[Dịch]Đại La Thiên Tôn- Sưu tầm - Chương 184: Thiện lương cùng ý niệm (Thượng)
Cuộc chiến giữa Tinh Hồn và Tàng Thiên Ca là không thể tránh khỏi, là cuộc chiến đã được vận mệnh sắp đặt. Tinh Hồn muốn trở về Đại Thiên Thế Giới thì không thể không có một nửa linh hồn còn lại; còn Tàng Thiên Ca, hắn muốn bảo vệ Huyền Thiên giới khỏi sự giết chóc, bảo vệ người thân, bảo vệ Nguyệt thì phải tử chiến một trận với Tinh Hồn.
Tinh Hồn bỗng đảo mắt nhìn về phía hư không, xuyên qua tầng may dày đặc, nơi mà những vầng tinh quang kia đang kéo đến. Bỗng bàn tay hắn nhẹ nhàng nhấc lên, một đoàn Quảng mang phủ xuống thân thể Nguyệt. Bên tai nàng vàng lên giọng điệu thành đạm:
– Người mà cô mong đợi đến rồi, đi thôi!
Hắn nói dứt lời thì cả hai đồng loạt biến mất. Nguyệt cảm giác có một làn gió mạnh phà vào mặt mình, đó là một cơn gió khô khan, không một chút hơi nước nào làm cho người ta xảm thấy nóng rát khó chịu.
Mở mắt ra nhìn, Nguyệt phát hiện mình đang đứng phía trước sảnh cũng điện, ở bên cạnh, Tinh Hồn lãnh ngạo trên bảo toạ đang nhắm hờ mắt lại. Cuối cùng, khi Nguyệt đảo mắt nhìn xuống bên dưới kia, trong đôi mắt đẹp lộ ra nét kinh sợ.
Bởi vì trước mặt nàng có hàng trăm người đang quỳ gối, đầu tóc rũ rượi, gương mặt thất thểu cúi xuống nhìn đất, hai tay vòng qua phía sau lưng, nơi cổ tay có một vòng sáng, trong vòng sáng có những dòng chú văn lưu động, dĩ nhiên là cấm chế phòng ấn bọn họ. Phòng ấn này nối thông với thành kiếm dài đặt ở phía sau lưng, mũi kiếm cắm sâu vào lòng đất, hình thành một trận pháp ẩn chứa sát cơ khủng bố. Chỉ cần người làm ra phòng ấn này động niệm một cái là toàn bộ bọn họ thần hìn câu diệt ngay tức khắc.
Mà trong số những người bị phòng ấn này, có một số nhân vật mà Nguyệt nhận thức được. Người mặc áo trắng ngày ở vị trí đầu tiên. Dù không nhìn rõ mặt, nhưng Nguyệt có thể khẳng định rằng, ở ta chính là thiên hạ đệ nhất nhân, là sư phụ Tàng Thiên Ca – Kiếm Thánh. Ngoài ra còn có Huyền Lòng lão tổ, nhân vật phong vân tại Thiêng Lòng thần điện, không ngờ cũng bị Tinh Hồn bắt giam.
Nguyệt không khỏi rùng mình, ánh mắt kinh khủng nhìn gã đàn ông chống cằm và nhắm nghiền mắt lại kia, dù nàng không hiểu lắm về thế giới tu chân này, nhưng sâu thẳm thâm tâm Nguyệt nhận thức được rằng, Tinh Hồn rất mạnh. Ngày cả thiên hạ đệ nhất nhân cũng buộc phải quỳ gối thì đủ biết hắn cường hãn đến như thế nào.
Phía chân trời tầng mây hỗn loạn, từng đoàn dao động khí tức truyền đến, bên trong dao động có giận dữ, có thách thức…
Tính Hồn mở mắt ra nhìn, trong đôi mắt lạnh lẽo in lên mấy cái bóng mờ, nhìn kỹ thì đó là mấy đốm sáng đang xuyên qua tầng mây trắng. Mấy đoàn lưu tinh này tốc độ rất nhanh, chỉ trong chốc lát đã tiếp cận Vô Thượng Thiên Cung.
