềm vui vẻ trong sâu thâm tâm của lão.
Văn Vũ Nhi cũng cực kỳ kinh hoàng nhìn thấy cảnh này. Nàng đang muốn mở miệng nói gì đó: “Băng…” Ngay sau đó nàng cắn chặt hai hàm răng lại không có tiếp tục mở miệng. Nếu như nàng mở miệng cầu người hộ vệ của nàng thì hắn nhất định có thể cứu được Văn Sơn đáng tiếc nàng không có cầu. Hai hàm răng trắng cắn lại, nàng quyết định không nhờ người cứu giúp Văn Sơn. Không ai biết trong lòng nàng suy nghĩ những gì.
Một người ở phía dưới hét lên: “Mọi người nhìn kìa!” Tất cả đều kinh hãi nhìn về phía hai điểm đen trên bầu trời. Bởi vì trên bầu trời hai điểm đen rõ ràng rơi chậm lại. Sau đó lờ lững rơi chậm xuống giống như một chiếc lá khôn rụng xuống phía dưới đất.
Thấy vậy thì tất cả mọi người đều mở to mắt kinh ngạc nhìn về phía cảnh này. Ánh mắt của họ tràn ngập kinh ngạc. Ngay cả con mắt của tam trưởng lão của Văn gia cũng nòi cả ra nhìn về phía cảnh này. Ngay sau đó hắn cắn chặt hai hàm răng, trong lòng hắn tràn ngập tức giận và khó chịu. Khóe miệng của lão già này liên tục giật giật.
Đi bên cạnh Văn Long và Văn Vũ Nhi thì Văn Ngọc không ngờ lại thở phào một hơi, nàng mở miệng nói: “May quá không có sao?” Tuy nhiên ngay sau đó nàng lại cắn răng mở miệng đáp lại khi thấy được hai người một là biểu đệ ruột thịt, một là Văn Vũ Nhi nhìn về phía mình. Trong giọng nói Văn Ngọc hiển nhiên đầy thóa mạ: “Đúng là người tốt sống không lâu kẻ xấu di họa ngàn năm. Tam đại nổi danh của thành Bạch Sơn đúng là sống dai. Mạng sống dai còn hơn con vĩ xà trùng a!?” (Một loại yêu thú có mạng sống rất dai)
Văn Long mỉm cười tò mò lên tiếng hỏi: “Biểu tỷ, tại sao ngươi rất thích gây gổ với Văn Sơn biểu đệ a!? Không biết quan hệ của hai người sao lại đến mức này a! Không phải hắn làm việc gì có lồi với tỷ tỷ đấy chứ?”
“Hừ” Khóe miệng Văn Ngọc nhếch lên, nàng hừ lạnh ra một tiếng sau đó nói: “Chỉ là nhìn thấy hắn không vừa mắt mà thôi!”
Nghe được lời này thì Văn Vũ Nhi cũng nhíu mày lại. Hiển nhiên nàng thân cũng là nữ nhi nên nàng quá rõ tại sao Văn Ngọc lại hay gây với Văn Sơn như vậy. Thật ra chính thức mà nói Văn Ngọc cũng yêu thích Văn Sơn chỉ là nàng không chịu nhận mà thôi. Nói đúng hơn là Văn Ngọc không có dũng khí bộc lộ với Văn Sơn ngoài ra thì do phụ mẫu và gia gia nàng cấm đoán quan hệ giữa hai người. Văn Sơn không có võ hồn như vậy ngày sau có khả năng sinh ra người không có võ hồn rất lớn. Ngoài ra không sớm thì muộn địa vị Văn Sơn sẻ trở nên thấp vô cùng đến lúc đó Văn Ngọc gả cho Văn Sơn không thể có được hạnh phúc.
Đang lơ lửng trong không khì thì Mặc Linh đột nhiên nghe được tiếng của Văn Sơn thở phào một hơi. Đôi mắt xinh đẹp của nàng chớp chớp mở ra. Ánh mắt của nàng tràn ngập tò mò. Nàng muốn diễn thật khéo nhưng không ngờ quả thực lại giống như không có gì cả. Ánh mắt của nàng mở ra thấy được Văn Sơn đang thở ra hồng hộc. Hai bàn tay của hắn đỏ lừ hình như cánh tay đang chảy cả ra máu thì phải.
