[Dịch] Đại Hào Môn - Chương 339: Cảnh sát hình sự quốc tế
Khách sạn Tứ Hải của thủ đô, đại sảnh kim bích huy hoàng.
Đúng vào thời gian dùng cơm, đại sảnh khách sạn người đông như mắc cửi, vô cùng náo nhiệt.
Khách sạn Tứ Hải là khách sạn ngoại giao, một trong những khách sạn năm sao của thủ đô, cũng rất nổi danh. Biển hiệu đã cũ, các loại thiết bị dụng cụ tương đối đầy đủ còn kèm theo cả một câu lạc bộ thể hình quy mô lớn, rất hợp với khẩu vị của người nước ngoài.
Trong giai đoạn hiện tại, không cần nói đến khách sạn năm sao mà chỉ cần là khách sạn cấp sao ở trong nội thành thủ đô đều đón tiếp khách nước ngoài. Tuy nhiên treo biển khách sạn ngoại giao lại có một chút khác biệt, không chỉ phải làm hồ sơ đăng ký với các cơ quan có liên quan, mà khách sạn còn là địa điểm chuyên tiếp đãi một số đơn vị ngoại giao đã đặt trước.
Đây không phải là lần đầu tiên Tiêu Phàm đến khách sạn Tứ Hải, khách sạn chuyên tiếp đãi Cục Tôn Giáo được đặt trước tuy không phải là khách sạn Tứ Hải, nhưng bộ ngoại giao quốc gia tiếp đãi những vị lãnh đạo tôn giáo nước ngoài cực kỳ tôn quý không chỉ một lần, Cục Tôn Giáo tự nhiên cũng phải phái người đi cùng. Trưởng phòng Tiêu tuy rằng chỉ có cái danh ở trong Cục Tôn Giáo, nhưng đại bộ phận các hoạt động ngoại giao trọng yếu thì người phụ trách Cục Tôn Giáo đều mời Tiêu Phàm tham gia.
Trong thời khắc mấu chốt thì tấm biển lớn Tiêu gia rất hữu dụng.
Nhưng hôm nay Tiêu Nhất thiếu xuất hiện ở khách sạn Tứ Hải là vì việc riêng chứ không phải vì việc công.
Tiêu Phàm lẳng lặng ngồi trên sô pha trong đại sảnh khách sạn Tứ Hải ung dung xem các văn kiện trong tay, không có một chút nôn nóng vội vàng. Ngược lại Trần Dương ngồi bên cạnh hắn thì có chút mất kiên nhẫn, không ngừng nhìn ngó xung quanh.
Tiêu trưởng phòng hôm nay là nhận lời mời của Trần Dương mà đến.
Mấy phần tư liệu trong tay hắn toàn bộ đều là có liên quan đến người Đông Doanh đảo quốc (người Nhật Bản). Đương nhiên tư liệu tương đối đơn giản không có gì phức tạp. Bởi vì Trần Dương cũng chỉ có thể làm được những tư liệu đơn giản như vậy.
Trần Dương nói cho Tiêu Phàm biết những người Đông Doanh này đều là thám tử của Cục cảnh sát hình sự quốc tế trung tâm của Đông đảo quốc. Trước đó không lâu vì vụ án của một phần tử tội phạm khủng bố quốc tế, theo lời mời của tổ chức cảnh sát hình sự quốc tế, Cục trung tâm Đông đảo quốc điều một vài thám tử đến Hoa Hạ quốc ( nay gọi là Trung Quốc) hiệp trợ đồng sự Hoa Hạ quốc phá án. Hiện tại vụ án cũng được phá thì những thám tử Đông Doanh này cũng phải trở về nước. Những người đồng sự phụ trách vụ án của Tổ chức cảnh sát hình sự quốc tế Hoa Hạ quốc liền tổ chức tiệc rượu tại khách sạn Tứ Hải để thiết đãi các vị thám tử Đông Doanh đó, cũng coi như là hợp với lễ nghĩa.
Nhưng Trần Dương nói với Tiêu Phàm rằng tổ chức tiệc rượu thiết đãi này chẳng qua là do bất đắc dĩ.