Khi mấy đoàn lưu tinh đáp xuống mặt đất, hào quang biến mất, từ bên trong lộ ra mấy bóng người. Không cần đoán cũng biết, đó chính là mấy tên Tàng Thiên Ca. Đứng hai bên lần lượt là Quân Mạc Tà, Võ Cảnh, Phùng Huy… nhìn ai nấy hừng hực chiến ý, đôi mắt giận dữ nhìn kẻ đang ngồi trên bảo toạ. Nếu ánh mắt và sự giận dữ có thể giết người, có lẽ Tinh Hồn sẽ chết rất thê thảm.
Nhìn thấy Nguyệt bình an vô sự, Tàng Thiên Ca trong lòng nhẹ nhõm. Phải nói tuy rằng Tinh Hồn rất tàn ác, nhưng hắn là một người thủ tín, không làm sao ước hẹn giữa hai bên. Nhưng ngay sau đó, hắn bỗng phát hiện một luồng khí tức quen thuộc.
– Sư tôn.
Trong đôi mắt của Tàng Thiên Ca gân đỏ nổi lên, hai tay siết chặt thành quyền, xương cốt vàng lên tiếng kêu, hai hàm răng nghiến lại, từng chữ từng chữ một thốt ra.
– Ninh Tiểu Tam, ngươi lại động thủ với sư tôn của ta?
Tinh Hồn từ trên bảo toạ đứng dậy, phản phất trên người bộc lộ khí tức bạo liệt, khuôn mặt lạnh lùng không một chút cảm xúc, thành âm nhàn nhạt nói.
– Ta nhớ ba tháng trước chỉ ước hẹn với ngươi là không động chạm đến Nguyệt chứ không có chuyện không đi chém giết người khác.
Vừa nói, khí thế trên người bất chợt thấy đổi. Đó là khí tức bá đạo, dụng nhập vào linh khí thiên địa trong không gian, dụng tinh thần ý niệm để thao túng. Chỉ thấy trong không gian xuất hiện mấy thành kiếm khí, nhìn hình dạng của những thành kiếm này giống hệt với thanh kiếm dùng để phòng ấn những cường giả đang quỳ gối kia.
Theo điều động của Tinh Hồn, mấy thành kiếm khí phát động công kích. Kiếm khí không nhắm vào Tàng Thiên Ca, mục tiêu chính là mấy tên đứng bên cạnh hắn. Tốc độ kiếm khí rất nhanh, uy lực mạnh mẽ hạo hãn phá không đánh tới. Dường như muốn kiềm chân Tàng Thiên Ca, thế nên hắn bị tới mà thành chăm sóc. Mấy tên còn lại, ngoại trừ Quân Mạc Tà bị ba thanh vây hãm, còn lại mỗi người một thanh mà chống đỡ.
– Cẩn thận.
Quân Mạc Tà cảm nhận được uy nhiếp đến từ kiếm khí này, hét lên cảnh báo. Nhưng đã muộn, mấy người còn lại, dù là Võ Cảnh cũng không chống đỡ nổi, bị kiếm khí đâm xuyên qua lưng, hai tay xuất hiện vòng ánh sáng cấm chế, hai chân bởi vì áp lực mà khuỵu gối, lưng khóm lại quỳ xuống.
Giải quyết xong những kẻ yếu ớt, Tinh Hồn thu tay lại
Đứng trên đại đấu trường lúc này chỉ còn lại Tàng Thiên Ca cùng với Quân Mạc Tà, chỉ là sau màn chào hỏi đó, Quân Mạc Tà trên người bị trọng thương nhè nhẹ.
Tàng Thiên Ca liếc mắt qua nhìn, chỉ thấy Quân Mạc Tà lắc đầu, ý bảo không sao. Tinh Hồn đứng trên cao nhìn xuống, ánh mắt lộ ra sự bễ nghễ quân lâm, giọng nhàn nhạt truyền xuống:
– Quân Mạc Tà, thực lực ngươi rất mạnh, ta tôn trọng ngươi. Nhưng đây là cuộc chiến của riêng ta và hắn, tốt nhất ngươi chỉ nên đứng một bên nhìn. Đây là mệnh lệnh, cũng là đặc ăn ta dành cho ngươi.