Khi nàng mở mắt ra thì thấy được mình đang nằm trên người của Văn Sơn. Hai nắm đấm của hắn túm chặt lấy hai bên cái bao lớn, thân mình dựng thẳng ra. Cái túi mở miệng lớn khiến cho thân mình hai người nhanh chóng giảm tốc. Hiện giờ hai người rơi xuống từ từ chẳng khác nào một chiếc lá khô từ từ rơi xuống cả.
Văn Sơn mỉm cười nhìn về phía Mặc Linh nói: “Linh Nhi chúng ta rốt cuộc sống sót a!”
Mặc Linh mím mím môi nhìn về phía Văn Sơn. Tuy nhiên khiến cho nàng giật mình kinh hãi hô lên: “Cẩn thận!”
Vút!
Không biết từ đâu ở phía dưới lấp trong bóng tối, trong một góc nhỏ của tòa thành phóng lên một mũi tên mang theo sức mạnh rít gió bắn thẳng tới thân mình của Văn Sơn. Tuy nhiên cũng không biết tại sao dường như mũi tên đổi chiều cũng có lẽ là do sức gió. Nó sượt qua cổ của Tiêu Sơn để xuất hiện một vết rạch sâu hoắm. Máu từ đó nhanh chóng phun ra ngoài.
Phật!
Mũi tên đâm sượt qua cổ của Văn Sơn nhưng không có ngừng lại. Nó đâm xuyên qua tấm vải bố cực kỳ dày của tấm vải. Thấy vậy thì khuôn mặt của Văn Sơn trắng bệnh. Khuôn mặt hắn không có trắng vì mất máu mà vì tấm túi bao lớn này.
Thấy được mũi tên bay lên thì Văn Quyền giận dữ cực kỳ hét lớn một tiếng: “Khốn kiếp là ai!?”
Tấm vải bố dày và chắc này bình thường bị bàn tay Văn Sơn nắm không có sao. Tuy nhiên chỉ cần trên tấm vải bố có một vết tích nho nhỏ đủ gây ra án mạng. Tấm vải bố ngay lập tức phát ra một tiếng roạt khá lớn. Từ vết rách nho nhỏ ngay lập tức lan tràn toàn thân túi. Hiện giờ cây dù do Văn Sơn chế tạo hoàn toàn đã bị hỏng. Thân mình Văn Sơn cùng với Mặc Linh rơi xuống phía dưới với cấp bậc cấp tốc. Mặc Linh kinh hãi hô lên một tiếng: “Aaaaa…”
“Khốn kiếp!” Văn Sơn cắn chặt hàm răng ôm lấy Mặc Linh. Thân mình hắn xoay lại đảm bảo cho mình rơi xuống trước so với Mặc Linh. Hắn không biết có phải do mình ảo giác hay không. Dường như có một lực nào đó giúp hắn giảm tốc. Tuy nhiên tốc độ rơi của hắn vẫn vô cùng nhanh. Có lẽ hắn nhầm lực này với lực của gió khi táp vào lưng hắn.
Thân mình của hắn bị lực gió thổi nhanh chóng rơi vào một cây đại thụ cực lỳ lớn.
Rắc, rắc… ầm!
Mọi người nghe rất rõ ràng âm thanh này. Văn Quyền dẫn theo đám người vọt tới. Họ thấy rõ được Văn Sơn đang dùng thân mình đỡ cho thiếu nữ. Hắn dùng thân mình che chở cho thiếu nữ. Ngay sau đó thân mình của hai người rơi vào một cái cây cực kỳ khổng lồ. Thân mình hai người đánh nát đám cánh cây sau đó mạnh mẽ nện lên nền đất phát ra một tiếng nổ vang.