Ăn cơm không phải là quan trọng, mà luận bàn sau khi ăn mới là trọng điểm.
Theo như lời Trần Dương nói thì mấy người từ Đông đảo quốc đến này không đơn giản, tên nào tên nấy đều thân thủ rất cao. Trong đó một cao thủ Judo bát đẳng mà chỉ là người theo sau bọn họ. Chính vì như vậy mà những tên này rất kiêu ngạo, đừng nhìn bọn họ lúc tiếp xúc với đồng sự Hoa Hạ luôn cúi người chào hỏi, nho nhã lễ độ, cái kiêu ngạo đó là từ trong xương tủy phát ra, là ai cũng có thể cảm nhận được.
– Tiểu quỷ kiêu ngạo vô cùng
Đây là câu mở đầu khi Trần Dương và Tiêu Phàm nói chuyện điện thoại.
Trần Dương nói với Tiêu Phàm một tên tiểu quỷ thậm chí còn nói kiếm đạo chính tông là ở Đông Doanh đảo quốc, kiếm đạo của Hoa Hạ đều là học của bọn họ, là Khiển Đường sử của bọn họ đem kiếm đạo đến Trung thổ, Đường đao đều là phỏng chế của Đông Doanh đao.
– Đây không phải nói hươu nói vượn sao? Luận về kiếm đạo, chúng ta là tổ tông của bọn họ!
Trần Dương ở đầu bên kia điện thoại, hầm hừ la ầm lên.
Tiểu quỷ vô lễ như thế, mấy người Tần Dương bọn họ cũng không phải là ăn chay, làm sao mà nhịn được? Lập tức liền nói lại tiểu quỷ. Mọi người càng nói càng căng thẳng, cuối cùng tên tiểu quỷ vô cùng kiêu ngạo đó công khai khiêu chiến, nói là muốn cùng đồng sự Hoa Hạ phân cao thấp. Ai thắng thì người đó nói có đạo lý, người nào thua thì phải ngoan ngoãn ngậm miệng lại, về sau không được nói bậy nữa!
Điều này đương nhiên không thể nhẫn nhịn!
Trần Dương bọn họ một ngụm liền đáp ứng, ước định đêm nay ở võ đường Judo trong khách sạn Tứ Hải quyết thắng thua.
Lúc tiếp nhận khiêu chiến Trần Dương rất tức giận, không có một chút do dự nào. Cảnh quan Trần chịu không nổi nhất là cái này, ai dám ở trước mặt Cảnh quan Trần ra vẻ tinh tướng, Cảnh quan Trần sẽ đánh cho họ răng rơi đầy đất.
Nhưng tiếp nhận kiêu chiến của đám tiểu quỷ này, Trần Dương lại nhiều thêm một cái tâm nhãn.
Thực sự Trần Dương cũng cảm nhận được đám tiểu quỷ này không phải là đơn giản.
Lãnh tụ vĩ đại đã nói rằng: Trên chiến lược phải coi thường kẻ thù, trên chiến thuật thì nhất định phải xem trọng kẻ thù.
Trần Dương đã tiếp nhận huấn luyện của tổ chức đặc công, cô biết rất rõ ở trong Đông đảo quốc Judo chuyên nghiệp bát đẳng là khái niệm gì. Cũng có thể nói là trong lĩnh vực Judo, đẳng cấp có thể cao hơn tiểu quỷ này nhiều nhất cũng chỉ có một hai chục người. Mà cao thủ thật sự mạnh hơn y càng thêm ít, trên cơ bản đều là trình độ đẳng cấp tông sư.
Tiêu quỷ đó đáng ghét chính là đáng ghét, nhưng không thể mù quáng khinh thường bọn họ, không biêt gì mà kiêu căng nhất định sẽ làm hỏng việc.
Không ngờ trong những tên thám tử Đông đảo quốc thì tiểu quỷ Judo bát đẳng này lại chỉ xếp hạng chót, như vậy có thể thấy được những tên tiểu quỷ còn lại này lợi hại như thế nào. Trần Dương cảm thấy nếu thật sự thi đấu thì chỉ dựa vào mấy đồng sự trong tổ chuyên án này sợ rằng không nắm chắc được phần thắng.