Chỉ thấy Quân Mạc Tà cười lạnh, sát khí vô hình nổi lên, lúc này đây, trông gã cứ như một thanh kiếm sắc bén rút ra khỏi vỏ. Đôi mắt sắc lẻm cùng thách thức, Quân Mạc Tà đáp:
– Mệnh lệnh? Trước giờ Quân Mạc Tà ta chưa từ nghệ mệnh lệnh của ai cả.
Vừa nói, kiếm trên tay chĩa thẳng về phía Tinh Hồn, vừa nói tiếp:
– Ngươi là cái thá gì mà ra mệnh lệnh áp đặt bản công tử?
Dứt điểm lời nói, trên người Quân Mạc Tà bỗng xuất hiện làn khói trắng xoá, khói này lạnh lẽo như băng tuyết, dần dần dụng nhập vào thành kiếm. Khi làn khói xuất hiện thì cơ thể Quân Mạc Tà hư huyễn, khí băng hàn dụng nhập hoàn toàn vào kiếm thì bóng dáng của gã cũng biến mất.
Dường như hắn đã nhập hoàn toàn vào thành kiếm báu kia. Rung động sát khí càng bộc phát mãnh liệt, thiên địa nguyên khí bị nó cắn nuốt, không ngừng to ra, phát ra ánh hào quang màu xanh lam rực rỡ.
– Nhân kiếm hợp nhất đến trình độ này, không tệ. Có lẽ nếu không có hôm nay, tương lai mai sau, có lẽ ngươi sẽ có cơ hội mở ra Nhất Tuyến Thiên. Nhưng đáng tiếc, ngươi không có cơ hội này rồi.
Nhìn thành kiếm phá không tấn công, mang theo ta chí hủy diệt nhắm thẳng Tinh Hồn. Sự việc xảy ra quá nhanh, căn bản Tàng Thiên Ca không kịp phản ứng. Gió lớn thổi mạnh tấp vào mặt làm cho đôi mắt hắn nhắm hờ lại, trong đầu nhớ lại lúc trên đường đến đây, Quân Mạc Tà có nói nhỏ với hắn.
“Tàng Thiên Ca, ngươi và tên đoa thực lực có lẽ đã siêu phàm, vượt qua đỉnh tiêm thế giới này rồi. Ta và mấy tên này có lẽ không giúp ích gì cho đại cuộc. Nhưng chí ít ta có thể giúp ngươi một việc, đó là khiến cho tên đó suy yếu đôi chút. Ngươi phải nắm giữ cơ hội, hy vọng của thế giới này đặt trọn vào ngươi cả đấy!”
Nụ cười nhẹ khi ấy bỗng xuất hiện, nụ cười rất hiếm thấy từ khi xảy ra chuyện. Tàng Thiên Ca không rõ ý tứ của Quân Mạc Tà là gì, nhưng bây giờ thì hắn đã thông rồi. Quân Mạc Tà đang muốn dùng chính tính mạng của hắn để làm Tinh Hồn trọng thương, và đó là cơ hội để cho hắn xuất thủ hạ sát Tinh Hồn. Cái giá cho việc này là quá lớn.
Kiếm mang theo toàn bộ ý chí của Quân Mạc Tà, một chiêu là toàn bộ tinh túy nhất cả đời của hắn. Uy lực chiêu này cực mạnh, vượt qua phạm trù quy tắc Huyền Thiên giới. Trên trời mây đen xuất hiện, lôi điênk giáng xuống nhưng muốn hủy diệt nó. Đây là điều Quân Mạc Tà mong chờ, lực lượng của hắn cùng với lôi điện, có thể không giết chết Tinh Hồn được, nhưng khả năng cao sẽ làm Tinh Hồn bị thương. Hắn không trông mong gì hơn, bấy nhiêu đó là quá đủ rồi.