Đám người Văn Quyền vội vàng chạy tới. Lúc này toàn thân của hai người bị ngâm trong máu tươi. Văn Sơn tràn ngập trong màu. Người hắn trở thành người máu. Dường như Mặc Linh không có bị thương mấy nhưng toàn bộ máu của Văn Sơn đã biến bộ áo xanh lá cây sinh đẹp của nàng nhuộm thành màu đỏ.
Hai người trong lúc này cũng rơi vào trạng thái hôn mê. Thân mình Văn Quyền vọt tới vội vàng dùng năng lượng võ khí nhanh chóng tiến vào trong cơ thể Văn Sơn bảo vệ võ mạch cùng thân thể của hắn. Khuôn mặt Văn Quyền hoàn toàn biến sắc khi độ võ khí vào trong cơ thể của Văn Sơn.
Toàn thân của Văn Sơn đều thương là thương. Văn Quyền vội vã lấy ra một viên thuốc bỏ tọt vào trong miệng của Văn Sơn. Xương cốt của hắn hoàn bộ vỡ vụn. Thịt của hắn bị thương khá nặng. Máy mắn có bộ lão không có vấn đề gì. Nếu như Văn Sơn còn có thể sống sót sau này sợ rằng cũng trở thành phế nhân. Văn Quyền gầm lớn lên: “Mau, mau… gọi người tới đây!”
…
Ánh trăng màu bạc lên thật cao, ánh trăng tròn vằng vặc chiếu xuống phía dưới của Văn gia. Một nam nhân liên tục đi đi lại lại trước một cửa phòng. Trên khuôn mặt của hắn tràn ngập sợ hãi cùng với lo âu. Hắn hiện giờ chỉ còn có duy nhất Văn Sơn chính là người thân.
Két!
Cánh cửa mở ra, một lão già với râu tóc bạc phơ bước ra ngoài. Lão già cúi đầu liên tục thở dài. Văn Quyền ngay lập tức vọt tới hướng về phía lão già hỏi: “Y sư, y sư… con ta cùng với con dâu ta. Hai đứa sao rồi?”
Lão già y sư thở dài lắc đầu nói: “Thiếu phu nhân không có sao chỉ là thiếu gia e rằng?”
Vẻ mặt Văn Quyền tái lại, hắn tràn ngập hoàng sợ hốt hoảng hỏi: “Y sư, y sư… cầu ngài! Cầu ngài, ngài muốn gì vạn niên linh sâm, hoàng hà sa đằng… bất cứ dược liệu cao cấp nào ta cũng có thể đáp ứng ngài. Chỉ cầu y sư ngài có thể cứu mạng của nó mà thôi!”
“Hài…” Lão già xuất hiện một hơi thở dài. Ánh mắt nhìn về phía Văn Quyền tràn ngập thông cảm. Lão già lên tiếng nói: “Lão hủ sẽ cố hết sức của mình. Tuy nhiên cái này còn phải xem thiên ý. Văn tộc trưởng cũng cần chuẩn bị tâm lý trước. Thứ cho lão hủ nói một câu dù thiếu gia có giữ được mạng nhưng e rằng ngày sau cũng khó mà sống như người bình thường được! Sợ rằng cả đời phải nằm trên giường cần có người chăm sóc!”
Khuôn mặt của Văn Quyền xuất hiện sự kinh hãi. Bộ mặt của Văn Quyền trở nên đờ đẫn. Hai ngón tay chỏ và cái ôm lấy hai mắt. Hai mắt của Văn Quyền hơi đỏ lên. Hắn cảm giác được cả thế giới này giống như chống lại hắn. Hắn không hiểu tại sao tiểu tử này sinh ra đã không có võ hồn, gia gia chết, nãi nãi chết, mẫu thân cũng mất nốt. Hắn cũng chỉ còn tiểu tử này là người thân duy nhất. Hắn không cho tiểu tử này một cuộc sống hạnh phúc lại để hắn sống một cuộc sống tràn ngập bất hạnh cùng với con mắt ghẻ lạnh của mọi người.