Người khác không nói nhưng chính bản thân Trần Dương nếu so chiêu với tên Judo bát đẳng, chỉ cần tên tiểu quỷ đó thật sự đạt tiêu chuẩn Judo bát đẳng thì tỷ lệ giành phần thắng của Trần Dương cũng không quá năm phần. Đây còn là do quãng thời gian này cô rất nỗ lực luyện tập Hạo Nhiên Chính Khí có được một chút tiến bộ mới có tỷ lệ năm phần, nếu không thì tỷ lệ giành phần thắng càng thêm thấp.
Mấy vị đồng sự của tổ chuyên án khác chỉ có hai người thật sự là đồng sự của Trần Dương, còn mấy người khác Trần Dương cũng không quen thuộc lắm, tuy nhiên có thể lường được họ cũng không phải là cái loại tuyệt thế cao thủ.
Trần Dương nghĩ tới nghĩ lui vẫn quyết định gọi điện thoại cho Tiêu Phàm.
Chỉ cần Tiêu Phàm đích thân trấn thủ, như vậy thì không cần nói đến Judo bát đẳng, cho dù là cửu đẳng thập đẳng, cảnh quan Trần đều không để ở trong lòng. Trần Dương đã giao thủ với Tiêu Phàm, không nói đến có sức trả đòn mà đến cả công phu chống đỡ cũng không có. Trần Dương đã từng nghĩ nếu Tiêu Phàm dùng sức mạnh với cô thì cô cũng không có chút lực để phản kháng, chỉ có thể ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ.
Kỳ thật Trần Dương cũng từng nghĩ cầu viện Cục hai.
Cục hai ngọa hổ tàng long, cao thủ nhiều như mây, nếu thật sự phái một vài tinh anh đỉnh cao đến đây, Trần Dương nghĩ tỷ lệ giành phần thắng sẽ không nhỏ. Nhưng vấn đề là cô chỉ là một “Tân binh” mới tham gia công tác ở Cục hai chưa lâu, muốn điều động những cao thủ nhất đẳng đến tham gia luận bàn này tuyệt đối là mơ tưởng.
Nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là cầu viện Tiêu Phàm càng dễ hơn một ít.
Cho dù bị Tiêu Phàm cự tuyệt, Trần Dương cũng không cảm thấy mất mặt. Khi phụ nữ tôn sùng một người đàn ông thì bất luận người đàn ông đó dùng loại thái độ nào đối xử với cô ấy, cô ấy đều cảm thấy đó là điều đương nhiên.
Tiêu Phàm bản lĩnh như vậy có kiêu ngạo một chút lẽ nào không được sao?
Kẻ mà một chút tính cách cũng không có thường là những kẻ vô dụng.
Ai ngờ Tiêu Phàm lại thật sự đồng ý đến đây.
Trần Dương quả thật vui mừng quá đỗi, trong lòng cũng có chút ngọt ngào. Điều này nói lên cái gì? Nói rằng Tiêu Phàm cũng để ý đến cô, nói rằng cô ở trong lòng Tiêu Phàm cũng có phân lượng.
Tuy nhiên sau khi gặp mặt lại làm cho Trần Dương có chút buồn bực.
Tiêu Phàm vừa gặp cô liền bắt đầu xem tài liệu, không có nửa câu hỏi han dịu dàng. Bất kể là thế nào thì cô cũng là đối tượng Nhiêu Vũ Đình tự mình giới thiệu cho Tiêu Phàm, Tiêu Phàm cũng có vẻ không cự tuyệt kết giao với cô.
Tiêu Phàm dường như không để ý đến sự buồn bực của cô, rất nghiêm túc xem tài liệu.
– Liễu Sinh Hùng
Tiêu Phàm chậm rãi lật đến trang tài liệu cuối cùng, ánh mắt dừng lại thật lâu ở trên bức ảnh bán thân của một người Đông đảo quốc.
Tư liệu biểu hiện ra người Đông đảo quốc gọi là Liễu Sinh Hùng này năm nay ba mươi hai tuổi, chức vụ hiện tại là Cảnh thị tổ chức hình sự quốc tế của Cục trung tâm Đông đảo quốc. Tiêu Phàm không hiểu rõ lắm các cấp bậc trong hệ thống cảnh sát ở Đông đảo quốc, nhưng cũng biết Cảnh thị tương đương với cấp bậc chỉ huy, là Sở trưởng của một sở cảnh sát nhỏ, cấp bậc cũng chỉ là Cảnh thị.