Cổ họng Văn Quyền xuất hiện nấc, liên tục vài cái nấc hắn không ngừng lại được. Hai mắt nhắm chặt một chút sau đó mở ra nhìn về phía y sư nói: “Vậy ngờ ngài y sư. Hy vọng ngài có thể cứu chữa giúp nó. Chỉ cần có thể giữ mạng của nó là được!”
Lão già y sư khe khẽ gật đầu một tiếng: “Hài, ta sẽ cố gắng hết sức!” Nói xong câu này thì y sư lại mở cửa ra tiếp tục tiến vào bên trong. Một lúc sau đám người thị nữ qua qua lại lại. Trong chậu gỗ của họ tràn ngập một màu màu đó cùng với khăn trắng được thẫm ướt máu. Khung cảnh có vài phần kinh dị.
Tam trưởng lão không ngờ nhìn thấy cảnh này thì trong con mắt chứa một chút vui mừng. Tuy nhiên chỉ thoáng qua mà thôi. Khuôn mặt của hắn lại xuất hiện sự buồn rầu. Hắn hướng về phía Văn Quyền nói: “Văng Quyền, lão phu thấy được thường ngày đại thiếu gia đều làm việc tốt không ít. Người tốt thì có hảo báo! Lão phu tin tưởng đại thiếu gia sẽ qua khỏi!” Hai vị trưởng lão nghe thấy lời này cũng tiếp tục an ủi.
Văn Quyền ngồi ở dưới ghế, hai tay của hắn ôm lấy đầu của mình. Hai mắt tràn ngập lệ. Hắn thực sự cảm giác có lỗi đối với Văn Sơn. Bởi vì hắn không có đem cho Văn Sơn được cái gì gọi là hạnh phúc mà toàn bộ là bất hạnh. Có lẽ Văn Sơn đã từng trải qua cái gọi là hạnh phúc đi nhưng thời gian trải qua bất hạnh khiến cho Văn Sơn quả thực sống không bằng chết. Hắn cũng không thể tin được Văn Sơn lại có thể vượt qua được những thứ như thế này.
Hai hàm răng Văn Quyền cắn chặt lại với nhau. Chúng phát ra tiếng ken két. Hắn mở miệng nói: “Nhất định phải điều tra xem ai đã gây ra vụ việc này!”
Đại trưởng lão mở miệng đáp lại: “Nhất định rồi! Không ngờ lại có người dám nhắm vào Văn gia chúng ta. Việc này chúng ta tuyệt đối không thể để yên được!”
Mặt trời lên cao, một thiếu nữ nằm ở trong một căn phòng nhỏ. Trên người của nàng có vài chỗ bị băng bó. Nàng chớp chớp đôi mắt xinh đẹp nhìn xung quanh. Nàng vươn dậy thân thể của mình. Cảm giác được toàn thân ê ẩm và đau nhói. Thiếu nữ đột nhiên mở miệng nói: “Nước!”
Dường như đám thị nữ nghe được lời của thiếu nữ, họ vội vã lấy một chén nước cho thiếu nữ. Thiếu nữ chớp chớp đôi mắt xinh đẹp nói: “Đây là đâu!? A…” Dường như nàng nhớ đến cái gì đó lên tiếng hỏi: “Phu quân, phu quân… hắn… hắn làm sao rồi!?”
Vị thiếu nữ này liếc mắt nhìn về phía đằng sau màn che. Thấy vậy khuôn mặt của thiếu nữ tái đi. Nàng hốt hoảng cố gắng vươn lấy thân thể đau đớn của mình nói: “Mau, mau… để ta… ta muốn gắp hắn! A…” Nàng cảm giác được thân mình đau đến ê ẩm. Tràn của nàng rịn cả ra mồ hôi.
Lão già y sư đang sửa soạn trong tấm màn thì bước ra với Văn Quyền và ba vị trưởng lão. Thấy được vị thiếu nữ này đã tỉnh dậy thì mở miệng nói: “Thiếu phu nhân, thiếu gia đã qua cơn nguy hiểm?”
Nghe được lời này thì hai mắt của Mặc Linh tràn ngập lệ, nàng khóc lên ô ô: “Ô… ô… vậy thì tốt quá! Hắn… hắn không có sao chứ?”
Thấy vậy thì lão già y sư chỉ khe khẽ thở dài một hơi nhìn về phía Mặc Linh. Ngay cả Văn Quyền cũng nhìn về phía Mặc Linh thở dài ra một hơi. Mặc dù Văn Quyền biết được Mặc Linh chính là một nữ nô lệ. Nàng được gả vào Văn gia chính là phúc phận của nàng. Tuy nhiên sau này nàng sẽ phải hầu hạ một tên liệt có lẽ đối với nàng cũng quá không công bằng. Nghĩ tới mấy thứ này thì Văn Quyền cũng có cảm giác tội nghiệp cho Mặc Linh.
Tuy nhiên khi nghĩ đến Văn Sơn đã không tiếc cứu sống Mặc Linh như vậy nàng có nghĩa vụ chăm sóc nhi tử của mình chính là điều đương nhiên. Đây chính là suy nghĩ trong đầu của Văn Quyền.
Thấy được vẻ mặt của mọi người như vậy thì Mặc Linh cực kỳ hốt hoảng lên tiếng nói: “Hắn… hắn bị sao? Các ngươi mau nói cho ta biết hắn làm sao rồi?” Trong giọng nói của Mặc Linh tràn ngập kinh hãi cùng lo âu. Mọi người nghe được trong lời nói của Mặc Linh tràn ngập đau khổ và chua chát.
Mặc Linh lại tiếp tục khóc: “Ô, ô… tất cả là tại ta! Tất cả là tại ta! Nếu hắn không có cố gắng cứu ta vậy cũng sẽ không bị thương nặng như vậy. Nếu hắn không dùng thân mình che chắn cho ta vậy ta như vậy hắn không có bị thương nặng như thé!?” Nàng liên tục mở miệng tự trách mắng chính mình.
Đầu Văn Quyền khe khẽ lắc lắc, hắn nhìn về phía Mặc Linh mà tràn ngập thông cảm. Hắn mở miệng nói: “Không phải là lỗi của ngươi! Việc này hoàn toàn do tiểu tử này tự nguyện. Hắn chính là vì cứu ngươi mới bị như vậy. Ta hy vọng sau này ngươi sẽ đối tốt với hắn!” Mặc Linh nghe thấy vậy thì hơi ngạc nhiên sau đó nhẹ nhàng gật đầu xuống. Thấy được Mặc Linh như vậy thì Văn Quyền không hiểu tại sao trong lòng mình lại xuất hiện có chút tội lỗi. Hắn chỉ khe khẽ thở dài một hơi.
Ánh mắt của Mặc Linh nhìn về phía Văn Quyền. Nàng cảm giác được Văn Quyền già đi mấy chục tuổi chỉ sau một đêm. Trên đầu của hắn đã xuất hiện tóc bạc thấy rõ. Trên mặt xuất hiện sự mệt mỏi, trong ánh mắt của hắn tràn ngập tơ máu. Hiển nhiên Văn Quyền đã một đêm không ngủ. Chỉ một đêm mà khiến cho đầu của hắn xuất hiện rất nhiều tóc trắng. Mặc Linh mím mím môi, ánh mắt nhìn về phía Văn Sơn.
Mặc Linh quả thực không nghĩ đến Văn Sơn sẽ vì mình mà làm như vậy. Nàng không nghĩ đến hắn không tiếc hy sinh bản thân mình vì nàng. Hiện giờ trái tim của nàng đang thắt lại khi thấy hắn vẫn còn bị thương và hôn mê. Ban đầu có lẽ nàng đang lợi dụng Văn Sơn nhưng không hiểu từ lúc nào trong tim nàng đã có hình bóng của hắn. Ban đầu là rung động nhè nhẹ bây giờ trái tim của hắn đã tràn ngập trái tim và tâm trí của nàng. Nàng thầm mắng trong lòng: “Tên ngu ngốc này! Không ngờ lại dùng thân thể che cho người ta! Đúng là một tên ngốc mà!”