Nhưng thực sự khiến Tiêu Phàm chú ý không phải là cấp bậc quân hàm của Liễu Sinh Hùng, mà là khí độ của người này.
Chỉ ở trên tấm ảnh cũng có thể nhìn ra được Liễu Sinh Hùng là một người rất tự tin, cái loại khí độ tự tin ẩn dấu bên trong gần như có ở khắp mọi nơi. Thông thường mà nói thì chỉ có những người có bản lĩnh đặc biệt mới có được loại tự tin như thế này.
– Liễu Sinh Hùng này là người dẫn đầu bọn họ. Có thể nói thái độ của y là ôn hòa nhất.
Nhìn thấy ánh mắt của Tiêu Phàm tập trung rất lâu trên tư liệu của Liễu Sinh Hùng, Trần Dương ở một bên liền giải thích vài câu.
– Y không phải là ôn hòa, y là tự tin.
Tiêu Phàm lắc đầu, thản nhiên đáp.
Người đặc biệt tự tin thái độ biểu hiện bên ngoài ngược lại có lúc lại rất ôn hòa. Đó không phải là khách khí với bạn, mà là không thèm để ý đến bạn!
Bạn ở trong mắt y không là cái gì cả, cho nên y cũng lười cho bạn sắc mặt, chỉ mỉm cười mà thôi. Cái gọi là tinh tướng vĩnh viễn là bản thân người ra vẻ tinh tướng và đối tượng để tinh tướng không cách xa nhau lắm. Ví dụ nói một người bình thường tuyệt đối không ra vẻ tinh tướng trước mặt con kiến. Thái độ không thèm nhìn của y đối với con kiến tự nhiên là không cần làm ra vẻ.
– Thật sao? Anh là nói tên tiểu quỷ này mới là người kiêu ngạo nhất?
Trần Dương có chút kinh ngạc nói, thân thể nhích lại gần Tiêu Phàm, một cỗ hương thơm xông vào mũi, Tiêu Phàm chỉ cảm thấy trên cánh tay truyền đến một sự mềm mại. Nguyên nhân lại là do Trần Dương không cẩn thận để bộ ngực cao ngất của mình đụng vào cánh tay Tiêu Phàm.
Đây thật sự là “Vô tâm”.
Con gái ngực lớn thường gặp phải loại tình huống xấu hổ này.
Trần Dương đương nhiên cũng cảm nhận được, nhưng không rời thân thể đi, Tiêu Phàm cũng không tiện động đậy, nếu không thì chẳng phải là lộ chân tướng sao?
– Ừ, Liễu Sinh Hùng này, các cô có thể xác định y là Cảnh thị hình sự quốc tế không?
Tiêu Phàm thuận miệng hỏi, lúc này hắn không tiện di động thân thể, nhưng cũng phải nói vài câu để phân tán lực chú ý.
– Không thể, theo tôi đoán thì y tám phần không phải là cảnh thị hình sự quốc tế
Nói tới đây Trần Dương hé miệng cười.
Cũng giống như cô cũng không phải là cảnh thị hình sự quốc tế, tham gia phá vụ án này là do ngay lúc đó tiếp nhận chỉ thị của cấp trên, tạm thời đảm nhiệm người của tổ chức hình sự quốc tế. Bởi vì đủ loại dấu vết cho thấy vụ án khủng bố này không đơn giản. Ngoại trừ Trần Dương tổ chuyên án còn có hai người đến từ Bộ An ninh, cũng giống như Trần Dương, thân phận thực sự của họ là đặc công của Bộ An ninh.
Nhóm người đến từ Đông đảo quốc có bao nhiêu người là cảnh thị hình sự quốc tế, bao nhiêu người là nhân viên đặc công thì ai có thể nắm được rõ ràng?
Cũng may cuộc luận bàn tối nay không liên quan đến thân phận chức vụ của họ, chỉ có quan hệ với quốc tịch